801-850

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
với tên này nữa mà chỉ nói:

- Ngươi thấy mình mạnh hơn thì mau đuổi theo đi, ta cũng muốn xem thử ngươi có thể sống sót trở về hay không.

Nói xong liền quay đầu rời đi.

Nhóm người cũng không phải cùng thuộc một thế lực, vì phải giám sát động tĩnh của Cửu Thiên Thánh Địa, nên người được phái tới khá đông và hơi tạp nham. Gã thanh niên đó bị khiển trách dĩ nhiên là không vui, ngoài miệng tuy nói vậy nhưng vừa thấy vị tiền bối này muốn đi, y cũng không có gan một mình đuổi theo, bèn rầu rĩ đi phía sau mọi người, trầm mặc không nói gì.

Đúng lúc này, vị Siêu Phàm nhất tầng cảnh đi đầu bỗng nhiên dừng lại, vẻ mặt kinh sợ, người run cầm cập, tròng mắt nhìn đăm đăm như thể nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ đáng sợ.

- Lại sao vậy?

Gã thanh niên bị giáo huấn lúc nãy không nhịn được bèn làu bàu một câu, nhìn theo theo ánh mắt của y, và trợn mắt há mồm ngay tức khắc.

Chương 806 : Khu rừng Thú Hải .

Phía trước, dưới một gốc cây đại thụ, tên trẻ tuổi đi ra từ Cửu Thiên Thánh Địa trước đó đã tới phía sau bọn chúng không rõ từ lúc nào, lúc này đây hắn đang đứng đó mỉm cười, ngạo nghễ nhìn chúng.

Tất cả đụng độ đại địch, lần lượt ngưng tụ chân nguyên, cảnh giác nhìn Dương Khai.

Chỉ riêng khả năng xuất quỷ nhập thần này đã cho thấy rõ sự bất phàm của Dương Khai, chúng ít nhiều cũng có chút nhãn lực, biết Dương Khai cũng không phải tay vừa.

Nhất là tên cầm đầu Siêu Phàm Cảnh, phóng thần niệm về phía Dương Khai trong khoảng cách gần để điều tra, mà lại như ném đá xuống biển rộng, thần niệm thả ra bị hắn nuốt sạch sẽ, không có một chút phản hồi nào, khiến y kinh hãi tột cùng.

- Ta giữ chân hắn lúc, các ngươi chia nhau chạy đi!

Gã Siêu Phàm Cảnh đó khẽ tiếng dặn dò mọi người.

Dương Khai cười ha hả, bỏ ngoài tai lời y nói, sải bước đi tới chỗ chúng.

Hắn càng đến gần, chúng đều cảm giác được một áp lực khổng lồ từ trên trời giáng xuống, giống như núi cao bị sập, lại như tuyết lở, căn bản không thể nào ngăn cản.

Thậm chí đám võ giả còn bất giác có ý niệm gục xuống, dường như dưới áp lực này, chúng sẽ nhanh chóng bị nghiền nát, không còn cả hài cốt.

- Chạy đi!

Gã Siêu Phàm Cảnh đó quát gầm một tiếng, chân nguyên gượng ép vận chuyển, tung người bay lên trời.

- Ngươi chạy thoát được không?

Dương Khai hừ lạnh, một luồng thần niệm hoá thành đòn tấn công vô cùng sắc bén xộc vào trong đầu y, chỉ trong chớp mắt đã xé tan lớp phòng ngự trong thức hải của y.

Một miếng ngọc bội trên người y chợt lóe hoa quang, sau một tiếng "răng rắc" giòn tan, nó trực tiếp biến thành bột mịn.

Miếng ngọc bội đó là bí bảo phòng ngự thần hồn, có thể chủ động phòng ngự địch thủ tấn công thần thức, cấp bậc cũng không phải quá kém, tầm chừng Huyền cấp trung phẩm.

Dù vậy, chỉ với một luồng thần thức tấn công của Dương Khai, bí bảo này đã hỏng hoàn toàn.

Bóng y đang bay cao thình lình rơi xuống, hai tròng mắt đầy tinh quang chợt mất thần thái, vị Siêu Phàm nhất tầng cảnh này ôm đầu ngã lăn ra, gào rú thảm thiết không ngừng, bộ dạng thê lương tuyệt vọng. Thanh âm này truyền vào tai những người khác khiến chúng như sa vào hầm băng.

