Chương 1: Sau khi trở thành ma cà rồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seoul, Hàn Quốc.

Khí trời vẫn như trước sáng sủa ôn hoà, hai bên đường các cửa hàng bán đồ ăn vẫn đông như trẩy hội. Trên phố những người đi làm lái xe, tiếng xe vẫn như cũ nối liền không dứt.

Nắng sớm hơi chói khiến Đường Vũ Tân ở trong phòng phải mở mắt ra, ngày tháng vẫn bình thường nhưng... Chính mình đã không bình thường nữa...

Sau khi thích ứng ánh mặt trời, Đường Vũ Tân kéo chăn mền trên người đứng dậy, đi về hướng phòng tắm.

Từ sau khi trở thành ma cà rồng kỳ thực cô đã không còn quá ỷ lại vào giấc ngủ để khôi phục thể lực, thế nhưng Đường Vũ Tân vẫn duy trì rất tốt loại thói quen này của con người, không có nguyên nhân đặc biệt gì, chỉ là vì trong lòng có thể cảm giác được mình chân thật.

Rửa mặt đơn giản một thoáng liền từ phòng tắm đi ra, mở rộng rèm cửa sổ, chỉ phút chốc nắng sớm ấm áp đã phủ khắp toàn bộ căn phòng, ánh mặt trời khiến Đường Vũ Tân lần thứ hai nheo mắt lại.

Đường Vũ Tân đến nay vẫn không hiểu được, tại sao ma cà rồng nơi này không sợ ánh mặt trời, nhưng ít ra điều đó có thể làm cho Đường Vũ Tân tự do hành động, lý do là gì cũng không cần tìm hiểu. Bất quá, tuy rằng không sợ ánh nắng không có nghĩa là con mắt như siêu nhân cái gì cũng có thể cấp tốc thích ứng trong mọi tình huống, vì lẽ đó Đường Vũ Tân vẫn cần một đoạn làm quen.

Đại khái là thích ứng ánh mặt trời hoặc là nhớ ra cái gì đó, Đường Vũ Tân xoay người hướng đi tới nhà bếp, mở cửa tủ lạnh bên trong xếp chồng chất chỉnh tề một ít nước trái cây, sữa bò, sandwich, lại còn có... rải rác vài huyết bao.

Nước trái cây, sữa bò, sandwich là lúc Đường Vũ Tân dự trữ lúc chưa biến đổi, sau này trở thành ma cà rồng đôi khi lại hoài niệm đoạn thời gian còn là con người kia, nên cuối cùng cũng không đem vứt những thứ này, vẫn như cũ để chúng trong tủ lạnh bảo quản rất tốt, còn huyết bao...

Đường Vũ Tân nhìn huyết bao nhíu nhíu mày, sau đó quả quyết đóng tủ lạnh lại.

"Xem ra mình vẫn là uống không quen loại huyết dịch bảo quản tủ lạnh này..." Đường Vũ Tân khẽ thở dài một cái, vỗ vỗ gáy của chính mình.

Bạn nhỏ Đường Vũ Tân lại bớt đi một bữa sáng, xác định một lát sau, cầm lấy áo khoác đi ra khỏi nhà của mình.

__________

"Chào buổi sáng, cảnh sát Hwang, Dong Man." Yoo Jung In đẩy cửa lớn tổ công tố đặc biệt, hướng hai người đã đến hỏi thăm, dùng ánh mắt nhỏ bé người khác không thể nhận ra liếc nhìn văn phòng của Min Tae Yeon, phát hiện công tố Min đã yên tĩnh ngồi ở bên trong tiểu thế giới của riêng mình.

Yoo Jung In thu hồi tầm mắt thế nhưng ánh mắt có chút lờ mờ, cô biết rõ ràng công tốt Đường cùng công tố Min là một đôi, thế nhưng lại không thể khống chế mình hướng về nơi đó...

"Các vị đến sớm nha!"

Đường Vũ Tân cùng nụ cười tràn ngập ánh mặt trời từ sau lưng Yoo Jung In tiến đến, công tốt Yoo căng thẳng trong lòng mang theo nụ cười có chút lúng túng xoay người đáp lễ.

Vừa nãy phút thất thần ngắn ngủa của Yoo Jung In kỳ thực vẫn không tránh được con mắt của Đường Vũ Tân, nhưng cô chỉ khẽ thở dài một cái liền hướng tới mọi người bắt chuyện.

