1051-1100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
kêu lên.

Dương Khai tựa người vào bức tường đá trong hồ, vẻ mặt tùy ý:

- Ta cũng muốn tẩy rửa bụi bặm, hơn nữa, ta cũng đâu có nhìn trộm...

Hắn đang nhìn Tuyết Nguyệt một cách quang minh chính đại.

Tuyết Nguyệt tức giận tột độ, chửi rủa hắn là đồ vô sỉ lưu manh, rúc người vào trong nước hồ.

Thân thể hoàn mỹ của nàng phủ hào quang bảy sắc nhàn nhạt giữa sương trắng, không nhìn thấy rõ, nhưng lại càng khiến người khác ngứa tim, không kìm được chỉ muốn tới gần hơn, xem thử tấm thân ẩn dưới hào quang và sương mù đó mê hồn tới đâu.

- Quan hệ giữa ta và ngươi cũng chỉ thiếu có một bước nữa thôi, tắm cùng thì có gì là xấu hổ?

Dương Khai bĩu môi, không hiểu được suy nghĩ của nữ nhân này.

- Không được nói!

Tuyết Nguyệt quát, một dòng thủy tiễn bắn về phía, hắn nghiêng đầu, thế là tạt vào không khí:.

- Ngươi còn nói xằng nói bậy nữa, ta xé miệng ngươi bây giờ.

- Ta đâu có nói xằng nói bậy, toàn là sự thật không mà !

Dương Khai cười quái gở.

Tuyết Nguyệt không đáp lời, chỉ có một chuối âm thanh thổi bong bóng vang lên.

Dương Khai cũng không trêu chọc nàng nữa, mà tự do hưởng thụ hơi ấm từ hồ nước.

Một lúc lâu sau, Tuyết Nguyệt lên tiếng:

- Ngày mai ta phải đi xử lý một số việc với phân hội trưởng Cáp Lực Tạp, không tiện dẫn ngươi theo.

- Ta biết rồi.

- Công lực của ngươi quá thấp, đi cùng ta chỉ sợ ngươi sẽ gặp nguy hiểm, cho nên...

- Không cần phải giải thích với ta.

Dương Khai lắc đầu.

- Ta cũng tự biết mình, cũng sẽ không đi nghe ngóng chuyện cơ mật mình không nên biết, có nhiều thứ, biết càng ít càng an toàn.

- Ngươi hiểu là được rồi.

Tuyết Nguyệt cười điềm đạm.

-Ta đi nghỉ ngơi đây.

Dương Khai nói xong liền đứng dậy, vận chuyển thánh nguyên làm bốc hơi sạch nước trên người, khoác áo vào đi lên lầu các.

Nhìn bóng lưng Dương Khai xuyên qua màn sương, trong nội tâm Tuyết Nguyệt không khỏi trào dâng sự kích thích, muốn đem tất cả mọi chuyện nói cho Dương Khai!

Điều này khiến nàng không khỏi thất sắc, cảm thấy ảnh hưởng của Xích linh hồn với mình càng lúc càng nghiêm trọng.

Chương 1053 : Dược điền

Sáng tinh mơ ngày hôm sau.

Tia nắng đầu tiên ló dạng phía sau những ngọn núi, ánh sáng mặt trời trải qua dãy núi như được phóng lớn vô hạn, chỉ một tia nắng mà chói mắt như được mạ vàng.

Đắm chìm trong ánh rạng đông này, núi non thanh tú bỗng chốc sáng rực ánh vàng.

Vô số võ giả ngẩng đầu lên nhìn về phía đỉnh núi, thần sắc trang nghiêm.

Một khí tức hào hùng lan ra từ ngọn núi cao lớn, khiến dãy núi trùng điệp thoạt nhìn như thần long nằm phủ phục trên mặt đất.

Trên tầng hai lầu các, Dương Khai mở mắt từ tĩnh tọa, thả thần niệm ra khẽ cảm nhận, phát hiện Tuyết Nguyệt đã đi khỏi đây từ lâu, và có một khí tức sinh mệnh xa lạ khác đang chờ bên ngoài.

