same different night

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trong còn Woobin sẽ ở bên ngoài vòng tròn đó. Woobin một lần nữa bị suy nghĩ của mình nhấn chìm trước khi Jungmo lay cậu tỉnh dậy khỏi nỗi bàng hoàng. Cậu ném cho đứa nọ cái nhìn khó hiểu mà Jungmo thừa biết nó nghĩa là 'cậu có thể vui lòng nhắc lại điều vừa nói vì mình đang ở trong thế giới nội tâm riêng tư không'.

"Em nói, mình cùng nhau ăn trưa rồi nhân tiện chúc mừng luôn thể đi." Jungmo lặp lại, Woobin chỉ gật gật đầu mặc cho cậu chắc chắn sẽ không ổn khi Serim lại có mặt.

Ngoài việc Jungmo đang nỗ lực cưa cẩm người bạn ngốc nghếch của nó là Minhee ra, thì bữa trưa vẫn rất tuyệt theo cách nào đó.  Woobin thấy thoải mái dẫu có tận hai người mà cậu không thân. Trong khi cả nhóm đang dùng bữa, Serim đột nhiên thốt lên chuyện anh quên mất bữa tiệc tối nay, nhà anh khá xa nhà chủ xị. Đó là lý do vì sao hiện tại anh đang ở căn hộ của Woobin, Jungmo và Allen vì cả ba đề nghị để anh ở lại nhà họ cho gần còn tiện chuẩn bị bữa tiệc.

Bằng cách nào đó trong khi Woobin đang chân năm tay mười lục lọi tủ lạnh, Allen bảo Serim anh có thể đổi phòng khác sau khi tắm và chỉ vào phòng Woobin. Đó là lý do tại sao Woobin của hiện tại đứng như trời trồng bên kia cánh cửa.

"Chết tiệt, em xin lỗi, em không biết anh ở trong." Woobin rời ánh nhìn tò mò của mình ra ngoài phòng khách.

"Không sao." Giọng Serim vẫn bình tĩnh như mọi khi dù anh có cười khúc khích.

Tới khi Woobin nhìn lại, Serim đã mặc đầy đủ quần áo. Thú thực cậu cũng chẳng biết làm sao, nếu cậu định bỏ đi thì tại sao cậu lại đợi ở cửa, nhưng nếu cậu bước vào thì cũng thật là kỳ lạ. Dòng suy nghĩ của cậu chợt bị cắt ngang bởi một Serim đang đứng dậy và tiến đến gần cậu.

"Em có tới bữa tiệc tối nay không?" Anh hỏi.

"Không, em không thích những nơi ồn ào." Nghe được điều đó làm chân mày Serim phải nhăn lại vì bối rối.

"Vậy còn vụ club?"

"Em bị lôi đến mà."

Serim không nói thêm gì mà chỉ cắn cắn môi làm nó thành một hình tròn và khẽ gật đầu, trước khi nở nụ cười khôi hài.

"Vậy tối nay anh sẽ lôi em đi."

Đại loại là hiện tại cậu đang đứng thu lu một góc cùng vài người bạn quen biết. Woobin phải đi vì ba tên kia đã hợp thành một nhóm đàn áp con người hướng nội trong cậu.

Bữa tiệc không chỉ đông mà còn nhàm chán vô cùng hoặc đó chỉ là sự chán ghét tiệc tùng của Woobin. Cậu liếc ly nước trái cây trên tay rồi quay lại quan sát xung quanh dù đã thuộc lòng từng chi tiết nhỏ nhất sau khi cắm rễ ở đây mười phút có lẻ.

Cậu thở dài. Cậu muốn về nhà. Cậu muốn có ai đó hợp ý mình.

Dường như lời nguyện cầu của cậu đã thành hiện thực (không hẳn?) Serim đột nhiên bước đến bên cậu và ơn chúa là rất tỉnh và đẹp trai. Jungmo và Allen đi theo ngay sau với một Jungmo không được tỉnh táo cho lắm.

