1801-1850

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1801: Ngươi cứ chờ xem

- Bọn họ đâu rồi? Trong tinh không, Nghê Quảng, Quỷ Tổ và Tuyết Nguyệt nhìn ra xa.

Bọn họ vừa mất dấu cha con Tử Long và Hứa Nguy, lúc đó vừa thấy đám người Tử Long lấy ra một kiện bí bảo, sau đó nhanh chóng biến mất.

- Rốt cuộc bọn họ dùng thứ gì mà tốc độ trở nên nhanh như vậy! Tuyết Nguyệt như kiến bò trên chảo nóng, nàng đang đuổi theo Tử Long để tìm Dương Khai, giờ mất dấu vết của Tử Long, nàng biết đi đâu tìm Dương Khai?

Dương Khai mang Bất Lão Thụ, tất sẽ trêu chọc vô số tai vạ, nàng không yên lòng để Dương Khai một thân một mình, nhóm người của nàng mà tìm được hắn cũng giúp đỡ được chút ít.

- Phá Không Toa! Nghê Quảng nói. - Thì ra Tử Tinh thực sự có Phá Không Toa, ta vẫn cho đó là lời đồn.

- Phá Không Toa? Rất lợi hại sao? Quỷ Tổ hỏi.

- Đó là vật Đại Đế thân truyền, ngươi nói có lợi hại không? Nghê Quảng ung dung nhìn hắn.

- Đại Đế thân truyền? Quỷ Tổ biến sắc.

- Nói vậy cũng không đúng lắm. Nghê Quảng trầm ngâm một chút, nói: - Phương pháp luyện chế là Đại Đế truyền xuống, sau đó luyện khí sư Tử Tinh luyện chế ra.

- Dọa ta hết hồn.

Quỷ Tổ vẫn còn sợ hãi nói.

Nếu thật sự là bảo bối Đại Đế truyền xuống, chỉ sợ khắp Tinh Vực không ai ngăn nổi, bất quá chỉ là phương pháp luyện chế thì không ghê gớm như vậy.

- Cho dù là vậy, tốc độ của Phá Không Toa vẫn nhanh nhất trong Tinh Vực, giờ chúng ta đã mất tung tích của bọn họ, phải đuổi theo như thế nào? Nghê Quảng chau mày, Tinh Vực lớn như vậy, có trời mới biết Dương Khai và đám người Tử Long chạy đi đâu?

Bọn họ chỉ cần sai một ly là đi một dặm.

- Hắc hắc, may mắn là lão phu để lại một chước. Quỷ Tổ bỗng nhớ ra gì đó, thấp giọng nở nụ cười.

- A? Ngươi có biện pháp? Nghê Quảng kinh ngạc nhìn Quỷ Tổ, ánh mắt thất vọng trở nên mừng rỡ.

- Ừ, đợi một lát. Quỷ Tổ nói, bỗng vung tay lấy ra Vạn Hồn Phiên, ngay sau đó, hai tay nhanh chóng hoạt động, một ấn quyết huyền diệu xuất hiện, một lát sau, hắn ngưng trọng nhìn một điểm trên Vạn Hồn Phiên, miệng quát lên: - Đi!

Vạn Hồn Phiên hơi chao đảo, chợt hóa thành một đạo hắc khí bay đi.

- Theo lão phu! Quỷ Tổ vẫy tay, đuổi theo Vạn Hồn Phiên.

Nghê Quảng mang Tuyết Nguyệt theo.

Khi nhóm hắn rời đi không lâu, một khoảng không trong Tinh Vực bỗng xuất hiện một thân ảnh, người này nữa trong suốt, khí tức và sinh cơ bị áp chế đến cực hạn, nếu không dò xét kỹ không thể nhận ra.

Người này là Tinh Hà Chi Tích trưởng lão Khổng Pháp!

Hắn đi tới chỗ đám người Quỷ Tổ lúc nãy, nhìn hướng bọn họ rời đi, sâu trong nội tâm đang đấu tranh.

Theo hay không theo?

Đi theo, với tu vi Hư Vương nhất tầng cảnh của hắn, chỉ sợ có thể bỏ mạng.

