801-850

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
có ít sóng năng lượng mịt mờ dao động, xếp đặt theo một cách thức thần kỳ ảo diệu.

Dương Khai xuất thần niệm, cẩn thận cảm giác một phen, sắc mặt vui mừng.

Quả đúng là do tiểu sư tỷ bố trí, bởi vì trong những năng lượng này có nhiều dấu vết linh trận, hơn nữa còn chính là linh trận năm đó chính hắn dạy cho nàng.

Nàng bố trí linh trận này ở đây làm gì? Theo lời Từ Hối, lúc ấy nàng và Mộng chưởng quầy cũng không lấy đi thứ gì, vậy cõ lẽ là vì thời cơ chưa tới, còn phải đợi lúc thích hợp mới quay lại đây.

Đầm sâu băng hàn ẩn chứa bí mật gì, chẳng lẽ là có liên quan tới việc giải trừ phong ấn trên người Mộng Vô Nhai?

Dương Khai thầm đoán vậy, nhưng không dám khẳng định.

Sở Lăng Tiêu từng nói, Mộng Vô Nhai năm đó đại chiến với Ma Tôn, bị trúng Huyền Phong Ấn Quyết của Ma tộc, công lực bị áp chế về mức Thần Du Cảnh đỉnh phong, lão đến Trung Đô có lẽ là để lánh nạn, hoặc cũng có thể để tìm kiếm Dược Linh Thánh Thể.

Ở dưới lòng đất Trung Đô, lão đã giải trừ phong ấn thứ nhất, khôi phục được tu vi Siêu Phàm lưỡng tầng cảnh, nhiều năm không gặp, chẳng biết lão bây giờ thế nào rồi.

Dương Khai vẫn rất tò mò về tu vi của Mộng chưởng quầy.

Lão già này quen biết Sở Lăng Tiêu, Băng chủ Băng Tông Thanh Nhã, cựu Thánh chủ Cửu Thiên Thánh Địa...

Ba người này không người nào không phải là cao thủ đỉnh cao, có thể quen biết những người này hẳn là tu vi của lão cũng không kém.

Hơn nữa mỗi nơi lão đến đều lưu lại cho người ta ấn tượng thần bí.

- Ngươi tới đầm Ánh Nguyệt làm gì?

Sau lưng bỗng truyền tới một giọng nói, Dương Khai đang trầm tư, đối phương đến gần lúc nào cũng không biết, chân nguyên từ giọng nói đó trào lên rồi rất nhanh lại trở lại bình thường, quay đầu nhìn lại thì thấy An Linh Nhi, hắn nói:

- Tới xem thôi, nơi này là đầm Ánh Nguyệt?

- Đúng vậy.

An Linh Nhi cười cười, ngẩng đầu nhìn lên trời.

- Tối nay không có trăng, nếu như có trăng thì cảnh sắc rất tuyệt vời. Không rõ đầm Ánh Nguyệt có bí mật gì mà có thể làm bóng ngược của ánh trăng hiện lên trên khoảng trời phía trên mặt đầm, nhìn giống hệt như thật. Trước kia ta thường cùng đám Tiểu Liên tới đây chơi...

Như nhớ tới ba tỷ muội bị Nam thánh cô giết chết, tâm trạng An Linh Nhi bỗng chùn xuống.

- Thần kỳ vậy ư?

Dương Khai vội vàng chuyển đề tài để tránh khiến nàng đau lòng.

- Vậy bí mật ẩn giấu ở đây người của Cửu Thiên Thánh Địa cũng không biết sao?

An Linh Nhi chậm rãi lắc đầu.:

- Các trưởng lão không dám xuống dưới đó, không rõ đầm Ánh Nguyệt sâu đến đâu. Cựu Thánh Chủ cũng đã đi xuống điều tra một lần nhưng cũng không thu được gì, sau khi trở ra còn không cho phép mọi người đi vào trong. Vì vậy trong này có bí mật gì cũng không ai biết. Hơn nữa, trước kia đứng ở đỉnh núi này, không cảm thấy rét lạnh, chỉ khi xuống đầm mới cảm nhận được, bây giờ không biết sao lại biến thế này, hẳn là có liên quan tới thứ mà vị tiểu cô nương đó bố trí.