"Này." Serim không hề dông dài. "Em trông chán đời thế."

"Chắc rồi." Woobin đáp lại một cách dramatic. Lúc này Jungmo và Allen đã mất dạng cùng một Allen đang cố đảm bảo Jungmo sẽ không làm bất kì trò nguy hiểm đần độn nào.

"Em muốn về?" Serim ướm hỏi. Woobin nghĩ đó hẳn là phóng đại nhưng chỉ riêng giọng điệu quan tâm lẫn săn sóc từ người nọ thôi cũng đủ khiến trái tim cậu mềm nhũn rồi.

"Thật đáng tiếc, vâng." Woobin nặng nề trút xuống hơi thở dài thoải mái, cuối cùng cậu cũng được về nhà.

"Anh sẽ gọi taxi cho hai đứa mình." Người anh lớn nói, rút điện thoại khỏi túi. Không lâu sau đó chuyến xe hai người gọi cũng đến. Đường về vắng lặng khác hẳn đôi lần Serim vẫn đi, lẽ ra anh chỉ cần đưa Woobin về nhà nếu không phải do anh bước vào căn hộ ba người đó kèm theo câu trả lời mềm xèo của Woobin, không sao đâu.

Cả hai thả mình trên ghế dài, cách nhau chỉ vài inch, cùng xem chương trình nào đó trên Netflix. Woobin không biết tay Serim đã vô thức chuyển hướng lên vai mình từ khi nào nhưng cậu cảm thấy như có cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi những ngón tay người nọ nhẹ lướt trên làn da trần trụi sau khi cậu đã thay ra chiếc áo sơ mi.

Những động chạm xuất hiện thêm vài lần nữa trước khi Woobin kịp nghĩ đến việc làm những chuyện lẽ ra cậu không nên nghĩ, chuyện mà rất quan trọng ấy. "Serim-"

Người nọ nhìn cậu chăm chú, cậu thậm chí còn không nhận ra anh đã mặc kệ bộ phim kia. Woobin lo lắng không thôi khi mái đầu Serim từ từ tiến thật gần, nhưng lại dừng khi hai đầu mũi sắp chạm nhau.

"Dạo này em nhìn trộm anh nhiều lắm nhé." Serim tự mãn nói.

"Nói người bắt đầu trò nhìn chằm chằm này trước ấy." Woobin cố cãi lại hòng che giấu trái tim đang đập nhanh trong ngực. "Và đừng chọc em nữa..."

"Anh đâu có đâu?" Serim đáp, khẽ nhếch môi thành điệu cười nửa miệng.

"Hừ, anh làm em khó chịu." Woobin phồng má. Serim chỉ có thể bật cười rồi vươn tay ôm cậu em nhỏ vào lòng.

Anh ấy lại làm thế rồi.

"Đừng trêu em." Woobin giật bắn người nhưng Serim còn không cả bất ngờ hay thậm chí là bị doạ bởi chuyển động đột ngột kia.

"Em nghĩ thế à?" Serim trả lời bằng giọng điềm tĩnh, hoàn toàn đối lập với ánh nhìn xoáy sâu vào tâm hồn Woobin. Woobin còn không nhận ra khi Serim tiến lại gần hơn, gần tới mức khuôn mặt của hai người chỉ cách nhau vài inch.

"A...anh cứ làm như này thôi."

"Và em nghĩ anh đùa?" Serim đáp, không lùi lại dù chỉ một chút.

Anh thu hẹp khoảng cách giữa cả hai, để hai đôi môi chạm nhau. Woobin căm ghét chính mình vì đã nhanh chóng đáp lại nụ hôn của anh. Woobin cảm thấy Serim đặt tay lên eo mình. Serim nhẹ nhàng đẩy Woobin xuống cho đến khi cảm thấy lưng cậu đã chạm vào đệm ghế, trọn vẹn nằm trên sofa và dưới thân Serim.