Nhưng nếu không theo, biết rõ Bất Lão Thụ ở phía trước, hắn không bỏ qua được.

Chỉ suy tính một lát, Khổng Pháp liền cắn răng lén lút theo đuôi đám người Quỷ Tổ.

Đối mặt với sức hấp dẫn của Bất Lão Thụ, Khổng Pháp không thể từ bỏ! Hắn hy vọng vận khí của mình đủ tốt, trong lúc đám cường giả kia lưỡng bại câu thương, hắn có thể đục nước béo cò.

Võ đạo không giới hạn, Tinh Vực vô biên.

Ba nhóm người truy đuổi nhau trong Tinh Vực, kéo dài suốt năm tháng.

Dương Khai đi đầu, gương mặt vân đạm phong khinh đùa giỡn với ba người Tử Long truy kích mình, hắn sớm đã khôi phục hoàn toàn, muốn thoát khỏi đám người Tử Long là dễ dàng.

Bất quá hắn không làm như vậy.

Hắn chuẩn bị cho đám người Tử Long một niềm vui lớn, cho nên không nhanh không chậm chạy phía trước, khi thấy Phá Không Toa không theo kịp thì chủ động ngừng lại, chờ bọn hắn đuổi tới.

Phía sau hắn, trong Phá Không Toa, cha con Tử Long giận sôi.

Suốt năm tháng, không ngờ bọn họ vẫn không thể đuổi kịp Dương Khai, Tử Long quả thực không thể tin một Phản Hư Cảnh có tốc độ như thế, nghị lực kinh khủng và lực lượng không cạn kiệt.

Hắn đã sớm phát hiện không đúng, Dương Khai làm hắn có cảm giác như đang câu cá -- Dương Khai là người câu cá, mà nhóm mình là con cá ngu xuẩn.

Dù vậy Tử Long cũng không thể bỏ qua.

Chuyện đã đến nước này, bỏ qua nghĩa là thất bại, sao Tử Long có thể chấp nhận?

Cho nên hắn cắn răng truy kích Dương Khai.

Hứa Nguy dùng qua Đại Hoàng Huyết đan một lần lại biến thành da bọc xương, mà lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước, hai tròng mắt của hắn trở nên vẩn đục, con ngươi có điểm trắng, thân thể gầy guộc ngồi lung lay sắp đổ, dường như tùy thời có thể đi xuống Hoàng Tuyền.

Thỉnh thoảng Tử Đông Lai quát mắng hắn, Hứa Nguy cũng không có khí lực đáp lại.

Tình cảnh như vậy nếu là võ giả khác đã sớm chết, nhờ Hứa Nguy là cường giả Hư Vương Cảnh mới duy trì được chút sinh khí.

Bất quá sau lần này hắn chắc chắn trở thành phế nhân, sống không được bao lâu.

Phía sau là Quỷ Tổ thi triển bí thuật, mang Nghê Quảng và Tuyết Nguyệt, vừa dò xét phương hướng của Dương Khai vừa đuổi theo.

Khổng Pháp đi cuối cùng, dường như không ai biết sự hiện hữu của hắn.

- Thời gian quá lâu rồi, lão quỷ, ngươi xác định Dương Khai còn sống? Chưa bị Tử Long bắt được? Nghê Quảng vừa đuổi theo Quỷ Tổ vừa cao giọng hỏi.

- Ân, Dương tiểu tử vẫn bình yên, ngươi yên tâm, ngày đó lão phu ở Thất Lạc Chi Địa để lại một đạo phó hồn Vạn Hồn Phiên trong cơ thể hắn, nếu hắn chết, phó hồn kia nhất định cũng hồn phi phách tán, hiện giờ lão phu đang dựa vào Vạn Hồn Phiên để xác định vị trí của hắn, điểm này lão phu có thể khẳng định.

- Vậy thì tốt. Nghê Quảng vừa nói vừa nhìn Tuyết Nguyệt, thấy nàng thở phào, không khỏi thầm thở dài.

Chuyến này nếu không liên quan tới Bất Lão Thụ, tới Tuyết Nguyệt, hắn sẽ không tiếp tục đuổi.

