warmer

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

catpenguin

Lần đầu tiên hắn phát hiện ra Wooseok nhỏ hơn hắn rất nhiều là vào một buổi sáng thứ tư bình thường. Seungyoun bước vào phòng bếp, thấy Wooseok đang nhón chân cố gắng với lấy thứ gì đó trên kệ. Hắn không nhịn được mỉm cười - Wooseok vẫn đang mặc quần áo ngủ, đầu tóc cậu rối xù, vẻ mặt cáu kỉnh, mặc dù cố gắng hết sức, nhưng vẫn không với tới thứ cần lấy.

Wooseok ngừng nhón khi cậu nhìn thấy Seungyoun. Cậu khoanh tay bĩu môi nhìn Seungyoun. "Cậu lấy giúp tớ hũ cà phê nha? Không biết ai lại để chỗ cao như thế."

Seungyoun nhún vai. "Xin lỗi nha, tớ và Yohan không phải tí hon. Cậu không thể bắt tụi tớ phải luôn nhớ nếu để đồ cao quá thì cậu sẽ không với tới." Hắn dễ dàng lấy hũ cà phê xuống. Chắc do hắn để lên cao trong lúc lơ đễnh; nhưng hắn thật sự ngạc nhiên về chiều cao của Wooseok. Thật ra hắn vẫn biết, chỉ là chưa bao giờ để ý. Hắn vẫn có những người bạn nữ lùn lùn thấp thấp như vậy. Nhưng khi nhìn xuống cậu, hắn vẫn phải cảm thán về khoảng cách khác biệt giữa hai người.

"Tớ không có lùn, tại mấy người quá cao thôi" cậu vờ giận dỗi nói. Nhưng Wooseok không thật sự cáu, cậu cười nhẹ.

"Ừ, đây" Seungyoun đưa hũ cà phê cho Wooseok. Hắn tự nhiên cảm thấy rất thoả mãn nhưng hắn không rõ vì sao mà cũng chẳng buồn quan tâm.

"Cảm ơn nha" Wooseok nhận lấy rồi nhanh chóng quay qua chỗ máy pha tự làm cho mình một cốc cà phê.

Chuyện chỉ có thể, không có gì khác thường. Nhưng hình ảnh Wooseok ngước lên mỉm cười nhìn Seungyoun khi cậu nhận hũ cà phê cứ luôn làm hắn nhớ mãi.

-

Lần tiếp theo hắn để ý điều đó là khi họ ở một buổi hoà nhạc của một ban nhạc mà anh Seungwoo yêu thích. Họ chỉ đi theo anh chơi cho vui thôi. Khán phòng buổi hoà nhạc khá nhỏ và đông người, Seungwoo vẫn khăng khăng muốn đứng ở hàng đầu.

Khi họ đứng gần sân khấu, Seungwoo nhìn thấy người quen trong đám đông.

"Anh sẽ quay lại ngay" Seungwoo nói với họ rồi rời đi. Trong vài giây ngắn ngủi Seungyoun nghĩ xem nên đi theo anh hay không. Hắn quen biết rộng, người quen của anh có khi cũng là người quen của hắn. Nhưng khi Seungyoun nhìn Wooseok, hắn thấy cậu cau mày. Cậu có vẻ không thoải mái với đám đông. Wooseok đứng sát vào bên cạnh Seungyoun vì có rất nhiều người xung quanh đang đùn đẩy họ.

"Cậu có sao không?" Hắn hỏi. Wooseok bất ngờ ngước nhìn hắn.

"Ừ... tớ ổn" cậu nhăn mũi. "Ở đây có mùi khó chịu quá. Nhưng ít ra còn cậu có mùi dễ chịu."

Seungyoun cười. Đúng rồi, Wooseok thấp hơn hắn nên hẳn rất khó để cậu hít thở trong đám đông.

