1 » kẻ câm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

❝Cứ sống như những gì mình muốn. Cuộc đời này nằm trong tay mình.❞

BTS, FIRE.

🌠

KWON CHAERIN

Kiên nhẫn.

❝Oh! Nhìn xem, chúng ta có ai ở đây nào? Chính là bé con Kwon Chaerin, người đang cố bắt kịp xu hướng trong khu phố này để vượt mặt chúng ta đó.❞ - Một trong hai bà nội trợ thô lỗ đứng gần khu chung cư thì thầm với người còn lại, vừa cười khúc khích vừa chỉ tay chê trách tôi.

hít vào và thở ra.

Tiếng cười khanh khách của họ phát ra minh bạch đến mức đủ rõ ràng để tôi nghe thấy chúng mặc dù tôi đang ở cách đó khá xa. Đây không phải là một điều mới mẻ với tôi khi bị đối đãi thế này, tất nhiên rồi. Chẳng có gì đáng để bất ngờ khi những người phụ nữ trung niên tội nghiệp không có gì để làm, trong khi chồng của họ ở đó đã làm những điều tốt đẹp hơn cho xã hội.

❝Phải thực sự cuốn hút để quyến rũ thành công một cậu bạn trai câm đó nha !❞ - Một trong số họ cứ công kích tôi chẳng ngừng, sẽ không có cách nào để ngăn họ lại đâu nhỉ. Kích động đôi chút thì có, nhưng không đáng ngạc nhiên lắm. Bởi tôi có thể làm gì để tu sửa cho mấy não bộ vốn đã bị phân tách làm hai nửa của họ đây? Không gì cả. Không có cách nào để chữa trị cho một đầu não bị hỏng, vì vậy vâng, đó là sự mất mát lớn của họ.

Hình như hôm gặp họ là một buổi tối lạnh đến thấu xương thịt, bụng đang sôi sùng sục vì bệnh dạ dày lâu năm, rát đến chừng đó mà tôi vẫn nhịn được. Chúng đau đến độ khiến tôi nhăn mặt nhíu mày. May mắn thay, tôi vẫn có một lý trí đủ tỉnh táo và đang trong trạng thái ổn định. Nếu không, thì những túi nilon nặng nề này phải được vung vào đầu của họ với hy vọng nó có thể làm sạch những bộ não kia.

Sống trong khu phố này đòi hỏi sự kiên nhẫn. Đơn giản chỉ cần lơ đi tất thảy mọi thứ đang xoay quanh bạn; hay bỏ qua nhiều người hư hoạn sống gần đây, không ─ không giống như họ thích phạm tội bất hợp pháp hay gì đó dọc theo dòng trên đâu. Nhưng giẫm đạp lên cảm xúc của một ai đó là loại tội ác được toàn thể chúng sinh chấp nhận, vì luật lệ đâu thể trừng trị cái hành động hợp pháp này được.

Từ ngữ thực sự có sức mạnh đấy.

Sử dụng điều đó như một lợi thế, họ đã can thiệp vào cuộc sống của tôi thông qua những lời nói đùa bỡn gây khó chịu. Họ luôn cười trên những bất hạnh của người đời, săm soi về mọi người để lên tiếng chỉ trích cuộc sống của họ bằng những cái miệng không được giáo dục, đưa ra những lời lẽ đay nghiến khiến tôi thực muốn cho họ một cái tát rõ đau trên khuôn mặt.

Tuy nhiên tôi đâu có thời gian để hòa nhập với loại người đó ─ họ không xứng đáng với thời gian của tôi và tôi cũng chẳng muốn bị coi là người không có học vấn.

Họ xấu xa và thối nát, cả bên ngoài lẫn bên trong, từ cốt lõi sâu nhất của bản thể. Tôi phát bệnh mất, thực sự phát bệnh với nhân cách của họ.