Dương Khai quay đầu nhìn ra ngoài, phát hiện đó là một võ giả ăn mặc như thị vệ, sóng tu vi tỏa ra từ người y cao hơn hắn một bậc, hẳn là Nhập Thánh tam tầng cảnh.

Y đứng đó một cách chán ngắt, mất kiên nhẫn rõ ràng, vẻ mặt cũng không vui, như thể bị ai bắt làm việc y không thích.

Nghĩ một lúc, Dương Khai khẽ nhảy từ trên tầng hai xuống mặt đất, tùy ý hỏi:

- Bằng hữu có việc gì à?

Người nọ nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại, chắp tay một cách bất đắc dĩ:

- Ngươi là hộ vệ của vị Tuyết đại nhân đó?

- Phải.

Dương Khai gật đầu.

- Tuyết đại nhân nói, hôm nay ngài phải đi xử lý vài việc với Cáp Lực Tạp đại nhân, có thể phải mất vài ngày, nói ngươi không quen nơi này, bảo ta tiếp đãi ngươi!

- Tiếp đãi ta?

Dương Khai nhướn mày.

- Vũ Bộc Tinh ta chúng ta có rất nhiều nơi có thể vui chơi, bảo đảm sẽ không khiến ngươi thất vọng!

Vừa nói, y vừa nhìn Dương Khai từ trên xuống dưới, thực sự không hiểu, nếu tên này là hộ vệ của Tuyết Nhi đại nhân, thì tại sao không đi theo bảo vệ an toàn cho đại nhân, mà Tuyết Nhi đại nhân như hoa như ngọc lại phải nhọc lòng quan tâm tới cảm nhận của hắn!

Dựa vào cái gì chứ? Nếu là hộ vệ mà cũng được đãi ngộ đến vậy, thế thì cũng quá hạnh phúc, y cũng là hộ vệ, nhưng lại chẳng gặp được chuyện tốt tới vậy.

Y tức tối trong bụng, hận không thể chạy theo Tuyết Nhi đại nhân đó, làm trâu làm ngựa cho nàng.

Nghe y nói vậy, Dương Khai lập tức hiểu ra, Tuyết Nguyệt sợ hắn cô đơn, nên muốn hắn tìm việc gì đó để làm. Trầm ngâm một lúc, hắn lắc đầu cười:

- Ý tốt của bằng hữu ta xin nhận, chỉ là ta không thích ồn ào cho lắm, cũng không muốn đi chơi.

Tên đó dùng một ánh mắt cổ quái nhìn Dương Khai, dường như không ngờ hắn lại đứng đắn tới vậy, khẽ gật đầu nói:

- Cũng có nơi không ồn ào, đúng rồi, mấy ngày nay phân hội đang mở hội đấu giá quy mô lớn, sẽ xuất hiện rất nhiều kỳ trân dị bảo, nếu bằng hữu có hứng, cũng có thể đi xem thử.

- Hội đấu giá?

Mắt Dương Khai sáng rực.

- Phải, trong đó chừng phân nửa đồ là do thương hộ cung cấp, cũng có rất nhiều võ giả ngoại lai đưa ra những kỳ bảo do mình mạo hiểm lấy được, nhờ thương hội đấu giá hộ. Việc trọng đại như vậy mấy năm mới có một lần, có lúc còn xuất hiện những bảo bối rất hiếm thấy.

- Vậy thì thú vị đây.

Dương Khai lộ vẻ vui thích, hắn chưa tham gia đại hội nào như thế này bao giờ, trước đây khi còn ở Thông Huyền đại lục, cũng đã nghe nói đến không ít lần, cũng biết đây là một con đường quan trọng để các võ giả mua được kỳ trân dị bảo.

