same different night

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lần cuối nhé, em không đi đâu." Woobin nói trong khi ôm chặt lấy miếng nệm sofa. Jungmo làm xong bài tập hơi sớm nên giờ phải ngỏ lời muốn cả ba cùng đến một gay club nào đó. Woobin chắc chắn mình là gay, nhưng thực lòng cậu cảm thấy sợ hãi khi phải nhấc mông lên và đi.

Lỡ đâu em đụng mặt người quen thì sao? Allen tiếp tục quả quyết làm gì có chuyện đấy.

"Thôi nào, anh hứa sẽ bên em mọi lúc mọi nơi- Jungmo có thể giúp em mà." Allen khẳng định chắc nịch.

Sau nhiều lần thuyết phục, Woobin cuối cùng cũng chịu thua và đi thay quần áo. Dù chỉ khoác lên mình áo hoodie phối với quần jeans mài rách, cố gắng bày ra vẻ cậu quả thực chẳng đặt chút tâm tư nào vào đó.

Khoảnh khắc ba người đặt chân vào trong Woobin lập tức khẳng định nơi này nồng nặc mùi cồn, cậu thấy đầu óc nhẹ bẫng chỉ nhờ mùi hương thoang thoảng, hoặc đó chỉ là thứ âm thanh ồn ào chói tai xuyên màng nhĩ.

Allen đưa hai người đến quầy bar làm vài ly mà Woobin chỉ dám uống nửa cốc bia, cậu sợ mình sẽ say và làm điều gì đó ngu ngốc mất. Nhưng khi cậu quay lại nhìn, Allen cùng Jungmo đều mất dạng.

Mình sẽ giết hai tên đó.

Woobin nghĩ về hai gã bạn thân và câu nói 'Anh sẽ bên em mọi lúc mọi nơi' vang lên trong đầu.

Thay vì hoảng hốt, cậu quyết định chí ít cũng phải đi lòng vòng quanh đây xem sao. Cậu lúng túng lướt qua những cặp đôi (hoặc bạn tình?)  đang quấn quít ve vuốt nhau rồi tới được nơi nào đó đông đúc hơn. Cậu thấy rất nhiều người đang nhảy nhót hoặc trò chuyện ở đó nên cậu mạnh dạn đoán đó là chính khu. Cậu bước qua đám đông nhưng rồi phải khựng lại khi vô tình chạm mắt với ai đó không hề xa lạ.

Park Serim.

Chắc chắn anh là một trong những chân sút đỉnh nhất ở trường, người cậu đã quen qua Allen. Tựa như không gian xung quanh chuyển động chậm dần lại và cậu chỉ có thể dán chặt ánh nhìn vào Serim thôi.

Đm anh ấy đang nhìn mình.

Woobin hoảng hốt quay về quầy bar lúc trước cậu ngồi, phát hiện ra anh chàng đầu vàng không thể quen hơn được nữa. Cậu tha thiết cầu mong Allen lẫn Jungmo đủ tỉnh táo để nghiêm túc quan tâm đến cậu và có vẻ như lời khẩn cầu của cậu đã được đáp lại khi cậu tiến tới cạnh hai người họ.

"Em đã đi đâu? Anh sợ em sẽ vướng vào rắc rối hay gì đấy." Allen thở phào nhẹ nhõm còn Jungmo khoác vai Woobin.

Woobin, vẫn đang rối tinh rối mù, nhanh chóng lôi hai người ra khỏi club mà không kịp để cả hai suy nghĩ hay kịp có ý kiến gì. Chỉ có tiếng ậm ừ đầy bối rối của cả hai lọt vào tai cậu.

Cậu chỉ lên tiếng khi cả đám đã ra được bên ngoài. "Anh nói em sẽ không đụng phải người quen cơ mà?" Cậu đặt câu hỏi nhưng lời nói ra nghe có vẻ giống một thông báo đầy phẫn nộ hơn.

Mắt Jungmo mở lớn thêm một chút khi nghe cậu nói.