"Đây là đùa sao?" Serim nói, hơi thở có chút hỗn loạn, nhìn thẳng vào mắt Woobin. Woobin không đáp lại mà chỉ khẽ mấp máy môi "tiếp tục đi" mà cậu quá xấu hổ để thốt thành lời, làm Serim nhếch môi.

Serim lại cuốn cậu vào nụ hôn khác, anh hôn sâu hơn, buộc chặt khoảng không giữa hai người, dù rất sốt ruột nhưng Woobin không quá bận tâm, cậu thích điều đó. Serim bắt đầu nhấm nháp phiến môi Woobin làm cậu phát ra âm thanh nho nhỏ, người nọ nhân cơ hội luồn lưỡi vào khoang miệng Woobin, nhận về là tiếng rên rỉ của cậu.

Woobin dường như cảm nhận được nụ cười khẽ khàng của Serim. Woobin thấy những xúc cảm mà cậu chưa từng được trải qua, trong khoảnh khắc đó, tất cả những gì cậu có thể nghĩ tới là Serim và cậu đã được nếm hương vị ngon lành như nào, đôi môi của hai người quấn quít ra sao.

Serim chuyển hướng xuống cần cổ trần trụi của Woobin, tuỳ tiện rải những nụ hôn ướt át rồi tới xương quai xanh tinh tế lưu lại từng dấu răng trên làn da mượt mà. Anh đủ cẩn thận để không cắn mạnh hoặc lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên người Woobin.

Serim trở lại hôn Woobin, môi anh ấm và Woobin thích điều đó. Một lần nữa Serim là người đầu tiên giới thiệu lưỡi anh với cậu, khám phá tất cả trong Woobin.

Khoảnh khắc đó vẫn rất hoàn hảo cho đến khi cả hai bất ngờ nghe thấy tiếng ai đó nhập mật mã cửa. Serim dường như hoảng hốt rồi nhanh chóng tách Woobin ra và ngồi thẳng lại, không quên giúp cậu luôn. Woobin rõ ràng rất mệt mỏi nhưng cậu vẫn cố hết sức chỉnh lại đầu tóc hoặc bất cứ chỗ nào trông khác lạ mà cậu kịp làm trong vài giây ngắn ngủi trước khi cánh cửa mở ra. Để lộ một Allen say khướt cùng một Jungmo cũng đang say nhưng tỉnh táo hơn chút.

Ý mình là, chí ít thì hai người này sẽ chẳng nhớ gì đâu ha. Woobin nghĩ, nhìn hai người bạn chân đăm đá chân chiêu bước vào.

"Có vẻ đã đến lúc anh phải về rồi." Serim nói trong khi đứng dậy khỏi ghế, phủi phủi những hạt bụi vô hình vương trên người anh.

"Khoan, túi của anh." Woobin vươn tay níu Serim lại trước khi anh kịp đi xa hơn. "Để em lấy cho." Cậu trẻ nói, rồi trở lại trong phòng, biến mất khỏi tầm mắt Serim và rất nhanh sau đó đã trở ra.

"Cảm ơn." Serim nói rồi cười với cậu nọ, người nom đầy biết ơn đáp lại anh.

Rất may là không đứa nào thèm bóng gió về chuyện chúng nó trở về đêm đó với một Woobin cùng Serim làm ra tư thế khó xử trên ghế sofa. Nhìn cách Allen cả Jungmo đều say bí tỉ, rất có thể cả hai đều đã quên, tạ ơn thần linh.

Nguyên ngày hôm nay cậu không gặp Serim ngoài tin nhắn chào buổi sáng mà người anh lớn có vẻ bắt đầu đều đặn gửi cho cậu. Cậu thấy dễ thương. Đầu óc Woobin bay bổng tới nơi khác suốt cả tiết đầu, cậu vẫn bị làm phiền bởi mớ cảm xúc không tên, phân vân liệu cậu có thực sự thích Serim hay không. Ngẫm lại, đêm qua những gì cậu cảm thấy phải chăng chỉ là những dung tục tầm thường.