Như cô trước đây đã nói, bất luận tương lai sẽ phát triển ra sao cô chỉ cần nắm giữ hạnh phúc ở hiện tại là tốt rồi. Kỳ thực, nội dung của kịch bản đại thần cũng đảo ngược không phải sao?

"Công tố Đường cũng tới rồi, ai, thật hoài niệm lần du ngoạn trên núi kia, ung dung thoải mái biết bao." Bạn nhỏ Choi Dong Man thả xuống chiếc iPad trong tay, bắt đầu oán than về sự bận rộn của chính mình.

"Dong Man à" cảnh sát Hwang tản bộ nhàn nhã bước đến bên cạnh Dong Man, ôm vai hắn nói tiếp: "Biết tại sao công tố Đường xuất sắc của chúng ta vừa bắt đầu liền có thể từ đặc phái viên thăng chức thành công tố viên chính thức không?"

"Tại sao?" Choi Dong Man trên mặt lộ ra một vẻ khiêm tốn nghiêm túc thỉnh giáo.

"Bởi vì thái độ quyết định tất cả ah!" Cảnh sát Hwang Soon Bum chỉ tiếc mài sắt không nên kim vỗ vỗ vai Dong Man: "Cậu đều là oán giận nên đến hiện tại vẫn chưa thể chuyển thành chính thức biết không? ! Cậu phải hướng về công tố Đường mà học tập nhiều, tôi biết cậu học không được sự thông minh của cô ấy thế nhưng ít nhất phải học tập được một chút thái độ như cô ấy! Biết không?!"

"Biết rồi..." Bị cảnh sát Hwang răn dạy, Choi Dong Man dùng thanh âm ủy khuất đáp.

"Dong Man cũng vì tổ chúng ta mà cống hiến rất nhiều ah, nếu như không có kỹ thuật của Dong Man chúng ta cũng không thể nhanh như vậy điều tra phá án được đâu." Đường Vũ Tân nhìn vẻ mặt oan ức của Dong Man trong lòng buồn cười, lại một lần nữa biểu đạt ra sự tán thưởng đối với kỹ thuật máy tính của Dong Man.

"Cậu ta đại khái cũng chỉ phát huy tác dụng với những thứ đồ này." Yoo Jung In bất đắc dĩ nhún nhún vai.

"Này, các người có phải mới sáng sớm đã muốn làm tổn thương tôi?" Choi Dong Man bị mọi người châm chọc cuống lên, liền cãi lại.

"Được, không chọc nữa, Dong Man là mặt tối ghê gớm bên trong tổ ta được chưa?" Yoo Jung In thu dọn đồ dùng của mình rồi quay về nói với Choi Dong Man.

"Này còn tạm được..." Bạn nhỏ Choi Dong Man rốt cuộc cũng có được một chút cảm giác tán thưởng, liền đắc ý mân mê sản phẩm điện tử của mình rời đi.

Đường Vũ Tân cười híp mắt nhìn bọn họ trêu ghẹo Choi Dong Man, đi tới chỗ ngồi của mình thu dọn tư liệu các vụ án cũ rồi đem chúng đi phân loại, thu dọn đến một nửa thì cánh cửa tổ công tố đặc biệt lần thứ hai bị mở ra.

"Mọi người đều đến đông đủ, chúng ta mở một cuộc họp thôi." Trưởng phòng Jang Chul Oh mệt mỏi đẩy cửa ra, dáng vẻ như là cả một buổi tối đều không có thời gian nghỉ ngơi.

Nhìn thấy trưởng phòng Jang, Đường Vũ Tân kinh ngạc trợn to hai mắt, tiện đà hướng ánh nhìn nghi hoặc về phía công tố Min vừa từ trong phòng làm việc đi ra.

Min Tae Yeon lắc đầu thật nhẹ biểu thị chính mình cũng không rõ vì sao, rồi dẫn đầu đi về hướng phòng hội nghị.

"Trưởng phòng, có chuyện gì lại mở cuộc họp vội như vậy?" Chờ tất cả mọi người ngồi vào chỗ của mình, Yoo Jung In không nhẫn nại được liền mở miệng hỏi trước.

"Đúng" Trưởng phòng Jang nhìn mọi người hít một hơi thật sâu, nói: "Lần trước vụ án ma cà rồng, phía Viện Kiểm soát đến nay vẫn không tìm được thi thể, vì lẽ đó cấp trên quyết định đưa vụ án này thành án chưa phá giải."

"Cái gì? Không phải nói đã tìm tới người hiềm nghi phạm tội sử dụng vũ khí, đồng thời công tố Đường cũng nói khả năng nghi phạm sợ tội tự sát mà?" Yoo Jung In nghe xong nghi vấn nói.

