Duy Tâm Vĩnh Ký (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Cung Viễn Chủy cựa mình tỉnh giấc, cảm giác đầu tiên là đầu thật đau.

Y yếu ớt chống tay ngồi dậy, cố gắng chớp mắt định thần lấy lại chút tỉnh táo. Tẩm phòng Chủy cung đang xông huân hương an thần êm dịu, cửa sổ he hé, nắng chiều chầm chậm len qua khe cửa đọng lại một vệt dài.

Ta ngủ quên sao? Đã là giờ nào rồi, lẽ ra giờ này ta phải ở trong y quán mới phải.

Cung Viễn Chủy mơ màng xuống giường, bước chân vấp phải một cái lục lạc, lại lảo đảo ngã xuống đất. Cái lục lạc lăn lông lốc mấy vòng, lốp bốp giòn giã một hồi mới ngừng lại, mà Cung Viễn Chủy kinh ngạc nhìn theo, lúc này mới nhận ra khắp sàn nhà, trên bệ cửa sổ, cạnh bàn trà, gần như mọi nơi bên trong căn phòng ở Chủy cung của y giờ này la liệt đồ chơi của tiểu hài tử!

Đây.. trò đùa của kẻ đáng chết nào???


Cung Viễn Chủy giận đến run người, y nghiến răng định ngồi dậy gọi thị vệ, bên ngoài thốt nhiên xa gần huyên náo, cửa phòng bật mở mang theo tiếng chuông đinh đang lanh lảnh, đi cùng tiếng gọi non nớt càng lúc càng gần,

- Cha, cha, mau nhanh lên, phụ thân tỉnh lại rồi!

Một vóc dáng hài tử nhỏ bé gấp gáp chạy vào, nhanh như sóc nhào lên người y. Cung Viễn Chủy bị cả thân hình hài tử đổ vào lòng đến choáng váng, y khó khăn đưa tay chống đỡ, chưa kịp phản ứng lại, hài tử trong lòng bắt đầu khóc òa lên

- Oaa, huhu, phụ thân, là lỗi của tiểu Cửu, phụ thân đừng trách tiểu Cửu, huhuhu...

Hài tử khóc lóc ầm ĩ, Cung Viễn Chủy rất chật vật mới có thể nâng cả hai ngồi dậy, nhìn xuống chỉ thấy một cái đầu be bé bù xù vùi trong lòng mình nức nở. Cùng lúc đó, thêm hai người nữa cũng vội vàng chạy vào phòng, người đi phía trước cao lớn đĩnh bạt, một thân gấm trắng nhìn vô cùng quen mắt, thân thủ nhanh nhẹn sải bước đến gần Cung Viễn Chủy trước tiên. Người này một tay ôm y đỡ dậy, tay kia thuận thế xốc lên hài tử còn đang bám chặt vòng eo y không rời, lại quay đầu phân phó, "Băng Di, nhanh mở hết cửa ra cho thoáng khí."

Tẩm phòng thoáng chốc bừng sáng lên không ít, người kia ngồi xuống bên cạnh nhè nhẹ vỗ lưng cho y thuận khí, chừng như rất lo lắng, đan chặt bàn tay y hỏi nhỏ, "Lang quân, trong người thấy thế nào rồi?"

Cung Viễn Chủy một hồi nháo nhác lúc này mới miễn cưỡng có một ít thanh tỉnh, ngẩng đầu nhìn quanh. Người trước mặt vừa quen vừa lạ, nét mặt dày dạn trưởng thành, thoạt nhìn đã có tuổi nhưng quả thật còn nhiều phong độ, so ra không kém tráng niên bao nhiêu. Y quay đầu nhìn sang bên cạnh, hài tử ban nãy vẫn còn đang sụt sịt, hiện tại vẫn bám chắc cánh tay y như muốn dính chặt lấy.

Hài tử này.. khoan đã?

Tuyết Trùng Tử???

"Chuyện gì thế này? Tuyết Trùng Tử, đây là sự tình gì??? Tóc của ngươi sao vậy?"

Cung Viễn Chủy thật sự không kìm được kinh hô. Mà 'Tuyết Trùng Tử' kia nghe xong giống như không hiểu, ngớ ra nhìn y ngây ngốc, vẻ mặt muôn phần mờ mịt.

"Phụ thân, người quát lớn tiếng làm tiểu Cửu sợ rồi.."

Cung Viễn Chủy còn chưa hoàn hồn, quay sang phía người vừa lên tiếng. Một tầng bạch y khoác thêm sa mỏng xanh biêng biếc, mái tóc dài của thiếu niên lam sắc nhạt nhòa, quan trọng là gương mặt kia...

