XXXVIII ( Chương 1851-1900 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1851: Tiến Về Hồn Giới. (2)

Linh hồn lực của Tiểu Ma Tiên cảm giác nhạy cảm, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt yêu thương và quan tâm của hai người dành cho nàng.

Mà khác với gia gia của nàng -- Ma Thủy Thiên Tôn cho dù là ở thời điểm nào cũng sinh ra uy nghiêm khiến người ta sợ hãi, cho dù hắn yêu thương Tiểu Ma Tiên nhưng cũng trầm trọng mà thâm trầm, khiến cho Tiểu Ma Tiên có cảm giác thở gấp.

So sánh với nhau, phụ mẫu của Lâm Minh khiến Tiểu Ma Tiên sinh ra thân cận từ đáy lòng.

Nhìn thấy phụ mẫu tươi cười, nhìn thấy gia tộc nhân khẩu càng ngày càng thịnh vượng, còn có những tôn bối cung kính và e ngại với mình, trong lòng Lâm Minh cảm thấy vui mừng.

Hắn càng cảm giác sứ mạng trên người nặng nề, Nhân tộc phải vượt qua đại kiếp nạn, còn sống sót, như vậy hạnh phúc này mới có thể duy trì được, nếu không Thần Vực diệt vong, hạ giới cũng từ từ gặp tai họa, đây là vấn đề thời gian mà thôi.

Tại Chu Tước Thần Quốc, Lâm Minh hưởng thụ thời gian nhàn nhã hiếm thấy.

Hắn mỗi ngày trừ ngồi tu luyện ra, hắn lại thảo luận nấu nướng với mẫu thân, đánh cờ pha trà với phụ thân.

Thời gian một tháng qua đi. Rồi sau đó Lâm Minh rốt cục cũng từ biệt phụ mẫu bắt đầu hành trình mới.

Ngày Lâm Minh quay về Thần Vực, rốt cuộc tộc nhân Lâm gia và các Thần Hải đại năng tren Thiên Diễn Tinh cùng đi ra tiễn biệt, nhân vật trọng yếu của bốn thần quốc đều tề tụ.

Tràng diện long trọng, thậm chí có chút ít vui mừng.

Dù sao trong mắt rất nhiều người, Thần Vực là vùng đất khắp nơi đều là cơ duyên, không có ai biết Lâm Minh lần này rời đi, kỳ thật gánh vác trách nhiệm sinh tử tồn vong cả chủng tộc, nhất định là con đường vô cùng gian khổ.

- Đi thôi...

Lâm Minh nhìn về phía Tiểu Ma Tiên, Mục Thiên Vũ, nhìn thấy Lâm Hiểu Cáp đang ở trong ngực mẫu thân khóc lóc, hắn dứt khoát thả Hỗn Nguyên Thiên Cung ra, mang theo bốn nữ phá vỡ không gian quay về Thần Vực.

...

Lâm Minh quay về Thần Vực thì bay thẳng tới Thần Mộng Thiên Cung, mà Thần Mộng Thiên Tôn đã chờ từ lâu.

- Đều xử lý xong rồi?

Thần Mộng nhìn về phía Lâm Minh, thần sắc hơi động một chút, nàng ẩn ẩn cảm thấy trong thời gian mấy tháng này, khí tức của Lâm Minh càng mạnh hơn nữa.

- Xử lý xong.

- Ân, như vậy đi thôi...

Thần Mộng Thiên Tôn nói xong, một đạo cầu vồng bao phủ Lâm Minh, hai người không dùng linh hạm, trực tiếp đạp không mà đi.

Không dùng linh hạm, vậy có ý nghĩa cửa vào Hồn giới mà Thần Mộng Thiên Tôn nói cách Thần Mộng Thiên Cung cũng không xa, điểm này Lâm Minhchẳng suy nghĩ gì nữa, chuyện cửa vào Hồn giới quan trọng này, Thần Mộng Thiên Tôn tự nhiên sẽ hảo hảo thủ hộ. Thời điểm nàng chọn vị trí tu kiến Thần Mộng Thiên Cung cũng có quan hệ tới cánh cửa Hồn giới.