- Hội đấu giá của Vũ Bộc Tinh lần nào cũng tổ chức trong mấy ngày, chỉ dùng thánh tinh để giao dịch. Nhưng sau khi kết thúc, cũng sẽ có một hội giao dịch ngầm. Hội giao dịch đó thì phải dựa vào sở thích cá nhân, có thể mua bán bằng thánh tinh, hoặc lấy vật đổi vật!

Tên đó thấy Dương Khai có vẻ hứng thú với chuyện này, không kìm được nói thêm mấy câu, nói xong bèn hỏi:

- Bằng hữu có muốn đi mở rộng tầm mắt thử không?

Y cũng nhìn ra, Dương Khai y như chưa thấy thế sự, có điều nếu đã là người được Tuyết Nhi đại nhân coi trọng, thì y phải tiếp đãi lễ phép.

- Phải chuẩn bị bao nhiêu thánh tinh thì mới có thể tham gia?

Dương Khai hỏi.

Tên này cười cười, thuận miệng đáp:

- Tầm năm mươi vạn, bằng không đến tư cách vào đó cũng chẳng có.

- Năm mươi vạn...

Khóe miệng Dương Khai thoáng giật.

Nói ra thì hắn cũng thu thập được không ít thánh tinh từ đám người Tử Tinh và Kiếm Minh trên đại lục lơ lửng, nhưng số lượng cũng không nhiều, hơn nữa sau khi mua Tinh Toa và khoáng thạch, hắn chỉ còn lại mấy trăm viên thánh tinh để dành thôi.

Năm mươi vạn, con số này có làm kiểu gì hắn cũng không móc ra được, với hắn đó là một khoản tiền khổng lồ.

Hắn cũng có rất nhiều linh thảo linh dược Huyền cấp, thậm chí là Hư Vương Cảnh, nếu bán mấy thứ này đi, mỗi một cây dược liệu chắc chắn giá không hề rẻ, nhưng bản thân Dương Khai là luyện đan sư, những dược liệu đó có thể giúp ích rất nhiều cho hắn trên con đường luyện đan, nên hắn không muốn bán đi.

- Bằng hữu, ngươi tính thế nào?

Tên đó không kiên nhẫn thúc giục, y tuân mệnh tới đưa Dương Khai đi mua vui, nhưng Dương Khai lại nghĩ tới nghĩ lui, khiến y rất bực mình.

- Thôi bỏ đi, không đi nữa.

Dương Khai khoát tay, riêng việc tới hội đấu giá nhìn ngắm cảnh náo nhiệt đã vô vị lắm rồi, hơn nữa hiện tại hắn cũng không có thứ cần mua gấp.

- Vậy tùy ý bằng hữu.

Tên đó không dài dòng với Dương Khai nữa, khẽ chắp tay rồi đi thẳng.

Tắm dưới ánh nắng chan hòa, khiến toàn thân đầy ấm áp, nhất là với người tu luyện công pháp hoặc võ kỹ thuộc tính Dương như Dương Khai, ánh nắng mặt trời luôn đem lại một cảm giác thân thiết.

Đứng trước lầu các, hoàn tỉ lỗ chân lông trên người đều mở rộng, hàng nghìn hàng vạn tia nắng hóa thành những đốm huỳnh quang len lỏi vào tứ chi, xương cốt của Dương Khai,

Hắn cực kỳ khoan khoái, tâm hồn cũng khoáng đạt hơn hẳn.

Tuy hắn từ chối lời tiếp đãi từ tên võ giả đó, nhưng bản thân hắn lại muốn ra ngoài đi dạo.

Tuyết Nguyệt thì không biết khi nào mới về, hắn cứ ở đây cũng chẳng ý nghĩa gì.

Hơn nữa hắn nóng lòng muốn thử tìm cách giải trừ Xích linh hồn một cách an toàn.

Xích linh hồn, chỉ cần hắn và Tuyết Nguyệt nguyện ý thì có thể giải khai bất cứ lúc nào, nhưng như vậy không an toàn.