Vẫn mang theo những túi nilon cồng kềnh, chất chứa đầy đồ của các cửa hàng tạp hóa trong tuần, tôi nhếch nhác về đến căn hộ, mở khóa cửa bằng thẻ. Khi bước vào, tôi dùng lưng mình để đóng cửa và đặt các tạp phẩm lên kệ giày rồi thở hồng hộc.

Cởi giày ra, tôi đặt nó gọn gàng trên giá và lấy túi những nhựa bên trong. Ở trong kia, tôi thấy Taehyung đang ngủ say trên chiếc ghế dài đương khi đang cầm quyển phác họa và dụng cụ vẽ. Tiếng thở mềm mại và vẻ mặt nghiêm túc của anh khiến tôi trở nên lúng túng.

Bước tới chiếc ghế dài, tôi chầm chậm nhấc cánh tay đang gập lại của anh và cất quyển phác thảo cạnh cái bàn uống cà phê gần đó, đồng thời sắp xếp lại các dụng cụ vẽ, trả lại cho chúng vị trí ban đầu trước khi bị anh bất cẩn gạt sang.

Taehyung ─ mọi thứ về anh ấy đều đẹp; từ trong ra ngoài. Thỉnh thoảng khi tôi cố nhớ lại những kỷ niệm ở quá khứ, tôi tự hỏi tại sao mình lại quá ngớ ngẩn để rồi lại ngủ quên trên chính vẻ đẹp của anh? Thị lực của tôi lúc đó đã hoạt động hoàn hảo hết biết nhưng tay chân lại hành động mù quáng vô cùng.

Thật khó để kiềm chế sự thôi thúc để thôi không chạm vào sóng mũi được điêu khắc chuẩn xác của anh, nhất là lúc nó mấp máy mở rộng lúc anh hít thở, rất dễ thương, rất tuấn tú.

Sắp hạ tay xuống cánh mũi anh, thì đột nhiên, tôi cảm thấy cổ tay mình như bị nắm chặt khiến toàn thân không thoát khỏi nao núng bởi cử động đột ngột này.

Taehyung ngáp và rồi dụi lấy đôi mi trước khi mở mắt. Anh mỉm cười, buông nắm tay xuống và bắt đầu vuốt ve má tôi. Biểu hiện sốc của tôi liền chuyển sang đơ cứng trước khi bật mình cười khúc khích.

❝Anh làm em giật mình! Dù sao thì, Tae, anh ngủ ngon chứ ?❞ - Sau khi gật gù trả lời câu hỏi, anh vươn người dậy, lại làm tóc mình rối xù hết cả lên. Tôi ngồi xuống ngay bên cạnh, để đầu tựa vào vai anh.

Phải, Taehyung bị câm.

Tất cả bắt đầu từ thính giác cho đến khi bệnh dần ảnh hưởng đến khả năng nói của anh cũng như ─ Tae có thể nói nhưng không đủ rõ ràng để mọi người có thể thực sự giải nghĩa được lời nói của anh. Trong cái rủi có cái may, anh có thể nghe được nhờ sự hỗ trợ của máy trợ thính. Taehyung đã có những khiếm khuyết này kể từ ngày đầu tiên tôi gặp anh ─ có lẽ lâu hơn nhưng tôi chưa bao giờ hỏi anh ấy về điều đó.

Điểm khiếm khuyết khiến anh trở thành một mục tiêu đáng gờm cho việc bắt nạt trong những ngày đi học, và trên thực tế, anh là nạn nhân của việc ngược đãi bằng lời nói. Bị chế giễu và đối xử như một phế nhân, thậm chí một số sinh viên đã to gan khi chơi đùa với máy trợ thính của anh.

Và về chuyện nghĩ rằng tôi từng là một trong những người đó, những ký ức về trường tiểu học của tôi với anh chẳng có mấy hay ho.

🌠

a/n : lời tựa tồn tại vì một lý do chính đáng, đừng bỏ qua nó nhe :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net