Đến giờ, gã thanh niên ngang ngược lúc nãy mới ý thức được sức mạnh của Dương Khai và chính mình chênh lệch bao nhiêu, cũng hiểu được lời vị tiền bối kia nói không hề ngoa chút nào.

Căn bản không biết hắn đã làm gì mà khiến một vị Siêu Phàm nhất tầng cảnh ra nông nỗi này, tu vi của hắn rốt cuộc cao thâm đến đâu?

Tiếng gào rú chỉ duy trì chưa đầy thời gian mười hơi thở đã dần yếu đi, vị Siêu Phàm Cảnh đó nằm cứng đờ trên mặt đất, không nhúc nhích, sinh khí lụi tàn.

Chết rồi!

Mười mấy tên Thần Du Cảnh còn lại đều run như cầy sấy, hai hàm răng đánh nhau lộp cộp, nhìn Dương Khai đầy hoảng sợ, trong lúc nhất thời căn bản không biết phải làm thế nào mới phải.

Dương Khai thản nhiên lướt mắt qua bọn chúng, đối diện với ánh mắt của hắn, chúng đều không khỏi tránh ánh mắt đi nơi khác.

Mười mấy tên Thần Du Cảnh... Dương Khai phì cười, năm đó ở Trung Đô, đội hình như thế này đã có thể xem là rất mạnh rồi, nhưng vài năm sau, Dương Khai lại có thể đứng từ trên cao khinh bạc nhìn xuống những người như vậy.

Nhìn kỹ chúng như nhìn loài giun dế.

- Ta hỏi các ngươi vài câu. Ai có thể trả lời?

Dương Khai bỗng lên tiếng.

Những người này đều hoàn toàn lâm vào trạng thái hoảng sợ, cho rằng mình sắp phải chết rồi, nghe vậy không ai kịp phản ứng. Nhưng chính tên thanh niên lúc nãy thì lại nhanh nhạy, vội vàng nói:

- Ta!

Dương Khai liếc mắt nhìn y, khẽ gật đầu:

- Nói ta nghe, các ngươi đóng quân ở đâu?

- Trong một vùng đèo cách quý tông năm mươi dặm!

Y sợ trả lời chậm khiến Dương Khai không hài lòng, bèn đáp lại với tốc độ cực nhanh.

- Có bao nhiêu người?

- Ít nhất ba nghìn...

- Không ít nhỉ, Nhập Thánh Cảnh thì sao?

Dương Khai tiếp tục hỏi, ba nghìn người, tuy rằng so với đệ tử Cửu Thiên Thánh Địa thì không bằng một nửa, nhưng nếu thực sự phải giao chiến thì vẫn phải xem số lượng cao thủ. Các cao thủ đánh thắng thì trận đó mới thắng, nhưng nếu họ thua, thì trận đó cũng thua.

Công lực chạm tới mức Siêu Phàm Cảnh hay hay Nhập Thánh Cảnh, thì kẻ dưới Siêu Phàm Cảnh có bao nhiêu đi chăng nữa cũng không chẳng là cái đinh gì.

- Lưu Quý, ngươi dám tiết lộ bí mật cho kẻ thù, cẩn thận trở về đầu ngươi khó giữ!

Trong đám có một tên Thần Du Cảnh bỗng nhiên lấy lại tinh thần, trầm giọng quát khẽ.

Những người khác cũng bất mãn, tức giận nhìn tên được gọi là Lưu Quý, trong mắt lộ vẻ khinh miệt và phỉ nhổ.

Lưu Quý hoảng hốt, ngập ngừng một chút, không dám nói tiếp, chỉ nhìn Dương Khai vừa khiếp đảm vừa lo âu, sợ làm hắn không hài lòng.

Dương Khai cười gian xảo, gật đầu nói:

- Ngươi yên tâm, ta cam đoan với ngươi, không ai biết ngươi nói cho ta những chuyện này nên ngươi có nói nhiều thêm nữa cũng sẽ không có vấn đề gì!

Vừa nói, hắn vừa giơ tay khẽ phất, đám võ giả Thần Du Cảnh đó thân mình cứng ngắc, đứng sững tại chỗ không thể động đậy, miệng còn không nhúc nhích được, toàn thân toát mồ hôi, run như cầy sấy.