Vậy nên, khi Woobin ra khỏi lớp và thấy Serim đứng ngay đó, cậu không biết phải làm sao.

"Đi thôi?" Serim đề nghị nhưng nom giống hỏi ý cậu hơn. Woobin nhanh chóng nhận ra có lẽ vì vẻ mặt khắc kỷ của cậu và cậu vẫn đứng yên một chỗ nãy giờ.

"Oh, phải rồi, đi thôi." Cậu lắp bắp thốt lên trong lúc ngượng ngùng đi cùng người nọ. "Hai mình đi với nhau trông có kì lắm không ạ?"

"Thực ra, anh chẳng quan tâm." Cách Serim đáp lời làm cậu thấy như deja vu về cuộc gặp đầu tiên giữa cả hai trong phòng thay đồ, nó khiến Woobin cùng thẳm sâu linh hồn cậu không còn phải e dè trước những kí ức nữa.

"Vậy được rồi." Cậu nhận thua khi cả hai vừa đến trước cafeteria.

Khi hai người đến bàn của mình, có vài cặp mắt vẫn dõi theo họ nhưng giờ thì Woobin chẳng buồn bận tâm bởi những lời trêu chọc từ đám bạn là điều mà cậu vẫn phải nhận mỗi ngày. Cậu đặt khay xuống rồi ngồi cạnh Jungmo, đối mặt với Serim.

"Party hôm qua bốc thật đấy." Allen lên tiếng khi cả đám đang ăn. Đúng thật, cậu quên tiệt chuyện bữa tiệc sau khi về sớm cùng Serim và sự kiện diễn ra sau đó có lẽ đã làm ảnh hưởng đến cậu.

"Mọi người có thấy Yeoreum đứng trên quầy bar và tuyên thệ tình yêu với Dayoung không?" Jungmo cười, đập bàn bôm bốp.

"Không phải họ đang hẹn hò sao?" Serim hỏi.

"Chúc mừng, đấy là đùa."

"Xin lỗi vì phản ứng chậm."

Serim đảo mắt nhìn Jungmo, đứa nọ vẫn đang khúc khích cười. Woobin chợt thấy điện thoại trong túi cậu rung lên, là tin nhắn từ Jungmo. Cậu hết nhìn xuống túi rồi lại ngẩng lên nhìn đứa nọ, bối rối, nhưng Jungmo ra hiệu cho cậu kiểm tra điện thoại.

Jungmo đã nhận được Boba mà nó thích vào cuối ngày hôm đó, khi tất cả các lớp học đã kết thúc.

Dạo này Allen không cần tập luyện nữa nên Woobin cũng trở lại thói quen ngày thường là đến thư viện để đợi Jungmo hoặc Allen. Hôm nay cũng chẳng khác mọi ngày là bao khi cậu bước vào thư viện tĩnh lặng (thực ra là do điều hoà hỏng), lặng lẽ mở notebook hoàn thành bài luận của mình. Chắc là do tối nọ Woobin lười làm nên để dời lại hôm sau rồi.

Cậu he hé nhìn ánh sáng đột ngột phát ra từ màn hình máy tính, trái ngược với thư viện tương đối mờ sáng vì Woobin thích ngồi trong góc tối.

Gần 10 phút trôi qua và cậu chỉ viết được một đoạn văn. Trước sự ngạc nhiên của cậu, Serim bước vào.

Ảnh đi học?? Tất nhiên rồi không đi học thì sao ảnh vượt qua mấy kì thi được. Trong đầu Woobin xảy ra cuộc tranh cãi nho nhỏ với chính mình và dường như không để ý đến Serim đang tiến lại gần bàn trống cậu đang ngồi.

"Anh ngồi đây được không?" Serim hỏi.

"Tất nhiên là được ạ."