Mới nói một hồi, An Linh Nhi liền không kìm nổi khẽ run lên, môi trắng bệch:

- Về thôi, nơi này lạnh quá.

Dương Khai gật đầu, không gắng gượng nữa, bèn cùng nàng bay xuống phía dưới.

Một đêm yên lành, Dương Khai cũng đã suy nghĩ trọn đêm, và đã đưa ra quyết định của mình.

Ngày hôm sau, hắn tìm tới Từ Hối, trực tiếp nói rõ ý đồ:

- Đại trưởng lão, ta muốn đi gặp vị Đại Tôn Yêu tộc đó.

Từ Hối nghe vậy liền run bắn mình, vô cùng kinh ngạc nói:

- Ngươi đi gặp y làm gì? Đừng nói là muốn tìm y để cầu viện chứ?

Dương Khai mỉm cười lắc đầu:

- Y và cựu Thánh chủ có giao tình chứ không phải ta, dù ta có tìm y cầu viện cũng không có khả năng được chấp thuận.

- Vậy tại sao...

Từ Hối có chút không hiểu.

Dương Khai nghiêm nghị trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:

- Đại trưởng lão, các người có từng nghĩ đến việc tạm thời rời bỏ cơ nghiệp Thánh địa không?

- Rời bỏ?

Từ Hối nhướn mày.

- Đúng, rời bỏ, đương nhiên chỉ là tạm thời.

Dương Khai gật đầu.

- Tục ngữ nói cũng đúng, để cho rừng còn xanh, sợ gì không củi đốt. Hiện giờ với đội hình kẻ thù bên ngoài này, Thánh địa không cách nào ngăn cản nổi, nếu muốn chống cự, chỉ e là Cửu Thiên Thánh Địa sẽ thật sự bị hủy hoại trong tay thế hệ này, đến lúc đó liệu có mấy người có thể chạy thoát? Hộ pháp trưởng lão các người sức mạnh tinh nhuệ, tu vi cao thâm, muốn chạy trốn có lẽ cũng chẳng thành vấn đề, nhưng còn những đệ tử còn lại thì sao?

Từ Hối buồn bã, thở dài nói:

- Điều này sao bọn ta lại không biết chứ, chỉ có điều đệ tử Thánh địa tới sáu bảy ngàn người, đông như vậy nên chạy đi đâu? Phá Huyền Phủ, Chiến Hồn Điện và U Minh Tông đã chọn cách đắc tội Thánh địa thì ắt nhiên sẽ không dễ dàng dừng tay, chúng cũng biết đạo lý đánh rắn đánh bảy thốn, chỉ e chúng ta vừa cất bước rời khỏi Cửu phong thì chúng đã đuổi giết ngay sau lưng rồi, như vậy còn không bằng liều chết ở lại đây một mất một còn.

- Nói như vậy, các ngươi đã suy xét qua cách này?

Dương Khai hai mắt rực sáng.

Từ Hối gật đầu xấu hổ:

- Dù rằng như vậy là nhục nhã với các bậc tiền bối, nhưng giữ gìn huyết mạch Thánh địa là điều quan trọng nhất, đợi đến ngày tích góp đủ lực lượng lại ngóc đầu trở lại, bắt những kẻ từng làm khó Thánh địa phải trả cái giá thật đắt!

Lúc nói ra câu này, vẻ mặt Từ Hối đầy dữ tợn và hung hãn.

- Rất tốt, các ngươi đều đã nghĩ tới cách này, vậy cũng không cần ta phải tốn nhiều nước bọt nữa rồi.

Dương Khai mỉm cười bí hiểm:

- Ta có một nơi có thể sắp xếp an toàn cho những người ở Thánh Địa, chỉ cần ở đó, chúng sẽ không có bất kỳ cách nào để làm gì các ngươi.

- Hả?

Từ Hối hai mắt toả sáng, nghe vậy mừng rỡ nói:

- Ý tiểu huynh đệ là...

- Hiện giờ chưa tiện nói, đến lúc đó các ngươi sẽ biết, đương nhiên điều kiện tiên quyết là các ngươi phải tin tưởng ta.

Dương Khai thừa nước đục thả câu.

- Tin, tất nhiên là tin!