Hắn chưa bao giờ nghĩ mình có thể hòa thuận được với Tuyết Nguyệt, đó hoàn toàn là ảo giác do Xích linh hồn tạo ra, hắn phải đảm bảo, sau khi giải khai Xích linh hồn, Tuyết Nguyệt sẽ không làm hại hắn, bằng không một khi mối ràng buộc này biến mất, rất có thể Tuyết Nguyệt sẽ hạ thủ với hắn ngay lập tức.

Hắn không thể không đề phòng, cũng luôn thầm suy nghĩ, nhưng không nghĩ ra được cách nào tốt.

Hắn lấy Tinh Toa ra bay đi.

Hắn xuyên qua tầng mây như sao băng, như nước chảy bèo trôi, không có đích đến định sẵn, thả lỏng tâm hồn đi xa, vừa trầm tư vừa phi hành.

Lần trước ở Thủy Nguyệt Tinh, hắn đã mất hai tháng dạo quanh một vòng toàn Thủy Nguyệt Tinh, một là để làm quen với cấu tạo và phong tục của các ngôi sao tu luyện trong Tinh Vực, hai cũng là ôm ấp một tia hy vọng có thể tìm thấy Tô Nhan.

Lần này lại đặt chân tới một ngôi sao tu luyện khác, hắn cũng muốn thử vận may xem sao.

Vũ Bộc Tinh không lớn, nhỏ hơn Thủy Nguyệt Tinh rất nhiều.

Dương Khai chỉ mất hai mươi ngày đã đi hết Vũ Bộc Tinh, không phát hiện ra khí tức của Tô Nhan.

Hắn cũng không thất vọng mấy, dù sao thì Tinh Vực cũng quá rộng lớn, ngôi sao tu luyện cũng nhiều vô kể, cho dù Tô Nhan theo người của Băng Tông tới đây, chắc chắn cũng không biết đã dừng chân ở ngôi sao nào, đâu thể một chốc là tìm ra ngay được.

Dương Khai dừng lại ở một đỉnh núi, nhìn xuống bên dưới.

Bỗng nhiên, ánh mắt hắn bị thu hút bởi một sơn cốc rộng lớn cách đó xa xa.

Sơn cốc đó chiếm diện tích không nhỏ, hình như có dấu vết được con người mở rộng, vốn chắc nó chẳng lớn đến thế này, chỉ có điều lại bị con người thi triển thần thông, khiến nó tự nhiên mở rộng về bốn phía, lúc này, diện tích sơn cốc chiếm phạm vi khoảng trăm dặm.

Ở vị trí trung tâm sơn cốc đó có một tòa cung điện, và quanh cung điện đó lại có những mẫu dược điền cực kỳ đẹp, trong dược điền là cơ man các loại linh thảo diệu dược, màu sắc đa dạng.

Dương Khai đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, chỉ cảm thấy những dược điền đó hẳn là được bố trí thành một đại trận, thiên địa linh khí xung quanh không ngừng chảy về trung tâm sơn cốc, khiến cả sơn cốc mây mù bao phủ, linh khí bất phàm.

Mặc dù cách rất xa, nhưng Dương Khai cũng có thể ngửi thấy mùi thuốc khiến tinh thần thoải mái thoang thoảng.

"Sơn cốc đó nhất định là nơi ở của một vị luyện đan sư!"

Dương Khai chắc mẩm.

Hắn bèn bay về phía đó, chủ ý cũng chỉ là muốn tới gặp mặt, nhằm giết thời gian, nào ngờ hắn vừa mới bay tới khoảng trời phía trên sơn cốc, thì chợt có một cảm giác lạ thường dâng trào.

Cảm giác này đến từ dư quang nơi khóe mắt!

Hắn khựng lại, cẩn thận nhìn về phía mấy dược điền đó lầ nữa, so sánh với những gì nhìn thấy lúc nãy.

Chợt, hắn nheo mắt lại, lập tức hiểu ra cảm giác lạ thường này từ đâu mà có.