Được Dương Khai cam đan, Lưu Quý nhẹ lòng đi hẳn, liền tranh thủ nói hết sạch những gì mình biết.

Dương Khai càng nghe, sắc mặt càng trầm xuống.

Lần này Cửu Thiên Thánh Địa đúng là gặp đại hoạ tới nơi rồi.

Ba thế lực Phá Huyền Phủ, Chiến Hồn Điện, U Minh Tông thừa cơ Cửu Thiên Thánh Địa lo thù ngoài giặc trong, không những lôi kéo thân bằng hảo hửu trong tông môn của mình, còn mượn cớ Nam thánh tô tác oai tác quái ở bên ngoài để dụ dỗ mười mấy thế lực, tiến đến thảo phạt Cửu Thiên Thánh Địa.

Mười mấy thế lực này cũng phải là rất mạnh, mỗi thế lực nhiều lắm cũng chỉ có một Nhập Thánh Cảnh mà thôi, có thế lực thậm chí còn không có cao thủ như vậy.

Tính cả sáu vị Nhập Thánh Cảnh của ba tông môn đó, tổng số cộng lại cũng có khoảng mười mấy cao thủ.

Chỉ về số người đã nhiều gấp đôi so với Cửu Thiên Thánh Địa, Siêu Phàm Cảnh lại còn đầy ra đó.

Nếu thực sự giao chiến, Cửu Thiên Thánh Địa không có phần thắng, dù là có trận pháp và kết giới, thì cũng chỉ có thể ngăn cản bọn chúng trong một chốc mà thôi.

Đúng như lời Từ Hối nói, ba tông môn đó đã chọn cách đắc tội Thánh địa thì phải có chuẩn bị chu toàn, không để cho Thánh địa có cơ hội Đông Sơn tái khởi.

Khoảng thời gian này chúng không tiến công, thứ nhất là vì mới ra tối hậu thư nửa tháng trước, thứ hai cũng là để chờ trợ thủ tới.

Khoảng hơn mười ngày nữa, bọn chúng sẽ tấn công ồ ạt, chuẩn bị diệt trừ con quái vật khổng lồ đã sống dai bao nhiêu năm nay, tận hưởng linh khí và tài nguyên của Cửu phong.

Ngoại trừ ba tông môn đó ra, những thế lực khác cơ bản đều vì lí do Nam thánh cô mới hội tụ lại đây, vốn cũng không có thù hận gì với Cửu Thiên Thánh Địa.

Lưu Quý có vẻ cứng đầu, nhưng cũng là người lanh lợi, trước ánh mắt phẫn nộ của lũ đồng bọn, y nhanh nhảu tiết lộ hết các tin tức mình biết nói cho Dương Khai.

Sau khi nghe xong, Dương Khai trong lòng cũng đã có suy tính.

Khẽ gật đầu tỏ vẻ vừa lòng, còn thân thiết vỗ vai gã thanh niên khen ngợi:

- Tiểu tử có tiền đồ, hãy sống cho tốt vào.

- Vâng, vâng... đa tạ lời khen.

Lưu Quý lúng túng đáp lời, bỗng nhiên biến sắc hồ nghi nhìn Dương Khai.

Trong nháy mắt vừa rồi, y như cảm thấy trong thức hải của mình mất đi thứ gì đó, nhưng cẩn thận điều tra hồi lâu cũng không có phát hiện gì.

Dương Khai cười khà khà:

- Để bảo đảm an toàn, thần hồn lạc ấn của ngươi tạm thời để ta giữ, sau khi trở về chớ có tiết lộ tin tức về ta, bằng không cho dù là cách nghìn vạn dặm, ta cũng có thể dễ dàng tiễn ngươi xuống hoàng tuyền.

Lưu Quý sắc mặt trắng nhợt, không kìm nổi lùi lại mấy bước, kinh hãi nói:

- Thần hồn lạc ấn?

- Ừ, ngoài ra, ngươi cũng đừng hòng chạy trốn, bất cứ lúc nào ta cũng có thể cảm giác được vị trí của ngươi, nếu ngươi dám nảy sinh dị tâm thì hậu quả như thế nào ngươi tự hiểu lấy.

- Hiểu, hiểu!