"Vinh hạnh được cậu khen". Không nghĩ gì nhiều, hắn tự nhiên tạo không gian cho Wooseok có chỗ đứng trước mặt hắn, theo cách hắn vẫn giúp các bạn nữ khi họ cùng đi các buổi hoà nhạc. Hắn đặt tay hai bên người Wooseok. Vòng tay quá lỏng để xem như một cái ôm nhưng cũng vừa đủ chặt để không ai có thể đụng tới cậu. Wooseok quay đầu lại một lần nữa ngạc nhiên nhìn hắn, Seungyoun mỉm cười nhìn lại cậu; không phải là vấn đề to tát. Việc này cũng bình thường thôi, hắn cao hơn, nên đứng thế này vẫn có thể nhìn rõ sân khấu.

Wooseok cười đáp lại hắn; ánh mắt cậu tràn ngập dịu dàng. Seungyoun đầy thắc mắc tự hỏi sao mắt cậu có thể vừa to lại vừa đẹp đến như thế. Wooseok quay lại nhìn về phía sân khấu khi đèn tắt và âm nhạc nổi lên.

"Cậu biết không..." Wooseok nói, sau buổi hoà nhạc, khi họ đang đi đến quán bar gần đó. Seungwoo hào hứng trò chuyện về buổi hoà nhạc cùng với bạn của anh - Byungchan. Wooseok và Seungyoun cũng rất thích nhưng họ không biết nhiều đĩa nhạc của ban nhạc này nên không thể cùng hai người kia trò chuyện. Wooseok tiếp tục. "Cậu không cần bảo vệ tớ, hay làm bất kì điều gì cả. Tớ không phải là trẻ con."

"Hử?" Seungyoun nháy mắt. "Tớ cũng nghĩ cậu không cần ai bảo vệ, nhưng vì cậu bé tí hon nên..."

Wooseok đẩy tay hắn thở phì phò. "Im ngay"

"Nhưng thật ra, nếu cậu thấy phiền... thì cậu có thể nói cho tớ biết."

Wooseok im lặng trong chốc lát, mắt nhìn chằm chằm xuống đất. "Tớ chưa bao giờ nói tớ ghét như vậy cả" cuối cùng cậu nhỏ giọng trả lời. Seungyoun nhìn cậu và phát hiện vành tai cậu đỏ lên thật khả nghi.

Ồ, hắn nghĩ, hai người họ thật tâm đầu hợp ý. Nhưng hắn không biết làm sao với cái phát hiện mới này. Seungyoun bỏ chuyện này ra sau đầu, quay qua cùng trò chuyện với Seungwoo và Byungchan.

Hắn nghĩ chuyện này để từ từ rồi tính.

-

Seungyoun định mở thanh sô cô la - thứ duy nhất còn sót lại trong tủ - thì có người níu tay hắn.

"Này!" người đó là Wooseok. Cậu đang nhăn mày nhìn thanh kẹo. "Kẹo này là của tớ."

"Ồ?" Seungyoun lúng túng tiếp tục xé giấy gói kẹo. "Tớ không thấy tên cậu trên này."

"Cậu hoàn toàn biết rõ tớ vừa mua nó sáng nay lúc đi siêu thị." Wooseok dỗi. "Trả lại cho tớ."

Seungyoun cười toe toét. "Tự đến mà lấy." Hắn cầm thanh kẹo cao hơn đầu mình để Wooseok không thể với tới. Một lần nữa hắn để ý sự khác biệt chiều cao giữa hai người. Lần này hắn sẽ dùng đến thế mạnh của mình.

Wooseok híp mắt. "Cậu chơi ăn gian!" Nhưng Wooseok vẫn nhào tới níu tay Seungyoun. Cậu khoẻ hơn vẫn tưởng. Đau, nhưng hắn chưa từ bỏ. Seungyoun cười, đẩy Wooseok ra, giấu kẹo sau lưng. Mặc dù Wooseok lắc lư trái phải, cậu vẫn không với tới. Cậu nhìn không tức giận lắm, vừa càu nhàu vừa cười. Seungyoun nghĩ, cậu thật đáng yêu khi nhảy nhảy như thế này. Cậu cười, mắt toả sáng.

Cuối cùng Wooseok cũng dồn được Seungyoun vào góc tường, không cho hắn đi đâu hết.

"Cậu vẫn không từ bỏ ha" Seungyoun nói, tay vẫn cầm thanh kẹo cao hơn tầm với của Wooseok.