Mấy dược điền trong sơn cốc khác rõ ràng so với lúc hắn nhìn thấy từ đỉnh núi, giữa từng ô, từng hàng hình như có vài thay đổi rất nhỏ.

Hắn càng nhìn cẩn thân hơn, từng sợi thần niệm được thả ra để cảm nhận sự kỳ lạ của dược điền này.

Rất nhanh, Dương Khai ngạc nhiên phát hiện ra, bên dưới những dược điền này có một loại sức mạnh đặc biệt đang xuôi chảy, sức mạnh đó ngầm chứa một số quy tắc, đầy kinh ngạc.

Chính sức mạnh kỳ lạ này đã thay đổi khoảng cách giữa các ô dược điền, khiến mỗi một ô dược điền đều thay đổi cấu tạo theo một quy luật phức tạp. Theo sau thay đổi cấu tạo của dược điền, linh khí thiên địa chảy vào đây hình như cũng dễ dàng được linh thảo linh dược hấp thụ hơn, khiến những linh thảo linh dược đó khỏe mạnh vô cùng.

Dương Khai chấn động, bị những ô dược điền xinh xảo và bất phàm này thu hút, hắn dừng ở giữa khoảng không, thả thần niệm cảm nhận bí ẩn trong từng ô dược điền.

Trong cung điện, có một lão già dáng người thấp bé, cả người trông điên điên khùng khùng. Lão đang bận rộn trước mấy lò thuốc to nhỏ, trong mỗi lò đều có dược dịch nấu từ nhiều dược liệu khác nhau đang sôi trào. Lão già này tuổi không nhỏ, râu tóc bạc phơ, hình như vì quanh năm lao lực, hốc mắt sâu hoắm, da nhiều nếp nhăn, toàn thân chẳng có được mấy phần là thịt.

Duy chỉ có đôi mắt lão là đầy rạng rỡ và sự hưng phấn vô bờ, lão gần như dồn hết tâm trí vào mấy chục lò đan lớn nhỏ đó, cứ liên tục có dược liệu quý hiếm bay ra từ nhẫn không gian của lão, được lão cho vào lò.

Một mình lão bận rộn với mấy chục lò luyện đan, luyện chế ra mấy chục loại đan dược khác nhau cùng lúc, nhưng lại không có bất cứ sai sót nào!

Chương 1054 : Đan dược thật khóluyện

Lúc Dương Khai xông vào sơn cốc, ngay lập tức đã bị lão già đang luyện đan nọ phát giác, lão không kìm được nhíu mày, thân già gầy yếu bất giác trào ra một sức mạnh khủng khiếp.

Sơn cốc nơi lão sống này là cấm địa của cả Vũ Bộc Tinh, bất cứ ai cũng không được đến gần, cũng chẳng ai dám đến gần. Vậy mà hôm nay lại bị một tên oắt con không biết sâu cạn quấy nhiễu sự thanh tịnh.

Lão tức giận, vốn định không bỏ qua, lấy mạng Dương Khai ngay, lấy cái chết của hắn để cảnh cáo người khác, quấy rầy sự u tĩnh của lão lúc luyện đan sẽ có kết cục thế nào.

Một tên tiểu tốt như Dương Khai, lão căn bản không coi ra cái đinh gì.

Nhưng chính vào lúc hắn chuẩn bị động thủ, một trong số những lò đan trước mặt lão chợt phát ra âm thanh lạ thường, lão không khỏi mếu mặt, đánh ra một luồng thánh nguyên vào lò đan đó để ổn định lại dược dịch hỗn loạn trong đan dược, miệng làu bàu:

- Đan dược thật khó luyện, thôi thôi, tạm tha cho ngươi một chốc vậy, không thể vì ngươi mà phá hỏng một lò đan tốt của ta được, mẹ kiếp, đan dược thật là khó luyện!