"Khoan, gì cơ? Cậu gặp ai?" Nó hỏi. Rồi Woobin chợt nghĩ việc tiết lộ chuyện Serim đến gay club cùng bạn bè anh cũng chẳng phải cái gì hay ho.

"Thôi quên đi, mình về thôi." Woobin thở một hơi não nề, hai người kia chỉ nhún vai với nhau tỏ vẻ khó hiểu, nhưng vẫn để cậu trẻ được yên tĩnh. Mong rằng ngày mai cậu sẽ không đụng mặt Serim ở trường.

Ngày hôm sau diễn ra khá suôn sẻ. Woobin đã sẵn sàng, đến lớp, ăn trưa và làm rất nhiều việc khác mà không hề gặp Serim. Điều đó yên bình hơn cả mong đợi của cậu, không phải cậu muốn thấy anh chàng kia hay gì. Có lẽ ông trời cuối cùng cũng động lòng trắc ẩn với cậu rồi.

Tan học, Woobin đến sân bóng để gặp Allen. Chán nản đứng đợi hơn 5 phút, cậu vào phòng thay đồ và chợt nhớ đến vị trí tủ đồ của Allen. Cậu ngồi xuống ghế tiếp tục đợi.

Anh này tốt nhất nên xong việc mau lên.

Woobin tự động viên mình. Một lúc sau, cuối cùng cũng nghe được tiếng cửa mở. Cậu nghĩ đó là Allen, cậu bật dậy và quay đầu quan sát.

Điều cậu không mong đợi nhất đã đến, mặt đối mặt với Serim. Tất nhiên làm gì có chuyện một ngày có thể trôi qua tốt đẹp như vậy, có vài chuyện không như ý muốn sẽ xảy ra chứ.

"Oh uh... Em chỉ đang đợi anh Allen thôi." Cậu lắp bắp bật ra câu nói.

Cậu thấy Serim chầm chậm gật đầu rồi bước đến tủ đồ của anh. Woobin cảm thấy thật khó xử nhưng cậu tự cổ vũ bản thân rằng mọi chuyện sẽ ổn và Allen sẽ tới thôi, nhưng dường như mọi chuyện cứ như kéo dài đến vô tận vậy.

Đột nhiên cậu nghe tiếng Serim vang lên. "Vậy đêm hôm trước là sao?" Người kia hỏi trong khi tiến gần về phía cậu.

"Uh gì ạ?" Là câu trả lời duy nhất của Woobin, tâm trí cậu còn chẳng thể sắp xếp nổi một câu liền mạch rõ ràng cho vấn đề to đùng cậu đang phải đối mặt.

"Tò mò à?" Anh giễu cợt cậu bằng giọng khiêu khích. Lúc này anh đã dựa lưng lên một tủ để đồ nào đó.

"Em xin lỗi em hứa em không hé răng nửa lời với ai về chuyện đó đâu." Woobin nói, gần như là cầu xin. Người kia chỉ cười khẽ làm cậu phải nhăn mày.

"Thật ra anh cũng chả quan tâm." Anh làm cử chỉ eye contact với Woobin rồi cười nhẹ, cúi xuống lấy chiếc túi để gần chân Woobin.

Ngay khi Serim vừa ra ngoài, chân cậu lập tức nhũn ra vì lo lắng. Cậu bối rối ngồi đực tại chỗ. Cái đéo gì thế? Là tất cả những gì sót lại trong đầu cậu lúc này.

Serim chỉ đang doạ mình hay anh ấy nói đùa thôi nhỉ? Suy nghĩ của cậu bị gián đoạn lần nữa bởi tiếng mở cửa, nhưng lần này là Allen hàng thật giá thật.

"Trông mày như thấy quỷ vậy em, có chuyện gì thế?" Allen hỏi, dù cũng dành thời gian trêu chọc Woobin, nhưng những gì anh chàng nhận được là cái trừng mắt kèm một cú đánh lên vai.

Lần tới nếu phải đợi Allen, cậu sẽ đợi bên ngoài. Cậu không muốn tự đẩy mình vào chỗ chết thêm lần nữa đâu.

Woobin không còn nhìn thấy Serim nữa, cũng dễ hiểu vì chuyên ngành của hai người khác nhau.