"Dĩ nhiên rồi. Kẹo là của tớ mà" Wooseok nghiêm túc nói. Đột nhiên cậu nghiêng đầu chớp mắt nhìn Seungyoun, quyết định dùng tuyệt chiêu làm nũng. "Trả kẹo lại cho tớ nha~?"

Đáng ra Seungyoun sẽ không động lòng, đáng ra là thế – nhưng hắn thấy bản thân mỉm cười đưa thanh kẹo cho Wooseok. Hắn tự nhủ mình làm vậy chỉ vì hắn quá mệt để tiếp tục đùa giỡn, mà thanh kẹo này cũng đúng là của Wooseok.

Wooseok cười đắc ý, xé lớp vỏ kẹo, nhìn như chú mèo nhỏ vừa giành được sữa. Một lần nữa Seungyoun lại thấy cậu thật dễ thương. Wooseok bẻ thanh kẹo thành hai miếng rồi đưa cho hắn một nửa vẫn còn giấy gói.

"Cho cậu" Wooseok nói. Cậu cười tinh nghịch giọng nói dịu dàng. Wooseok là như thế - muốn mình có phần, nhưng cũng vẫn luôn nghĩ  nghĩ đến người khác. Tim Seungyoun lỗi một nhịp vì ánh mắt ấm áp của Wooseok. Hắn lờ đi cái cảm giác kì lạ ấy, lắc đầu cười.

"Không, cậu ăn đi. Cậu nhỏ nhắn như thế, ăn đi cho mau l-" Hắn chưa kịp nói hết câu đã bị Wooseok dùng thanh kẹo bịt miệng.

"Đồ ngốc" cậu mắng, giọng dịu dàng chứ không cáu kỉnh.

Sô cô la thật ngọt nhưng nếu so sánh thì Seungyoun thấy Wooseok ngọt ngào hơn cả.

-

Seungyoun về nhà trễ sau buổi tập thể hình nặng nề. Hắn mệt mỏi và buồn ngủ, nên khi đi vào phòng khách, nhìn thấy Wooseok ngồi trên sofa xem phim kinh dị, hắn không hề để ý cậu đang mặc gì. Hắn lấy một chai nước từ phòng bếp rồi ngồi phịch xuống cạnh Wooseok. Tới lúc đó hắn mới phát hiện cái áo hoodie Wooseok đang mặc quá to so với thân hình cậu. Mà nó còn nhìn rất giống cái áo hoodie xám yêu thích của hắn.

"Cậu đang mặc hoodie của tớ à?" hắn hỏi. Wooseok ngồi cạnh hắn thoáng căng thẳng nhưng cậu cũng không có phản ứng nào khác.

"Ừ" cậu trả lời.

"Ồ, hèn chi nhìn cậu như đang bơi trong cái áo."

Hắn đoán Wooseok sẽ đáp trả, nhưng cậu không hề có phản ứng gì. Cậu chỉ ngồi dịch vào trong, ôm chân, cằm đặt trên đầu gối. Cậu trông thật nhỏ bé, Seungyoun nghĩ . Và ồ – hai má cậu ửng hồng. Cậu ấy đang đỏ mặt sao?

"Ừm vậy cậu thích mặc cái hoodie này hả?"

"Ừ" cậu lí nhí trả lời. "Mặc... ấm lắm." Wooseok càng đỏ mặt. Hơn nữa, Seungyoun cũng không phải thằng ngốc.  Seungyoun đã nghi ngờ từ trước nhưng giờ hắn gần như chắc rằng – Wooseok thích thầm hắn.

Hắn không biết nên làm gì. Thật buồn cười. Cũng không phải hắn không muốn hẹn hò với Wooseok. Cậu dễ thương, tốt bụng, hài hước, và có lẽ là người đẹp nhất hắn từng gặp. Hắn nên hạnh phúc, hoặc ít nhất vui vì một người như Wooseok thích hắn.

Thay vào đó, hắn sợ. Cuộc tình lần trước của Wooseok kết thúc không mấy tốt đẹp, và mặc dù chuyện đã lâu rồi, hắn vẫn nhớ rõ lúc ấy cậu tổn thương đến mức nào. Mặc dù Jinhyuk là người tốt, mặc dù họ chưa bao giờ muốn làm tổn thương nhau, vẫn có chuyện xảy ra. Cho dù có chết Seungyoun cũng không muốn thấy Wooseok bị như thế lần nữa. Và nếu hắn là người làm tổn thương cậu, hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.