- Cầm lấy...

Thần Mộng Thiên Tôn đưa cho Lâm Minh một tấm truyền tống phù cổ xưa, phía trên khắc phù văn kỳ dị. Mà phù văn này Lâm Minh rất quen thuộc, chính là phù văn Tu La pháp tắc.

- Năm đó ta đạt được truyền tống phù này tại Tu La Lộ, nó sẽ thủ hộ ngươi trong lúc truyền tống.

- Ân, ta biết rõ.

Lâm Minh cảm giác thăm dò vào trong truyền tống phù, hắn nhanh chóng hiểu phương pháp sử dụng truyền tống phù.

Mà thời điểm này Thần Mộng Thiên Tôn đã mang theo Lâm Minh tiến vào khu vực không gian vặn vẹo, trong không gian này nàng thi triển bí pháp không gian, giống như xuyên thẳng qua mê cung không gian.

Lộ tuyến không gian phức tạp như thế. Nếu như không có người nào dẫn vào, bảo Lâm Minh chính mình tìm, không biết phải mất bao lâu mới có thể tìm được đường ra.

Cũng không biết lúc ấy Thần Mộng làm sao tìm được nơi này.

- Có lẽ có ngọc giản địa đồ...

Lâm Minh nghĩ như vậy, phát hiện ven đường đi lờ mờ nhìn thấy truyền tống trận cổ xưa, thậm chí còn có hài cốt người chết.

Lâm Minh cũng không biết hài cốt này là ai lưu lại, nếu thật sự là nhân vật vài tỷ năm trước thì Lâm Minh càng giật mình.

Hài cốt bảo tồn vài tỷ năm, còn không có hóa thành cốt phấn, bằng vào điểm này đã nói rõ tu vị của người này.

Nhưng mà tồn tại cường đại như thế lại vẫn lạc, cũng không biết là nguyên nhân gì.

- Chính là trong chỗ này.

Thần Mộng Thiên Tôn dừng bước lại. Thời điểm này trước mặt Lâm Minh là tế đàn cổ xưa.

Trên tế đàn này phủ kín đường vân pha tạp, sau khi trải qua thời gian thật lâu, trận vân cường đại cũng sẽ từ từ bị suy yếu, cuối cùng sẽ hoàn toàn tiêu tán.

Truyền tống trận trước mắt hiển nhiên đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng.

Lâm Minh đứng trước tế đàn. Cảm thụ được trong tế dàn phủ đầy tro bụi, tro bụi đã phủ tới mu bàn chân.

Lâm Minh chậm rãi đến gần tế đàn, sau đó leo lên từng bậc thang.

Đợi đến lúc Lâm Minh hoàn toàn leo lên tế đàn, nhìn thấy đường vân của tế đàn thì kinh hãi.

Thì ra tế đàn là tiết điểm không gian, mà cúi đầu nhìn xuống là vực sâu không đáy, vực sâu đen kịt không ánh sáng, sâu không thấy đáy, không có ai biết bên trong là cái gì.

Lâm Minh thử dùng cảm giác dò xét, lại phát hiện chính mình cảm giác xâm nhập vào trong rất khó thu hồi, chuyện này làm cho Lâm Minh rùng mình, hắn hiểu rõ vực sâu này có ý nghĩatầm thường, bên trong nó không ngừng có không gian chi lực cuồng bạo truyền ra.

Chuyện này có ý nghĩa vực sâu này đi thông tới một không gian khác.

Mà bản thân vực sâu chính là thông đạo không gian!

Nơi này đúng là cửa vào Hồn giới.

