Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến khi trời gần sáng, Tăng Thuấn Hy mới bớt mơ hồ một chút. Tâm tư nhiễu loạn làm cậu hầu như cả đêm không thể ngủ được.

Nhưng trong mơ, Tiêu Vũ Lương cũng không chịu tha cho cậu, vẫn như ban ngày, từng bước từng bước tiến lại gần. Tăng Thuấn Hy thấy đôi mắt lạnh lùng của Tiêu Vũ Lương nhìn mình, sau đó rời đi. Một mình đứng trong một khoảng không đáng sợ, nước mắt không ngừng rơi. Nhưng chỉ một giây sau, Tiêu Vũ Lương lại cười với cậu, dịu dàng ôm cậu vào lòng, dùng âm thanh dịu dàng, lần lượt cho cậu biết, Tiêu Vũ Lương yêu hắn...

Ngoài cửa sổ có tiếng người thấp thoáng làm Tăng Thuấn Hy dễ dàng tỉnh giấc. Cậu mở mắt, thấy ánh bình minh rực rỡ xuyên vào cửa sổ, chiếu lên cây cọ trên tấm bình phong, nhu hoà và nhá nhem.

Cậu muốn ngồi dậy, nhưng cơn đau xé đầu làm cậu ngã xuống. Mặt ụp xuống gối, cảm giác mát rượi nhắc tỉnh cậu đó chỉ là giấc mộng ngắn ngủi, cậu tự cười châm chọc.

Lại nghỉ một lát nữa, cậu vẫn miễn cưỡng ngồi dậy, thay đồ, đi ra ngoài rửa mặt, ăn sáng. Cậu làm rất chậm chạp, hoàn toàn dựa vào bản năng. Cơn đau xé tâm can trong mộng, bị sự sợ hãi vì bị vứt bỏ cùng khoảng thời gian ngọt ngào trước đây gắt gao quấn lấy cậu, trong đầu như có một luồng tê liệt vây lấy, không thể thoát ra.

Sau bữa sáng, cậu vẫn như mọi ngày ra ngoài tản bộ. Đi dọc theo bờ sông một lát, cậu đến một bãi đất trống nhỏ.

Mảnh đất này ở gần bờ sông, lẽ loi trống trải đứng một mình trong buổi sáng mờ sương, không một bóng người.

Trên bãi đất trống có hai cây cổ thụ, um tùm xanh tươi, trên thân cây có rêu bám vào, cây này đã rất có tuổi rồi. Mảnh đất trống này là một vũ đài cổ kính, vừa gần sông. Ngồi trên tảng đá bên sông, có thể nhìn thấy ruộng rau ở đối diện. Bây giờ là mùa hạ, chói mắt nhất, là một mảng xanh ngát. Gió thổi qua, xào xạt tiếng lá cây, mặt trời chiếu xuống ánh một màu vàng óng.

Tăng Thuấn Hy mỗi ngày tản bộ, đều thích đến đây để nghỉ ngơi

Thế giới bình thản mỹ lệ...là thế giới không thuộc về cậu. Tăng Thuấn Hy không biết mình đến khi nào thì mới thoát khỏi sự lo lắng trong lòng, để có thể thật sự được cảm nhận sự yên tĩnh này.

Cậu không biết tại sao bản thân không thể quên được con người đó? Càng không biết tại sao bản thân bị người đó đối xử như vậy xong, vẫn không thể hoàn toàn hận người đó.

Vẫn nhớ con người đó...

Tăng Thuấn Hy nhắm mắt lại.

Không dám tin, ở trước mặt Tiêu Vũ Lương, mình lại không có một chút khí phách.

Nghĩ đến trong giấc mơ, mình vì Tiêu Vũ Lương tuyệt tình mà đau khổ, lại vì được hắn yêu thương mà vui mừng như điên. Tăng Thuấn Hy ngay cả sức lực để lắc đầu cũng không có.

Tại sao không quên được hắn? Thật sự không muốn nghĩ đến hắn nữa.

Thật muốn mình có thể hoàn toàn hận hắn, không để ý hắn! Thấy hắn đau lòng, thấy hắn ôm chân mình cầu xin tha thứ, chính là không để ý hắn!

Không...

Là hi vọng bản thân có thể coi thường hắn, bỏ hết tất cả qua quá khứ, theo đuổi một thứ mới mẻ.

