9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

sau đó, jihoon thẳng tiến đến tòa nhà khoa biên đạo. khoa của soonyoung thương mến.

jihoon quyết định nghe theo lời khuyên của anh shua và cố tìm cách trò chuyện đầu đuôi với bạn mình. em muốn biết rốt cuộc điều gì đã xảy ra đêm qua khiến lòng bạn buồn bực không yên, ngay bây giờ.

soonyoung là một trong những người bạn thân thiết nhất của em và họ có một tình bạn vô cùng gắn bó khăng khít. tất nhiên- em chẳng mấy khi thể hiện tình cảm với người kia, nhưng như vậy đâu có nghĩa là em vô tâm, em để ý lắm đấy. soonyoung là vô giá và em sẽ chẳng đánh đổi tình bạn này vì bất cứ thứ gì trên đời.

khi cập bến khoa của hai anh em soonyoung và dino, em tiến vào và leo bộ lên tầng hai. xung quanh có vô số phòng tập khác nhau nhưng vì soonyoung chỉ dùng cố định một phòng nên em biết mình phải đi lối nào.

đúng như dự đoán, căn phòng không bị bỏ trống và tiếng nhạc cực lớn đang bùng nổ bên trong. vì cửa khóa, em đành gõ vài tiếng và chờ đợi.

khi cánh cửa bật mở, em được đón chào với một hoshi nhễ nhại mồ hôi, người không khỏi bất ngờ khi thấy em ở đây. thế nhưng, soonyoung dường như không vui và chứng khiến người kia tỏ vẻ khó chịu vì sự xuất hiện của mình khiến em chạnh lòng biết mấy.

''có chuyện gì?'' người lớn hơn hỏi, cau có.

jihoon thở dài, dứt khoát đẩy soonyoung vào trong và bước vào theo. ''này! ai cho phép cậu vào đây?'' hoshi hét lên.

em đóng chặt cửa và ngước nhìn người đang bực bội trước mặt. ''nói chuyện một lát thôi, không được à?''

soonyoung không thực sự có tâm trạng để trò chuyện cùng em, nói trắng ra, jihoon là người anh không muốn đối mặt nhất lúc này.

''mình không có gì để nói với nhau hết. tốt nhất là cậu nên đi đi, ji.''

những lời đó một tay hất jihoon sụp đổ. em có thể cảm nhận rõ dòng lệ nóng hổi chực rơi trên hai hàng mi. em cố hết sức ngăn chúng lại nhưng bất thành. rốt cuộc jihoon vẫn không hiểu mình đã làm sai điều gì. tại sao soonyoung lại cư xử với mình như vậy chứ?

khi jihoon bắt đầu sụt sùi cũng là lúc ánh mắt hoshi dịu đi vài phần. anh không bao giờ cố ý muốn làm bạn nhỏ phải đổ lệ. nó nhắc anh nhớ về đêm qua khi họ cãi vã và kết cục là jihoon bật khóc ủy khuất, hệt như cảnh tượng này. anh ghét phải thấy ji buồn.

nhưng, anh không thể dễ dàng quên đi chuyện cũ đến thế. vì vậy, soonyoung tiếp tục ra vẻ vô tình, vờ như cơn đau vụn vỡ của em chẳng là gì.

''này, jihoon- nếu cậu ở đây chỉ để khóc lóc và cầu mong một sự thương hại của mình cũng vô ích thôi. nhà bao việc, mình không có thời gian cho vở diễn cậu dựng nên đâu.''

''soonyoung, cậu sao vậy? bất kể đã xảy ra chuyện gì, mình xin lỗi, được chứ? thực sự xin lỗi cậu.'' jihoon nức nở, không kiểm soát nổi cảm xúc.

oh giờ thì soonyoung thực sự chạm đến giới hạn của mình rồi đây. ''và ý cậu là gì khi cậu nói bản thân chẳng nhớ cái đếch gì cả?''

''mình không nhớ gì hết, nên làm ơn đừng la hét nữa và nói chuyện tử tế với mình một lần đi.'' em cãi lại, gạt nước mắt.

''c-cậu không nhớ thật sao?'' hoshi ngờ vực hỏi, bắt đầu hối hận vì những lời lẽ cộc cằn của mình. người kia chầm chậm gật đầu và nhìn xuống sàn nhà, tránh chạm mắt anh bằng mọi giá.

''cậu từ chối mình. vậy thôi.''

jihoon lập tức ngẩng đầu đối diện soonyoung. ''mình từ chối cậu?''

người lớn hơn thở dài trước khi gật đầu. ''tóm lại là tối hôm qua, cậu say xỉn và giận mình vì bỏ mặc cậu ở quầy bar. mình cũng chẳng hiểu bản thân ăn gan hùm thay cơm hay gì, nhưng đột nhiên mình tỏ tình với cậu. và rồi cậu... cậu từ chối mình. thế đấy.''

jihoon trơ mắt nhìn anh, ngạc nhiên quá đỗi. em vẫn đang load những gì vừa nghe. ngay sau đó, em không biết mình phải làm sao, hổ thẹn hay hối lỗi ăn năn.

''soonie, mình-''

''thôi, quên nó đi. là lỗi của mình khi nuôi hi vọng từ đầu.'' soonyoung ngắt lời. ''xin lỗi vì đã mắng mỏ cậu. chúng mình cứ tiếp tục làm bạn và coi như chưa xảy ra chuyện gì, có được không?'' anh hỏi, lòng dấy lên những tia hi vọng nhỏ nhoi.

nếu không thể hẹn hò yêu đương, soonyoung vẫn muốn có jihoon bên cạnh với tư cách bạn bè. mặc dù sẽ mất một thời gian để hoàn toàn vượt qua và bước tiếp, anh nguyện từ bỏ tình cảm cá nhân nếu nó đồng nghĩa với việc jihoon vẫn ở bên, kể cả khi giới hạn của họ là hai chữ ''bạn thân''.

''không.''

trái tim soonyoung thế là một bước chìm vào thất vọng. dẫu biết tỏ tình với người ta là mạo hiểm, anh cũng không nghĩ kết cục lại thảm thương thế này.

''no no no- ý mình đâu phải vậy- ý mình là không, mình không muốn chúng ta chỉ là bạn bè nữa.'' jihoon vội vàng giải thích.

soonyoung nhếch mày khó hiểu. họ sẽ không là bạn, vậy là sẽ là bạn thân sao? jihoon có ý gì đây-?

một chiếc hôn mềm mại chợt hạ cánh trên đôi môi anh. soonyoung như hoàn hồn nhờ nụ hôn không báo trước. và thế là, anh đáp lại người kia bằng cái cả trái tim mình, cho bõ công chờ đợi nó suốt bấy lâu.

''mình cũng thích cậu mà, soonyoung.''

soonyoung vẫn chưa hết bối rối, nhưng không nhịn được mà nở nụ cười ngọt ngào. ''n-nhưng đêm qua cậu-''

''đêm qua chắc vì giận quá mình mới lỡ lời. mình nhớ là bản thân đã- giận, giận lắm khi không tìm được cậu. nhưng thật tình, mình thích cậu từ bao giờ rồi chẳng nhớ nữa.'' jihoon bộc bạch, cả khuôn mặt bỗng chốc ửng hồng.

soonyoung bật cười, ''vậy chốt sổ. hẹn nhau ở công viên trung tâm bốn giờ chiều mai nhé?''

''bạn yên tâm, dù trời có sập em cũng không lỡ hẹn đâu.''


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net