Đó là lý do vì sao cậu vô cùng sửng sốt khi thấy anh đột ngột xuất hiện tại cafeteria. Cậu vừa nhâm nhi tách cà phê buổi sáng vừa làm bài thì đột nhiên nghe thấy một cái tên được đọc lên để khách đi lấy đồ uống.

Woobin ngẩng phắt dậy khỏi màn hình máy tính để rồi bắt gặp anh chàng áo len đỏ vừa được gọi tên đi lấy đồ uống. Đó quả thực là Serim, Woobin cố vờ như cậu không dõi theo anh chăm chú trước khi anh đột ngột xoay người tìm chỗ ngồi.

Serim vẫn trưng vẻ mặt vô cảm và hờ hững tới đáng ghét như mọi khi, cái vẻ mặt như thể 'nói chuyện với tôi thử đi rồi tôi sẽ cắn cậu'.

Woobin thầm nguyện cầu rằng anh sẽ không kết thúc việc tìm chỗ ngồi ở đâu đó gần cậu và chú ý đến ánh nhìn lộ liễu của Woobin, may mà anh ngồi cách đó vài bàn.

Dường như Serim cảm nhận được cái nhìn chăm chăm của Woobin, ánh mắt anh rời khỏi điện thoại và bắt gặp Woobin đang quan sát mình. Woobin thất kinh, vội vàng nhìn vào màn hình máy tính, vai hơi co lại để khuôn mặt được giấu đi kĩ hơn.

Cái quái gì thế?

Chưa đến cả phút sau, Allen và Jungmo tới. Dường như nhận ra sự có mặt của Serim cả hai vẫy tay chào anh chàng, anh cũng xua tay đáp lại. Woobin thực lòng cảm thấy kì lạ khi mà hai tên bạn thân của cậu đều khá gần gũi hoặc chí ít thì cũng được tính là bạn bè với Serim nhưng vì lý do trời ơi nào đấy mà hai người chỉ quen biết qua loa và vô cùng ngại ngùng khi ở cạnh nhau.

Woobin thở ra một hơi mà chính cậu còn chẳng nhận ra mình đã cố nén lại khi Allen cùng Jungmo kéo ghế ngồi xuống trước mặt. Có lẽ cậu đã mong hai người gọi Serim đến ngồi cùng họ.

Đó là một đêm thứ sáu và ba kẻ sống chung một căn kí túc đang cùng nhau lăn lộn trong phòng khách. Một ngày yên bình đến nhạt nhẽo nữa lại đến.

"Anh chán quá, mình đến club lần trước đi vì hôm đó Woobin đã phá hỏng một đêm của mình mà." Allen nói, cố ý nhắm vào cậu em mình và nhận về cái gối dựa sofa vào mặt.

"Rồi sao? Lần sau đừng bỏ em một mình." Woobin cãi lại. Cậu có thể thấy Jungmo cười khúc khích một bên khi hai người đang cãi nhau.

"Đi đi, dù sao cũng là cuối tuần mà." Người anh nọ than vãn.

Woobin lầm bầm và nghiêng đầu nói không.

"Thế còn việc anh phải sinh hoạt điều độ vì sắp có trận đấu thì sao?" Woobin nói với Allen nhưng có vẻ giống một lời đe doạ hơn.

"Không em ơi. Đi đi mà, uống vài ly thì anh không ngỏm được đâu." Allen cố gắng thuyết phục Woobin và lại như mọi khi, cậu đầu hàng.

Trong khi Allen đang lái xe, Woobin cuối cùng cũng nghĩ ra lý do cậu không thể đến đó. Park Serim.

Woobin phải thừa nhận, có vài lần cậu thấy Serim thục sự rất nóng bỏng- ví dụ, lần nọ sau khi đến xem trận bóng của Allen, cậu đã thấy anh chàng nọ cười đùa với vài người trên sân khi trận đấu kết thúc. Hay kể cả khi cậu thấy Serim đang trên đường lên lớp và anh nom như thể nam chính trong web drama.