Nghe có vẻ tuyệt vọng nhưng Woobin đã rất cố gắng để không tự gõ đầu mình mấy cái. Tuyệt, giờ thì cậu còn phân tâm hơn nữa bởi siêu crush của cậu đang ngồi ngay trước mặt, mà việc quá đỗi điển trai cũng nào phải lỗi của Serim.

"Em cần giúp không?" Serim đột nhiên cất lời, anh chắc chắn giọng anh đủ lớn để không làm người thủ thư khó chịu, cái người có lẽ đang chật vật ở tuổi 70, sẽ bịt miệng cả hai.

"Em trông hoang mang vậy sao?" Woobin hỏi.

"Ý anh là, em đã đổ mồ hôi và nhìn chằm chằm màn hình suốt 5 phút mà vẫn chưa động tay." Ồ.

"Vâng." Woobin ngắn gọn đáp rồi Serim bước đến cạnh cậu, cúi xuống xem chủ đề bài luận yêu cầu.

"Ồ? Anh cũng làm một bài gần giống như này, mà file đấy lại lưu trong máy tính khác ở nhà anh cơ". Serim lo lắng. Máy tính khác? Ông anh này lắm tiền cỡ nào vậy?

"Oh uhm..." Woobin không muốn nói thẳng nhưng cậu hy vọng Serim sẽ không tìm ra cách giải quyết nào ngoài việc mời cậu đến nhà.

"Chắc anh có lưu lại trên Google Dri-"

"Em đến nhà anh được không?" Woobin ghét mình vì đã nói ra, nếu bị từ chối thì hẳn cậu không còn mặt mũi nào gặp anh nữa.

"Được chứ, dù sao cũng mát hơn ở đây." Anh nói, chỉ vào điều hoà hỏng "Và có lẽ tai em cũng sẽ bớt đỏ hơn."

"Cái gì-" Giọng cậu lớn hơn cậu nghĩ. Serim chỉ cười khẽ còn cậu nọ thì bối rối không thôi.

Khi cả hai về tới phòng Serim, cậu thấy chỗ anh rất sạch sẽ. Đúng là người anh lớn đã kể anh quán xuyến mọi người phải giữ phòng thay đồ sạch sẽ và không có mùi hôi.

"Bạn cùng phòng của anh đâu?" Woobin cuối cùng cũng để ý đến sự trống trải của kí túc xá.

"Oh, chắc là ra ngoài với bạn hay đi đâu đó rồi." Serim thờ ơ nói.

"Ờm, bàn của anh ở kia. Chỉ cần mở notebook rồi tìm file tên keyboard smash là được." Woobin bật cười trước cách Serim làm cái tên kì cục trở nên bình thường.

"Nhìn vào dàn bài thôi nhé, đừng ăn cắp ý tưởng của anh." Serim đùa.

Woobin thực không biết Serim đang làm gì nhưng lướt qua khoé mắt cậu, anh dường như chỉ ngồi trên ghế sofa lướt điện thoại.

Chừng 30 phút sau, Woobin sắp hoàn thành bài luận nhờ sự giúp đỡ của Serim. Cậu khá ngạc nhiên bởi người nọ rất thông minh dù anh đã có tương lai rộng mở với môn thể thao vua. Nếu là Woobin, cậu sẽ chỉ đơn giản từ bỏ việc thi thố ở trường.

"Em sắp xong chưa?" Serim đứng dậy khỏi ghế và tới chỗ Woobin.

"Vâng, cảm ơn anh đã giúp." Cậu ngẩng mặt lên và bắt gặp ánh mắt của Serim, có lẽ là nhầm lẫn vì tầm nhìn của cậu ngay lập tức hướng lên trần.

"Anh đi pha ít cà phê. Bên ngoài cũng tối rồi, nếu lát em muốn về thì phải cẩn thận nhé." Serim nở nụ cười ấm áp rồi xoa rối mái đầu cậu trước khi đi pha cà phê cho hai người.

