3.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa đêm, chuyện đó lại tiếp tục xảy ra. Jungkook nghe tiếng cửa lách cách mở ra và sau đó cậu bị cuốn khỏi chiếc laptop bởi mùi hương ngu ngốc xuyên qua mũi và đi thẳng vào máu cậu. Cậu chẳng biết gì nữa ngoại trừ khao khát mùi hương kia nhiều hơn, nó lôi cậu ra khỏi giường như kẻ nghiện đi tìm thuốc. Và khi đó, cơ thể cậu cứ di chuyển theo bản năng nguyên thủy, lần theo dấu vết của mùi hương ngọt ngào kia cho đến khi phát hiện thân hình Park Jimin đang nhón lấy cái cốc trong bếp. Cậu có lẽ đã gây ra tiếng động gì đó khiến Jimin quay người lại, mắt mở to và đôi môi xinh đẹp ngạc nhiên hé mở, mùi hương và tất cả những thứ thuộc về Jimin luôn khiến Jungkook phát điên. Hàng lông mày nhíu lại, Jimin nói gì đó, nhưng âm thanh nghèn nghẹt chỉ lướt qua tai Jungkook, cậu không biết Jimin nói gì nhưng khẩu âm Busan đáng yêu khiến Jungkook như một con thiêu thân tiến lại gần hơn. Cậu muốn nghe âm thanh đó nỉ non, la hét và muốn nuốt trọn Jimin vào bụng. Cơ thể mê muội của Jungkook tiến lại gần và chỉ thỏa mãn khi có thể cảm nhận được hơi ấm trên cơ thể Jimin áp vào người mình, khi hương sữa ngọt ngào của Jimin bao phủ khắp nơi, để cậu thưởng thức mùi hương đó, từ cuống tai dời xuống phía dưới, nhấm nháp vị syrup sữa, vùi chiếc mũi trong hương thơm kia cho đến khi nó khắc sâu từng ngóc ngách trong tâm trí cậu. Cơ thể dưới thân cậu run rẩy và những viên than hồng trong dạ dày Jungkook bắt đầu nhen nhóm lửa. Jungkook muốn chiếm đoạt cơ thể này, muốn nó run rẩy dưới thân cậu và cầu xin cậu phá hủy nó -

Lồng ngực Jungkook bị đẩy mạnh ra và thế giới hỗn loạn chớp mắt trở về trật tự của nó. Jimin đang đứng trước mặt cậu, bộ dạng đỏ ửng, quần áo xộc xệch và khuôn mặt đầy vẻ hoảng sợ. Jungkook quặn lên trong bụng. Cậu cố đè nén bản năng alpha đang thôi thúc cậu đánh dấu Jimin, nó muốn biết gò má xinh đẹp kia sẽ đỏ lên đến mức nào. Nhưng Jungkook một lần nữa phản bội danh dự alpha, cậu bỏ chạy.

Jungkook muốn xin lỗi nhưng không biết làm thế nào, thế nên đành vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Một điều bất khả thi.

Lý trí Jungkook cuối cùng đã tìm ra người vẫn thường xuất hiện trong những giấc mộng xuân của mình là ai, khuôn mặt người mà cậu vẫn đặt dưới thân mây mưa giờ đã hiện rõ mồn một, là Jimin. Là Park Jimin, hyung của cậu, thành viên cùng nhóm, người quen thuộc với cậu hơn ba năm nay, người đã nhìn Jungkook trải qua tuổi dậy thì đầy sóng gió, không chỉ một mà hai lần. Mỗi buổi sáng, cậu tỉnh dậy với tình trạng bán cương, xấu hổ nhưng lại đầy ham muốn, người trong giấc mơ của cậu không còn là một kẻ xa lạ nào nữa, mà là Jimin với mùi hương say đắm, đôi chân dang rộng, gò má đỏ ửng và giọng nói ngọt ngào cầu xin Jungkook phá hủy anh.

Jungkook thậm chí không thể nhìn vào mắt Jimin vì những suy nghĩ đầy dục vọng của mình, lồng ngực căng chặt đau đớn vì tội lỗi. Cậu không thể nghĩ về Jimin một cách bệnh hoạn như thế này được. Jimin trông như thể bị tổn thương, anh đẩy Jungkook ra. Tất cả đều là lỗi của cậu.

"Này, em ổn chứ?"

Xương sườn cậu bị huých đau khiến Jungkook thoát khỏi dòng suy nghĩ miên man và bắt gặp ánh mắt của Seokjin. Seokjin nhướn mày, đũa ngậm trong miệng nhưng sự chú ý của Jungkook hoàn toàn đặt trên Hoseok, người đang ôm ấp và véo má Jimin ở phía đối diện. Bên cạnh thì có Yoongi đang gắp vài miếng ba chỉ heo bỏ vào bát của Jimin, phần nào đó trong người Jungkook cực kỳ khó chịu và muốn tách họ ra - ôi trời, cậu đang nghĩ gì thế này?

"Jungkook - " Seokjin rít lên, huých khuỷu tay vào người cậu.

"À, xin lỗi, em không sao."