Từ Hối gật đầu lia lịa, bỗng nhiên lại hồ nghi:

- Có điều việc này có liên quan gì đến việc ngươi đi gặp Đại tôn Yêu Tộc?

- Hai chuyện này không có liên quan gì với nhau cả, nhưng nếu các ngươi sẵn sàng tạm thời từ bỏ cơ nghiệp của Thánh Địa, thì ta có thể đi gặp Đại tôn Yêu Tộc rồi.

Dương Khai cười gian manh:

- Cơ nghiệp Thánh địa tất nhiên là không thể dễ dàng cho không bọn chúng... Ngươi nói xem, nếu Đại tôn Yêu Tộc đó biết hiện giờ Thánh Địa không có lấy một bóng người thì y sẽ làm thế nào?

Từ Hối trầm giọng nói:

- Ở chỗ Yêu tộc, thiên địa linh khí không nồng đậm bằng Thánh địa, nơi này cũng là nơi bọn chúng ngấp nghé đã lâu, nếu thật như vậy chỉ e chúng sẽ lập tức tiến quân đến chiếm cứ Thánh Địa Cửu Phong...

Nói đến đây, Từ Hối lập tức hiểu được rốt cuộc Dương Khai muốn làm gì, lão nghẹn họng trân trối nhìn hắn, da mặt co giật, biểu cảm kinh ngạc như không ngờ tân Thánh chủ lại lại là người nham hiểm xảo quyệt đến vậy.

Dương Khai cười gian, giọng nói trầm thấp quỷ mị:

- Mẹ ta đã từng dạy, ai nhường ta một thước, ta kính họ một trượng, ai hủy của ta một hạt ,ta cướp của họ ba đấu!

Từ Khối bất giác cảm thấy ớn lạnh nơi sống lưng, như thể ngã vào hầm băng, sững sờ một lúc lâu mới tán dương kiểu nghĩ một đằng nói một nẻo:

- Lệnh đường đúng là nữ trung hào kiệt...

- Được rồi, việc này ta biết ngươi không có cách nào tự mình quyết định, đi thảo luận với các trưởng lão khác đi, nếu bọn họ đều đồng ý thì đến thông báo cho ta biết.

Từ Hối nhay nháy mắt, chắp tay nói:

- Việc này tuy rằng ta không thể làm chủ, nhưng nếu ngươi có thể đồng ý việc kế thừa...

- Cút đi!

Dương Khai không đợi lão nói xong đã trừng mắt nhìn lão không chút khách khí.

Từ Hối co mép lại, lủi thủi bước đi.

Chương 805 : Thái độ thay đổi .

Dương Khai vốn không thích bị người khác chi phối, vận mệnh của hắn chỉ có thể nằm trong tay chính bản thân hắn.

Vì vậy, đối với chuyện kế thừa vị trí chủ nhân Cửu Thiên Thánh Địa, hắn vẫn rất phản cảm, vì đây không phải là điều hắn muốn, bất kể những người trong Thánh địa có tỏ thái độ hữu hảo cỡ nào thì cũng chỉ là do có ý đồ mà thôi.

Nhưng khi biết được Hạ Ngưng Thường và Mộng Vô Nhai đã từng tới đây, lại còn bố trí một ít thủ pháp ở đầm Ánh Nguyệt, ý kháng cự đối với Cửu Thiên Thánh Địa của Dương Khai cũng vô tình giảm đi ít nhiều.

Cứ bảo vệ sức mạnh của Cửu Thiên Thánh Địa, nói không chừng sau này có thể tương phùng tiểu sư tỷ ở đây!

Tô Nhan hắn đã tìm được rồi, nàng vẫn đang ở Băng Tông dốc lòng tu luyện. Địa Ma hắn không lo lắng, lão ma đầu đó cũng không phải loại dễ đụng vào, nhưng hắn thì vẫn luôn vướng bận chuyện tung tích của tiểu sư tỷ.

Bây giờ cuối cùng cũng có hy vọng xác thực, Dương Khai ắt sẽ không muốn để hy vọng này bị quấy nhiễu bởi kẻ thù bên ngoài.

Cho nên hắn mới chủ động đề nghị với Từ Hối.