Đó không phải là chính ta sao???

Cung Viễn Chủy thấy đầu ong ong, cả người thoát lực, ngất xỉu rồi !


Tuyết Trùng Tử bế Cung Viễn Chủy đặt trở lại giường, cẩn thận ghém chăn, lại dặn dò Bạch Cửu và Băng Di ở lại túc trực Cung Viễn Chủy, lúc này bên ngoài cũng đã có thêm vài người lục đục tới.

Mắt thấy đầu tiên là Nguyệt trưởng lão, còn có Cung Thượng Giác và Chấp Nhẫn Cung Tử Vũ. Mọi người đợi cho Nguyệt trưởng lão vào bắt mạch, kiểm tra tình hình, sau lại ở bên ngoài chờ Tuyết Trùng Tử thuật lại mọi chuyện, ai nấy nghe xong cũng đều cảm thấy quá mức ngạc nhiên.

Nguyệt trưởng lão trầm tư một lát, hướng Tuyết Trùng Tử mở lời, "Cung Viễn Chủy quả thực không có vấn đề gì, mạch tượng, thân thể ta đã kiểm tra đều hoàn toàn ổn định. Tỉnh lại mà phản ứng như vậy.. e là, có thể do trước đó va chạm vào vùng đầu, hiện tại có chút mất trí nhớ rồi đi..?"

Phải rồi, chỉ có thể là mất trí nhớ, ban nãy mới đột ngột gọi Bạch Cửu bằng Tuyết Trùng Tử như vậy.

"Nếu là mất trí nhớ, vậy cũng coi là một dạng tâm bệnh. Về phương diện này, ta nghĩ không thể dùng dược chữa trị được.." Nguyệt trưởng lão đắn đo lên tiếng.

Chấp Nhẫn Cung Tử Vũ một bên nghe đến sốt ruột, lúc này không nhịn được cắt lời, "Nguyệt trưởng lão, ngài là người nắm chắc nhất về y lý trong Cung Môn, trong chúng ta không ai có kinh nghiệm từng chăm sóc người mất trí nhớ, vậy hiện tại phải làm thế nào Cung Viễn Chủy mới tốt?"

"Ai nói trong Cung Môn không ai có kinh nghiệm từng chăm sóc người mất trí nhớ?" Tuyết Trùng Tử vẫn luôn trầm tư, lúc này mới rũ mắt nói.

Hắn biết một người.

Tuyết công tử.

Có thời gian trước kia, Tuyết Trùng Tử từng tu luyện Táng Tuyết Tâm Kinh, đảo nghịch sinh trưởng, cứ mỗi bốn năm một lần cải lão hoàn đồng, mà mỗi lần trẻ lại, ký ức ít nhiều bị mai một, sẽ luôn lặp lại như vậy cho tới khi đột phá tầng cuối cùng.

Khi ấy, mỗi bốn năm, Tuyết công tử sẽ ở bên giúp đỡ hắn từ từ lấy lại những đoạn ký ức bị mất đi.

Tuyết công tử từng là tâm phúc của Tuyết Trùng Tử, bầu bạn với hắn từ khi còn là một tiểu đồng chân ướt chân ráo tới Tuyết cung, vừa là thị phó lại cũng như cái đuôi ở cạnh hắn, rồi trở thành Tuyết công tử ngọc thụ lâm phong cũng là một tay hắn giáo dưỡng nên.

Đáng tiếc, lúc này nhắc lại, cảnh còn người mất.

Tuyết Trùng Tử chầm chậm nhớ lại trước kia, mỗi lần đến kỳ vượt tầng phát triển, Tuyết công tử sẽ là người đầu tiên đón hắn, từ tốn ở bên cạnh đáp ứng hắn. Giúp hắn nhận biết thời gian, nhận biết hiện tại, chầm chậm làm quen lại mọi việc, mới có thể tự tìm lại ký ức đã tạm quên mất.

Tuyết công tử từng nói cho hắn, chỉ cần bản thân hắn không muốn quên, những ký ức sẽ vẫn còn ở đó.

Cung Thượng Giác nhìn hắn tự chìm trong suy nghĩ bi thương, đánh tiếng nhắc nhở hắn, "Tuyết Trùng Tử, trước tiên đừng quá sầu lo. Viễn Chủy đệ đệ rất mạnh mẽ, sẽ sớm làm quen lại được tình huống hiện tại. Hơn nữa, hai người các ngươi đã ở bên nhau một thời gian, nói dài thì không dài, nhưng tuyệt không ngắn ngủi. Đã cùng có với nhau nhi tử, đồng sàng cộng chẩm, nghĩa tình không phải nói một sớm một chiều dễ quên đi."