Hắn chưa bao giờ truy đuổi lâu như vậy, mặc dù năm đó bản thân bị trọng thương, bị người ta đuổi giết cũng chỉ là một tháng mà thôi, thời điểm đó, Ngả Âu hội trưởng mang nhóm lớn huynh đệ tới tiếp ứng mình, đồng thời giết sạch địch nhân giúp mình báo thủ thật sảng khoái.

Giờ nghĩ lại chuyện cũ hiện rõ ràng trước mặt.

- A! Đang nói, Quỷ Tổ bỗng biến sắc.

- Thế nào?

Quỷ Tổ xoay đầu đi chỗ khác, kinh ngạc nhìn Nghê Quảng, từ từ nói: - Phó hồn kia... biến mất rồi.

- Cái gì? Nghê Quảng cả kinh thất sắc.

Tuyết Nguyệt nghe vậy sắc mặt trắng bệch, suýt nữa té xỉu.

Vừa rồi Quỷ Tổ còn nói, chỉ cần Dương Khai còn sống, Vạn Hồn Phiên sẽ có cảm ứng vi diệu với phó hồn trên người hắn, nhưng giờ phó hồn đã biến mất, chẳng phải là Dương Khai hắn...

Tuyết Nguyệt không dám nghĩ tiếp nữa, hốc mắt đỏ lên, nước mắt sắp chảy ra.

- Ngươi không lầm đấy chứ? Nghê Quảng hét lớn.

- Chờ một chút! Quỷ Tổ nhíu mày, nhìn một hồi, nét mặt suy tư nói: - Địa phương quỷ quái này, lão phu cảm thấy có chút quen thuộc.

- Lúc nào rồi mà còn nghiên cứu địa phương gì gì đó? Nghê Quảng cố nháy mắt ra dấu với Quỷ Tổ, ám hiệu Tuyết Nguyệt không ổn, mau nói khác đi.

- Hắc! Quỷ Tổ sáng mắt, cười ha hả: - Lão phu nhớ ra rồi, thì ra là vậy.

- Ta nhổ! Ngày thường Nghê Quảng ôn văn nhĩ nhã, thời khắc này không khỏi chửi thề, thầm nghĩ lão quỷ này quả thực là óc heo a... lão phu nháy mắt như vậy mà hắn cũng không nhìn ra.

Quỷ Tổ không chút phật lòng, ngược lại cười hắc hắc, nói với Tuyết Nguyệt: - Nha đầu, đừng lo lắng, Dương tiểu tử chưa chết đâu.

- Nhưng mà... nhưng mà ngài mới nói... Tuyết Nguyệt lo lắng nói.

- Vừa rồi ta không nói Dương tiểu tử chết a, ta chỉ nói là phó hồn biến mất. Quỷ Tổ khẽ cười. - Vừa rồi là lão phu vội vàng, không cảm giác rõ ràng, a, đúng là phó hồn đã biến mất, nhưng không phải bị hủy diệt, mà là... nói thế nào đây, tựa như nếu lão phu ở Thất Lạc Chi Địa sẽ không cảm ứng được phó hồn nằm ngoài Thất Lạc Chi Địa, ngươi hiểu ý ta chứ?

- Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? Nghê Quảng liếc mắt nhìn hắn.

- Ha ha, các ngươi chỉ cần biết Dương tiểu tử chưa chết là được rồi, hơn nữa, lão phu đã biết hắn muốn đi đâu. Quỷ Tổ vừa cười to, vừa đưa tay thu lại Vạn Hồn Phiên chiêu sau đó vung tay lên: - Đi thôi, tin rằng bây giờ Tử Long đang tức hộc máu.

- Sao ngươi biết được? Nghê Quảng khó tin nhìn hắn, hắn cảm thấy lão quỷ này làm việc không đáng tin cậy, tông môn của Dương Khai có thêm hắn không biết là hên hay xui a.

- Hắc hắc, ngươi cứ chờ xem.

Ba người tiếp tục bay đi.

Một lúc lâu sau, bỗng nhiên Nghê Quảng giật mình, cách đó không xa có mấy đạo thân ảnh trong hư không.