Rất nhanh, Từ Hối truyền tin trở về, cũng không khác lắm với dự đoán của Dương Khai, khi biết được hắn có thể chắc chắn sắp xếp ổn thỏa cho các đệ tử, các trưởng lão hộ pháp đều đồng ý tạm thời rút lui để bảo tồn lực lượng, đợi đến ngày đông sơn tái khởi, báo thù rửa hận.

Nhưng nói về nơi có thể sắp xếp cho sáu bảy ngàn đệ tử, thì bọn họ lại vặn hỏi, Dương Khai không muốn trả lời ngay, cuối cùng vẫn phải để An Linh Nhi ra mặt khuyên giải, họ mới chịu thôi.

- Đã quyết định làm như vậy thì trước tiên hãy nói cho ta chút tình hình của Đại tôn Yêu Tộc đó đi.

Trong Đại Điện, Dương Khai nhìn chư vị trưởng lão hộ pháp, trầm giọng nói:

- Càng tường tận càng tốt.

Sau khi hắn đến đại lục này, cũng chỉ mới biết một Yêu tộc.

Mị yêu!

Yêu nữ đó sở hữu độc tố thần thức, có thể khơi dậy dục vọng từ tận thâm tâm. Bởi vậy hắn không hiểu nhiều về Yêu tộc, bây giờ sắp đi gặp một vị Đại tôn Yêu tộc thì cũng phải chuẩn bị một chút.

- Đại Tôn Yêu tộc đó bọn ta đều chưa từng gặp, có điều nghe cựu Thánh chủ nói, y vốn là yêu thú bậc tám Xích Viêm Lôi Long, trời sinh có thể tu luyện sức mạnh của hai loại thuộc tính, tu vi rất cao, sở hữu thần thông không tầm thường.

- Yêu thú bậc tám...

Dương Khai nhíu mày, âm thầm phỏng đoán, yêu thúc bậc sáu tương đương với Thần Du Cảnh, bậc bảy là Siêu Phàm Cảnh, bậc tám quả nhiên là Nhập Thánh Cảnh.

Nói cách khác, vị Đại tôn Yêu Tộc đó là một cường nhân Nhập Thánh Cảnh, hơn nữa tối thiểu cũng là Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, rất có khả năng là tam tầng cảnh!

- Bên cạnh Đại tôn Yêu Tộc đó còn có mấy thuộc hạ vốn là yêu thú bậc tám, nhưng công lực cũng không bằng y, ngoài ra, bậc sáu, bậc bảy cũng có không ít, nhưng không có nhiều tên hóa thành hình người, đại khái chỉ có hơn hai mươi tên mà thôi.

- Hai mươi tên này toàn bộ đều là Siêu Phàm Cảnh, cũng chính là bậc bảy trở lên...

- Bọn chúng trời sinh đã có bản năng chiến đấu, mặc dù chưa từng tu luyện bất kỳ võ kỹ nào, nhưng sức chiến đấu không thể xem thường.

- Nhưng bọn chúng cũng không hiểu trận pháp, thế nên nơi sinh sống linh khí không nồng đậm là mấy, hoàn toàn phải dựa vào thiên nhiên.

Mọi người chen nhau mà nói, kể hết thảy những gì mà mình biết ra.

Dương Khai cẩn thận lắng nghe, đợi sau khi họ nói xong mới tò mò hỏi:

- Người và Yêu hận thù thâm sâu, cựu Thánh chủ của các sao lại qua lại với Đại tôn Yêu Tộc đó?

Từ Hối cười khà khà:

- Phía Yêu tộc không có bao nhiêu tinh thạch, nhưng có nhiều linh thảo linh dược. Có một lần, khi Thánh chủ ra ngoài, hình như đụng độ Đại tôn Yêu Tộc, hai bên giao chiến một trận, cũng chẳng hiểu thế nào mà lại cảm thấy có chung chí hướng, liền thảo luận trao đổi. Bởi vậy cứ qua một thời gian, Thánh chủ lại đem ít linh thạch qua đó đổi lấy linh thảo linh dược và kim loại ngũ hành quý hiếm. Đúng rồi, bọn chúng cũng không tinh thông luyện đan và luyện khí, bí bảo hay đan dược chúng dùng đều do Thánh chủ mang qua.

- Hoá ra là như vậy...