Cng chính là nơi yếu kém nhất của thán thức thần tường trong lời Thần Mộng Thiên Tôn theo nói, bị thượng cổ Chân Thần đả thông ra, cải tạo thành một cái truyền tống trận, cũng không biết thượng cổ Chân Thần kia xây dựng truyền tống trận làm cái gì.

- Lâm Minh, ngươi thật muốn đi chứ? Đầu bên kia của vực sâu là Hồn giới, thế nhưng mà trận vân của truyền tống trận yếu ớt không chịu nổi, không biết còn có thể thừa nhận bao nhiêu năng lượng, hơn nữa bản thân truyền tống trận ngàn vạn năm không sử dụng, ngươi đi Hồn giới lần này còn hung hiểm hơn ta đi lần trước nhiều.

- Hơn nữa cho dù ngươi đi Hồn giới, kết quả cũng hoàn toàn không xác định, nhìn thấy Thánh Mỹ có thể liên minh hay không còn khó nói trước.

Thần Mộng Thiên Tôn khẽ lắc đầu, tuy nàng rất hy vọng Nhân tộc có thể kết minh với Hồn Tộc, nhưng mà nàng cũng không có bao nhiêu hy vọng vào kết minh lần này.

Lâm Minh có thể xuất ra cái gì làm cho Thánh Mỹ động tâm đây?

Nhân tộc với Hồn Tộc mà nói, yếu hơn quá nhiều.

Lâm Minh đứng trước vực sâu, thật lâu không nói, hắn yên lặng dò xét tình huống của truyền tống trận, căn cứ từ tri thức trận pháp hắn có được, không ngừng suy diễn, suy tính phong hiểm trong đó.

Rồi sau đó thân thể Lâm Minh chậm rãi phiêu khởi, hắn nhìn về phía Thần Mộng Thiên Tôn, nói ra:

- Kính xin Thần Mộng tiền bối chiếu cốt tốt người nhà của ta, Hồn Tộc ta tất phải đi, cho dù kết quả như thế nào.

Nói xong câu đó, Lâm Minh nhảy vào trong vực sâu không đáy này...

Thiên Nguyên giới, đây là giới lớn nhất trong ba ngàn sáu trong đại giới của Mộng Hồn Thiên.

Chủ đại lục của Thiên Nguyên Giới có diện tích bao la, nhưng mà tám phần khu vực bị tuyết bao phủ, có chút giống tuyết rơi của Thần Vực.

Ebook made by A Bư - BanLong.us

-----o0o-----

Chương 1852: Mộng Hồn Thiên

Bởi vì tuyết đọng trải rộng, đám võ giả Thiên Nguyên giới rất nhiều người tu luyện hàn băng chi lực, đương nhiên, khác với nhân tộc, ngườiHồn Tộc nơi này dùng hồn lực khu động hàn băng chi lực, hơn nữa trong hàn băng pháp tắc của bọn họ bổ sung hiệu quả linh hồn công kích, khiến cho người ta khó lòng phòng bị, cực kỳ quỷ dị.

Tại Thiên Nguyên giới, có thế lực lớn nhất tên là Tiểu Cực Cung, đệ tử Tiểu Cực Cung cũng không nhiều, nhưng mà từ xưa đến nay lại xuát ra không ít nhân kiệt, rất nổi danh.

Lúc này bên ngoài Tiểu Cực Cung phong tuyết mịt mờ, một đám đệ tử Tiểu Cực Cung đang thăm dò gì đó trong băng nguyên, một đám đệ tử này hơn hai mươi người, nam nữ nửa này nửa nọ.

Một lão giả lông mi trắng dẫn đầu, ở bên cạnh hắn còn có nữ tử tuyệt thế đi theo, cô gái này mặc áo trắng, che mặt lụa mỏng, khí chất xuất trần, lạnh như băng giá chung quanh.

- Sư thúc, không biết tình báo lúc trước có chính xác không... Chúng ta đã tìm vài ngày, dường như không phát hiện băng ly a.