Woobin đắm chìm vào sâu trong những nghĩ suy của bản thân đến mức không nghe thấy người anh lớn gọi mình ra ngoài, tận đến khi bị Jungmo túm lấy lắc lắc.

Khi cả ba vừa bước vào trong, Allen nhanh chóng nói "chừng nào muốn về thì alo anh nhé" và thực sự bỏ rơi cậu lần này. Mắt cậu mở lớn nhìn ông anh thân ai nấy lo vứt cậu lại gần lối thoát hiểm.

Lý do ổng mời mình tới đây là gì vậy?!

Chí ít vẫn còn Jungmo ở đây, cả hai quyết định đi đâu đó thay vì Woobin tốn thời gian để chửi Allen một trận.

Hai người ngồi xuống và gọi hai ly nước lọc, bartender ném cho cậu ánh mắt kì quặc nhưng cậu chẳng buồn bận tâm, Woobin để ý thấy một dáng người đang tiến về phía mình.

Serim, chết tiệt. Cậu bắt đầu lo lắng cầm cốc lên uống một cách máy móc, đến khi có bàn tay đặt lên vai cậu và cậu suýt nghẹn thở.

"Woah, xin lỗi, anh làm em sợ à?" Serim lên tiếng khi thấy Woobin ho khan. Woobin chỉ uống thêm nước và ra hiệu rằng cậu vẫn ổn.

Anh đang khoác trên mình áo sơ mi đóng cúc cùng quần da. Sự cám dỗ của việc cưa cẩm Serim đang ngày một bành trướng nhưng cậu sẽ không đời nào làm thế. Trong khi Jungmo ở một bên lại khá sửng sốt khi thấy Serim ở đây.

"Ohoh Park Serim." Jungmo khá vui vẻ. "Không ngờ sẽ gặp anh ở mấy nơi như này." Nó khẽ cười.

"Ờm, em không biết đâu." Serim nhướng mày rồi bật cười. Và anh lại hướng sự chú ý vào Woobin.

"Có vẻ ai đó lại đến nè." Serim ngồi xuống cạnh cậu, nhếch mép. Thật đáng ngạc nhiên là anh vẫn tỉnh táo, mà hình như lần trước anh cũng chẳng có vẻ gì là say xỉn cả.

"Không nhé, do anh Allen với tên này," Cậu nhấn mạnh bằng cách tức giận chỉ tay vào Jungmo. "Lại lôi em đến thôi." Woobin đáp lại tiếng cười của Serim. Vì lý do nào đó mà nụ cười của anh bình thường hơn cậu tưởng.

"Vậy cậu ấy đâu rồi?" Serim hỏi và Woobin chỉ nhún vai đáp lại. Vì tất cả những gì cậu biết là Allen có lẽ đã say khướt ở đâu đó còn Woobin thì không muốn đóng vai người tốt vì cậu vẫn còn giận Allen lắm.

Woobin rất ngại nhưng ít nhất vẫn có Jungmo ở đó làm cầu nối và Serim thì nom bớt đáng sợ hơn, như thể anh có một công tắc chuyển đổi vậy. Có lẽ mùi cồn đã làm cậu lâng lâng bởi giờ đây cậu lại thành thành thực thực trò chuyện với người kia, làm như tên ngốc mấy ngày trước còn sợ anh không phải cậu.

Khoảng ba phút sau khi Woobin chìm đắm trong thế giới nội tâm thì những thanh âm trò chuyện của Jungmo và Serim cũng như nghẹn lại, Woobin thấy một cô gái tóc nâu quen thuộc đang tiến lại gần họ. Allen. Woobin muốn xử đẹp anh vì dám để cậu một mình nhưng rồi chỉ lựa chọn ném cho Allen một ánh nhìn không có lấy nửa mảnh thiện cảm.

"Đợi chút... đó là Serim." Giọng Allen lạc đi, hơi say say nhưng nom vẫn rất bình tĩnh.

"Anh nghĩ sớm muộn gì thì em sẽ hiểu hết thôi." Serim nói rồi uống thêm một ngụm đồ uống. Woobin rút lại suy nghĩ, Allen chắc chắn say thật rồi vì gò má anh chàng đã đỏ ửng.