Dương Khai khẽ gật cằm:

- Nói thế, nếu Đại tôn Yêu Tộc đó kia còn niệm chút tình cũ, thì lần này ta đi cũng sẽ không có bao nhiêu nguy hiểm... Đúng rồi, quả thực y vẫn còn niệm tình cũ!

- Nghĩa là sao?

Từ Hối ngạc nhiên.

- Cựu Thánh chủ tạ thế cũng gần hai năm rồi. Yêu tộc chắc chắn đã sớm hay tin, nhưng mãi mà chúng vẫn không hề có động thái gì, hiển nhiên là vì Đại tôn Yêu Tộc không muốn hạ thủ với Cửu Thiên Thánh Địa, nếu không tình hình hiện tại của các ngươi đúng là họa vô đơn chí!

Nghe Dương Khai nói vậy, mọi người đều trầm tư một lúc rồi gật gù đồng ý.

- Ta nghe nói, Yêu tộc có một thứ rất thần kỳ gọi là Hóa Sinh Trì?

Dương Khai đột nhiên hỏi.

- Ừ.

Từ Hối gật đầu:

- Hoá Sinh Trì là căn cơ của Yêu tộc, không rõ được tạo ra bằng cách nào, nơi nào có Hóa Sinh Trì, nơi đó sẽ có nhiều Yêu tộc tụ tập. Tình hình bên đó là như vậy, bất cứ một yêu thú nào thăng đến cấp bảy đều có tư cách vào trong Hóa Sinh Trì, nếu vận may, cơ duyên tốt thì có thể hóa dạng người, còn nếu không thì những yêu thú này vĩnh viễn chỉ có thể duy trì dạng thú.

- Thần kỳ vậy sao?

Dương Khai lập tức cảm thấy hứng trí, nảy ý muốn đi xem một lần.

Từ Hối lắc đầu:

- Không phải yêu thú nào vào đó đều có thể biến hóa thành công, ta nghe nói không ít yêu thú đã thất bại, song, mặc dù đã biến hình, nhưng cũng có rất nhiều Yêu toộc đã quen với chân thân, toàn xuất hiện ở hình dạng thú. Thế nên ở Yêu tộc đó, chắc chắn không chỉ có hai mươi vị Siêu Phàm Cảnh,con số này có khả năng là gấp đôi.

- Lực lượng đó quả không tầm thường!

Dương Khai tán thưởng.

Toàn bộ Cửu Thiên Thánh Địa cũng chỉ có chừng ấy Siêu Phàm Cảnh ... Yêu tộc đó về cơ bản có thể ngang hàng với Cửu Thiên Thánh Địa thời kỳ đỉnh cao rồi.

- Các ngươi hãy chuẩn bị chút tinh thạch đi.

Dương Khai ra lệnh.

- Lần đầu gặp mặt ,thân là vãn bối phải chuẩn bị chút lễ vật mới phải, không thì có khi cũng chẳng nhìn thấy nổi mặt Đại Tôn Yêu tộc.

- Ừm, ta sẽ đi sắp xếp.

Từ Hối đáp lời, lập tức đi ra ngoài.

Một lúc lâu sau, tất cả đã được chuẩn bị thỏa đáng. Dương Khai mang theo hai túi Càn Khôn chứa đầy linh thạch đi theo hướng mọi người chỉ, bay ra khỏi Cửu Phong.

Chư vị hộ pháp và các trưởng lão tiễn hắn đi, tất cả đều mang vẻ mặt khó hiểu.

- Đại trưởng lão, sao ta cảm thấy thái độ tân Thánh chủ bỗng nhiên thay đổi không ít vậy?

Sử Khôn nhíu mày hỏi.

- Đúng vậy, tự dưng lại nhiệt tình với việc của Cửu Thiên Thánh Địa thế, lúc trước còn tỏ ra rất lãnh đạm, như thể mọi việc không liên quan đến hắn vậy.

Trình Nguyệt Đồng nhíu mày.

- Ta không biết.

Từ Hối chậm rãi lắc đầu.

- Nhưng đó cũng là chuyện tốt, giờ hắn nhiệt tình với chuyện của Thánh địa đến vậy, nói không chừng sau này sẽ đồng ý kế vị ngôi Thánh chủ.

- Chắc là có liên quan đến đầm Ánh Nguyệt.