"Thi thể hung thủ không tìm được là một cái phương diện, mặt khác..." Nói tới chỗ này, Jang Chul Oh dùng ánh mắt bất đắc dĩ liếc nhìn Đường Vũ Tân, sau đó nói: "Mặt khác, trên cái thứ được gọi là hung khí máy móc cũng không có bất kỳ dấu vân tay nào..."

Thời điểm Min Tae Yeon nghe được Jang Chul Oh nhắc tới chuyện này trong lòng sinh ra loại linh cảm không lành, sau khi nghe qua Jang Chul Oh giải thích, công tố Min sắc mặt phút chốc đen kịt lại, hắn quay đầu âm trầm nhìn cái người khởi xướng tạo thành hậu quả lung tung như bây giờ, phát hiện người đó lại bày ra dáng vẻ tất cả mọi chuyện đều không liên quan tới mình...

Jang Chul Oh cũng cùng lúc nhìn thấy Đường Vũ Tân cử động, khóe miệng co giật nhẹ một thoáng, nói tiếp: "Bất quá không liên quan, vụ án không thể phá giải không hoàn toàn là trách nhiệm tổ công tố đặc biệt, bởi vì dù sao cũng là do Viện Kiểm soát không lục soát thi thể, ngày hôm nay tới là muốn báo với mọi người tình hình, sau đó có ai hỏi vụ án này chỉ cần khẳng định chúng ta đã suy luận chính xác là tốt rồi."

"Đúng đúng đúng, chúng ta suy luận tuyệt đối không thể sai." Mới vừa rồi còn bày ra một vẻ không liên quan Đường Vũ Tân nghe vậy lập tức gật đầu chứng thực.

"Ai thực sự là, thi thể không tìm được rõ ràng là vấn đề của Viện Kiểm soát tại sao lại muốn kéo chúng ta tới nơi này?" Yoo Jung In tức giận lườm một cái, vụ án này bọn họ điều tra rất khổ cực ah! Cô cùng Dong Man không biết đã chạy đứt đoạn mất mấy chân nói toạc cả miệng, đến cuối cùng lại là án chưa phá giải?!! Ai cũng không cam lòng ah!

"Ai, chí ít chúng ta không phải tự mình gánh trách nhiệm là tốt lắm rồi, đến cùng thì tại sao trên hung khí lại không có vân tay..." Đường Vũ Tân cau mày làm vẻ suy nghĩ.

Một bên cảnh sát Hwang Soon Bum nghe được câu này suýt chút nữa thổ huyết. Đại tỷ ah! Rõ ràng chính là cô ngụy trang chưa đủ tốt, trên hung khí không có vân tay... Còn muốn ngụy trang thành sợ tội tự sát... Tỷ tỷ, đến cùng vẫn là không có chuyên nghiệp ah...

"Như vậy, còn có một chuyện, " Jang Chul Oh nói đem tầm mắt chuyển tới trên người Dong Man, "Dong Man đến tổ đã một quãng thời gian rất dài, hẳn đã dùng thực lực chứng minh tầm quan trọng của mình trong tổ, Choi Dong Man, ngày hôm nay sau khi về nhà chuẩn bị kỹ càng tài liệu cá nhân sáng sớm ngày mai giao cho tôi. Cứ như vậy đi, tan họp."

Nói xong, trưởng phòng Jang không để ý tới vẻ mặt mê man của Dong Man, lấy tốc độ người thường khó có thể lý giải được biến mất ở cửa tổ công tố đặc biệt.

"Vậy..? Trưởng phòng có ý gì?" Dong Man mê man nhìn mọi người mong tìm đáp án.

"Ôi, tiểu tử ngươi rốt cục hết khổ rồi." Hwang Soon Bum trên mặt mang theo nụ cười cao hứng, quát Dong Man một cái.

"Đúng đấy, chúc mừng Dong Man! Phân tích viên chính thức Choi Dong Man!" Yoo Jung In vỗ vỗ vai Dong Man cao hứng.

"Ồ! Đây là thật có phải không?!" Sau khi nghe được mọi người chúc mừng, Dong Man lộ ra vẻ mặt mừng rỡ.

"Chúc mừng, phân tích viên Choi Dong Man." So với những người khác Đường Vũ Tân chúc mừng có vẻ hơi bình thản, cũng không có cách nào vì tinh thần của cô hiện tại đã bị đại boss lấy đi rồi.