"Wow, Allen coi nè, anh say quá rồi đấy, mình về thôi." Woobin cố nghĩ ra cái cớ thuận tai để về nhà sớm hơn, cái gì cũng được, miễn là không phải ở đây với Serim thêm nữa bởi sự ngượng ngùng đang nuốt chửng cậu.

Không phải cậu có gì đó đối địch với người anh này- cậu chỉ không thể quên Serim của ngày hôm đó đáng sợ như nào hoặc có lẽ Woobin thấy bản thân mất kiềm chế khi ở gần anh, đặc biệt là dưới ánh nhìn của Serim và cách anh ăn diện.

"Gì, anh còn chưa-" Như bị deja vu, Woobin lại lần nữa lôi Allen và Jungmo ra ngoài, không để cho hai người bạn kịp nói lời nào.

"Tạm biệt Serim!" Allen cố gắng hét lên cùng vẫy tay loạn xạ trong khi Jungmo im lặng làm điều tương tự. Woobin thậm chí không dám cả quay đầu nhìn, cậu quá xấu hổ vì căn bản là cậu vừa xông ra ngoài.

Woobin không biết giờ cậu nên đối mặt với Serim như nào nữa. Lần trước còn tạm chấp nhận vì chỉ có vậy, cuộc hội ngộ kì quặc? Nhưng hai kẻ ngượng ngùng cùng một Woobin bị anh cuốn hút là quá nhiều rồi. Woobin chỉ muốn đào cái hố rồi nhảy xuống vì Jungmo và Allen cố tình mời anh đi ăn trưa cùng.

"Cậu làm cái gì cơ?" Woobin hỏi với vẻ hoài nghi trong khi cùng Jungmo đến cafeteria. Jungmo chỉ thờ ơ liếc cậu một cái rồi nhún vai.

"Đừng dramatic thế." Jungmo nói to.

"Mình không dramatic nhé." Cậu cố cãi lại nhưng đứa nọ chỉ gạt đi bằng một tiếng cười thầm.

Khi cả hai đến được cafeteria, Woobin nhanh chóng phát hiện một cô nàng tóc vàng đang ngồi cạnh Allen. Chà, đã đến lúc ông anh này đeo lên bộ mặt biết diễn rồi đấy. Cậu không biết sao mình lại có chút căng thẳng không thể gọi tên với Serim, có lẽ bởi cậu chỉ là một kẻ có quá nhiều suy tư và luôn thấy không an toàn mà thôi.

Cậu cố ngồi đối diện Allen nhưng lại bị Jungmo chiếm chỗ. Tuyệt. Giờ cậu thậm chí còn không thể nhìn thẳng.

Xuyên suốt bữa trưa Woobin hầu như không lên tiếng, cậu thấy khá buồn khi Serim nghĩ cậu ghét người anh này nhưng sự thực cậu chỉ là một người hướng nội thôi.

Cậu cũng để ý thấy số lần hai người vô tình chạm mắt nhau như nào (kiểu Woobin cố gắng nhìn Serim chăm chú). Woobin có thể đào cái huyệt rồi nhảy xuống ngay và luôn được, bởi sự căng thẳng đang giết dần giết mòn cậu.

Đó là lý do vì sao cậu kéo Serim đến một nơi yên tĩnh nào đó cách xa đám sinh viên sau khi cả hai xử lý xong bữa ăn, tất nhiên vẫn phải chắc chắn bạn bè cậu không để ý đến họ.

"Vậy," Woobin mở lời, đan hai tay vào nhau. Serim bối rối nhìn cậu.

"Anh cần nói rõ với em chuyện anh là gay là bí mật với em," Woobin nói. "Và Jungmo." Cậu thêm vào.

"Allen?"

"Ảnh thức dậy với cái đầu đau như búa bổ và chẳng nhớ tí ti gì." Woobin thờ ơ nói làm Serim phải bật cười. Cậu nhìn người nọ với vẻ bối rối.