Tuy huyết thống của ly kém hơn chân long, nhưng cũng là linh thú tuyệt thế, một đầu băng ly tuyệt đối đang mang trọng đại, nếu một thế lực có được, dưỡng thành hộ tông thần thú thì chỗ tốt có thể nghĩ.

Lão giả lắc đầu, nói ra:

- Chúng ta chỉ phán đoán mà thôi, vài ngày trước phương bắc của Tiểu Cực Cung có không gian phong bạo hỗn loạn, hơn nữa hàn khí tăng thêm, thậm chí ảnh hưởng tới phạm vi vạn dăm, cung chủ cảm ứng rất mãnh liệt, dựa theo đạo lý mà suy tính, đồng thời thông hiểu không gian cùng hàn băng hai chủng pháp tắc, hơn nữa có thanh thế này, hơn phân nửa là băng ly.

Nhìn thấy nữ tử áo trắng này nhíu mày, dường như nàng không cho rằng cách nói này đáng tin cậy, lão giả cười nói:

- Loại cơ duyên này chỉ có thể ngộ không thể cầu, cho dù tìm được băng ly, chúng ta chưa chắc thu phục được, loại linh thú này chưa hẳn nguyện ý khuất phục tông môn chúng ta, nếu không hàng phục được sẽ có phiền toái.

Lão giả trong khi nói chuyện, có đệ tử chen lời vào:

- Không hàng phục được cứ giết luyện dược là xong, băng ly loại linh thú này luyện chế thành dược vật vẫn là chí bảo Nhưng mà cách nói của đệ tử này bị lão giả mắng:

- Đồ hỗn trướng, thần vật bực này là thiên địa tạo hóa không biết hao phí bao nhiêu số mệnh cùng tích lũy mới thai nghén ra, ngươi làm sao dám dùng nó luyện dược. Làm vậy sẽ đưa tới bất hạnh cho tông môn chúng ta.

Lão giả nói như vậy, tệ đệ tử kia lập tức co đầu rụt cổ, không nói lời nào.

Rất nhiều võ giả tuy có thực lực kinh người, thậm chí có thể lay động thiên địa, nhưng mà bọn họ phần lớn tin vào nhân quả luân hồi. Không muốn làm ra chuyện tổn hại số mệnh của mình.

- Nhìn kìa, sông băng phía trước tan rã...

Lão giả chỉ vào sông băng cách đó không xa, sông băng này vốn vô cùng to lớn, nhưng bây giờ dường như bị người ta chém ngang, có một khối rất to đã biến mất.

Tình huống này không coi là thủ đoạn kinh thiên gì, lão giả Tiểu Cực Cung này cũng dễ dàng làm được. Nhưng mà trong vòng ngàn dặm, tình huống sông băng đều là như thế, cũng có chút không thể tầm thường.

Lại nói có người nào đó thực lực cường đại, lại rỗi rãnh không có việc gì đi lột bỏ một đoạn của sông băng, có thể là đang đùa nghịch thế gian.

Nữ tử che mặt gật đầu, đây quả thật không giống võ giả làm, mà như là hung thú trải qua thiên kiếp. Hay hoặc là niết bàn các loại, ra sức giãy dụa lưu lại dấu vết.

Nàng đang tự hỏi, thời điểm này có một đệ tử kêu to lên.

- Ân? Phát hiện tung tích băng ly sao?

Lão giả này nội tâm khẽ động, nếu như băng ly hiện thế, khẳng định không chỉ có động tĩnh như thế, nhưng nếu như có thể tìm ra lân phiến gì đó, cũng làm cho người ta vui vẻ.

Mọi người vội vàng tiến đến. Chỉ thấy một nữ đệ tử trẻ tuổi đang chỉ vào một cột tuyết, sững sờ nói:

- Trong đống tuyết này có người bị vùi!

- Người?