Lão vừa làu bàu một mình, hai tay vừa không ngừng biến ảo linh quyết, đánh thánh nguyên vào từng lò đan khác nhau, nhẫn không gian trên tay liên tục lóe hoa quang, từng dược liệu đã chuẩn bị sẵn được cho vào lò đan đó, phân lượng, sức lửa, thời gian không lệch đi chút nào.

Càng lúc càng có nhiều ló đan vang lên, mặt lão già vẫn thản nhiên, không chút khẩn trương, động tác trên tay thì lại nhanh hơn hẳn.

Nửa canh giờ sau, cặp mắt thâm quầng của lão chợt lấp lánh tinh quang, tất cả các lò luyện đan đều đồng loạt kêu lên vù vù, từ trong truyền tới âm vang trong treo, mùi đan thơm nồng bốc lên trong không khí!

Lão phất tay một cái, mấy chục lò đan đều mở ra, từng viên đan dược lớn nhỏ khác nhau, màu sắc khác nhau nhưng đều tràn ngập linh khí bay ra, rơi gọn vào mấy cái bình ngọc bên cạnh như mưa rơi.

Lách cách lách cách, âm thanh vui tai vang lên, ba cái bình ngọc đã được lấp đầy.

Lão già không hề mệt nhọc, ngược lại tỏ ra rất hưng phấn, lão xoa xoa bàn tay héo quắt, với tay tới cầm mấy cái bình ngọc lên, cẩn thận kiểm tra đan dược vừa ra lò.

- Không có... không có... vẫn không có...

Cứ kiểm tra được một viên, lão lại lẩm bẩm một câu, sắc mặt kỳ vọn cũng dần tắt ngúm, càng lúc càng thất vọng hơn.

Đến tận bình thứ ba, sau khi kiểm tra xong gần bốn mươi viên đan, lão vẫn chưa tìm được thứ mình muốn.

Hệt như chịu đựng sự đả kích cực lớn, mặt lão già chán nản thấy rõ, thở dài nặng nề:

- Đan dược đúng là khó luyện, tại sao không có đan văn chứ. Chẳng lẽ lão phu dùng cách luyện số nhiều không đúng? Đời nào!

Lão vừa nói, vừa quẳng mấy cái bình sang một bên, như vứt thứ gì không đáng tiền, còn chẳng thèm nhìn lấy một cái.

Trong góc gian phòng đó, chất đầy bình ngọc, nói là ít thì cũng có hơn trăm bình, bình nào cũng chứa đầy đan dược, dan dược nào đẳng cấp cũng không dưới Thánh Vương cấp, thậm chí còn có đan dược Hư cấp.

Lão buồn bã ngồi xuống, tự suy xét những được mất của mình khi luyện đan, tìm kiến căn nguyên lý giải tại sao chưa thể luyện ra được đan văn, vừa nghĩ vừa vò đầu bứt tóc, khiến bái tóc bạc vốn đã chẳng dày lại càng thêm thưa thớt.

Lão ngồi một chỗ cả ba ngày ba đêm, không có chút động tĩnh như một người chết, chỉ có cặp mắt sáng tối bất định, lộ nét trầm tư sâu xa.

Thình lình, một tia sóng năng lượng nhỏ bé truyền tới từ phía dược điền bên ngoài, sóng năng lượng này đã cắt ngang dòng suy nghĩ của lão, lão bực mình ngẩng đầu lên, nhìn về phía dược điền.

Lúc này lão mới nhớ ra, ba ngày trước mình có một vị khách không mời mà đến, chỉ là lúc đó không có thời gian xử lý, sau đó cũng quên luôn tên tiểu tử này.

- Vẫn chưa đi?

Lão ngạc nhiên, lặng lẽ thả thần niệm kiểm tra bên ngoài, ngay sau đó, lão khẽ hừ một tiếng, như đã phát hiện ra chuyện gì rất thú vị, và bắt đầu chú ý tới động tĩnh phía Dương Khai.

Giữa dược điền, Dương Khai ngồi khoanh chân, thần niệm thả ra tứ phía như thủy triều.