"Nếu thích, cậu có thể giữ nó" hắn nhẹ giọng nói. "Tớ hơi mệt, tớ sẽ đi đấm bao một chút rồi đi ngủ trước."

"Ừ" Wooseok cười với hắn, không phát hiện ra nội tâm hắn đang hoảng loạn. "Mai tớ sẽ làm bữa sáng nên cậu đừng có mà ngủ nướng đó nha."

Vừa doạ vừa giỡn, Seungyoun thấy sự dịu dàng trong mắt Wooseok. Bằng cách nào đó, việc này làm hắn đau lòng. Hắn không chắc mình có xứng đáng được nhận yêu thương của cậu hay không.

-

"Tớ cho cậu giữ hoodie xám của tớ chứ không phải lấy thêm một cái hoodie khác" Seungyoun trêu Wooseok vài ngày sau khi cậu mặc một cái hoodie khác của hắn bước vào phòng bếp – lần này là một cái hoodie màu đen với hoạ tiết trừu tượng mà hắn cũng không thể lý giải. Giờ cậu đang đứng nên Seungyoun có thể thấy rõ ràng cái áo to hơn cậu rất nhiều. Bình thường Seungyoun mặc áo XL, vì bờ vai rộng của hắn – mà thậm chí khi hắn mặc cái áo này còn thấy nó rất rộng. Wooseok trông thật nhỏ bé trong cái áo, Seungyoun thấy cậu thật đáng yêu. Mặc dù hắn trêu chọc cậu, nhưng không phải vì hắn khó chịu. Thật ra, hắn còn rất thích nhìn thấy cậu như thế này.

Wooseok ngồi đối diện hắn trên một cái ghế, nhún vai rót một cốc cà phê. "Tớ không muốn giữ cái áo nào của cậu cả. Tớ chỉ muốn mượn mặc thôi." Cậu bắt gặp ánh mắt của Seungyoun. Wooseok hơi do dự một chút rồi tiếp tục nhẹ giọng nói. "Tớ thích vì chúng nó có mùi của cậu."

Ồ, Seungyoun nghĩ, Ồ, Wooseok đang thả thính trực tiếp. Hắn lờ đi cảm giác nhói đau nơi lồng ngực. Hắn giả ngốc, tự nhủ mình không nên động lòng.

"Tớ có thể cho cậu mượn luôn cả nước hoa, nếu cậu muốn" hắn nói, giả vờ đang bận xem điện thoại. Ngón tay lướt trên màn hình, nhưng Seungyoun không biết mình đang xem gì.

Seungyoun nghe thấy tiếng Wooseok thở dài nhưng hắn không nói gì thêm. Hai người họ ngồi yên lặng ở đó thật lâu. Khi Seungyoun uống xong cốc cà phê, hắn nghĩ giờ mình có thể rời đi mà không hề có vẻ vội vã. Nhưng Wooseok bỗng nhiên nói.

"Jinhyuk mời tớ đi hẹn hò vào hôm Giáng Sinh." Seungyoun ngẩng đầu lên sau khi nghe những lời đó, nhưng lần này Wooseok là người nhìn chằm chằm vào điện thoại. Cậu trông có vẻ bình tĩnh nhưng Seungyoun có thể cảm nhận được Wooseok đang đau khổ. "Có vẻ cậu ấy muốn quay lại với tớ."

"Đừng đi", Seungyoun nhanh chóng dữ dội lên tiếng, trước khi hắn kịp suy nghĩ. Lời vừa nói xong, hắn nhận thấy được nó có bao nhiêu thật lòng – hắn không thể chấp nhận cái ý tưởng Wooseok sẽ lại trong mối quan hệ lãng mạn với Jinhyuk.

Wooseok ngạc nhiên ngước lên nhìn hắn. "Tại sao?" Có vẻ như cậu muốn hỏi về phản ứng vừa rồi của Seungyoun hơn là lý do vì sao cậu không nên đi gặp Jinhyuk. Cậu hẳn tự có nhiều lý do để không đi.