Lão giả này nghe xong trở nên thất vọng, nữ tử bên cạnh cũng lắc đầu, trên sông băng này gặp được xương chết cóng cũng không có gì kỳ lạ, bọn họ có thể là phàm nhân chết cóng, cũng có thể là võ giả vẫn lạc, hàng năm trên sông băng chết đi không biết bao nhiêu sinh linh, có rất nhiều bị chôn vùi vĩnh viễn dưới sông băng, bị bao phủ vĩnh viễn trong đó.

- Người chết mà thôi, không có gì kinh ngạc.

Có người oán trách nhìn qua tiểu nữ hài kia, cho rằng chỉ là chuyện như thế cũng sợ hãi.

Nữ đệ tử này ủy khuất, nàng nói ra:

- Ta cũng cho rằng là thi thể, không cảm giác được sinh mệnh gì cả, thế nhưng mà ta nhìn thấy ngón tay của hắn động đậy.

- Ân? Còn sống?

Lão giả kinh dị, nữ tử che mặt bên cạnh cũng nao nao, dùng giọng nói thanh thúy nói:

- Cứu hắn ra đi.

Mấy đệ tử vội vàng bỏ tuyết đọng, lộ ra một thanh niên sắc mặt tái nhợt dười tuyết.

- Là thanh niên, nhìn bộ dáng hơn hai mươi tuổi, xác thực còn sống...

Nữ tử che mặt kinh dị, thanh niên trước mắt không có hô hấp, nhưng mà trong người có khí huyết vận chuyển, hơn nữa dường như khí huyết không kém.

Nhưng nhìn không ra hắn bị người nào gây thương tích, tình huống trong người hỗn loạn, không nhìn ra tu vị.

- Mang về linh hạm đi, cho hắn một ít linh dược, có thể sống sót hay không phải xem tạo hóa của hắn.

Nữ tử che mặt hạ lệnh, cùng những người khác tiếp tục tìm kiếm chung quanh.

Mấy ngày trước, không gian phong bạo quét qua cả vạn dặm, ngay cả khí hậu cũng cải biến, Tiểu Cực Cung xem ra, cho dù không phải băng ly cũng là dị bảo tuyệt thế xuất hiện.

Bọn họ giống trống khua chiên đến đây, cũng nên có chút thu hoạch.

...

Mấy nha hoàn vịn thanh niên đóng băng vào gian phòng, dựa theo ý của nữ tử che mặt, cho thanh niên này thuốc, rồi sau đó các nàng cũng không cần chiếu cố.

- Tiểu thư cùng thập nhị trưởng lão quá thiện lương, cứu người không rõ lai lịch, không biết là người tốt là người xấu, nói không chừng là làm chuyện ác gì đó nên gặp quả báo.

- Thực có khả năng, nhưng mà Tiểu Cực Cung chúng ta cũng không sợ ác nhân gì, cả Thiên Nguyên Giới không có thế lực nào dám động vào chúng ta.

Hai nha hoàn nghị luận, lưu hai nàng lại chiếu cố hắn, các nàng tự nhiên oán thầm trong lòng.

- Tiểu Cực Cung... Thiên Nguyên giới, đây có lẽ là Hồn giới.

Trong lòng Lâm Minh tự nói, Tiểu Cực Cung cứu thanh niên kia quay về, chính là Lâm Minh.

Kỳ thật những ngày này tuy hắn nằm trong gió tuyết, xem ra giống như là hôn mê, nhưng mà tình huống chung quanh hắn cũng biết rõ ràng.

Được lão giả và nữ tử che mặt "Cứu", hắn cũng nhìn rõ trong mắt.

Trên thực tế không cần những người này "Thi cứu", hắn cũng từ từ khôi phục là được.

Từ Thần Vực tới Hồn giới gặp không gian phong bạo, Lâm Minh hiện tại nhớ lại còn sợ hãi trong lòng, đoạn đường này đúng là quá đáng sợ, chỉ sợ hoàn toàn ngoài dự tính ban đầu của Thần Mộng Thiên Tôn.