Người ở giữa không phải Tử Long sao?

Nhận ra khí tức của đám người Nghê Quảng, Tử Long quay đầu, âm trầm nhìn qua.

Bốn mắt nhìn nhau, Nghê Quảng cười ha hả: - Ha ha, hỗn đản này đúng là đang tức giận nha.

- Ta đã nói rồi. Quỷ Tổ ra vẻ ta biết từ lâu rồi.

- Làm sao ngươi biết được? Nghê Quảng tò mò.

- Hắn không đắc thủ đương nhiên là tức giận rồi, hơn nữa đuổi theo năm tháng, bỗng nhiên bị mất dấu vết của Dương tiểu tử, ngươi đoán xem tâm tình hắn thế nào? Quỷ Tổ giải thích.

Nghê Quảng nhíu nhíu mày suy tư, một lát sau mới tức giận nói:

- Cảm giác cực kỳ ức chế, hơn nữa Dương Khai còn là một Phản Hư Cảnh, má nó, nếu ta là Tử Long, tự sát cho rồi.

Sau khi nói xong, lại có chút hả hê không ngừng cười to.

- Không đúng nha, làm sao ngươi biết Dương Khai trốn thoát rồi? Nghê Quảng bỗng ý thức được cái gì, kinh ngạc nhìn Quỷ Tổ.

- Bởi vì chỗ này... trước kia ta đã tới, ta còn đây 2000 năm, cho nên ta biết Dương tiểu tử trốn thoát rồi, hơn nữa ta biết hắn chạy đi đâu!

Chương 1802: Lại tới Huyền Không đạilục

- A Nghê Quảng ngây ra nhìn Quỷ Tổ. - Ngươi ở đây 2000 năm, chỗ này có gì tốt mà ngươi lưu luyến vậy?

Hắn quan sát không thấy ở đây có gì kỳ lạ.

- Ngươi cho là lão phu nguyện ý? Quỷ Tổ nhăn mặt. - Lão phu là bị nhốt 2000 năm! Bị nhốt 2000 năm, ngươi biết tư vị đó ra sao không? Đơn giản là sống không bằng chết a...

Hồi tưởng lại 2000 năm thời gian kia, Quỷ Tổ cũng sợ hãi.

Quỷ Tổ gầm thét làm cho Nghê Quảng biến sắc: - Ngươi bị nhốt 2000 năm... ra vậy, thì ra là như vậy, trách không được trước kia ta chưa từng nghe qua ngươi, thì ra là bị nhốt 2000 năm, nói vậy, ngươi mới thoát ra không lâu?

- Không sai, nhờ có Dương tiểu tử, nếu không lão phu vẫn ở trong tù. Quỷ Tổ gật đầu.

- Chỗ này có thể nhốt nổi ngươi sao? Nghê Quảng khó hiểu. - Sao ta không thấy có gì hung hiểm.

- Đây là... là Hỗn Loạn Thâm Uyên sao? Tuyết Nguyệt luôn luôn quan sát, giờ bỗng thốt lên.

- Tiểu nha đầu kiến thức không tệ. Quỷ Tổ cười. - Không sai, đây chính là Hỗn Loạn Thâm Uyên!

- Cái gì? Đây là Hỗn Loạn Thâm Uyên.

Nghê Quảng biến sắc, - Là nơi nghe đồn vô cùng nguy hiểm trong Tinh Vực?

- Thế nào, ngươi sợ sao? Quỷ Tổ liếc mắt nhìn hắn.

- Nhiều lời, nghe nói cho dù là cường giả Hư Vương Cảnh cũng có thể chết không có chỗ chôn, ngươi nói ta có sợ không?

- Hắc hắc, lời đồn không sai, bình thời Hỗn Loạn Thâm Uyên không có nguy hiểm gì, nhưng nếu xuất hiện hỗn loạn lốc xoáy, bị quấn vào trong đó sẽ tan xương nát thịt!

Quỷ Tổ cười lạnh. - Năm đó lão phu bị cừu nhân đuổi giết, bất đắc dĩ chạy tới đây tị nạn, bỗng bị lốc xoáy quấn vào...

