6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hãy tưởng tượng VMinKook đang trong tiết thể dục, đang chạy vòng thứ 11 và hoàn toàn kiệt sức. Nhưng họ thậm chí không thể nghỉ ngơi bởi vì Yoongi nổi tiếng với việc sẽ bắt bạn phải chạy thêm vòng nữa nếu bạn bỏ cuộc giữa chừng.

"Di chuyển nhanh cái mông lên!" Yoongi càu nhàu, vỗ tay khi anh ra hiệu cho họ tiếp tục. "Còn bốn vòng nữa. Chạy đi."

"Hai đứa, tao không nghĩ mình sẽ làm được," Jimin thở ra, ho sặc sụa. "Sắp chết cmnr ..."

"Chỉ bốn vòng nữa thôi, Jiminie!" Taehyung vỗ vai Jimin và kéo cậu theo, nhẹ nhàng đá vào bắp chân Jimin, cố gắng khiến cậu ấy tiếp tục . "Nhanh lên, sắp xong rồi!"

Jimin rên rỉ trong bất lực khi Taehyung và Jungkook bắt nhịp và vòng tay qua vai nhau.

"Ít nhất, anh chỉ gặp thầy ấy trong lớp thể dục," Jungkook lẩm bẩm đầy cay đắng. "Em đang ở câu lạc bộ bóng rổ nè."

Taehyung và Jimin phát ra những âm thanh đứt quãng nho nhỏ tỏ ra thông cảm, lắc đầu chia buồn, nhìn Jungkook bằng một ánh mắt khác. Thật là một cậu bé đáng thương.

"Hey, Jimin-- Hobi kìa!" Jungkook rên rỉ, quay đầu lại và trừng mắt nhìn Jimin. "Giống như trúng số vậy."

Jimin bẽn lẽn nhìn chằm chằm, cảm thấy bây giờ đã bớt mệt hơn một chút, lồng ngực ấm áp khi nghĩ về buổi tập nhảy sau ngày hôm đó.

"Ờ đúng rồi, Jiminie, thằng quỷ may mắn!" Taehyung tinh nghịch va đập hông vào Jimin và khiến cậu ấy rên rỉ vì đau. "Hai đứa, sao chúng ta lại gặp Yoongi-nim thay vì Hobi nhỉ?"

"Đúng!" Jungkook kêu lên. "Hobi sẽ không bao giờ hành hạ tụi mình tận 15 vòng!"

"Này, ba đứa đứng đó lẩm bẩm cái gì?!" Giọng nói của Yoongi đánh bật ba chàng trai ra khỏi thế giới của họ, suýt chút nữa thì ba đứa đã vội vàng tăng tốc. Yoongi cau mày, tiến lên một bước đầy đe dọa, chỉa ngón trỏ lên trời. Hắn định mở miệng, nhưng trước khi hắn có thể thốt lên bất kì câu nào, có một tiếng gõ cửa nhẹ ở cửa phòng tập thể dục.

"Thằng đéo nào--"

Yoongi trừng mắt, tặc lưỡi khó chịu, trước khi ngoái đầu ra sau và bắt lấy kẻ đột nhập. Như thể một công tắc kỳ lạ nào đó đã bị tắt, cái cau mày của hắn hoàn toàn biến mất khỏi khuôn mặt, đôi môi ngay lập tức cong lên thành một nụ cười ấm áp.

"Hoba!"

Hoba?

Ba đứa sững sờ nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mặt. Đó là Hobi yêu quý của chúng đang ở cửa. Và anh ấy có nụ cười hình trái tim đặc trưng của mình với má lúm đồng tiền ở hai bên má.

Nhưng nó hướng đến Yoongi.

Nếu đó không phải là điều duy nhất kỳ quặc, thì Yoongi đang mỉm cười.

"Chuyện gì vậy, Hoba?" Yoongi hỏi. Thật đáng báo động khi hắn như biến thành một người hoàn toàn khác, giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào và gần như là thân thiết như người trong nhà. Thấy ghê quá ughhh.

"Hyung," Hobi cười khúc khích, tất cả đều dễ thương và ngọt ngào, đôi má quả táo đỏ bừng. "Em sẽ quay lại nếu anh đang bận--"

"Không," Yoongi cáu kỉnh. "Mấy đứa nhóc này sắp hoàn thành rồi. Có chuyện gì vậy baby?"