Nếu Thần Mộng Thiên Tôn biết rõ, đoán chừng không dám cho Lâm Minh đi mạo hiểm.

Kể cả Lâm Minh chính mình cũng thật không ngờ.

Ebook made by A Bư - BanLong.us

-----o0o-----

Chương 1853: Nhân Tộc Hồn Giới. (1)

Vốn Lâm Minh dùng lực lượng đối kháng không gian phong bạo là chuyện không khó khăn, tu vị pháp tắc của Lâm Minh cực kỳ tinh thâm, hắn sớm rèn luyện thân thể tới cực hạn, dùng lực công kích mạnh là đủ.

Nhưng bởi vì truyền tống trận trải qua thời gian quá lâu, bản thân truyền tống trận cũ nát không chịu nổi.

Lâm Minh tiến hành truyền tống một nửa, đột nhiên không biết như thế nào đột nhiên có một đạo năng lượng va chạm vào thông đạo truyền tống.

Đạo năng lượng này vốn không mạnh, vậy mà làm cho không gian thông đạo xuất hiện vết rạn.

Vết rạn vừa xuất hiện thì biến thành cái miệng tử thần khổng lồ, làm cho toàn thân Lâm Minh băng hàn.

Không gian phong bạo vì vậy càng thêm mạnh mẽ, cách hai vũ trụ chính là một không gian hủy diệt, một khi bị thổi vào trong đó chắc chắn cốt nhục tan rã, vạn vật chôn vùi, ngay cả bụi bậm cũng không lưu lại.

Lâm Minh ra sức ngăn cản, dưới tình huống bất đắc dĩ, hắn vận dụng lực lượng càng ngày càng mạnh, khiến cho thông truyền tống không chịu nổi, vết rạn tiếp tục mở rộng!

Lâm Minh dùng tốc độ nhanh chóng, hắn muốn lao ra khỏi thông đạo truyền tống.

Nhưng tới cuối cùng vẫn không kịp, thời điểm Lâm Minh tiếp cận lối ra thì thông đạo không gian sụp đổ.

Chuyện này khiến Lâm Minh liều lĩnh, tế ra Hỗn Nguyên Thiên Cung.

Mà Hỗn Nguyên Thiên Cung vừa ra, bởi vì Lâm Minh vận dụng lực lượng cấp Thiên Tôn cho nên thông đạo sụp đổ nhanh hơn, tuy Lâm Minh tiến vào Hỗn Nguyên Thiên Cung, nhưng mà lực lượng phong bạo cùng không gian phong bạo cũng ập tới, tùy ý trùng kích hộ thuẫn của Hỗn Nguyên Thiên Cung, làm cho Hỗn Nguyên Thiên Cung tiêu hao năng lượng rất nhanh.

Cuối cùng thời điểm năng lượng hộ thuẫn tan nát, tuy Lâm Minh trốn trong Hỗn Nguyên Thiên Cung cũng bị không gian phong bạo quét qua.

Tu vị Lâm Minh có cao hơn nữa, trực tiếp thừa nhận cương phong giữa hai vũ trị quét qua cũng không chịu nổi, hắn trọng thương thổ huyết, kinh mạch đứt từng khúc.

Vào thời khắc cuối cùng, Lâm Minh thu hồi Hỗn Nguyên Thiên Cung đã mất linh tính lại, lại sử dụng Kỳ Tích Thần Điện mà Lôi Phạt Thiên Tôn lưu lại kỳ tích chi hải, vào lúc này miễn cưỡng đi tới lối ra.

Vào thời khắc cuối cùng, Kỳ Tích Thần Điện cũng hao hết năng lượng, linh tính mất lớn, có thể thấy được không gian phong bạo nằm giữa hai đại vũ trụ đáng sợ cỡ nào.

Đây là lực lượng Thiên Tôn cũng không cách nào chống lại được, chỉ có Chân Thần, hao tổn tu vị nhất định mới có thể đột phá Thán Tức Chi Tường ngăn cản.