"Anh nghĩ em cứ nói với cậu ấy đi, sớm muộn gì cậu ấy chẳng biết." Serim giải thích sau khi nhìn ra sự khó hiểu của Woobin.

"Vậy đó không phải bí mật?"

"Hm anh không đi loanh quanh kể với tất cả những người anh gặp rằng anh thích người đồng giới, anh nghĩ anh chọn giữ im lặng." Anh lơ đãng nói.

"Anh cho em câu trả lời cụ thể được không?" Woobin phẫn nộ. Serim mím môi thành một đường kẻ mảnh, vẽ lên nụ cười.

"Anh phải về lớp đây." Anh vò rối tóc cậu trước khi buông lời tạm biệt. Woobin có hơi khó chịu nhưng cái 'skinship' bất ngờ vừa rồi làm cậu xao nhãng hẳn.

Tối đó Woobin nói với Allen chuyện Serim là gay nhưng ông anh chỉ đáp lại vỏn vẹn hai chữ "anh biết" rồi lại cắm mặt vào điện thoại. Vậy đó.

Hai người còn gặp lại nhau vài lần kể từ sau bữa trưa nọ, Woobin cũng cố ngưng tỏ vẻ kì quặc khi gặp Serim vì người anh lớn có thể sẽ nhen nhóm suy nghĩ Woobin đây chán ghét anh (cậu không hề). Dần dà cậu cũng bắt đầu cư xử ấm áp với người kia hơn bởi câu chào buổi sáng chẳng mấy khi có cơ hội nói khi hai người gặp mặt hoặc khi Serim vẫy tay với cậu và trên môi treo một nụ cười, Woobin dám thề Serim chưa từng làm vậy.

Cậu chỉ vô tình gặp lại Serim khi quyết định sẽ đợi Allen như mọi lần.

"Em muốn vào trong đợi không?" Serim đề nghị. Hiện tại cậu đã nhận ra cậu không sợ Serim nữa, cậu có thể ngồi trong đó mà chẳng phải lo lắng gì. Nên cậu đồng ý.

Woobin đang ngồi trong phòng thay đồ và thật ngạc nhiên là chẳng có bóng dáng anh chàng nào. Cậu cẩn thận kiểm tra điện thoại, thậm chí còn không nhận ra Serim đã ra khỏi phòng tắm từ khi nào (tất nhiên là vẫn áo quần đầy đủ).

"Em nhìn gì thế?" Serim cười nhẹ với Woobin trong khi đang cất đồ vào balo. Woobin không hề biết cậu đang nhìn Serim chăm chú rồi vội vã rời tầm mắt tới một tủ đồ ngẫu nhiên nào đó.

"Không có gì ạ..." Cậu ngại ngùng đáp.

"Vậy là có gì rồi?" Serim chọc cậu trong khi bước đến và ngồi xuống cạnh Woobin.

"Không có-" Câu nói của cậu nghẹn lại giữa chừng trong khoảnh khắc cậu quay mặt về phía Serim và nhận ra hai người đang ở gần nhau như nào. Cả hai đều không lên tiếng mà cũng không rời ra, Woobin thấy mình như đông cứng.

"Seo Woobin đồ ngốc này!" Jungmo gào lên với cậu từ đầu dây bên kia. Suy nghĩ chỉ chợp mắt năm phút đã vô tình trở thành một giấc gần năm tiếng không nằm trong dự định của cậu.

Trận đấu của Allen (và Serim) diễn ra hôm nay và cậu dường như quên tiệt mất vì thú thực mà nói, Woobin ghét những nơi ồn ào với cả đám người tụ lại. Hồi đó Allen chỉ mặc kệ Woobin nếu cậu không muốn đến nhưng kể từ năm ngoái, Jungmo cả Allen đều bắt Woobin, người chỉ là cục bông nhỏ sống nội tâm, đến cổ vũ. Đôi khi hai người còn mua chuộc cậu bằng đồ ăn và lần này cũng vậy.

"Trận đấu diễn ra rồi... ha." Woobin lo lắng nói và cố mỉm cười. Đứa nọ không nói thêm gì nhưng chỉ tiếng thở dài bên kia đầu dây là đủ.