Baby?

BABY???!!

Taehyung quay ngoắc đầu về phía Jimin và Jungkook, mắt trợn lên vì kinh ngạc

"Hai bây--" họ đang gật đầu giữa chừng câu hỏi - "Ồ, hai bây có nghe thấy không? Tao không tưởng tượng đúng không?"

Jimin lắc đầu, mím chặt môi, mắt không chớp. Trong khi đó, Jungkook lại đang chớp mắt kịch liệt-- heck, nó trông như sắp khóc cmn mất!

"Tốt." Hobi nói, mỉm cười ngọt ngào. Yoongi ậm ừ trả lời, đưa tay qua và tình cờ gạt một sợi tóc lạc sau tai Hobi

"Em sắp nôn cmnr," Jungkook thông báo, tạo ra một tiếng động nhỏ như một con thú bị thương. "Ôi chúa ơi--"

"Ngày mai em gái em đến thăm thị trấn để tìm việc," Hoseok tiếp tục, trông bẽn lẽn, dễ thương và thật đáng yêu, nhưng cũng thật đáng sợ vì tại sao anh ấy lại nói điều này với Yoongi chớ ?!
"Anh có phiền không nếu em ấy ở lại nhà của chúng ta qua đêm?" Hobi hỏi.

"Tất nhiên là không, Hoba," Yoongi trả lời ngay lập tức. Hắn lại mỉm cười, nụ cười ngọt ngào đáng yêu đến đáng sợ đó. "Gia đình của em cũng là gia đình của anh. Dù gì thì chúng ta cũng là chồng của nhau."

"CHỒNG?!" ba cậu bé hét lên vì sốc. Taehyung và Jungkook giật mình đến mức buông tay khỏi người Jimin, khiến cậu mất thăng bằng suýt ngã lăn ra đất.

Yoongi quay lại và trừng mắt nhìn, tất cả sự ấm áp trước đó đều biến mất, ánh mắt lạnh như băng và sắc như dao. Nhưng trước khi hắn có thể nói bất cứ điều gì, Hobi đã chồm tới và đặt lên má hắn một nụ hôn nhẹ. Khuôn mặt của Yoongi ngay lập tức trở nên mềm mại, má ửng hồng, răng lộ ra một nụ cười hở lợi.

"Cảm ơn rất nhiều, hyung!" Hobi nói, lùi lại. "Em yêu anh."

Yoongi càu nhàu trong hơi thở, hai tay ôm lấy hông Hobi. Nhưng Hobi đang cười khúc khích, lắc lắc đầu khi đã dừng ngọ nguậy.

"Em sẽ để anh quay lại lớp học ngay bây giờ," Hobi nói, mỉm cười ngọt ngào trước khi anh quay lại, vẫy tay sau lưng khi anh bước đi.

Các chàng trai nhìn Hobi rời đi, cố gắng hết sức để không chú ý đến cách Yoongi vuốt ve mông anh, lướt lưỡi qua môi anh. Đó là một hình ảnh có thể sẽ ám ảnh họ vào mỗi đêm trong nhiều ngày tới.

"Được rồi." Yoongi quay lại, bẻ từng đốt ngón tay một. "Bây giờ tôi đang có tâm trạng tốt," hắn nói, dấu vết của nụ cười trước đây của hắn vẫn còn hiện diện trên khuôn mặt.

Các chàng trai run rẩy thở ra, nhẹ nhõm khi nghe thấy điều đó. Yoongi cười toe toét, mắt lấp lánh.

Khoan đã---

"Tốt hơn hết là chúng ta sẽ hoàn thành 20 vòng nhá?"

===========

Tội nghiệp bộ ba này quá =)))))) đã dính phải ông thầy Yoongi thì chớ lại còn chứng kiến một bát cơm tró chất lượng như zậy =)))))))))


Tớ cảm ơn mấy cậu rất nhiều đã đồng hành cùng tớ từ đầu tới giờ. Hãy đón chờ chiếc oneshot mới nha, nhớ sang ủng hộ tớ nhá. Yêu rất nhiều


Bora borahae 💜💜💜💜💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net