An Linh Nhi lẩm bẩm.

- Hả? Sao lại nói vậy?

- Chỉ là suy đoán thôi.

An Linh Nhi nhoẻn miệng cười, cũng không nói thêm gì.

- Có điều, Linh Nhi, chúng ta có thể tin tưởng hắn không? Hắn nói có chỗ để sắp xếp cho nhiều đệ tử Thánh địa đến vậy, giờ muốn đi bái kiến Đại tôn Yêu Tộc, ta đúng là bị hắn làm cho hồ đồ rồi!

Ngọc Oánh có chút lo lắng.

- Các vị vốn dĩ cũng đã chuẩn bị liều chết với lũ người đó rồi còn gì? Hắn đi chuyến này nếu thành công thì sự việc có lẽ còn có thể suy chuyển, nếu không thì cũng chỉ có thể làm theo cách trước đó, có tin hay không thì có vấn đề gì đâu?

- Cũng phải.

Ngọc Oánh nhếch miệng cười, thoải mái đi hẳn.

- Có điều... con lại tin hắn đấy.

An Linh Nhi bỗng nghiêm mặt.

- Con người hắn luôn có thể tìm ra đường sống giữa đường cùng, biến nguy thành an, con cảm thấy lần này hắn cũng có thể làm được.

- Nếu thật như thế, đợi sau khi chuyến đi thành công, mặc kệ hắn có đồng ý hay không, lão phu cũng phải phong hắn làm Thánh chủ!

Từ Hối trầm giọng quát khẽ.

- Đại trưởng lão nói rất đúng.

Mọi người đều gật đầu, ánh mắt tràn đầy sự hy vọng.

...

Dương Khai vừa mới bay khỏi Cửu Phong liền có cảm giác bị ai đó theo dõi.

Ba thế lực Phá Huyền Phủ, Chiến Hồn Điện và U Minh Tông đã mê hoặc không ít cường nhân, nửa tháng trước còn tấn công Cửu Thiên Thánh Địa một lần, tuy bị đẩy lùi nhưng chắc chắn không đi đâu xa, hẳn là đang đóng quân ở gần đây để giám sát, chờ đợi thời cơ.

Phàm là người rời khỏi Cửu Phong nhất định sẽ lọt vào tầm mắt của chúng.

Song Dương Khai tuyệt nhiên không kích động, hắn dùng thần niệm điều tra, tu vi của những kẻ theo đuôi phía sau đều rõ như ban ngày.

Một Siêu Phàm Cảnh nhất tầng cảnh cùng mười mấy Thần Du Cảnh!

Chừng ấy còn chưa đủ để hắn xỉa răng.

Truy đuổi cả một canh giờ trong núi, mấy kẻ đó đã mất dấu Dương Khai.

Tên cầm đầu Siêu Phàm Cảnh sắc mặt ngưng trọng, nện bước giơ tay ra hiệu cho mấy tên kia dừng lại, cẩn thận điều tra, lại không hề cảm giác được vị trí của Dương Khai.

- Tiền bối, tiểu tử đó đâu rồi?

Một thanh niên trong đội ngơ ngác hỏi.

Cường nhân Siêu Phàm Cảnh đó chậm rãi lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng.

- Tiểu tử này có chút cổ quái, chúng ta về thôi.

- Nhìn hắn tuổi không lớn lắm, công lực chắc cũng không quá cao.

Gã thanh niên đó cười khẩy, cho rằng vị tiền bối này cẩn thận quá đà rồi.

- Ngươi thì biết cái gì? Ngươi cho rằng người trẻ tuổi trên thế gian này toàn kẻ tầm thường như ngươi sao? Nhìn hắn tuy còn nhỏ tuổi hơn ngươi, nhưng có thể thoát khỏi sự truy tung của ta, tu vi chắc chắn không kém... Có lẽ hắn đã sớm phát hiện ra chúng ta, hẳn là đã bố trí sẵn cạm bẫy gì đó ở phía trước rồi.

Gã thanh niên đó bị khiển trách khinh miệt một trận, trong lòng có chút không phục, hục hặc nói :

- Ta thấy hắn cũng chẳng lợi hại tới đâu.

Vị Siêu Phàm Cảnh đó cười nhạt, không phí lời thêm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net