"Mình không nên để cậu chợp mắt mới phải."

"Ngưng dramatic đi, mình sẽ sẵn sàng mọi thứ khi cậu tới." Woobin cự lại. Jungmo nhanh chóng đáp 'biết rồi' trước khi cúp máy cái rụp.

Khi Woobin đến sân đấu với Jungmo, cậu đã cảm thấy vô cùng cực kì muốn về nhà. Ầm ĩ, những sinh viên ướt đẫm mồ hôi, có mùi kì lạ và thời tiết thì nóng nực. Hẳn trên mặt cậu tràn đầy ghét bỏ làm Jungmo phải đánh nhẹ vào ngực cậu, bảo cậu thư giãn chút đi. Jungmo đưa cậu đến chỗ ngồi đã được Minhee, một người bạn của Jungmo, giữ hộ.

"Xin lỗi anh đến muộn, ai đó ngủ quên ấy mà." Jungmo nhấn mạnh chữ 'ai đó' ám chỉ Woobin và cậu nhóc kia chỉ khúc khích cười nói không sao.

Trận đấu bắt đầu và Woobin nhanh chóng nhận ra Allen trên sân nhờ thị lực đỉnh chóp, Jungmo rất ghen tị với cậu vì đứa nọ mù dở chẳng khác gì loài dơi. Cậu vẫn nhớ hồi cấp ba cậu từng nghĩ nó ghét cậu vì nó chưa từng vẫy tay đáp lại, hóa ra là Jungmo chẳng nhìn thấy gì. Chắc luôn.

Chớp mắt một cái, cậu thấy mọi người xung quanh đều hò reo cổ vũ.

"Huh chuyện gì thế?" Woobin ngượng ngùng hỏi, cậu lại lạc trong rừng suy tư của bản thân như mọi khi rồi.

"Họ thắng rồi." Minhee hét vào mặt cậu vì xung quanh quá ồn làm tông giọng bình thường của em trở nên khó nghe.

"Giờ đi chúc mừng anh Allen thôi!" Jungmo hào hứng nói trong khi lôi kéo hai người đi xuyên đám đông, tiến đến lối đi bên hông khán đài để đến được lối vào sân bóng. "Ồ, cả anh Serim nữa chứ." Jungmo nói đùa, nháy mắt với Woobin.

"Sao cậu cứ làm mình khó chịu thế?" Woobin làm bộ mắc ói với cái nháy mắt được ném về phía cậu cùng lời nhắc về Serim rõ ràng mang một tầng nghĩa khác.

Cuối cùng, sau khi một biển cầu thủ tràn qua cả ba (Woobin cố gắng bịt mũi, chắc chắn rằng không ai cảm thấy bị xúc phạm), họ thấy Allen.

...Và Serim.

Jungmo dĩ nhiên vội nói chuyện với Serim trong khi Woobin lúng túng chuyển hướng sang Allen để chúc mừng anh. Thật ngạc nhiên là đến Minhee cũng biết Serim?  Woobin là người hướng nội nhiều vậy sao?

Cậu chắc chắn muốn chúc mừng Serim, cả hai đã trở thành bạn mà. Phải không? Vậy nên, chẳng có gì kì lạ ở đây cả. Woobin quay về hiện thực khi cảm nhận được cánh tay của Serim đặt lên vai cậu.

"Không chúc mừng anh à?" Woobin quay đầu lại thì thấy người kia đang nhìn mình chăm chú. Não cậu đình trệ hoạt động chỉ trong tích tắc trước khi cậu kịp lắc đầu.

"Chúc mừng cả anh nữa." Cậu nhắc lại với người kia, khoảnh khắc đó cậu cảm thấy một nụ cười đang từ từ bừng nở trên môi mình. Dường như mọi chi tiết nhỏ nhất về Serim cũng đều quan trọng với cậu vậy.

Chết tiệt.

Không Woobin không phải lòng Serim, không thể nào. Hai người chỉ là bạn. Nếu thế giới có một vòng tròn ranh giới thấy bằng mắt thường, Serim sẽ đứng bên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net