Có lẽ chính những điều đơn giản như vậy đã làm Woobin phải lòng Serim. Từ khi cả hai thân nhau hơn, Serim bắt đầu chăm sóc cậu rất kĩ như anh đối với người khác. Anh tràn đầy vị tha, anh là một thiên thần.

Cậu tiếp tục refresh trang để xem vị giáo sư bằng cách vi diệu nào đó sẽ đọc hết bài tập của cậu và chấm điểm dẫu cậu thừa biết đó là điều phi logic nhất trên đời, nhưng cậu vẫn lo.

"Háo hức muốn check điểm hả." Serim cười cười đặt tách cà phê xuống trước mặt Woobin rồi đến cốc của anh xuống, để đặt được hai tay lên tay vịn ở hai bên Woobin.

Khoảng cách gần gũi đột ngột khiến cậu cực mất cảnh giác, đó là lý do vì sao Woobin chỉ dám nhìn Serim chăm chú.

"Thư giãn đi, anh không quan trọng điểm số đâu." Serim nói. Nguyền rủa Serim cùng nụ cười ngọt như mật của ảnh. Woobin nghĩ nghĩ rồi bị Serim kéo về thực tại. Cậu không thể nói dối, cậu có chút thất vọng.

Vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt cậu khi Serim nói đùa. "Em đã mong đợi gì thế?"

Hai má Woobin nóng bừng vì ngượng, giờ thì cậu thực sự muốn chửi Serim một trận. "Đừng nói nữa, anh phiền quá." Woobin nói, cố đứng dậy rồi đột ngột bị Serim ấn trở lại ghế ngồi và khoá chặt trong vòng tay anh khi cả hai môi chạm môi.

Woobin lại mất cảnh giác. Môi Serim mềm mại chạm lên môi cậu, cách hai đôi môi quấn quýt đầy hoà hợp. Hai người hôn thêm một lúc rồi Serim lùi ra, chăm chú nhìn vào mắt cậu.

Woobin đứng lên, nhẹ nhàng vòng tay qua bờ vai rộng của Serim để người lớn hơn kia phải hạ vai xuống vì chỗ ngồi của cậu nữa. Lúc sau, Serim thu hẹp khoảng cách giữa cả hai một lần nữa để đan hai đôi môi với nhau. Lần này còn liều lĩnh và khát khao, thô bạo hơn nữa. Serim hoàn toàn làm chủ và Woobin để mặc người anh lớn giúp cậu nằm lên giường. Serim ở trên cậu, một tay bên cạnh chống đỡ trọng lượng cơ thể trong lúc hôn.

Nụ hôn càng thêm ướt át và dữ dội vì Woobin cứ liên tục phát ra những tiếng rên rỉ nghẹn ngào do bị Serim cắn môi. Tay còn lại của Serim đã luồn vào lớp áo hoodie của Woobin để chơi đùa với mảng ngực trần làm Woobin rên lên trong sung sướng, khoảng trống đó cho phép Serim lách vào khoang miệng Woobin. Cậu trai trẻ thích cảm giác bị Serim chế ngự, để anh làm bất cứ điều gì anh muốn, cho anh toàn quyền kiểm soát cậu.

Cả hai vỡ òa trong hơi thở gấp gáp khi Woobin ngả đầu xuống nệm, hoàn toàn phơi bày cần cổ trần trụi. Serim ghim hai tay cậu lên đầu. Người kia đánh úp cổ cậu bằng những môi hôn tuỳ tiện trước khi kết thúc cuộc hành trình ở xương quai xanh, để hàm răng chạm vào làm dấu. Woobin rên to hơn cậu nghĩ, đến cả chính cậu còn bất ngờ. Serim lập tức dừng lại để quan sát Woobin nhưng cậu ra hiệu cho anh cứ tiếp tục.

Serim trang trí cho cổ cậu toàn những vết tím xanh bắt mắt và âm thanh rên rỉ của Woobin càng làm người lớn hơn thêm quyết tâm với việc anh đang làm. Khi Woobin cảm thấy Serim đã rời ra, cánh tay cậu được giải thoát đặt lại vị trí ban đầu, chỉ còn cảm giác tê rần do giữ lâu một tư thế.