Cặp mắt Seokjin nheo lại không tin, môi hé mở định nói gì đó. Jungkook vội lùa cơm vào miệng mặc dù chẳng có tí khẩu vị gì. Seokjin ậm ừ không vừa lòng nhưng rồi lại tiếp tục cuộc trò chuyện dang dở với Namjoon. Jungkook hời hợt nhai và uống nước để trôi miếng cơm xuống. Cảm nhận được có người đang nhìn mình, Jungkook nghĩ là Jimin nhưng khi ngẩng đầu lên thì thấy Jimin vẫn đang chăm chú nhìn miếng thịt trong bát.

Nếu Jungkook cho rằng đầu cậu luôn là bóng dáng của Jimin thì với những người khác nó đã biến thành nỗi ám ảnh.

Mỗi ngày đến văn phòng BigHit, Jungkook lại thấy một núi quà tặng khác nhau của Jimin, nào là bánh kẹo, quần áo, trang sức và ôi my chuối, đừng nói cái đó là cái dương vật giả nhé. Suốt cả tuần, cái dương vật giả chết tiệt đó đã xuất hiện trong giấc mơ của Jungkook không sót ngày nào.

Bên ngoài studio, mọi người nhìn chằm chằm Jimin như thể cậu là sinh vật tuyệt vời nhất hành tinh. Jungkook biết rằng Jimin rất đẹp trai, anh có đôi mắt xinh đẹp, cánh môi mọng nước và loại năng lượng có thể quyến rũ tất cả mọi người, nhưng giờ anh lại biến thành miếng mồi ngon trong mắt alpha và beta. Mọi người luôn viện đủ lý do để tiếp cận Jimin. Seokjin mua đồ ăn vặt cho cậu, Taehyung và Hoseok bám lấy anh như gấu koala, Yoongi và Namjoon nhích lại gần Jimin mỗi khi có cơ hội, và khốn khiếp, kể cả các MC cũng cố gắng tìm cớ khen ngợi cậu. Heechul và Daejun còn lấy những nụ hôn ra làm "hình phạt", đồ cơ hội. Và khi Jimin tình cờ tiết lộ rằng cậu đang thèm đồ ngọt, thì một backup dancer đã thực sự lái xe về nhà và làm cho cậu một cái bánh kem. Chàng trai tội nghiệp trông như đã hết thuốc chữa khi thấy Jimin thích thú mút ngón tay dính đầy kem (nhưng trong mắt Jungkook lại không vui vẻ gì).

Hầu hết cách mọi người quan tâm Jimin đều ít nhiều gây khó chịu nhưng hoàn toàn vô hại. Ngoại trừ ánh mắt vài kẻ nhìn Jimin như một miếng thịt ngon lành. Jungkook suýt nữa đã đấm vào mặt một kẻ vô tình để lời bình luận khiếm nhã của mình lọt vào tai cậu, "thật muốn nếm thử cái mông của em trai omega kia ghê." Namjoon đã phải giữ chặt vai Jungkook để ngăn cậu lại.

"Đừng phí sức với thằng rác rưởi đó." Yoongi lên tiếng.

Namjoon nhướn một bên mày ra vẻ anh-mày-biết-hết-đấy với Jungkook nhưng không nói gì thêm. Được rồi, Jungkook thừa nhận cậu thừa hiểu Namjoon sẽ nói gì vào lúc đó "Em tức giận vì lời nói của hắn ta chính là điều em muốn trong đầu phải không?" Có lẽ Jungkook chỉ không thể chấp nhận sự thật rằng cậu cũng muốn "cái mông của vị omega đó".

Nhưng nào phải lỗi của cậu khi tất cả mọi người đều ao ước cặp mông đó và giẫm đạp nhau để có được sự chú ý của Jimin. Hiện tại, Jimin đang nói chuyện với vị giám đốc âm thanh; Jungkook nghe lỏm được hắn đang khoe khoang về vài căn biệt thự ở đâu đó với hồ bơi khổng lồ và hệ thống nước nóng jacuzzi hiện đại nhất mà Jimin chưa bao giờ nhìn thấy, và Jungkook cực kỳ muốn lôi Jimin đi ngay lập tức. Bản năng chiếm hữu sôi sục trong người cậu, nó muốn cậu tuyên bố với tất cả mọi người rằng Jimin thuộc về ai và - mẹ kiếp, Jungkook. Jimin không thuộc về cậu. Anh ấy thuộc về chính mình. Jimin có thể tán tỉnh đưa đẩy và nói chuyện với bất cứ ai.

Jungkook đùng đùng bước ra ngoài để hít thở không khí, cố gắng giũ bỏ sự giằng xé không cách nào chịu nổi mỗi khi ở gần Jimin. Cậu tốt hơn thế này mà, cậu không thể trở thành một gã alpha ghen tuông chỉ biết nghĩ bằng nửa thân dưới được. Jungkook không thể để sự cố trong bếp tiếp diễn một lần nữa, ngón tay cậu run rẩy khi vừa nhớ lại chuyện đó, nhớ lại sự bất lực trước bản năng hoang dã của chính mình và nhớ đến cả khuôn mặt tràn ngập sự hoảng sợ của Jimin.