"Bởi vì" Bởi vì hắn cũng tổn thương cậu, nhưng cậu lại gánh hết mọi tội lỗi, bởi vì bạn bè và gia đình hắn đều tin rằng lỗi là do cậu, họ không biết gì hết, cậu xứng đáng nhiều thứ tốt đẹp hơn là tự ép bản thân phải một lần nữa hoà hợp với những người đó. Bởi vì tớ không thể để cậu khóc thêm một lần nào nữa. "Tớ muốn cậu đón Giáng Sinh với tớ."

Như những người độc thân khác vào hôm Giáng Sinh - Seungyoun định sẽ đi nhậu với bạn - bao gồm cả Wooseok. Nên thật ra cũng không phải hắn nói dối. Nhưng hắn biết tình huống bây giờ khác hẳn. Nghe có vẻ như hắn đang mời Wooseok đi hẹn hò hôm Giáng Sinh.

Wooseok xem xét một chút, như thể cậu đang xem mặt hắn có gì khác lạ không. Sau đó, cậu cười.

"Được thôi."

Ừm, thật dễ, Seungyoun nghĩ. Hắn vừa mời Wooseok đi hẹn hò. Hắn chỉ có thể hi vọng mình không gây rắc rối. Hi vọng hắn không phải hối hận về quyết định này.

-

Một quả bóng tuyết bỗng nhiên đập thẳng vào người làm hắn suýt nữa chửi thề. Thật nếu không phải vì có Wooseok đi chầm chầm bên cạnh, giả vờ kiểm tra điện thoại. Cho tới giờ, buổi "hẹn hò" của họ không có gì đặc biệt, họ cùng xem phim, ăn ở nhà hàng Thái yêu thích. Cũng không khác gì nhiều so với những gì họ hay làm vào thứ 6 hằng tuần, thường có cả Yohan và Seungwoo đi chung.

Dĩ nhiên, khắp nơi trang trí Giáng Sinh, âm nhạc, bầu không khí hôm nay lãng mạn hơn bình thường. Nhưng Seungyoun đang cố tránh làm cho buổi hẹn hò của họ trở nên quá lãng mạn. Không phải vì hắn hèn nhát, mà vì hắn muốn cẩn thận hơn với những việc quan trọng. Wooseok rất quan trọng. Không phải chỉ vì Seungyoun sợ bản thân sẽ tổn thương cậu. Wooseok là người bạn quý giá nhất của hắn, và không hắn không muốn bất kì điều gì phá hỏng tình bạn của cả hai.

Hắn không có kinh nghiệm với mối quan hệ nào xa hơn hơn bạn giường. Không phải vì hắn không tin vào tình yêu, mà vì chưa có người nào khiến hắn muốn bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc. Dù sao hắn vẫn thường tự nhủ bây giờ còn quá sớm cho một mối quan hệ lâu dài. Nhưng với Wooseok... Hắn không thể nào không nghiêm túc.

Seungyoun quay sang phủi sạch tuyết còn vương trên tóc cậu. Cậu mỉm cười, nắm một quả bóng tuyết trên tay. Cậu vẫn luôn đáng yêu như thế, đầu đội mũ len đỏ, cổ quấn khăn choàng, hai má hồng hồng, mắt sáng rỡ vui vẻ.

"Cậu nhìn mặt mình kìa!" Wooseok cười. Hắn cũng cười theo. Người nào không thân với Wooseok hẳn sẽ ngạc nhiên khi thấy cậu có một mặt tinh nghịch như thế này. Mọi người thường đánh giá sai vì cậu khá ít nói, hướng nội khi ở cùng người lạ. Cậu rất đẹp, cách ăn nói đặc biệt, và như thế đã đủ để người khác nghĩ cậu lạnh lùng, dè dặt, hay thậm chí là tự mãn. Nhưng Wooseok không hề như vậy.

Bình thường giữa hai người Seungyoun luôn là người pha trò. Nhưng giờ Wooseok thường hay làm những thứ ngớ ngẩn rồi xem phản ứng của hắn. Cậu như đứa trẻ được cho kẹo khi thấy Seungyoun mỉm cười với cậu. Khi Seungyoun hỏi thẳng cậu vì sao lại làm như thế. Wooseok hơi đỏ mặt nói "Cậu thường khiến người khác cười. Nên tớ cũng muốn làm cho cậu cười như thế."