- Vậy mà cũng không giết được ngươi sao? Mạng ngươi cũng dài thật. Nghê Quảng kinh ngạc.

- Quả thật lão phu mạng dài, bị quấn vào trong đó, bị nhốt trong đó hai ngàn năm, đến khi Dương tiểu tử cũng bị cuốn vào trong đó, hắn mới mang ta thoát ra. Quỷ Tổ hít một hơi thật sâu, cũng nhờ vậy Dương Khai mới quen biết Quỷ Tổ.

Chỉ có điều từ lúc thoát ra hai người không có gặp lại, cho đến khi vào Thất Lạc Chi Địa.

- Tiền bối, theo lời ngươi nói, Dương Khai hẳn là

- Không sai, Dương tiểu tử đã vào nơi đã nhốt lão phu. Quỷ Tổ toét miệng cười.

Tuyết Nguyệt biến sắc.

- Đừng lo lắng, ngươi đừng quên Dương tiểu tử tinh thông lực lượng gì. Năm đó lão phu có thể thoát vây là nhờ hắn, giờ hắn vào đó nhất định đã nắm chắc mười phần, hơn nữa, hắn vào trong đó, Tử Long lão thất phu chỉ có thể giương mắt nhìn, chúng ta chỉ cần ở bên ngoài chờ đợi, nói không chừng có ngày Dương tiểu tử lại chạy ra.

- Ở chỗ này chờ... có phải hơi nguy hiểm không? Nghê Quảng lo âu, tuy rằng hiện giờ Hỗn Loạn Thâm Uyên vẫn yên bình, nhưng vạn nhất xuất hiện hỗn loạn lốc xoáy thì lấy mạng hắn sao.

- Sợ cái gì, hỗn loạn lốc xoáy không phải lúc nào cũng xuất hiện. Quỷ Tổ không sợ hãi.

- Nếu vậy thì chờ, nói trước là lão phu còn rất nhiều chuyện trong thương hội, không thể trì hoãn quá lâu, tối đa là hai tháng. Nghê Quảng vừa nói, vừa lén lút quan sát Tuyết Nguyệt.

Mặc dù hắn nói với Quỷ Tổ nhưng thật ra là cho Tuyết Nguyệt nghe.

Nếu biết Dương Khai trốn vào hỗn loạn lốc xoáy, không nguy hiểm tới mạng sống, hẳn Tuyết Nguyệt phải yên tâm, không cần một mực chờ ở đây.

- Tùy các ngươi, lão phu muốn chờ Dương tiểu tử ra. Quỷ Tổ khẽ cười.

Trong lúc nói chuyện đã tới gần đám người Tử Long.

Tử Long đang khó chịu trong lòng, thấy đám người Nghê Quảng chạy đến, không khỏi hừ lạnh, sắc mặt không vui.

Nghê Quảng cũng lười quản hắn, lúc trước hai người giao thủ trong Thất Lạc Chi Địa, người này không thể làm gì người kia, giờ này coi như đã xé rách da mặt, không có gì để hàn huyên, lập tức đứng cách xa đám người Tử Long, lẳng lặng chờ đợi.

..

Huyền Không đại lục, Dương Khai phá toái hư không, thản nhiên hiện thân.

Nơi này xem như trạm dừng chân thứ nhất của hắn trong Tinh Vực, ở đây hắn đã gặp được Quỷ Tổ, thấy được cái gì gọi là Hư Vương Cảnh, chính là ở chỗ này hắn cảm thấy mình yếu kém, âm thầm hạ quyết tâm nỗ lực tu luyện để cường đại hơn.

Sau mấy chục năm, hắn trở về chỗ này, không khỏi có chút cảm khái.

Tuy rằng tu vi của hắn vẫn chưa đạt Vương Cảnh, nhưng cũng không tính là yếu.

Năm đó hắn tùy tiện bị mấy Nhập Thánh Cảnh bắt, hiện tại hắn giơ tay đã giết được chục triệu Nhập Thánh Cảnh.

Huyền Không đại lục chính là nơi Dương Khai nghĩ có thể thoát khỏi Tử Long.

