801-850

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cũng đừng trách Cuồng Sư ta xuống tay tàn nhẫn.

- Cuồng huynh cứ việc ra tay đi. Dương Khai mỉm cười, nhìn Thái Điệp đầy khiêu khích: - Ta cũng muốn xem xem, cường nhân Yêu tộc có bản lĩnh gì.

- Thái Điệp tỷ tỷ, tên này thú vị đấy chứ, không sợ sệt chút nào cả. Thiếu nữ tai mèo nọ hiếu kỳ nhìn Dương Khai.

- Hừ, con người thì thích ra vẻ huyền bí nhất rồi, đợi lát nữa rồi biết mặt. Thái Điệp hừ lạnh, có vẻ như hiểu rất rõ con người.

- Ừ ừ, chốc nữa Cuồng Sư sẽ xé xác hắn ngay thôi!

Thiếu nữ tai mèo cũng gật đầu.

Thình lình, một tiếng gầm giận dữ vang lên từ bên dưới, mái tóc cuồng loạn của Cuồng Sư tung bay, y như cỗ chiến xa, xông thẳng về phía Dương Khai.

Tuy y không sử dụng bất cứ chiêu thức hay năng lực đặc biệt nào, nhưng sức xung đột đó lại đủ để đâm xuyên một ngọn núi.

Dương Khai muốn thử xem sức mạnh y rốt cuộc đến đâu, bèn đứng nguyên một chỗ không tránh né, da thịt căng chặt, hai tay giơ ra sẵn sàng nghênh đòn.

Ầm...

Giữa năng lượng bùng phát kịch liệt, Dương Khai chỉ cảm thấy phía trước có một lực đạo vô phương kháng cự truyền tới, hắn bay ngược ra như không thể khống chế nổi.

Khẽ biến sắc, lúc này hắn mới thấy mình đã hơi đánh giá thấp sức mạnh của Cuồng Sư.

Chỉ riêng về sức hoang dã đó, đã đủ cho y đứng yên thế bất bại trước rất nhiều kẻ địch.

Vội vàng thấy lại thế cân bằng giữa không trung, đáp xuống mặt đất, hắn lùi lại đến mấy bước mới dừng lại được.

- Yếu thế... Thiếu nữ tai mèo bĩu môi, bỗng thấy hơi thất vọng, còn Thái Điệp thì chợt nheo mắt, thần sắc kinh ngạc lấp lóa trong đôi mắt.

Vốn nàng cũng cho rằng Dương Khai không lợi hại là bao, sóng năng lượng tỏa ra từ nội thể hắn liếc qua là đủ biết nông sâu thế nào, công lực rõ ràng kém hơn Cuồng Sư một bậc.

Nhưng sau lần va chạm này, Thái Điệp chợt phát hiện tên con người này tuy chưa thể đỡ được đòn đó, nhưng bản thân hắn lại không hề bị thương.

Nàng vốn tưởng Dương Khai tất sẽ phải gãy nát cả hai tay.

Thú vị đây, tiểu tử này coi bộ vẫn có chút bản lĩnh. Thái Điệp đột nhiên thấy hứng thú, quan sát chăm chút không chớp mắt.

Sau khi hất tung Dương Khai, Cuồng Sư có vẻ cũng không hài lòng với kết quả này, không cho hắn chút thời gian lấy hơi, giữa tiếng gào rú, y lại một lần nữa xộc về phía Dương Khai, yêu nguyên tỏa ra khí tức cuồng bạo và khát máu cùng cực.

- Cuồng huynh cẩn thận đấy! Dương Khai lạnh lùng nhìn vào y, một tay lướt xuống.

Trong hư không, bỗng nhiên xuất hiện một thanh kiếm lớn tỏa ánh kim quang, chém ào về phía Cuồng Sư.

Thanh kiếm này đánh đến đâu dẹp yên đến đó, giữa âm thanh xoèn xoẹt, dường như nó có thể xé toạc không gian.

Đang bổ nhào về phía trước, Cuồng Sư liền biến sắc, vội vã dừng lại, ngay khoảnh khắc thanh kiếm đó sắp chém vào mình, y đưa hai tay ra chắn phía trước mặt.

Keng...

Huyền Thiên Kiếm chém vào hai tay Cuồng Sư, phát ra âm thanh giòn tan như chém vào kim loại, thanh kiếm lấp lánh ánh vàng vỡ nát ngay sau đó, thân mình vạm vỡ của Cuồng Sư khẽ chùng xuống, hai cánh tay đó liền xuất hiện một vết thương khá nông, máu ứa ra.

- Ồ? Dương Khai nhướng mày, thần sắc phấn chấn.

Hai cánh tay này của Cuồng Sư có thể đỡ được một nhát của Huyền Thiên Kiếm, có thể thấy độ cứng cáp của cơ thể y không hề kém cạnh bảo bối cao cấp.

Yêu tộc quả nhiên có chút lợi hại!

Cánh tay đã bị thương, Cuồng Sư vẫn tỉnh như không. Sau khi đập nát Huyền Thiên Kiếm, một luồng sáng chói mắt chợt tỏa ra từ trong cơ thể vạm vỡ. Ngay lúc Dương Khai đang thất thần, y đã vụt lao đến sau lưng hắn, mười ngón tay thình lình mọc ra từng móng vuốt sắc nhọn nhằm vào lưng Dương Khai.

Một đòn đã trúng ngay, xé toạc Dương Khai ra làm hai mảnh.

Cuồng Sư sửng sốt, cảm giác có gì đó không đúng, vì vừa rồi y không có cảm giác đã nắm được vật thật, cũng không có chút máu nào bắn ra.

- Cuồng Sư, sau lưng ngươi đó! Thiếu nữ tai mèo sốt ruột, vội vàng nhắc nhở.

Dương Khai mỉm cười, một thanh trường mâu chợt xuất hiện trên tay hắn, bay thẳng về phía Cuồng Sư ngay lúc y chưa kịp xoay người.

Tru Thiên Mâu!

Cuồng Sư phản ứng đúng là rất nhanh, được thiếu nữ tai mèo nhắc nhở, y lập tức tránh khỏi chỗ đang đứng, nhảy lên giữa khoảng không, xốc xuống như diều hâu vồ mồi, yêu nguyên tạo thành một không gian phong tỏa mọi đường rút của Dương Khai.

Đối mặt với y lại là một chưởng ấn, chưởng ấn đó hiện lên giữa tầm mắt Cuồng Sư, mỗi lúc một lớn, một lúc một khủng khiếp, che kín hai mắt y, khiến y không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Già Thiên Thủ!

Ầm!

Cuồng Sư bị đánh văng ra mười mấy vòng rồi ngã sõng soài xuống mặt đất.

Trên cành cây, mấy vị cường nhân Yêu tộc đều sững sờ.

Cảnh giới của họ đều không tệ, cảm giác được rõ ràng luận về tu vi và sức mạnh, Dương Khai căn bản không bằng Cuồng Sư. Nhưng sau một hồi giao đấu, Cuồng Sư lại bị hắn xoay vần trong lòng bàn tay, chẳng những không đến gần được hắn, mà chỉ bị ăn đòn, không thể nào đánh trả được.

Điều này khiến họ không thể chấp nhận nổi.

Đang bàng hoàng, Cuồng Sư bò dậy, hình như màn đấu vừa rồi đã khiến y nổi điên thật sự, yêu nguyên nội thể của y lúc này rất bất định, vẻ mặt dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu như sắp ứa máu tới nơi, y như rằng quyết không thôi khi chưa giết được Dương Khai.

Dương Khai vẫn bình tĩnh, chỉ dùng Cửu Thiên Thánh Địa để đấu với địch, thoải mái cực kỳ.

Từ đầu đến cuối, hắn vốn đã không xuất toàn lực, trận chiến với Cuồng Sư cũng chỉ đánh để cho chủ nhân của một đôi mắt xem mà thôi.

Nếu hắn đoán không nhầm, thì chủ nhân của đôi mắt đó, chính là Đại tôn của Yêu tộc này.

Chương 810 : Đại tôn .

Hắn đã hoàn toàn tham ngộ được Cửu Thiên Thần Kỹ trong Thánh lăng, cái thiếu bây giờ chỉ là mức độ điêu luyện và kinh nghiệm. Có Cuồng Sư tương đương với cường giả Siêu Phàm tam tầng cảnh để hắn luyện thủ, Dương Khai cơ hồ như muốn còn không được.

Trong chiến đấu, Cửu Thiên Thần Kỳ phát ra quang mang kinh người, càng chiến đấu, Dương Khai càng thành thạo.

Đám cường giả Yêu tộc trên cành cây kia đều thấy không bình thường, Cuồng Sư căn bản không phải là đối thủ của người ta!

- Thái Điệp tỷ tỷ, tên nhân loại này thật thú vị, lúc đánh nhau sao lại biến đổi như vậy?

Thiếu nữ miêu nhĩ kia sáng mắt, cứ như nhìn thấy vật gì mới lạ, liên tục khen ngợi.

Thái Điệp khẽ gật đầu, nhẫn nại giải thích: - Nhân loại bọn chúng không có nội đan và khí lực cường tráng thiên tính như Yêu tộc chúng ta, cho nên sẽ thi triển ra một và thứ gọi là vũ kỹ, hoạt dụng chân nguyên nội thể của chúng, thậm chí có rất nhiều vũ kỹ của nhân loại đều mô phỏng năng lực của Yêu tộc chúng ta. Sau này nếu ngươi chiến đấu với nhân loại, tuyệt đối không được coi thường chúng, nếu không sẽ chịu thiệt lớn đó.

- Ừ, ta nhớ rồi. Thiếu nữ miêu nhĩ ra sức gật đầu, đột nhiên lại hưng phấn nói: - Thái Điệp tỷ tỷ, có thể bắt tên nhân loại này cho ta chơi một chút không? Hắn có thể biến đổi nhiều như vậy, chắc chắn là chơi sẽ rất vui.

Thái Điệp ngạc nhiên, bóp trán, cười gượng, nói: - Cái này e là không được.

- Tại sao chứ?

- Bởi vì... Thái Điệp còn chưa kịp nói hết, thần sắc đột nhiên lạnh, ngẩng đầu nhìn lên phía trên Lôi Mộc phủ, hình như nhận được chỉ thị nào đó, nghiêm nghị gật đầu nói: - Vâng!

Nói xong liền từ từ đứng dậy, lạnh lùng nhìn chăm chú trận ác chiến phía dưới, hét lên: - Đủ rồi!

Ra lệnh một tiếng, Cuồng Sư lập tức lùi khỏi chỗ Dương Khai, thần sắc cổ quái nhìn hắn, lắc đầu nói: - Nhà ngươi, lợi hại đó. May mà mấy ngày trước ta không tùy tiện xuất thủ với ngươi, nếu không e là sẽ bị đánh lộn nhào!

- Cuồng huynh quá khen rồi, ngươi cũng không tệ! Dương Khai cười ha ha.

- Đó là... Cuồng Sư lập tức đắc ý. Sau khi cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Thái Điệp đang nhìn mình, thần sắc lập tức ngượng ngùng, rút chân chạy đi, thanh âm từ xa vọng lại: - Ta đi tuần tra, thời gian này trong mật lâm không an toàn lắm!

Đợi y đi rồi, Dương Khai mới ngẩng đầu nhìn Thái Điệp, mỉm cười nói: - Coi như ta đã thông qua khảo nghiệm của các ngươi rồi chứ?

- Tự cho là thông minh! Trong mắt Thái Điệp hiện vẻ chán ghét, lạnh lùng nói: - Đi theo ta, Đại tôn muốn gặp ngươi!

Nói xong, đôi cánh sau lưng liền phiến động, bay lên.

Dương Khai gật gật đầu, vội vàng theo sau nàng. Đám cường giả Yêu tộc trên cây nhìn theo hắn biến mất, trên khuôn mặt có vẻ chưa thỏa mãn, hình như trận chiến vừa rồi chưa đánh xong, khiến chúng không vừa lòng lắm.

Thiếu nữ miêu nhĩ kia bĩu môi, nhìn Dương Khai quyến luyến.

Càng bay càng cao, cây cổ thụ này quả thật là cao tận mây xanh, cánh cây to lớn rậm rạp. Lúc theo Thái Điệp bay lên trên, Dương Khai còn thấy không ít Yêu tộc đang đào hốc làm nhà hoặc là dựng vài ngôi nhà trên cành cây.

Cả cây cổ thụ như một đại gia đình, nơi đâu cũng có thể thấy thân ảnh hoạt động của yêu thú.

Dương Khai mơ hồ cảm thấy nơi đây có một cỗ lực ngưng tụ khác thường!

Cả thiên hạ, số lượng yêu thú rất nhiều, nhưng số lượng Yêu tộc đã khai hóa thần trí lại rất hiếm hoi, cho nên càng đoàn kết hơn so với Nhân tộc và Ma tộc. Dưới Đại tôn, tất cả mọi người đều thân thiết như huynh đệ tỷ muội.

Lúc thấy Thái Điệp, Cuồng Sư cũng tỏ ra rất hoảng sợ, những cũng không có quá nhiều lễ nghi rườm rà. Ở Yêu tộc, những thứ không liên quan đến sinh tồn và lực lượng thì không cần.

Cường giả Yêu tộc hóa hình lại càng không nhiều, đại đa số đều vẫn giữ thú thân của mình. Từ khi vào Thú Hải mật lâm đến nay, cường giả hóa hình mà Dương Khai nhìn thấy không vượt quá mười người.

Ai nấy đều là cao thủ.

Càng bay lên cao, linh khí càng nồng đậm, hơn nữa Dương Khai còn nhạy bén cảm thấy trong những cành cây của cây cổ thụ này ẩn chứa không ít tinh hoa Lôi hệ.

Đại khái là vì dẫn động lực lôi điện của Cửu Thiên từ năm này qua năm khác, khiến cho Lôi Phệ Mộc vạn năm này nhiễm khí tức lôi.

Rất lâu sau, Dương Khai cảm thấy mình và Thái Điệp đã bước vào một đám mây, bốn bề lưu thảng từng đám mây trắng như bông, có thể chạm tay vào, vô cùng xinh đẹp. Trong đám mây trắng đó có một mộc ốc tinh xảo, sừng sững trên một cành cây mọc xiên qua một bên.

Một cỗ khí tức du trường khiến Dương Khai không thể không coi trọng truyền ra từ mục ốc kia.

Dương Khai thầm nghiêm nghị.

- Vào đi, Đại tôn đang đợi ngươi ở trong! Thái Điệp đến trước mục ốc liền dừng lại, chỉ thị cho Dương Khai.

- Đa tạ!

Dương Khai khẽ cúi đầu với Thái Điệp rồi bước vào trong.

Vào trong mục ốc, Dương Khai liền nhìn thấy một người trung niên đang ngồi ngay ngắn chính giữa căn phòng. Người trung niên này khá tuấn tú, một thân y sam vải bố giản dị, nhìn có vẻ vô hại. Nhưng hai bên trán của y lại có hai chiếc sừng ngắn, không tới một ngón tay.

Cặp sừng kia có hai màu xanh đỏ, trong đó ẩn chứa năng lượng nồng đậm của Hỏa hệ và Lôi hệ, thỉnh thoảng lại hiện lên một đạo kỳ quang.

Chân thân là yêu thú bát giai đỉnh cao, Yêu tộc Đại tôn, Xích Viêm Lôi Long!

Dương Khai nghiêm nghị.

Đại tôn từ từ mở mắt, thản nhiên nhìn Dương Khai, không hề có ý bức thị. Nhưng dưới ánh nhìn của y, Dương Khai cảm thấy không thoải mái, cơ hồ như toàn bộ bí mật đều phải bại lộ hoàn toàn trước mắt y.

Thầm rùng mình, vội vàng phong vế thức hải, thu liễm khí tức tự thân.

Đại tôn mỉm cười, phối hợp cùng với khuôn mặt của y, vẻ tuấn tú có chút yêu tà, hỏi: - Ngươi là người nối nghiệp của tên kia?

- Ừ. Dương Khai gật đầu, biết người mà y nói đến là lão Thánh chủ của Cửu Thiên Thánh Địa.

- Tu vi không bằng y, nhưng tư chất thì không tệ.

- Đại tôn tán thưởng!

- Vậy ngươi tới vì chuyện gì ? Đại tôn tiếp tục hỏi - Thú Hải mật lâm thường không cho phép nhân loại vào. Người dám vào đây đều đã thành thức ăn cho tộc ta rồi. Nể mặt ngươi là người nối nghiệp của tên kia, ta mới không bảo chúng động vào ngươi, nhưng nếu ngươi dám chọc giận ta, kết cục của ngươi nhất định sẽ rất thảm. Ta và người kia có giao tình không có nghĩa là ta có giao tình với tất cả thể lực của y, cho nên, tốt nhất là ngươi nên suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng trả lời.

Khẩu khí của y tuy bình thản, nhưng Dương Khai vẫn nghe được sự bất nại ẩn chứa của y. Hoặc có lẽ là cảm thấy mình còn quá trẻ, tu vi cũng không đủ, chưa đủ để ngồi ngang hàng trò chuyện với y.

Dương Khai cười ha ha, không hề sợ hãi, thong thả lấy hai chiếc túi càn khôn mang theo bên người, đặt trước mặt y: - Nghe nói lão Thánh chủ và Đại tôn giao hảo, tiểu tử thân là người nối nghiệp của y, đương nhiên muốn đến bái hội Đại tôn, dù sao sau này mọi người có thể sẽ còn qua lại.

Yêu tộc Đại tôn cười xùy một tiếng, không thèm nhìn hai túi càn khôn kia một cái, khinh miệt nói: - Ta với y giao hảo là vì thực lực của y khiến ta công nhận. Ngươi có chỗ nào để ta công nhận? Có lẽ vài trăm năm nữa, ngươi sẽ có tư cách này, nhưng bây giờ, ngươi chưa đủ.

Dương Khai chau mày, - Vài trăm năm? Không cần lâu như vậy, nhiều lắm là hai ba chục năm, ta sẽ có tư cách này.

Yêu tộc Đại tôn cười nhẹ, lạnh lùnh lắc đầu nói: - Điên cuồng đó.... Vậy thì hai ba chục năm nữa ngươi quay lại đi, trước hết là ngươi có thể sống được lâu như vậy!

Vẻ mặt của y như thể kiểu người như Dương Khai tuyệt đối sẽ chết sớm, siêu sinh sớm, khiến trong lòng Dương Khai không vui.

Chau mày, Dương Khai nói: - Đại tôn, ngươi không có hứng thú làm một cuộc mua bán đầu tư?

- Đầu tư? Đại tôn liếc mắt nhìn Dương Khai, cười khẽ: - Đầu tư lên người ngươi? Sao ta lại phải làm như vậy? Không thấy lợi ích gì cả, ta không có hứng thú.

Không đợi Dương Khai đáp lời, Đại tôn lại nói: - Bây giờ cuộc sống của các ngươi gặp khó khắn phải không?

Dương Khai khẽ gật đầu, hồ nghi nói: - Đại tôn đã nghe tin tức hiện tại của Thánh địa?

Đại tôn từ từ lắc đầu: - Ta không có hứng thú đi thăm dò tình hình chỗ các ngươi, nhưng trước khi chết tên kia có đến đây một chuyến, đã từng dự đoán cục diện hiện tại.

- Lão Thánh chủ đã từng dự đoán? Dương Khai kinh ngạc.

- Đúng. Y biết mình không sống được bao lâu nữa. Y từng nói với ta, trước khi chết nên xử lý nữ tử bên cạnh y, nhưng dù sao cũng là nữ nhân bên y một đời, y không ra tay được. Sau khi y chết, nữ nhân kia hẳn sẽ khuấy đảo khiến thiên nộ nhân nộ.... Ta nghĩ hiện tại hẳn các ngươi đã bị rất nhiều người bao vây tấn công.

Dương Khai nghiêm nghị gật đầu: - Nói như vậy thì Đại tôn biết mục đích chuyến đi này của ta.

Đại tôn cười lạnh một tiếng, vươn người đứng dậy: - Người vừa tới là ta đã biết rồi. Ta sẽ không giúp ngươi đâu, dù ngươi có đem đến rất nhiều vật tư mà Yêu tộc ta không có. Yêu tộc ta sở dĩ có thể sinh sôi nảy nở lâu như vậy, không phải vì mấy cường giả kia đâu, mà là vì không nhúng tay vào chuyện của ngoại tộc. Một khi rời khỏi Thú Hải mật lâm, vào địa bàn nhân loại của các ngươi thì sẽ rơi vào cục diện mà ta không thể chống đỡ. Nhân loại các ngươi không phải cũng có câu là "quân tử phòng thân" sao? Vì chút lợi ích đó mà để cả tộc vào hiểm cảnh, ngươi cảm thấy ta thân là Yêu tộc Đại tôn, tầm nhìn sẽ hạn hẹp như vậy sao?

Nói xong, ánh mắt trở nên linh hoạt, sắc bén.

Dương Khai cười gượng: - Nếu Đại tôn đã hiểu rõ như vậy, ta cũng không nói nhiều nữa. Kỳ thực, ngươi có giúp ta hay không, người của Thánh địa cũng sẽ không có nguy hiểm, hơn nữa bọn ta cũng đã quyết định tạm thời bỏ Thánh địa rồi, đợi đến khi nào có thể tích góp đủ lực lượng mới vùng dậy. Nhưng tài nguyên của Cửu Phong, ta không hề muốn mất không cho người ngoài, vốn nghĩ Đại tôn và lão Thánh chủ có giao tình, muốn nhờ các ngươi trông coi giùm một thời gian, như vậy thì các ngươi cũng có thể nhân cơ hội này nâng cao thực lực.

Yêu tộc Ma tôn chau mày lại, lạnh lùng nhìn hắn, dường như muốn nhìn thấu suy nghĩ thực sự của Dương Khai vào giờ khắc này.

Trầm ngâm một lát, Đại tôn nói: - Chỗ các ngươi trận pháp lợi hại, linh khí cũng thực sự nồng đậm. Tộc nhân ta nếu có thể tu luyện ở đó, thực lực nhất định sẽ nhanh chóng tăng trưởng. Nhưng chỉ vì điểm này thì chưa đủ, bọn ta sẽ không rời khỏi Thú Hải mật lâm đâu.

- Nếu như ta có thể giữ lại tất cả luyện đan sư của Thánh địa cho các ngươi, giúp các ngươi luyện đan thì sao? Dương Khai đột nhiên mở miệng đề nghị: - Theo như ta biết, trong Yêu tộc các ngươi không có người nào tinh thông luyện đan, thậm chí luyện khí sư cũng có thể giữ lại cho các ngươi. Trước khi bọn ta quay lại, họ có thể cung cấp cho các ngươi rất nhiều đan dược và bí bảo. Đương nhiên các ngươi phải cung cấp vật liệu, ta nghĩ điều này cũng không khó với các ngươi.

Chương 811 : Hóa Sinh Trì .

Người của Yêu tộc không tinh thông luyện đan, luyện khí, nhưng vật liệu thì không thiếu. Những linh thảo linh dược bị yêu thú thôn phục, những quáng thạch quý hiếm cũng bị chúng coi như không thấy. Những thứ này nếu có thể tận dụng tốt, đủ để khiến thực lực của chúng tăng lên rất nhiều.

Tuy lúc đầu thái độ của Yêu tộc Đại tôn này rất kiên quyết, nói rõ là sẽ không nhúng tay vào chuyện của Nhân tộc, nhưng trong lời nói của y, Dương Khai vẫn thăm dò được một điều thú vị.

Y muốn để tộc nhân đến Cửu Phong, mượn linh khí nồng đậm ở đó tu luyện, chỉ là điều kiện mà Dương Khai đưa ra vẫn chưa đủ để đả động y!

Nói cách khác, người này cũng là kẻ không thấy thỏ thì không đuổi ưng. Chỉ cần có đủ lợi ích thì sự kiên trì của y cũng không còn chút giá trị nào.

Cho nên Dương Khai mới nhân cơ hội đưa ra đề nghị để luyện đan sư và luyện khí sư của Thánh địa lại.

Quả nhiên, Đại tôn đã động lòng, nhưng vẫn có chút chần chừ không quyết.

Dương Khai cười ha ha, - Trong Cửu Phong, có một mạch tinh thạch, trước khi bọn ta quay lại, các ngươi có thể ra sức khai thác, khai thác được bao nhiêu tinh thạch đều là của các ngươi.

Đại tôn kia lập tức nhướng mày, hứng thú nhìn Dương Khai: - Người đề xuất ra đủ loại đề nghị, hoàn toàn đều xuất phát từ lợi ích của Yêu tộc ta, như vậy là vì điều gì. Không đơn giản chỉ là muốn bọn ta giúp các ngươi khán gia hộ viện đâu nhỉ?

- Chủ yếu có một chỗ, ta muốn nhờ Đại tôn bảo hộ cẩn thận! Dương Khai trầm mặc một lúc rồi đột nhiên nói: - Vì nếu như Cửu Phong rời vào tay những tên kia, không chừng bọn chúng sẽ hủy nơi đó....Đây là điều mà ta không muốn nhìn thấy.

- Nơi đó hẳn rất quan trọng với ngươi.

- Cứ cho là vậy đi, nhưng đối với Đại tôn và chư vị cường giả của Yêu tộc mà nói thì lại không chút giá trị. Dương Khai gật gật đầu.

- Ngươi tin tưởng như vậy, sau khi tộc ta chiếm lĩnh nơi đó, đến khi các ngươi quay về sẽ trả lại Cửu Phong? Đại tôn cười hì hì nhìn Dương Khai, trong đôi mắt chỉ toàn là ý trêu tức, - Nói không chừng, bọn ta sẽ ở luôn ở đó, biến nơi đó thành địa bàn của mình!

- Nếu ta đã dám nhờ Đại tôn trông chừng giúp, đương nhiên sẽ nắm chắc khi quay về sẽ lấy lại được Cửu Phong. Thần sắc Dương Khai chắc chắn, - Hơn nữa, giao hảo với Thánh địa, các ngươi cũng có lợi ích, không đúng à. Sau này vẫn có thể qua lại như trước kia.

- Ta muốn xem xem lúc đó ngươi sẽ lấy Cửu Phong về từ tay ta như thế nào! Đại tôn cười rộ lên một cách dữ tợn - Đến lúc đó nếu ngươi vẫn không có tư cách có được sự công nhận của ta, đừng nói là Cửu Phong, ngay cả tính mạng của ngươi, ta cũng sẽ lấy!

- Nói như vậy là Đại tôn đã đồng ý? Dương Khai nhếch mép cười.

- Hợp tác vui vẻ! Yêu tộc Đại tôn khẽ gật đầu. Mọi lợi ích mà Dương Khai nói chẳng khác nào là biếu không bọn chúng, Đại tôn sao có thể không đồng ý?

Tuy tiến nhập lãnh địa của nhân loại sẽ có nguy hiểm nhất định, nhưng Cửu Thiên Thánh Địa ở biên giới của nhân lĩnh, hơn nữa có cường giả như y tọa trấn, muốn đến cũng sẽ không có ai không thức thời đi bao vây tiễu trừ bọn họ. Bọn họ chỉ cần ở Cửu Phong yên ổn phát triển là được.

Trong suy nghĩ của y, Dương Khai muốn lấy lại Cửu Phong, ít nhất cũng phải có thực lực ngang ngửa với y.

Đó đã là chuyện của không biết bao nhiêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net