Khó có thể không động tâm sau khi nghe những lời này.

Hắn né quả bóng tuyết Wooseok vừa ném tới, nắm trong tay một ít tuyết chuẩn bị ném trả. Họ chạy rượt đuổi nhau trong công viên như lũ trẻ - trận ném bóng tuyết nhanh chóng biến thành lăn lộn trong tuyết. Cuối cùng Seungyoun ghì chặt Wooseok dưới thân.

"Tớ thắng" hắn cười nói.

"Không công bằng" Wooseok than thở rồi cười tươi "Cậu lớn hơn tớ."

"Vậy cậu nên cố gắng hơn mới đúng."

"Cậu nghĩ tớ không cố gắng sao? Tớ luôn ghét thua cuộc."

"Nhưng cậu không ghét việc thua tớ." Seungyoun hạ thấp giọng, nghiêm túc bắt bẻ. Hắn phát hiện Wooseok luôn nghĩ đến hắn trước tiên. Wooseok thoáng sửng sốt, như thể cậu chưa hiểu rõ lời hắn nói, sau đó nét mặt cậu dịu dàng trở lại.

"Cậu luôn nhìn thấu tớ, sao cậu..." Wooseok thầm thì. Ánh mắt cậu nhìn Seungyoun ấm áp đến mức có thể làm tan chảy cả băng tuyết xung quanh họ. "Vậy tại sao..." Wooseok ngừng nói tiếp, cậu trông hoang mang hốt hoảng. Seungyoun biết Wooseok muốn hỏi gì. "Sao cậu không làm gì cả?" Và giờ hẳn Wooseok đang nghĩ "Vậy cậu có thích tớ không?"

Wooseok vẫn luôn đẹp như thế, thở gấp vì giỡn quá sức, hai mắt sáng rỡ, hai má hồng hồng, bĩu môi nhìn muốn hôn một miếng. Seungyoun nghĩ, liêm sỉ gì tầm này nữa.

Hắn cuối xuống hôn lên môi Wooseok.

Hài hước làm sao khi chỉ một nụ hôn này cũng đủ để hắn cảm nhận được nhiều thứ. Làm thay đổi mối quan hệ của họ rất nhiều. Mặc dù trời đang lạnh, nhưng khi chấm dứt nụ hôn, hắn thấy tim mình đập thật mạnh, thình thịch thình thịch. Hắn cảm giác mặt mình nóng lên, chắc hắn cũng đỏ mặt rồi. Dù vậy Seungyoun không hề thấy ngại ngùng hay xấu hổ. Hắn đứng dậy kéo Wooseok lên, nắm tay cậu mãi không buông. Wooseok nhìn hắn cười rạng rỡ, cậu chẳng hề hay biết chiếc mũ len của mình bị rớt xuống nằm lẻ loi giữa tuyết. Khi hắn định nói về chuyện vừa xảy ra thì Wooseok bỗng nhiên cười không dứt, lao vào vòng tay hắn, chôn mặt vào vai.

"Woa, gì đây-?"

"Xin lỗi. Chỉ là tớ hạnh phúc quá."

Tim Seungyoun cũng muốn tan chảy. Nghĩ đến những người luôn cho rằng cậu lạnh lùng. Nhưng cậu lại rất thành thật với cảm xúc bản thân, rõ ràng việc mình thích Seungyoun. Hắn vòng tay quanh người cậu, ôm Wooseok sát vào lòng. Cậu thật nhỏ nhắn, hắn âu yếm nghĩ. Tớ có thể hôn lên đỉnh đầu của cậu.

Và rồi Seungyoun thật sự hôn lên đỉnh đầu Wooseok, vì không có lý do nào ngăn cản. Hắn quyết định sau này sẽ chỉ để cho Wooseok đắm chìm trong yêu thương. Kì lạ thay, hắn không còn sợ hãi. Seungyoun nghe theo con tim, vì nó nói rằng từ giờ sẽ là mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net