Thời điểm Kỳ Tích Thần Điện hao tổn, Lâm Minh lại bị trọng thương, cuối cùng hắn vẫn tiến vào Hồn giới, thời điểm tiến vào Hồn giới, nhấc lên không gian phong bạo vạn dặm, tàn sát bừa bãi trăm vạn sông băng chung quanh, may mắn nơi này là khu vực không người sống, chung quanh không có người ở, cho nên không có cảnh sinh linh đồ thán.

Thoáng tiêu hao năng lượng của hai Thiên Tôn Linh Bảo, không có tu dưỡng thời gian ngắn và bổ sung năng lượng đầy đủ, hai kiện Thiên Tôn Linh Bảo này không cách nào sử dụng.

Nhưng mà đây không phải vấn đề, linh bảo có thể chậm rãi tẩm bổ, mấu chốt là thân thể Lâm Minh cũng tổn thương rất nặng, chuyện này làm cho Lâm Minh khổ sở, hành trình đi Hồn giới này ngay từ đầu không được thuận lợi...

- i chao! Ngươi tỉnh rồi!

Lúc này Lâm Minh ngồi trên giường suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì ở Hồn giới, một thiếu nữ đẩy cửa tiến vào, trong tay cầm một chậu nước ấm, biên giới chậu nước còn có khăn lông trắng.

Thiếu nữ này chỉ có bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, làn da thủy nộn bóng loáng, mắt to vụt vụt sáng, cực kỳ đáng yêu.

Nhưng mà Lâm Minh nhìn thấy thiếu nữ này thì sửng sốt.

Hắn lúc này làm ra vẻ mặt cổ quái.

Lâm Minh cứ nhìn chằm chằm vào thiếu nữ, loại hành vi này làm cho thiếu nữ đỏ mặt lên, không biết nên nói cái gì.

- Công tử, ngươi...

Một nữ hài tử chưa hiểu thế sự bị một nam tử xa lạ nhìn chằm chằm vào, thật sự là chuyện thất lễ, nhưng mà địa vị tiểu nha hoàn này thấp, tuổi lại nhỏ, nàng trong lúc nhất thời không biết nên làm gì.

Nhưng mà khá tốt thời điểm này Lâm Minh đã thu hồi ánh mắt, hắn có chút khó hiểu hỏi:

- Ngươi... Là nhân loại?

Vừa rồi hắn nhìn qua bụng dưới của tiểu nữ hìa, nhìn thấy đan điền tồn tại.

Cũng chỉ có phương pháp tu luyện của Nhân tộc mới cô đọng ra đan điền, đây chính là căn bản luyện khí của Nhân tộc.

Hơn nữa rất kỳ quái là, võ giả nhân tộc Thần Vực cho rằng đơn tu hệ thống tụ nguyên trước tiên phải tu luyện thân thể, luyện lực, luyện nhục, luyện tạng, dịch cân, đoán cốt, ngưng mạch mà thành, sau đó là hậu thiên, tiên thiên.

Thế nhưng mà tiểu nha hoàn trước mặt chỉ tu đan điền, lực lượng thân thể không có tu luyện nửa điểm, là một cô gái yếu ớt chân chính, chuyện này làm cho Lâm Minh cảm thấy bất thường.

Chẳng lẽ phương thức tu luyện hệ thống tụ nguyên của Hồn giới này có khác hay sao?

Hơn nữa tại Hồn giới. Nhìn thấy một tiểu nha hoàn nhân tộc...

- Đúng vậy a... Như thế nào?

Tiểu nha hoàn trợn mắt to đen lên, nhìn qua Lâm Minh, thần sắc dường như nói hắn quá cổ quái.

- Nha...

Lâm Minh không có tiếp tục hỏi, mà là lâm vào suy tư.

Chỉ một phát hiện này, nói cho Lâm Minh rất nhiều tin tức, đem những tin tức này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net