Lưu Quý gật đầu lia lịa, tuy không biết Dương Khai rốt cuộc đã thi triển thứ gì trên người mình, nhưng y cảm giác rõ ràng, vận mệnh của mình đã bị hắn nắm giữ trong tay.

- Như vậy đi, ta đi trước đây!

Dương Khai nhếch miệng cười, bóng hắn khẽ dao động rồi biến mất trước mặt Lưu Quý.

Lưu Quý ngơ ngác một lúc, rồi chỉ đồng bọn đang đứng yên không nhúc nhích, la thất thanh:

- Còn bọn họ thì sao?

Không hề nhận được bất cứ câu trả lời nào.

Lưu Quý biến sắc, càng thêm phần quái lại.

Một lát sau, Dương Khai đang tiền về lãnh địa của Yêu Tộc thì mơ hồ nghe thấy từng âm thanh thê lương thảm thiết và những tiếng chửi rủa oán độc như kẻ của kẻ hấp hối, đoán chừng hẳn là Lưu Quý đã hạ thủ với đám võ giả Thần Du Cảnh kia.

Tiểu tử này không phải hạng tốt đẹp, Dương Khai liếc mắt một cái là nhìn ra được, ngày thường hẳn cũng là hạngđầu trộm đuôi cướp, để đảm bảo bí mật đó không bị tiết lộ, y tất sẽ giết người dệt khẩu, hạng người như vậy là vô sỉ ti tiện nhất.

Có điều Dương Khai cần sắp xếp một quân cờ trong doanh trận kẻ địch, hòng giám sát hướng đi của chúng, loại người sợ chết như y chắc chắn chính là một lựa chọn rất tốt.

Về phần Lưu Quý sau khi trở về nên giải thích thế nào thì đó là vấn đề của y.

Dựa theo phương hướng Từ Hối chỉ dẫn, Dương Khai bay đi như tia chớp.

Vượt qua núi cao vạn trượng, Dương Khai nhanh chóng cảm thấy mình đã tới một nơi khác thường.

Trong không khí, năng lượng trời đất có gì đó lạ kỳ âm ỉ.

Cũng giống như Ma cương, năng lượng thiên xen lẫn ma khí nhàn nhạt. Yêu vực cũng vậy, thoang thoảng mùi yêu khí.

Bất kể là yêu khí hay ma khí thì đều là những hình thái khác nhau của năng lượng thiên địa, chỉ vì những sinh linh sống ở nơi đây đã làm thay đổi năng lượng của nơi này thôi.

Phía sau ngọn núi cao vạn nhẫn đó là một khu rừng.

Khu rừng Thú Hải, chính là lãnh địa của Yêu tộc.

Từng gốc gây đại thụ chọc trời, to bằng mấy vòng tay người ôm che khuất ánh nắng mặt trời chiếu rọi.

Dương Khai vừa vào đến đây, liền cảm thấy một con yêu thú gần đó đang nhìn chằm chằm vào mình. Thần niệm tra xét qua, phát hiện con yêu thú này chỉ là yêu thú bậc sáu, không để ý nhiều, liền tiếp tục chạy về phía trước, hy vọng có thể tìm được yêu thú biết nói chuyện hoặc là người của Yêu tộc.

Tuy nhiên rất nhanh chóng, Dương Khai phát hiện ra con yêu thú này không giống với những yêu thú mà mình đã từng gặp trước đây.

Nó vẫn bám đuôi theo dõi hắn, như thể có thần trí, không hề tùy tiện xông đến tấn công.

Mà hình như đi tới đâu. nó còn tiếp xúc với những yêu thú khác, Dương Khai vào sâu trong rừng, yêu thú đi theo hắn cũng ngày càng nhiều.

Chúng có tổ chức, có kỷ luật, rõ ràng là đã có đầy đủ linh trí, có điều linh trí cũng không cao.

Nhận thấy được điểm này, Dương Khai dừng lại, truyền thần niệm ra tứ phía nhằm bắt chuyện với chúng.

Kinh nghiệm của Dương Khai về phương diện này cũng khá phong phú, trong những ngày kết nối với Thần Thụ, Dương Khai biết nên dùng phương pháp gì để đối phó với loài sinh linh có linh trí không cao này.

Chương 807 : Tên đê tiện .

Quan trọng nhất là phải có lòng kiên nhẫn, để chúng thấy rõ rằng mình không hề có ác ý, chỉ như vậy, đối phương mới không cảnh giác nữa mà chủ động tiếp cận mình.