Bên trong, Cung Viễn Chủy đã tỉnh lại được một lát.

Cung Viễn Chủy nhìn một lớn một nhỏ ở bên cạnh mình ríu rít gọi phụ thân, vẫn không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra với mình.

"Ta vậy mà đã thành thân rồi, thành thân với Tuyết Trùng Tử?"

"Đúng vậy a ~", tiểu 'Tuyết Trùng Tử' kia hớn hở nhìn y gật đầu, hai mắt sáng lấp lánh hướng y cười đến xán lạn, "Bọn ta đều là nhi tử được người sinh ra, ta là Cung Bạch Cửu, đây là ca ca Tuyết Băng Di, phụ thân, người không nhận ra bọn ta sao?"

Ta và Tuyết Trùng Tử có con, còn sinh hai đứa? Ai nha, chuyện này, phu phu viên mãn a???

"Ừm, vậy ngươi, Bạch Cửu phải không, ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Cha nói, còn 3 tháng nữa sẽ đến sinh thần mười tuổi của Tiểu Cửu."

Hài tử này vô cùng lanh lợi hoạt bát, ngoại trừ gương mặt giống 'Tuyết Trùng Tử kia' như đúc, biểu hiện lại khác biệt hoàn toàn, giống như cún con đáng yêu, leo lên giường rúc vào cánh tay Cung Viễn Chủy muốn làm nũng. Cung Viễn Chủy luôn luôn không thích gần con nít, nhưng bản năng giống như tự nhiên không thể bài xích người này, bất giác cũng đưa tay ôm lấy Bạch Cửu, để mặc hài tử tìm chỗ thoải mái tựa vào lòng mình.

Thiếu niên tên Băng Di thấy một màn này chỉ mỉm cười bất đắc dĩ, giống như đã nhìn đến cực kỳ quen thuộc, cất tiếng trêu chọc, "Tiểu Cửu nha, đệ xem xem, phụ thân mới tỉnh lại còn mệt mỏi, đệ lại nhõng nhẽo.."

Có vẻ đã trôi qua một lúc lâu, tiếng đùa giỡn của Cung Bạch Cửu lại ồn ào, mọi người bên ngoài lúc này cùng đi vào hỏi thăm Cung Viễn Chủy.

Thì ra người cao lớn trước đó đến bên y thực sự là Tuyết Trùng Tử.

Tuyết Băng Di kia năm nay đã mười sáu tuổi, chúng ta chân thực ở bên nhau lâu vậy rồi?

Cung Viễn Chủy nhìn một màn người trong phòng, nhìn đến ca ca Cung Thượng Giác, bất giác chảy nước mắt.

Y lúc này mới bắt đầu cảm thấy tủi thân, từ khi tỉnh lại phải tiếp nhận quá nhiều chuyện dị thường xa lạ, mơ mơ hồ hồ cảm thấy mình như không thuộc về nơi này.

Tuyết Trùng Tử nhìn thấy y rơi nước mắt, đau lòng tiến tới bên cạnh cầm lấy tay y. Cung Thượng Giác thở dài, chỉ từng người trong phòng, hướng y mà hỏi. Lạ thay, Cung Viễn Chủy không quên một chuyện gì.

Nhưng y không thể nhớ ra Tuyết Băng Di và Cung Bạch Cửu, cũng không thể nhận ra hình hài trưởng thành của Tuyết Trùng Tử của bây giờ.

Mọi người đều lâm vào bối rối khó xử, mà Cung Bạch Cửu ý thức được phụ thân hiện tại đã quên mình, lại bắt đầu khóc lên.

Giữa lúc rối ren, Tuyết Trùng Tử chợt hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt y hỏi, "Viễn Chủy, ngươi bây giờ bao nhiêu tuổi?"

"Vừa đủ nhược quán, chuẩn bị tham gia thí luyện tam vực."






Cung Viễn Chủy sống với ký ức của năm hai mươi tuổi đã được nửa tháng.

Cung Viễn Chủy hai mươi tuổi mỗi sáng tỉnh dậy theo thói quen sẽ chạy đến Giác cung dùng bữa, sau đó sẽ gọi Kim Phục đi đào thảo dược, qua y quán kiểm tra công việc hàng ngày.

Hiện tại có chút thay đổi rồi.

Cung Thượng Giác đã thành thân với Tư Đồ Hồng, phu nhân Giác cung còn đang hoài thai, Giác cung không tiện có người ồn ào đi lại.

Kim Phục đã trở thành thị vệ hoàng ngọc, hàng ngày ngoài nhiệm vụ riêng còn đào tạo giáo huấn lứa thị vệ lục ngọc, không tiện bất cứ lúc nào cũng có thể theo Chủy cung chủ lên núi.