Đường Vũ Tân lại nhìn hướng Jang Chul Oh vừa rời đi, sau đó hướng ánh mắt dò hỏi về phía công tố Min. Được công tố Min đồng ý, Đường Vũ Tân mặc kệ bầu không khí náo nhiệt bên này, liền đi theo sau Jang Chul Oh biến mất ở cửa lớn tổ công tố đặc biệt.

__________

"Trưởng phòng Jang, đại thúc làm sao..." Tới phòng làm việc của Jang Chul Oh, Đường Vũ Tân cũng không có gõ cửa trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Jang Chul Oh có vẻ như bị cửa mở đột ngột dọa sợ, cấp tốc đem món đồ trong tay giấu ra phía sau, thấy Đường Vũ Tân tới liền thở phào nhẹ nhõm, lại lấy ra cái ly trong tay há mồm thưởng thức.

"Ngài..." Đường Vũ Tân ngờ vực nhìn Jang Chul Oh, sau đó lại bị động tác của Jang Chul Oh lúc này làm kinh ngạc đến ngây người, "Ngài đang uống cái gì vậy?"

"Tôi đang dùng cơm..." Một hơi uống sạch đồ vật trong ly, trưởng phòng Jang thở phào một cái thật dài.

"Đại thúc không ăn cơm? Thực sự là sáng sớm hôm nay mới trở về?"

"Hừm, vốn là dự định ở Mỹ cùng Yoon Ji một thời gian chờ con bé thích ứng tôi mới trở về, nhưng cấp trên thúc giục mau chóng quay về. Cô cũng thật là, sợ tội tự sát làm sao lại không có vân tay ở trên hung khí?" Jang Chul Oh cau mày trách cứ.

"Tôi quên mà..." Đường Vũ Tân bất đắc dĩ cười cười, sau đó mới nhớ tới lý do mình đến nơi này làm gì, hỏi tiếp: "Yoon Ji sao rồi?"

"Cơ bản đã an bài xong, cô không cần lo lắng, bên kia có bằng hữu của tôi đã sắp xếp người ở trong bóng tối chăm nom con bé."

"Làm sao không phải bằng hữu của ngài tự mình chăm nom Yoon Ji?" Đường Vũ Tân nhíu nhíu mày, thật sự bảo đảm an toàn sao?

"Bởi vì ta đi theo Jang tới nơi này một chuyến."

Một giọng nói lành lạnh như mang theo từ tính âm từ cửa vang lên, Đường Vũ Tân quay đầu nhìn tới, chỉ thấy một nam nhân cao lớn thân áo che gió màu đen từ cửa đi vào.

"Roy." Jang Chul Oh hướng về phía tên nam tử kia gật gật đầu, giới thiệu với Đường Vũ Tân: "Đây là bạn tốt của tôi ở Mỹ, Roy Ventrue."

"Xin chào, tiểu thư xinh đẹp." Dứt lời, Roy bước đến nâng tay Đường Vũ Tân lên khẽ hôn một cái.

"Ahh... Xin chào." Đường Vũ Tân có chút lúng túng thu tay về, dù sao cũng là người Châu Á, đối với nghi thức hôn tay gặp mặt vẫn là không quá quen thuộc.

"Không tự giới thiệu mình một chút sao, tiểu thư?" Roy mang theo nụ cười có chút cân nhắc nhìn Đường Vũ Tân, trong lòng Đường Vũ Tân dâng lên cảm giác buồn bực.

"Tôi tên Đường Vũ Tân, là cấp dưới của trưởng phòng Jang." Xuất phát từ lễ tiết, Đường Vũ Tân giới thiệu đơn giản một chút về mình.

"Ồ, đơn giản như vậy? Đường tiểu thư có phải là còn cái gì quên nói rồi không?" Roy kế tục dùng ánh mắt hài hước nhìn Đường Vũ Tân, phảng phất như thể đang xem một con chuột.

Nhìn ánh mắt như thế, Đường Vũ Tân hít sâu một hơi, nỗ lực bày ra nụ cười trên mặt, nói: "Ventrue tiên sinh , tôi nghĩ chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt, tuy rằng tôi không rõ các người ở bên kia có lễ nghi thế nào nhưng chúng tôi bên này giới thiệu như vậy đã đầy đủ."

"Thế à, " Roy nghe giải thích xong gật gật đầu, nói: "Cũng đúng, dù sao vừa đến đã nói về việc riêng tư cũng không thỏa đáng, ân, như vậy ta xin lỗi cô, mỹ lệ... ma cà rồng tiểu thư.."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net