Trong quá trình này, chỉ một chút nôn nóng thôi có thể sẽ khiến tất cả đổ bể, kích thích bản năng của chúng và dẫn đến những sự cố không hay.

Trong một góc rừng, Dương Khai lặng lẽ đứng đó, thu liễm khí tức toàn thân, hòa thành một thể với không gian xung quanh, thần niệm không ngừng phóng thích ra ngoài, truyền đạt thiện ý của hắn.

Lũ yêu thú đang vây gần đó lần lượt tránh vào nơi ẩn nấp, từng cặp mắt hung hăng dán chặt vào Dương Khai.

Thời gian cứ dần trôi, Dương Khai không chút nóng vội.

Đến nửa ngày sau, Dương Khai mới nghe có tiếng soàn soạt vọng lại gần đó, ngoái lại nhìn, hắn giật mình phát hiện có một con yêu thú to lớn như mãnh hổ, toàn thân màu sắc rực rỡ đang chậm rãi bước ra từ nơi ẩn nấp.

Soàn soạt...

Hết con yêu thú này đến con yêu thú kia xuất hiện, tứ phương bát diện giăng đầy khí thế hùng hồn, bao trùm lấy Dương Khai.

Dương Khai đảo mắt một vòng, chợt cảm thấy lóa mắt.

Lũ yêu thú này hình thái khác nhau, nhưng con nào con nấy cũng đều vô cùng thần tuấn, tướng mạo rất đẹp, uy phong lẫm liệt.

Đến cách Dương Khai khoảng mười mấy trượng, chúng dừng lại, yếu hầu không ngừng truyền ra từng tiếng gầm khẽ, cúng lúc đó, Dương Khai cảm giác được hình như chúng đang phóng thần niệm, muốn nói gì đó với hắn.

Nhưng linh trí của chúng không được hoàn thiện, căn bản không thể biểu đạt ý chúng muốn nói một cách rõ ràng.

Dương Khai mỉm cười, truyền tức niệm:

- Chào các vị, ừm, ta tới đây không có ý đồ gì cả, các vị không phải lo lắng, ta chỉ muốn gặp Đại tôn của các vị, nếu tiện thì có thể dẫn đường cho ta được không?

Sau khi tức niệm được truyền đi, lập tức liền có một tiếng gầm giận dữ thốt lên từ con yêu thú mãnh hổ đó, như đang chất vấn lý do tại sao Dương Khai muốn gặp Đại tôn.

- Có việc muốn thương lượng với y.

Dương Khai kiên nhẫn giải đáp.

Lũ yêu thú đều chìm vào trầm mặc, từng con một qua đầu lại nhìn, như không thể đưa ra quyết định được.

Mãi một lúc sau, con yêu thú mãnh hổ nọ mới ngửa mặt lên trời tru một hồi dài, tiếng tru cuồn cuộn như sấm vang chớp dội.

Dương Khai chau mày, nhưng không tỏ ra sốt ruột, chỉ im lặng đứng chờ một chỗ.

Hắn cũng không biết Đại tôn của Yêu tộc rốt cuộc đang ở đâu, giờ chỉ còn cách cầu trợ mấy con yêu thú linh trí còn chưa khai hóa này.

Sau hồi tru đó, một tiếng tru hồi âm truyền lại từ nơi sâu thẳm trong khu rừng, ngay lập tức, liên tục có tiếng tru vọng đến từ nơi xa, như thể đang tiếp sức, càng vọng càng xa.

Dương Khai mắt sáng rực, lập tức hơi hơi hiểu ra, liền khoanh chân ngồi xuống, lấy mấy bình đan dược trong ngực áo ra, ném về phía lũ yêu thú như để tỏ thiện ý.

Số đan dược này đều do hắn tiện tay điều chế ra, có thể thúc đẩy dòng chảy chân nguyên nội thể, có tác dụng phụ trợ cho tu luyện.

Lũ yêu thú thấy thế, liền lại gần, cúi xuống ngửi.

Yêu thú có bản năng tránh họa tìm phúc, chúng bẩm sinh đã có thể phân biệt hung hiểm, số đan dược đó tuy đẳng cấp không cao mấy, nhưng linh khí tỏa ra trong từng viên ắt sẽ thu hút sự chú ý của chúng.