Năm đó trước khi hắn rời đi đã để lại một đạo thần niệm sâu dưới lòng đất Huyền Không đại lục cho nên hắn có thể men theo đó mà xác định vị trí của Huyền Không đại lục, dùng lực lượng không gian tới đây.

Đứng tại chỗ, khẽ hít một hơi, Dương Khai cảm thấy vô cùng thoải mái.

Không biết Huyền Không đại lục sinh ra như thế nào, khối đại lục lơ lửng giữa hư không có diện tích không lớn, ước chừng chu vi không tới 200, 300 ngàn dặm, nhưng linh khí dạt dào, vô số thiên tài địa bảo.

Năm đó Dương Khai ở chỗ này đào được không ít dược liệu cấp Hư Vương.

Lần thứ hai tới Huyền Không đại lục, Dương Khai phát hiện này lý linh khí còn nồng đậm hơn trước, không biết chỗ này có cái gì huyền diệu, có thể sinh ra biến hóa như vậy.

Bất quá Huyền Không đại lục có thể xem như một hành tinh cực nhỏ, bởi vì nó có pháp tắc thiên địa của mình, có căn nguyên, nếu như cho nó đủ thời gian, có lẽ nó có thể biến thành một hành tinh tu luyện.

Chẳng lẽ các hành tinh trong Tinh Vực đều sinh ra như vậy?

Dương Khai suy tư, nhưng không bắt được trọng điểm.

- Ha ha, rốt cục cũng có người tới đây. Bỗng nhiên có tiếng cười to, tiếng cười tràn đầy hưng phấn.

Dương Khai nhướng mày, ngạc nhiên quay đầu nhìn lại.

Hắn không ngờ trên Huyền Không đại lục còn có người khác.

Chỉ có điều khi hắn nhìn thấy người kia, lập tức bừng tỉnh!

Không ngờ hắn biết người đó.

Lữ Quy Trần! Một cái tên hắn gần như quên mất lại hiện lên trong đầu.

Hắn là võ giả Tử Tinh, năm đó lúc Dương Khai bị võ giả Tử Tinh bắt, áp tải vào chiến hạm Tử Tinh, lúc đó Lữ Quy Trần là người dẫn đầu, hơn nữa, Lữ Quy Trần hạ một đạo cấm chế trên người Dương Khai.

Khi đó Lữ Quy Trần giống Kiếm Minh Nguyệt Hi, đều là Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, đối với Dương Khai đã là cao cao tại thượng, cho nên Lữ Quy Trần hạ cấm chế, hắn không thể phản kháng.

Lúc đó hai thế lực lớn Tử Tinh và Kiếm Minh có mấy trăm võ giả gặp phải rủi ro đến Huyền Không đại lục, chỉ có điều sau đó Quỷ Tổ thí nghiệm pháp trận không gian, tử thương vô số, kết quả không còn mấy ai sống.

Cuối cùng Dương Khai mang thầy trò Nguyệt Hi và đám người Quỷ Tổ rời khỏi Huyền Không đại lục lúc, không mang theo Lữ Quy Trần mà để hắn tự diệt.

Hắn không ngờ mấy chục năm sau lại gặp người này trên Huyền Không đại lục?

Nếu không phải hắn tìm thấy mình, Dương Khai gần như đã quên mất người này.

- Bằng hữu cũng bị hỗn loạn lốc xoáy kia cuốn vào? Lữ Quy Trần mấy chục năm không nói chuyện với người, vừa thấy liền vô cùng nhiệt tình, bất quá sau khi nói xong, hắn liền nhướng mày, nghi ngờ nhìn Dương Khai, ngay sau đó, ánh mắt sáng lên, tay chỉ Dương Khai, run run nói: - Là ngươi, lại là ngươi!

Hiển nhiên hắn cũng nhớ ra Dương Khai.

Dù sao năm đó lúc Dương Khai mang đám người Quỷ Tổ rời khỏi nơi quỷ quái này, vứt hắn ở đây, những năm này Lữ Quy Trần luôn nguyền rủa Dương Khai không được chết tử tế, thời khắc này cừu nhân đang ở trước mắt, đương nhiên là sôi máu.

