sleeping in

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kise là người dậy sớm. Anh dậy cùng lúc với mặt trời, và điều này càng chứng minh cho giả thuyết của Kuroko rằng Kise thực chất được sinh ra từ những tia nắng và cầu vồng. Nó khiến Kuroko phát điên vì hết nửa số lần cậu lăn lộn rồi chỉ sờ được phần ga giường lạnh ngắt, và sau đó cậu phải đi tìm bạn trai mình hoặc mảnh ghi chú cậu ấy để lại thông báo đã đi đâu rồi.

Lần đầu hai người ngủ với nhau, việc này làm Kuroko phát cáu. Phải mất công thuyết phục thì Kuroko mới tin rằng Kise thực sự thích cậu vì chính bản thân cậu, chứ không phải chỉ vì Kuroko không quan tâm tới Kise và nó khá lạ đối với một chàng người mẫu. Sau cùng cả hai cũng ngủ với nhau, rồi Kise lại không ở đó vào sáng hôm sau.

Kuroko bị ấn tượng khi cậu nghe thấy tiếng động trong bếp và thấy Kise vừa huýt sáo (trật nhịp) vừa làm (hoặc nếu có thể xem là nấu) bữa sáng. Kuroko cười nhiều đến mức dọa Kise phát hoảng mà phải hỏi xem cậu có ổn không. "Kurokocchi Kurokocchi, cậu bị sao hả? Tớ không hiểu. Có chuyện gì vậy?"

Và rồi Kise thực sự tính sống cùng với cậu. Đã ba năm rồi, bây giờ căn bếp không còn là của riêng Kuroko nữa.

"Vẫn còn sớm quá Ryouta." Kuroko than, bước vào bếp với chiếc mền vẫn quấn trên người. Cậu đi tới chỗ Kise, vòng tay ôm và dựa người vào anh bạn trai của mình. "Trời còn lạnh, với cả cậu cũng vẫn chưa biết nấu nướng gì. Về giường đi." Kuroko nói nhỏ vào lưng Kise.

"Nhưng tớ đang nấu ngon hơn mà Tetsuyacchi." Kise phản đối.

"Không, cậu đâu có." Kuroko cố giữ cho giọng mình ổn định nhất có thể và mơ màng dựa lên lưng Kise.

"Giờ tớ tỉnh như sáo rồi." Kise nói, quay lại để nhìn Kuroko. Cậu thì chỉ đang đổi chỗ tựa đầu của mình từ lưng sang lồng ngực anh.

Kuroko ráng mở mắt ra và nhìn lên Kise với vẻ buồn ngủ. "Đi mà?" cậu nói.

Kise thở dài, nhưng dịu dàng nhìn Kuroko. "Ò được rồi." Anh nhượng bộ, xoa rối tung tóc Kuroko rồi bế cậu lại về phòng, cùng nằm co mình dưới tấm chăn với cậu. "Sau này tớ sẽ nấu ăn thật ngon, và cậu sẽ rất muốn dậy vào mỗi buổi sáng để ăn chung với tớ."

"Không có đâu. Vì cậu sẽ chạy bộ sau khi ăn và tập thể dục giờ đó thì vẫn sớm quá." Kuroko lầm bầm, dán mình lên người Kise để tìm hơi ấm.

"Đúng là tớ có, nhưng giờ cậu đang ngăn không cho tớ làm như vậy nữa rồi."

"Bỏ buổi chạy vì tớ cũng đáng mà." Kuroko nói trong cái ngáp dài.

"Ừ ừ, đáng chứ." Kise in một nụ hôn lên thái dương cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net