Chỉ chốc lát sau, số đan dược đó liền bị chúng tranh giành sạch, nuốt tất tần tật vào trong bụng như nuốt đậu, còn đưa ánh mắt đầy mong đợi nhìn về phía Dương Khai.

Dương Khai lắc đầu cười mếu, bất đắc dĩ lấy ra thêm mấy bình.

Khoảng nửa canh giờ sau, Dương Khai đang ngồi yên lặng bỗng biến sắc, ngoảnh đầu nhìn về một hướng.

Hướng đó, có một luồng khí ngang ngạnh đang đến rất nhanh.

Hơn nữa tu vi không hề thấp, ít nhất cũng là Siêu Phàm tam tầng cảnh, nếu quy ra đẳng cấp của yêu thú thì phải là Thất giai đỉnh phong!

Ầm...

Một bóng người vạm vỡ rơi từ trên trời xuống cách Dương Khai không xa như tảng thiên thạch, bụi đất bay mù trời, sóng khí nổi dậy hất ra tứ bề, khiến những cây đại thụ lay động không ngừng.

Đám yêu thú đang vây quanh Dương Khai cũng bị kinh động, lũ lượt tản ra.

Dương Khai nhíu mắt nhìn về phía trước, ở đó có một gã trung niên thân hình lực lưỡng, tuổi độ tứ tuần đang nhìn hắn, cặp mắt đó chứa đầy sự khinh miệt.

Điều đáng chú ý là cách ăn mặc của y, người này chỉ khoác vài lớp da thú, tóc tai rối bời, toàn thân chi chít lông đen ngổn ngang giữa cuồng phong.

Nhìn thoáng qua, người này như một con sư tử điên cuồng, phóng túng vô độ.

Yêu tộc!

Dương Khai lập tức nhận định được thân phận của y, những tiếng tru như tiếp sức vừa rồi hẳn là lũ yêu thú truyền tin cho y, sau khi hay tin, cường nhân Yêu tộc này liền tìm đến đây ngay lập tức.

Trong đôi mắt y đong đầy sự bất thiện và khát máu, lũ yêu thú vốn đang rất hiền hòa với Dương Khai dường như cũng bị y gây ảnh hưởng, hết con này đến con khác nghe răng trợn mắt, hung tợn gầm gừ Dương Khai.

Dương Khai nhếch miệng cười, chậm rãi đứng dậy, thần thái ung dung.

- Con người, ngươi dám xông vào rừng Thú Hải, gan không nhỏ đấy!

Gã Yêu tộc trung niên đó vừa xuất hiện đã quát gầm lên, vừa nói, chân nguyên vừa sôi sục, như muốn lấy mạng Dương Khai.

- Ta đến đây có việc cần làm, mong bằng hữu chớ nóng nảy, có thể nghe ta giải thích được không.

Dương Khai tỏ ra ôn hòa, cười tít mắt.

- Ai là bằng hữu của ngươi!

Gã Yêu tộc đó vung mạnh bàn tay to lớn, tỏ ra khinh miệt:

- Loài người đê tiện, Yêu tộc ta chưa bao giờ và sẽ không làm bằng hữu của các ngươi.

- Ầy...

Dương Khai á khẩu.

Đối phương tỏ thái độ bài xích rõ ràng, khiến hắn không biết làm sao.

- Vậy dám hỏi tôn tính đại danh của các hạ?

Dương Khai chắp tay hỏi.

- Đại tôn ban tên, Cuồng Sư!

Y ngạo nghễ ra mặt, như rằng được Đại tôn ban tên là vô cùng vinh dự, hừ lạnh bảo:

- Nhớ chưa?

- Nhớ rồi.

Dương Khai nghiêm nghị gật đầu.

- Tên đáng ghét.

Cuồng Sư đắc ý nhìn một vòng, quát:

- Ngươi đã làm gì với đồng bào ta? Tại sao vừa rồi ta thấy họ thân mật với ngươi như thế?

- Đâu có làm gì, chỉ tặng chúng ít đan dược thôi.

Dương Khai giải thích.

- Yên tâm, đều là đan dược dùng để tu luyện, chỉ có lợi chứ không có hại đâu.

- Đan dược?

Cuồng Sư sáng rỡ hai mắt, có vẻ nhạy cảm với hai chữ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net