- Ha ha. Dương Khai nhàn nhạt cười, quan sát Lữ Quy Trần mới phát hiện trạng thái của hắn rất tốt, hơn nữa tu vi đã đạt Phản Hư lưỡng tầng cảnh.

Mấy chục năm từ Thánh Vương lưỡng tầng cảnh lên tới Phản Hư lưỡng tầng cảnh, có thể nói là kinh khủng.

Có thể đạt được kỳ tích như vậy, cũng nhờ Huyền Không đại lục có linh khí thiên địa nồng đậm và thiên tài địa bảo ở đây.

Như Quỷ Tổ ở đây hai ngàn năm đã tấn thăng đến Hư Vương Cảnh, tại địa phương này, trừ tu luyện ra còn có thể làm gì?

- Lại là ngươi! Lữ Quy Trần từ tức giận biến thành mừng như điên. - Ha ha, thật là trời không tuyệt đường sống, không ngờ tiểu tử ngươi cũng có ngày hôm nay, Lữ Quy Trần ta quả nhiên phúc nguyên thâm hậu!

Dứt lời, hắn biến sắc, trở nên dữ tợn, từng bước tới gần Dương Khai, thánh nguyên vận chuyển, hung tợn nói: - Tiểu tử, ngoan ngoãn hợp tác cùng bổn tọa, mang bổn tọa rời khỏi địa phương quỷ quái này, nếu không bổn tọa cho ngươi chết không toàn thây!

- Bổn tọa? Dương Khai nhướng mày, cười khẩy nói: - Ở trước mặt ta, ngươi dám xưng là bổn tọa?

- Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, đợi bổn tọa bắt được ngươi rồi nói sau! Lữ Quy Trần thấy Dương Khai không coi mình vào đâu, lập tức giận dữ, giơ tay chộp lấy Dương Khai.

Dương Khai đứng tại chỗ, không có ý tránh né, dùng ánh mắt cổ quái nhìn Lữ Quy Trần.

Ánh mắt này làm Lữ Quy Trần máy động, theo bản năng cảm thấy không ổn, giống như mình là một con nai dám tấn công mãnh hổ.

Nhưng tên đã lên dây, không phát không được, Lữ Quy Trần không suy nghĩ nhiều, thân hình đột tiến, đi thẳng tới trước mặt Dương Khai, bắt lấy bả vai Dương Khai, thánh nguyên điên cuồng rót vào cơ thể Dương Khai, như muốn kiềm chế.

Tiểu tử này... xem bộ dáng là giả thần giả quỷ rồi, phát hiện Dương Khai dễ dàng bị mình bắt, Lữ Quy Trần mừng rỡ.

Một chiêu đắc thủ, Lữ Quy Trần quát lạnh:

- Không muốn chết thì đừng động, bổn tọa để lại tính mệnh của ngươi còn có chỗ dùng, nếu dám phản kháng, bổn tọa cũng không bảo đảm...

- Cút ngay! Dương Khai thấy hắn như vậy, trong lòng phiền não, mạnh mẽ thúc giục thánh nguyên.

Ngay sau đó, Lữ Quy Trần biến sắc, hắn nhận ra thánh nguyên mình rót vào cơ thể Dương Khai như đá chìm đáy biển, không có dấu vết, ngược lại từ cơ thể Dương Khai bạo phát ra một cỗ lực lượng mà hắn không thể phản kháng, theo cánh tay của mình tràn vào lục phủ ngũ tạng, không thể ngăn cản.

Chương 1803: Chuyện gì cũng phải từtừ

Như bị sét đánh, thân mình Lữ Quy Trần văng ra sau, giữa không trung hộc ra một ngụm máu tươi, rớt xuống như cá chết.

Sau khi rơi xuống đất, hắn nhanh chóng bò dậy, hoảng sợ và kiêng kỵ nhìn Dương Khai, rung giọng nói: - Ngươi... điều đó không thể nào!

Trước hắn không dò xét tu vi của Dương Khai, bởi vì hắn thấy thực lực Dương Khai khẳng định không bằng mình, dù sao năm đó tiểu tử này mới là Nhập Thánh Cảnh, những năm này mình ở Huyền Không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net