Serim tách khỏi Woobin và ngồi lại giường, đỡ Woobin dậy. Chỉ tới khi đó cậu mới nhận ra cậu đơn giản là có cả đống dấu hôn đáng ghét và vô cùng dễ thấy trên người, cậu không quá bận tâm vì dù sao trải nghiệm cũng khá thú vị.

"Chết tiệt em giấu mấy cái này như nào giờ?" Woobin nói, giọng hơi khàn. Serim không nói gì, lẳng lặng đến bên tủ quần áo và quay lại với một chiếc khăn quàng.

"Vì em chỉ có về mỗi nhà thôi nên cứ quấn cái khăn này cũng được." Anh đặt nó vào tay Woobin. Woobin bật cười rồi nhanh chóng nói cảm ơn. "Sao lại về, em còn ở đây nữa mà?"

Ờm, mình dũng cảm ghê. Woobin không biết sự tự tin đó từ đâu ra, cậu suýt thì phát hoảng khi không thấy Serim có phản ứng gì. May sao, anh đã nở nụ cười.

"Anh sẽ để em ở lại nếu bạn cùng phòng của anh không phải một nhóc năm nhất sẽ nhanh chóng quay về và anh thì muốn giữ sự trong trắng cho em nó." Anh đùa. Woobin cảm thấy như sắp ói ra tới nơi, Serim vừa ngắn gọn thừa nhận những gì hai người vừa làm và cậu thì không biết phải phản ứng lại như nào ngoài nén cười.

Nếu tối đó Woobin về nhà và nghĩ cách tỏ tình với Serim thì đó chỉ là bí mật của riêng cậu thôi.

Woobin tỉnh dậy khi một Jungmo không mấy yên lặng bắt đầu há hốc mồm vì kinh ngạc khi bước vào phòng Woobin. Đêm qua cậu đã về nhà trong im lặng, cậu thậm chí còn không cho ai biết mình đã đi đâu nên có lẽ càng khiến Jungmo thêm nghi ngờ.

"Cậu không thấy gì hết." Woobin trả lời bằng giọng đều đều rồi ngủ tiếp như thể đó chẳng phải chuyện gì to tát, làm Jungmo vô cùng bối rối nhưng ngay sau đó nó đành gạt đi.

"Này, muốn ăn tối cùng anh không?" Serim nói qua điện thoại. Woobin là ai mà dám từ chối chứ? Đột nhiên được hẹn hò với crush và đồ ăn thì miễn phí, hoàn hảo.

"Tất nhiên, em chuẩn bị liền đây." Woobin đáp, có chút phấn khích khi nghe tiếng cười khẽ của người nọ.

"Gặp em sau nha Woobin." Serim kéo dài câu để nghe có vẻ đáng yêu hơn rồi cúp máy.

Khi Woobin ra khỏi phòng để đợi Serim, cậu đã giật mình bởi người anh lớn đã ở đó và tám chuyện với Allen.

"Oh, em ấy đây rồi. Hẹn hò vui vẻ nha." Một nụ cười tự mãn xuất hiện trên mặt Allen làm Woobin chỉ muốn đập cho một phát nhưng đành phải đảo mắt như không thấy.

Serim dẫn cậu đến một nhà hàng theo lời anh là mới mở gần đây và mọi người bảo đồ ăn rất ngon. Quả đúng như lời đồn, thực đơn rất đa dạng và các món ăn thì ngon miệng.

Ăn xong, cả hai rời đi sau khi thanh toán và tuỳ ý đi dạo quanh đó. Hai người tản bộ trong im lặng nhưng sau vài tháng bên nhau, cả hai cảm thấy thoải mái, chỉ cần cảm nhận sự hiện diện của đối phương và biết rằng bạn không cần duy trì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net