Nên Jungkook đành phải giữ khoảng cách với Jimin và hy vọng nỗi cơ khát đó sẽ mau chóng dịu xuống, cuối cùng Jungkook chỉ có thể đứng nghiến răng quan sát từ đằng xa.

Jungkook hiểu được rằng phản ứng của cậu với Jaebum không còn chỉ đơn giản là hormones alpha nữa rồi.

Jaebum giống như một alpha tiêu chuẩn, cặp mắt cường liệt, xương hàm góc cạnh và sải chân tự tin ngời ngời. Và khi nhìn thấy gã, Jungkook linh cảm được mùi nguy hiểm sẵn sàng xù lông chiến đấu. Jaebum thản nhiên tiếp cận Jimin và Jimin lại không hề đối xử với hắn như những alpha khác. Anh hay mỉm cười, dễ ngượng ngùng và điều đó chỉ làm Jungkook thêm cáu tiết. Jaebum có thể dễ dàng kiểm soát bản thân nhưng Jungkook thì không. Cậu thường xuyên vượt qua ranh giới an toàn của Jimin và dọa anh hoảng sợ vì khả năng kiềm chế tệ hại của mình. So với Jaebum, Jungkook chỉ như đứa nhóc vắt mũi chưa sạch khoác nhầm pheromones alpha của bố.

"Em lộ liễu quá rồi." Namjoon khoanh tay đứng cạnh cậu, vuốt tóc gọn gàng ra sau.

"Em làm sao cơ?" Jungkook cộc lốc đáp.

Namjoon mỉm cười theo kiểu "Anh mày biết hết đấy", "trông chú mày giống như sắp sửa giết người vậy."

"Tất cả là vì cái ID ngu ngốc mà anh nói đấy," Jungkook lẩm bẩm, vẫn nhìn theo hướng Jaebum dựa sát vào Jimin, đôi mắt lướt từ trên xuống dưới như muốn hút trọn Jimin. "Sao anh không làm gì đi? Anh không thấy mình như muốn - " ngón tay khó chịu co giật, lạy chúa, cậu thậm chí không thể tìm được từ ngữ phù hợp.

"Jimin có thể là omega, nhưng em ấy là người đã trưởng thành."

"Em biết, cái em muốn nói ở đây là -" cậu lúng túng vò đầu. "Jimin không phải cũng làm anh phát điên sao? Em cảm giác bản chất omega của anh ấy cứ - cứ làm em phát điên. Và tất cả bọn alpha khác cũng phát điên vì anh ấy và -"

"Thì ra em đang ghen."

"Em không có ghen," Jungkook chối phăng.

Namjoon nghiêng đầu và Jungkook có cảm giác phải "minh oan" cho bản thân. "Đó là bản năng của alpha được chưa?" cậu rít lên, "giống như đồ của mình bị kẻ khác xâm phạm và - đừng có nhìn em kiểu đó, em biết anh và Yoongi cũng không thể cưỡng lại được mùi hương của anh ấy."

Cặp mắt Namjoon ánh lên điều gì đó. "Mau đi cứu người ta đi kìa," Namjoon nâng tông trầm như đang hát bằng quãng falsetto. Anh hất cằm về phía Jimin và Jaebum đang đứng nói chuyện rồi bỏ đi lại chỗ Jackson trước khi Jungkook kịp nói gì thêm. Jungkook cắm đầu bước tới không do dự, gạt bỏ biểu cảm kỳ lạ của Namjoon ra khỏi đầu và nói với Jimin đến lúc cả bọn phải về rồi. Cả hai hoài nghi nhìn cậu nhưng Jungkook đã bước đi trước khi Jimin kịp phản kháng.

Khi Jaebum cuối cùng đã đi khỏi (cảm ơn định mệnh), Jungkook quyết định cảnh báo Jimin. Alpha là những kẻ tệ hại chỉ biết nghĩ bằng nửa thân dưới, đặc biệt là Jungkook, và cậu không muốn người khác coi Jimin như thứ gì đó cần chinh phục, thứ gì đó để giải quyết dục vọng.

"Bởi vì anh là omega sao?" cậu cắn môi, dĩ nhiên vì anh ấy là omega rồi, nếu Jimin không phải omega thì làm gì xảy ra tất cả những chuyện như vậy. Jungkook phát điên vì mùi hương và những hành động đáng yêu của Jimin, và tất cả mọi người trên cái thế giới chết tiệt này dường như đều muốn anh ấy, bao gồm cả Jungkook.

Jimin có vẻ không hài lòng với đáp án của Jungkook, anh cau mày, môi trên tức giận cong lên nhưng Jungkook vẫn bỏ đi nước một trước khi mùi hương sữa ngọt ngào kia càng lúc càng mãnh liệt hơn. Jimin vẫn lườm cậu khi Jungkook đã yên vị trong xe, khiến cậu chột dạ tự hỏi có phải cậu đã nói gì đó sai rồi không.

*****
Hello, I'm back :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC