Chương 3460-3500

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3460: đại lục sắp biến mất

Hôm sau, sáng sớm.

Dương Khai tinh thần thoải mái, long hành hổ bộ đi trên đường, khóe miệng thoáng mỉm cười, nhớ lại cảnh tiêu hồn thực cốt đêm qua.

Ngọc Như Mộng không hổ là Mị Ma, phòng trung chi thuật để Long thân của hắn đều suýt chút nữa không chống đỡ được, riêng là cái miệng nhỏ cũng suýt chút nữa để hắn dục tiên dục tử. Nếu không phải thể chất của hắn đủ mạnh mẽ, chỉ sợ đã từ lâu xin tha cáo lui.

Phiến Khinh La so sánh với nàng, nhất định như là Tiểu Vu gặp Đại Vu.

Nhưng duy nhất không được hoàn mỹ chính là, không thể thật sự bắt nàng. Một đạo phòng tuyến cuối cùng đó được Ngọc Như Mộng thủ vững không lùi, để Dương Khai cũng không làm gì được.

Theo như Ngọc Như Mộng nói, cũng không phải là nàng không muốn, chỉ là lực lượng nguyên âm trong thân thể Ma Thánh khổng lồ, bây giờ Dương Khai còn vô phúc hưởng thụ, nếu thật đến một bước đó, không chừng còn làm hư căn nguyên nền móng của Dương Khai, chỉ dặn hắn nỗ lực tăng tu vi lên, chỉ cần đến Bán Thánh, là sẽ được cá nước vui vầy.

Dương Khai cảm giác chờ mong.


Đi tới nơi cửa thành, phía trước bỗng truyền đến thanh âm của một người: "Dương huynh

ấn đường đỏ lên, mặt mày hàm xuân, xem bộ dáng là có tin vui a." Dương Khai nhấc đầu nhìn lên, kinh ngạc nói: "Bạch huynh sao ở đây?"

Người phía trước kia đương nhiên là hôm qua mới gặp, Bạch Chước, hơn nữa xem dáng vẻ của hắn... Dương Khai không khỏi ngạc nhiên nói: "Bạch huynh hẳn là cố ý ở chỗ này chờ ta?"

Bạch Chước mỉm cười nói: "Dương huynh không phải cho rằng Thánh Tôn thật sự để ngươi đi Vân Ảnh đại lục một mình chứ?"

Dương Khai lộ ra vẻ bừng tỉnh: "Bạch huynh đi cùng ta?"

Bạch Chước nói: "Chỉ phụ trách đưa ngươi qua đó, giao tiếp một chút cùng các Ma Vương bên kia, những chuyện khác phải dựa vào chính ngươi, bây giờ lưỡng giới chiến chiến sự gấp gáp, ta không thể ở lại Ma Vực quá lâu."

Dương Khai rất muốn hỏi một chút thế cuộc trên chiến trường như nào, lại sợ nói nhiều tất lỡ lời, chỉ ồ một tiếng, gật đầu nói: "Vậy làm phiền Bạch huynh!"

"Dương huynh xin mời!" Bạch Chước đưa tay ra hiệu, hắn khách khí như thế để Dương Khai có chút hoài nghi có phải hắn có ý đồ gì hay không, cái tên này là một Bán Thánh, dù là xem ở mặt mũi của Ngọc Như Mộng, cần phải khách khí với mình như vậy sao? Dường như hôm qua cũng như này.

Không hiểu được, không nghĩ nữa.

Ra khỏi cửa thành, Bạch Chước đang muốn thi pháp mang theo hắn đi tới Vân Ảnh đại lục, lại bị Dương Khai đưa tay ngăn cản, giơ tay sử dụng Hổ Đầu chiến xa mới mua.

Lần này cũng không vội vã, ngay cả mục đích đi Vân Ảnh đại lục hắn cũng không hiểu rõ, vừa vặn thừa cơ hội này dùng thử phi hành bí bảo mới mua.

Dằn vặt một trận, mãi mới thuyết phục được Bạch Chước, Dương Khai nói một tiếng, cùng ba người Bạch Chước, Lý Thi Tình, Tiểu Vũ lên chiến xa, không gian bên trong chiến xa không quá lớn, bốn người vừa vặn ngồi đầy, lại thêm một người cũng không được.

Lý Thi Tình nhất định là phải mang theo bên người, thuận tiện chăm nom, nếu không phải sợ gây nên hoài nghi, hắn sớm đã cho Lý Thi Tình vào Huyền giới châu, cũng đỡ rất nhiều phiền phức.

Còn Tiểu Vũ, là được lệnh từ Ngọc Như Mộng, ở bên hầu hạ Dương Khai.

Dương Khai hết sức hoài nghi Ngọc Như Mộng là phái Tiểu Vũ đến giám thị mình, xem ở bên ngoài có trêu hoa ghẹo nguyệt gì không, nhưng hắn cũng không có dị nghị gì, chỉ là một tỳ nữ mà thôi, tuy rằng dáng dấp có hơi dữ tợn, nhưng mấy ngày nay tiếp xúc với


nhau, hắn cũng coi như khá quen với Tiểu Vũ, dù sao cũng vẫn tốt hơn việc phải đi tìm tỳ nữ mới.

Thoáng thôi thúc Đế nguyên, Hổ Đầu chiến xa lập tức hóa thành một vệt sáng, xông thẳng mây xanh, hướng tới một đạo Giới Môn gần nhất.

Rất nhanh, Dương Khai liền phát hiện chỗ tốt của thứ này, đó chính là không cần phải khống chế, lộ trình đã được đặt sẵn, chỉ phải có đầy đủ lực lượng, chiến xa sẽ chạy như bay tới chỗ cần đến, dù cho tốc độ không sánh được bằng Bạch Chước thi pháp phi hành, nhưng cũng tuyệt đối không chậm.

Khởi động chiến xa này có thể là Đế nguyên, Ma nguyên, cũng có thể là đưa Ma tinh vào.

Dương Khai đầy hứng thú điều khiển một trận, lúc này mới hơi an phận, quay đầu nhìn Bạch Chước ngồi ở bên cạnh hỏi: "Bạch huynh, ngươi có biết Thánh Tôn lệnh ta đi Vân Ảnh đại lục có chuyện gì quan trọng không?"

Bạch Chước không trả lời mà hỏi lại: "Thánh Tôn không nói cho ngươi biết?"

Dương Khai lắc lắc đầu: "Nàng chỉ nói đến bên kia tự sẽ có người nói rõ tình huống cho ta."

Bạch Chước nghe vậy, gật đầu nói: "Nếu Thánh Tôn nói như vậy, vậy thì khẳng định là..." Thoáng nhìn qua, thấy Dương Khai đang trợn trắng mắt, thấy buồn cười nói: "Được rồi, vậy ta sẽ thoáng tiết lộ một chút."

"Xin lắng tai nghe!" Dương Khai nhíu mày. "Vân Ảnh đại lục, sắp phải biến mất."

Bạch Chước bùi ngùi, ánh mắt sáng quắc mà nhìn Dương Khai: "Có lẽ chỉ có ngươi, mới có thể ngăn chuyện này phát sinh."

"Sắp phải biến mất?" Dương Khai kinh ngạc đến cực điểm, "Đây là chuyện gì? Một đại lục, sao tự nhiên lại biến mất?"

Bạch Chước giải thích: "Cũng không phải kiểu biến mất như ngươi nghĩ, nghiêm chỉnh mà nói, Vân Ảnh đại lục vẫn là tồn tại, chỉ là Giới Môn đại lục này sắp bị hoàn toàn phong bế, nó vốn có năm đạo Giới Môn, liên thông năm đại lúc khác, nhưng một ngàn năm gần đây, trước sau đã có bốn đạo Giới Môn biến mất, chỉ còn lại một đạo cuối cùng, bây giờ dường như nó cũng vô cùng không ổn định, mà một khi Giới Môn cuối cùng này biến mất, Vân Ảnh đại lục sẽ triệt để mất đi liên hệ với Ma Vực, Ma Vực cũng sắp thiếu một khối bản đồ, nói như vậy, Dương huynh có thể hiểu."

Dương Khai ngẩn ra, khẽ gật đầu.

Mỗi một mảnh vỡ đại lục, đều tương đương với một tiểu thế giới, giữa những tiểu thế giới này đều có Giới Môn liên thông nhau, có thể lui tới, không phải độc lập, nhưng nếu


như Giới Môn của đại lục nào đó hoàn toàn biến mất, vậy thì tương đương với đoạn tuyệt khả năng lui tới với ngoại giới, sẽ trở thành hoàn toàn cô lập, đối với Ma Vực tới nói, mảnh đại lục này chẳng khác nào là biến mất.

Hắn như có điều suy nghĩ nói: "Thánh Tôn muốn ta đến Ma Vực, chính là vì Vân Ảnh đại lục này?"

Bạch Chước cười khổ lắc đầu: "Không đơn giản chỉ là vì Vân Ảnh đại lục, Dương huynh ngươi có chỗ không biết, nhất trong mấy vạn năm tới nay, Ma Vực có rất nhiều đại lục đã biến mất, Vân Ảnh đại lục sắp trở thành một trong số đó."

Dương Khai thấy kỳ lạ: "Rất nhiều đại lục đều như thế?"

Bạch Chước vẻ mặt ngưng túc nói: "Trên lãnh địa các vị Thánh Tôn, nhiều ít đều từng xuất hiện chuyện như vậy, chỉ nói riêng mười ngàn năm gần đây, toàn bộ Ma Vực đã mất đi mười mấy khối đại lục, quay lại thời gian xa hơn trước đó, số lượng chỉ có thể càng nhiều hơn."

"Không gian bất ổn!" Dương Khai nghiêm sắc mặt, ngày đó vừa vào Ma Vực, mặc dù thán phục rất nhiều thần kỳ của Ma Vực, nhưng cũng mơ hồ cảm giác có chỗ không thích hợp, giờ mới hiểu được không ổn ở chỗ nào.

Ma Vực giống như một tấm gương bị đánh nát, từng khối mảnh vỡ kia vốn là một thể, sau khi vỡ vụn tự nhiên không thể duy trì ổn định vốn có. Giới Môn cùng đại lục biến mất kia, tuyệt đối có liên quan với đó.

Bạch Chước gật đầu nói: "Dương huynh nói phải, cho nên muốn phải giải quyết việc này, chỉ có người tinh thông pháp tắc không gian ra tay mới được, đây chính là nguyên nhân Thánh Tôn coi trọng ngươi."

Dương Khai cũng gật đầu nói: "Ta hiểu được, muốn bảo vệ Vân Ảnh đại lục, tối thiểu cần

ổn định lại một đạo Giới Môn cuối cùng kia, đúng hay không?"

"Không sai!" Bạch Chước khẽ mỉm cười: "Dương huynh ngươi phải biết, ở bên trong Ma Vực, thực lực của Thánh Tôn cùng Bán Thánh bọn ta, nhiều ít có cùng một nhịp thở cùng lãnh thổ dưới trướng, lãnh thổ càng lớn, có càng nhiều đại lục, thực lực cũng càng mạnh."

"Này là đạo lý gì?" Dương Khai ngạc nhiên, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghe qua chuyện như vậy.

Bạch Chước chỉ cười không nói, thần thần bí bí.

Dương Khai nhe răng, cũng lười tốn nước miếng, chỉ là cau mày trầm tư, theo như Bạch Chước nói, thực lực Thánh Tôn nhiều ít có quan hệ với lãnh thổ dưới trướng, vậy Vân Ảnh đại lục kia chỉ là một khởi đầu, một khi mình có thể ổn định lại Giới Môn, bảo vệ Vân Ảnh đại lục không mất, khả năng Ngọc Như Mộng sẽ để mình đi tìm từng khối đại lục đã biến mất từ lâu.


Đây cũng không phải là lời nói vô căn cứ, lấy trình độ trên pháp tắc không gian của hắn, phá toái hư không chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần có thể xác định vị trí Giới Môn trước đó, không hẳn không cách nào tìm được lại những đại lục đã mất kia.

Mà một khi tìm được những đại lục đó trở về, xây dựng lại Giới Môn, thực lực Ngọc Như Mộng cũng sẽ tăng trưởng theo.

"Hả?"

Ngay lúc hắn trầm tư, Bạch Chước bỗng nhiên lên tiếng.

Dương Khai cũng ngẩng đầu, Đế nguyên phun trào, Hổ Đầu chiến xa đang bay về phía trước cũng bỗng ngừng lại.

Quan sát xung quanh một hồi, một vệt sáng sát bắn từ phía trước tới, có người đánh len, chỉ là người kia cũng không có ác ý, một đòn này chỉ có ý ngăn cản Hổ Đầu chiến xa.

Dương Khai giương mắt nhìn lên, cách đó trăm trượng, một thân ảnh yểu điệu lăng lập hư không, sau lưng có một đôi cánh trắng nõn, cầm trong tay một cây cung, đang dùng sức giơ giơ bên này, mặt hiện lên một nụ cười đắc ý.

"Ba Nhã!" Dương Khai khóe miệng giật một cái, mới vừa rồi hắn còn đang nghĩ là ai đánh len mình, không nghĩ tới lại là nữ nhân này.

Ngày đó, bên trong Huyết Đấu Trường, nữ nhân này nói đi là đi, căn bản không cho Dương Khai thời gian đáp lại, hôm nay lại chủ động ngăn ở phía trước.

Chẳng lẽ là vì một thành tiền đặt cược mà đến? Vậy sợ là phải để nàng thất vọng. "Là nha đầu này a..." Bạch Chước hiển nhiên cũng nhận ra Ba Nhã, khẽ mỉm cười nói:

"Dương huynh, nếu có thể, thu phục nàng cũng không tệ, ngươi đi Vân Ảnh đại lục, nàng

có thể giúp ngươi một hai."

Dương Khai lạnh rên một tiếng: "Thực lực vẫn được, phẩm hạnh thì không thể khen nổi." Riêng là điểm nàng yêu thích nữ nhân, Dương Khai đã không yên lòng đối với nàng. Nữ nhân này dám vì Lý Thi Tình bước vào Huyết Đấu Trường tham dự loạn đấu, nếu để nàng theo bên người, ngày sau không biết còn phát sinh phiền toái gì.

Nghe hắn nói như vậy, Bạch Chước cũng không tiện nói nhiều.

Hai người đang nói chuyện, Ba Nhã lại đĩnh đạc bay tới, đến gần liền cực kỳ nhiệt tình hỏi thăm: "Các ngươi khỏe a!" Sau khi nói xong, chọt phát hiện Bạch Chước, hơi kinh hãi, đồng thời vội vã chắp tay nói: "Bái kiến đại nhân!"

Bạch Chước mỉm cười nói: "Ngươi lại rước lấy phiền phức?"


Ba Nhã mặt hiện lên một nụ cười không tự nhiên, nhăn nhó nói: "Đại nhân nói vậy, ta lúc nào trêu vào phiền phức a."

Không cho Bạch Chước cơ hội nói chuyện, nàng xoay đầu nhìn Dương Khai, thần sắc nghiêm lại, càng là bỗng nhiên quỳ một chân trên đất, chắp tay nói: "Vũ ma Ba Nhã chuyên tới để đại nhân hiệu lực dưới trướng, kính xin đại nhân thu nhận!"

Dương Khai một mặt mộng, kinh ngạc mà nhìn Ba Nhã, nghĩ thầm nữ nhân này lại phát bênh gì?

Chương 3461: Hồn khôi

Không nói mình với nàng không phải là rất quen, nhiều lắm chính là ở bên trong Huyết Đấu Trường hợp tác qua một hồi, hơn nữa mình cũng không thể hiện ra là người có khí khái cùng năng lực có thể để kẻ khác cúi đầu nghe lệnh, thêm nữa, tính tình của nữ nhân, cũng không phải là loại sẽ dễ dàng nghe lệnh.

Bản năng cho là nàng đang nói đùa, nhưng rất nhanh, vẻ mặt Dương Khai hơi động, xoay đầu nhìn tới một hướng khác, khà khà cười lạnh một tiếng, lại quay đầu nhìn qua Ba Nhã, chỉ thấy trên mặt nàng hiện ra vẻ lúng túng, nhếch mep một cái, nhìn Dương Khai cố nặn ra vẻ tươi cười.

Cùng hướng nàng bay tới đây, ngoài mười mấy dặm, có vài khí cường đại, trong đó không thiếu Thượng phẩm Ma Vương, xa xa nhìn tới, thậm chí có thể nhìn thấy bóng người những người đó, đang nhìn chằm chằm bên này.

Dương Khai mặc dù chỉ là theo mắt quet qua, nhưng cũng nhận ra một người trong đó, chính là trung niên Ma Vương ngày đó gặp bên trong Huyết Đấu Trường.

Những Ma Vương kia không thể nào vì mình mà tới, vậy giải thích duy nhất. Bọn họ là vì Ba Nhã mà tới.

Nữ nhân này quy hàng là giả, tới cầu che chở mới là thật, cũng chẳng biết vì sao, nàng lại bị người ta đuổi giết.

Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai phất tay nói: "Mau tránh ra, bằng không đừng trách bản tọa không khách khí."

Ba Nhã biểu hiện thống khổ nói: "Đại nhân, ngươi không thể thấy chết mà không cứu a, Ba Nhã rơi xuống tình cảnh như vậy, toàn bộ bái ngươi ban tặng a."

Dương Khai hừ nói: "Chính ngươi đắc tội người ta, liên quan gì đến ta."


Ba Nhã nói: "Còn không phải là việc Huyết đấu trường hôm trước, bọn họ cảm thấy ta nhúng tay làm hỏng chuyện tốt gì của bọn họ, nên từ hôm qua bắt đầu truy sát ta, bây giờ Ba Nhã không đường có thể đi, chỉ khẩn cầu đại nhân có thể thu nhận giúp đỡ, Ba Nhã có năng lực ra sao người cũng kiến thức qua, rất lợi hại a, định sẽ không để cho ngươi thất vọng."

Dương Khai cười gằn không ngừng: "Ma Vực địa vực rộng rãi, trời đất bao la, ngươi muốn đi đâu thì đi, một mực tới tìm ta, thực sự là buồn cười."

Vừa nghe lời này, Ba Nhã ủ rũ cúi đầu nói: "Nếu như có thể đi, ta cũng sẽ không đến tìm ngươi, các Giới Môn đều bị bọn họ phong tỏa, ta có thể đi đâu a?"

Dương Khai nhàn nhạt nhìn nàng: "Nhân tộc có vài câu, không biết ngươi có từng nghe nói qua chưa."

"Cái gì?" Ba Nhã tò mò nhìn hắn.

"Trời làm bậy, còn có thể tha thứ, tự gây nghiệt, không thể sống!" Mặc dù biết Ba Nhã bị Huyết Đấu Trường truy sát, đúng là cũng hơi có nguyên nhân do mình, nhưng Dương Khai thật sự không muốn dính dáng đến nữ nhân này. Nói xong phất tay nói: "Nhường đường!"

Ba Nhã liều mạng nhào vào đầu xe Hổ Đầu chiến xa, tội nghiệp nói: "Đại nhân không muốn thu nhận giúp đỡ thì thôi, có thể mang ta một đoạn đường hay không? Chỉ cần để ta thông qua Giới Môn là được." Dừng một chút lại nói: "Đúng rồi, một thành tiền đặt cược coi như là thù lao, ta cũng không cần."

"Nào có cái gì một thành tiền đặt cược, bớt ăn nói linh tinh." Dương Khai xì cười một tiếng.

Bạch Chước bỗng nhiên mở miệng nói: "Dương huynh, kỳ thực thu nàng cũng không tệ, bản lĩnh nha đầu này, còn lợi hại hơn so với một Thượng phẩm Ma Vương, đối với ngươi thật sự sẽ có chút trợ giúp."

Nghe hắn nói như thế, Ba Nhã vội vã gật gật đầu liên tục: "Đúng vậy đúng vậy, đại nhân, thu ta đi, ta đã không có nhà để về!"

Dương Khai áo não trừng Bạch Chước một cái, không biết tại sao hắn lại để bụng với việc này như vậy, chậm rãi lắc đầu nói: "Không yên lòng." Hắn cũng không hiểu nhiều Ba Nhã, sao có thể có thể dễ dàng giữ nàng ở bên người.

Bạch Chước khẽ cười một tiếng: "Nếu như chỉ là như thế, vậy thì ta có thể giúp ngươi chút."

Nói như vậy, bỗng nhiên đưa tay tóm Ba Nhã tới, Ba Nhã kinh hãi, bản năng muốn lùi về sau, nhưng tuy rằng thực lực nàng được, nhưng sao là đối thủ Bạch Chước, chỉ thấy bàn tay to kia càng trực tiếp cắm vào trong đầu Ba Nhã, nhưng quỷ dị là không có máu tươi chảy ra, ngay sau đó, Bạch Chước rút tay ra, thân thể Ba Nhã giương lên, như bị trọng thương, miệng lớn thở dốc, gương mặt sợ hãi.


Vào giờ phút này, trên tay Bạch Chước xuất hiện một thứ như mây khói, đang vặn vẹo phập phù, một tay khác lấy ra một thứ trông như cái nhẫn, để trước ngực, trong miệng nói lẩm bẩm, một tay nem đám mây khói vào bên trong con rối hình người, lại đặt xuống mấy cái cấm chế, tiện tay nem con rối cho Dương Khai, mỉm cười nói: "Hiện tại ngươi có thể yên tâm dùng nàng."

Một bên khác, Ba Nhã hoa dung thất sắc, vẻ mặt xám xịt, đạp đạp đất lùi lại mấy bước, một mặt kinh sợ mà nhìn con rối hình người trên tay Dương Khai nói: "Hồn khôi!"

Bạch Chước cười nhìn nàng nói: "Ngươi nhận ra vật này, vậy sau này phải tự lo lấy."

Ba Nhã vô cùng đau đớn nói: "Bạch Chước đại nhân, sao ngươi có thể đối với ta như vậy, Ba Nhã chọc ngươi chỗ nào?"

Bạch Chước ngạc nhiên nói: "Bản tọa đây không phải là thỏa mãn nguyện vọng của ngươi sao, tốt xấu ngươi cũng nên tri ân đồ báo mới phải :v."

Ba Nhã răng cắn cọt kẹt, nhưng là giận mà không dám nói gì.

Dương Khai tay nắm thứ được gọi là Hồn khôi kia, hiếu kỳ hỏi: "Vật này dùng như nào?"

Bạch Chước khẽ mỉm cười: "Khống chế sống chết của nàng, có vật này, có thể bảo đảm nàng sẽ không sinh hai lòng với ngươi."

"Thật chứ?" Dương Khai cau mày lại.

"Giả!" Ba Nhã kêu to, người nhào tới muốn chộp lại hồn khôi, miệng nói: "Đưa vật này cho ta, ta lập tức sẽ đi."

Dương Khai sao như nàng mong muốn, chỉ là nghiêng người liền tránh được nàng, tay nhẹ nhàng bắn trên trán hồn khôi, ngay sau đó, liền nghe được một thanh âm vang lên, Ba Nhã het lên một tiếng, cả người như bị đính đòn nghiêm trọng, lật vài vòng mới đứng vững lại được.

Sau khi đứng vững lại, cảm thấy đầu váng mắt hoa, tay che đầu, một mặt u oán nhìn Dương Khai, nơi trán đã xuất hiện một dấu ấn đỏ thẫm, như bị người ta đánh một quyền.

Nhất thời hối hận tím cả ruột, vốn chỉ là muốn mượn Dương Khai thông qua Giới Môn, sau đó núi cao sông dài, sẽ không về Mị Ảnh đại lục nữa, ai ngờ đụng phải Bạch Chước, cái tên này không nói một lời liền phong ấn thần hồn nàng trong hồn khôi, từ đây không được tự do...

Bên kia, Dương Khai thì nổi lên tính đùa giỡn, thử nheo cánh tay hồn khôi, Ba Nhã lại cũng không tự chủ được mà nâng cánh tay lên, đâm một cái, Ba Nhã liền đạp đạp đất lui về phía sau.


Hết thảy tác động trên hồn khôi đều sẽ trực tiếp phản ứng trên người Ba Nhã, nói cách khác, nếu hồn khôi này bị huỷ, chỉ sợ Ba Nhã cũng sẽ chết không có chỗ chôn.

Dương Khai nhếch miệng cười, có vật này, đúng là hắn không cần lo lắng nữa cái gì, quay đầu nhìn Bạch Chước nói: "Đồ chơi này còn nữa không? Cho ta thêm vài con."

Bạch Chước bật cười nói: "Vật này luyện chế không dễ, hơn nữa cần có bí thuật tương

ứng mới được, dù ta cho ngươi mấy cái, ngươi cũng không biết dùng, muốn có ích lợi gì?" Dương Khai cười híp mắt nói: "Không phải ngươi dạy ta bí thuật kia là được sao."

Bạch Chước đưa tay điểm điểm hắn nói: "Thấy được rồi thì thôi đi ngươi." Hắn hiển nhiên là không muốn truyền bí thuật kia cho Dương Khai.

Thấy thế, Dương Khai cũng chỉ có thể coi như thôi, thu hồn khôi vào không gian giới của mình, đầy hứng thú quan sát Ba Nhã, nói thật, nếu không phải không tin được phẩm cách nữ nhân này, năng lực của nàng vẫn là rất tốt, hôm qua liên thủ một trận chiến, Dương Khai cũng biết rõ bản lãnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net