Mà bên cạnh Cung Viễn Chủy giờ này còn có một hài tử Cung Bạch Cửu nhõng nhẽo quấn lấy y không rời, chiều chiều lại thêm một Tuyết Băng Di luôn đi theo ôm ấp vỗ về Cung Bạch Cửu.

Nói đi cũng phải nói lại, Tuyết Băng Di mang gương mặt của thiếu niên Viễn Chủy, nhưng mái tóc sương khói giống hệt người được gọi là cha hắn, tính cách cũng điềm đạm kiệm lời. Trừ khi gặp đệ đệ thì biến thành đệ khống, bản thân Cung Viễn Chủy cũng ít khi hỏi được chuyện từ Băng Di. Còn Cung Bạch Cửu kia, tuy là tiểu 'Tuyết Trùng Tử' trong ký ức của y, nhưng hành động cùng sở thích, so với y lại gần như đồng dạng, trên tóc lúc nào cũng gắn chuông nhỏ, mỗi bước chân đi lại đinh đinh đang đang.

Được rồi, nghe thì hoang đường, nhưng xác thật là con của ta đi.

Y thầm nghĩ trong lòng, cũng may có những lúc Băng Di còn phải hộ tống Bạch Cửu đi học y lý ở Nguyệt cung, bằng không, Chủy cung chủ không chỉ có một mà tận hai cái đuôi chặt không đứt, bứt không rời.

A, phải là ba cái đuôi mới đúng.

Cái đuôi thứ ba chỉ hiện ra vào buổi tối, là phu quân đường đường chính chính cúa y, Tuyết Trùng Tử.

Ngày thứ hai y tỉnh dậy, Tuyết Trùng Tử ở bên cạnh muốn giúp y thay y phục, bị y lập tức đuổi ra ngoài.

Được rồi, là ta quên mất, chúng ta đã thành thân nhiều năm rồi.

Tuyết Trùng Tử từng cầm tay y nói qua nhiều chuyện, nói với y rằng bọn họ bên nhau từ khi y thực hiện thí luyện tam vực, kinh qua được mất, y là người quan trọng nhất với hắn.

Nào có chuyện như vậy, trong ký ức của Cung Viễn Chủy, Tuyết Trùng Tử chỉ bằng Cung Bạch Cửu đang suốt ngày reo hò nhún nhảy ngoài kia.

Mặc dù hắn đột ngột biến thành lớn như vậy.. được rồi, phong vận dư âm nhìn cũng thật hợp mắt.. nhưng ta có tình cảm dây dưa với hắn đến thế sao?

Tuyết Trùng Tử nói, mạng này của hắn vì y mà lại sống.

Sao mà nặng nề vậy, từng dùng qua Xuất Vân Trùng Liên của ta phải không?

Ơn cứu mạng lấy thân báo đáp trong thoại bản đều là thế này hả?



Mỗi buổi tối, Cung Bạch Cửu sẽ nghiêm nghị canh chừng Cung Viễn Chủy và Tuyết Trùng Tử cùng ngủ trên giường lớn.

Tiểu tử này thật sự quá cứng đầu, luôn miệng nói buổi tối đi ngủ phụ thân nhỏ thường ôm cha, nếu cha bận rộn, phụ thân luôn chong nến đợi, không có cha, phụ thân nói không ngủ được.

Tuyết Băng Di kia gương mặt giống thời thiếu niên Cung Viễn Chủy đến tám chín phần, mỗi tối chỉ là một bộ diện vô biểu tình, ngồi vắt vẻo ngoài cửa sổ canh chừng cho Cung Bạch Cửu.

Làm cái gì vậy, người canh chừng lại còn được một người nữa canh chừng? Quá là rắc rối rồi.

Mỗi tối, Cung Viễn Chủy và Tuyết Trùng Tử bắt buộc chung chăn chung gối, nhưng y luôn âm thầm vạch ra một ranh giới, nghiêm cấm Tuyết Trùng Tử đến quá gần mình.

Chỉ là tâm trí có thể phản kháng, nhưng cơ thể thì thành thật, vậy nên mỗi sáng tính giấc sẽ là cảnh mình đang chui trong ngực hắn, tay chân quấn lung tung.

Mỗi lần ngủ dậy, vây xung quanh đều là khí tức của Tuyết Trùng Tử, mang đến một cỗ an lòng khó có thể giải thích được, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy ánh mắt người kia đang nhìn mình đầy dịu dàng.


.

.


(còn tiếp)

Bonus ảnh con nhà Tuyết Chuỷ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net