Từng luồng, từng sợi tơ niệm xâm nhập vào từng tấc đất của dược điền, khám phá sự kỳ diệu của dược điền này.

Dược điền này không hề được khai khẩn một cách tùy ý, giữa từng ô, từng hàng đều ẩn chứa bí truyền linh trận, mỗi một ô đều là một linh trận khác nhau, dựa vào uy lực của linh trận để hội tụ linh khí thiên địa, xúc tiến linh thảo linh dược trong dược điền sinh trưởng, rút ngắn thời gian sinh trưởng của chúng.

Một cây thảo dược trồng ở đây năm mươi năm là có thể có tuổi đời bằng trăm năm, thậm chí là cao hơn.

Dương Khai không biết rốt cuộc đây là tác phẩm của ai, nhưng đó hẳn là chủ nhân của cung điện này, luyện đan sư đang ẩn thân trong đó!

Hắn dồn hết tâm trí vào dược điền, khám phá linh trận ẩn giấu trong dược điền, hoàn toàn quên luôn cả bản thân!

Dương Khai đã học qua rất nhiều linh trận, đều lục lọi được từ Luyện Đan Chân Quyết. Ở Thông Huyền đại lục, những linh trận này cũng đã giúp hắn rất nhiều trong luyện đan.

Nhưng dù sao Luyện Đan Chân Quyết cũng chỉ là sản vật của Thông Huyền đại lục.

Ở Tinh Vực cũng có linh trận đặc biệt thuộc về Tinh Vực.

Hai cái đều có ưu khuyết, Dương Khai vừa học những linh trận trong dược điền, vừa so sánh với những gì mình biết rồi chắt lọc tinh hoa, thu hoạch cực lớn.

Lão già trong cung điện thấy vậy, lập tức hiểu ra Dương Khai đang làm gì, ngẫm một lúc, lão dẹp bỏ sát cơ, khẽ cười nói:

- Thôi vậy, kệ ngươi đấy, âu cũng là một tài năng có thể bồi dưỡng!

Lão nhớ lại những gian khổ của mình khi cầu học luyện đan năm xưa.

Để học những linh trận khác nhau, lão đã đi khắp trăm núi ngàn sông, bái danh sư, thường xuyên phải chịu đựng những ánh mắt châm chọc, bị thờ ơ lạnh nhạt là chuyện thường ngày, bị người khác đuổi khỏi nhà cũng là chuyện như cơm bữa.

Những luyện đan sư đps đều xem linh trận mình nắm giữ là bảo bối, không dễ gì mà truyền ra ngoài. Kể cả là đồ đệ của chính mình, cũng có rất nhiều người không dốc lòng truyền thụ, chứ đừng nói một người tới cầu học như lão.

Lúc ở tuổi Dương Khai, lão cũng đam mê thuật luyện đan vô cùng, thề phải tạo dựng con đường hiển hách của chính mình trên luyện đan chi đạo, khiến người đời phải nhìn lão với cặp mắt khác xưa.

Nhưng giờ thì lão biết suy nghĩ năm xưa của mình là sai lầm, Thuật luyện đan không phải là thứ để khiến thế nhân thay đổi cách nhìn về mình, mà đó là thứ cả đời lão theo đuổi.

Sự chuyên chú của Dương Khai khiến lão nhớ lại chuyện cũ, ý định giết Dương Khai cũng chợt thay đổi, không để ý tới hắn nữa, mặc cho hắn khám phá mọi điều bí ẩn trong dược điền.

Thời gian trôi qua, lão già trong cung điện bắt đầu luyện đan, vẫn cứ như cũ, mấy chục lò đan khởi động cùng lúc, từng dược liệu được cho vào.

Bên ngoài cung điện, Dương Khai như lão tăng nhập định, trên người phủ một lớp bụi dày, nghiền ngẫm những linh trận đó như kẻ đói khát.

Một già một trẻ, hai bên không can dự gì nhau, đều bận rộn, đều trầm mê chuyên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net