Tăng Thuấn Hy đột nhiên nhớ đến nguyện vọng lúc đầu của mình: Làm nên sự nghiệp, có một gia đình ấm cúng. Có người vợ hiền, con cái xinh xắn. Đến ngày nghỉ, dẫn vợ con đi công viên chơi, để con ngồi lên vai mình, vui vẻ nhìn đông nhìn tây. Bên cạnh, chính là người vợ đang cười hạnh phúc.

Đã bao lâu không nghĩ đến những việc này rồi? Từ những năm quen biết Tiêu Vũ Lương, tất cả đều rời khỏi quĩ đạo. Trong đầu ngoài chức trách ra, thì chính là Tiêu Vũ Lương, Tiêu Vũ Lương!

Cậu không muốn như vậy! Cậu mà như vậy, thì ngay cả bản thân cậu cũng sẽ xem thường. Tăng Thuấn Hy, cậu nhất định phải quên hắn, cậu sẽ có một cuộc sống mới. Lấy ra một chút bộ dạng đàn ông, cậu nhất định sẽ quên được hắn, nhất định sẽ...

Đáng ghét.

Cơn đau trong tim đột nhiên ngắt ngang, trong lòng cậu như đang niệm chú trả lời ý niệm hỗn loạn. Cậu đau đến độ dùng tay bấu chặt ngực, trong đầu lại xẹt lên một câu nói:

Cậu rất muốn được Tiêu Vũ Lương ôm vào lòng...

Tăng Thuấn Hy tuyệt vọng đến độ hận không thể nhảy xuống sông ngay lập tức cho rồi!

Tiêu Vũ Lương từ sáng sớm đã từ xa chờ Tăng Thuấn Hy, thấy cậu ra, thì lén lút theo sau. Nhìn thấy sắc mặt của Tăng Thuấn Hy còn trắng thảm hơn ngày hôm qua, tim Tiêu Vũ Lương đau đến không chịu nổi.

Nhưng hắn bây giờ cái gì cũng không thể làm.

Chỉ có thể nhẫn nhịn sự đau xót, đi theo phía sau Tăng Thuấn Hy, tham lam nhìn thân ảnh cao gầy của cậu.

Tiêu Vũ Lương thấy Tăng Thuấn Hy đi đến một nơi rất ưu nhã thanh tịnh, trước là mơ màng nhìn phong cảnh. Nhưng rất nhanh, Tăng Thuấn Hy đã lấy tay che mặt.

Tiêu Vũ Lương biết Tăng Thuấn Hy rất đau khổ, là vì mình.

Sự xuất hiện của mình, nhất định đã mang đến một sự đả kích rất lớn với cậu, làm cậu nhớ lại những chuyện không muốn nhớ của trước đây.

Nhưng Tiêu Vũ Lương không muốn bỏ cuộc

Tăng Thuấn Hy vẫn còn yêu hắn, Tiêu Vũ Lương muốn ở với cậu cả đời. Tiêu Vũ Lương cứ như vậy ngồi trên một thềm đá cách đó không xa, si dại nhìn Tăng Thuấn Hy.

Mặt trời xuyên qua lá cây chiếu xuống, rất ấm áp. Gió thổi qua mặt nước, mang theo một tia không khí mát mẻ, xua đi thời tiết nóng bức. Trời đất yên tĩnh, cảnh vật cổ xưa, cậu cảm thấy rất hạnh phúc ......

Tăng Thuấn Hy đứng lên, Tiêu Vũ Lương cũng đứng lên, nhưng không né tránh. Hắn thấy Tăng Thuấn Hy đi thẳng về hướng mình, đứng trước mặt hắn.

Tăng Thuấn Hy thần tình lạnh lùng nhìn, giống như đang nhìn kĩ, chân mày co lại rất sâu. Tiêu Vũ Lương rất muốn đưa tay vuốt lên cái rãnh sâu đó, nhưng không dám, chỉ ngoan ngoãn chờ động tác của Tăng Thuấn Hy

Tăng Thuấn Hy đưa mắt chuyển đến góc tường, lãnh đạm nói: "Tiêu Vũ Lương, anh đừng đi theo tôi nữa. Chúng ta không thể ở cùng nhau nữa, anh từ bỏ đi."

Ánh mắt của Tiêu Vũ Lương không rời khỏi người Tăng Thuấn Hy một khắc nào. Hắn nhìn Tăng Thuấn Hy, nghe Tăng Thuấn Hy nói xong, chỉ trả lời ba chữ:

"Anh yêu em!"

Nghe thấy câu lời Tiêu Vũ Lương, thân hình Tăng Thuấn Hy vốn đứng thẳng tự nhiên, khẽ chao đảo, không hiện rõ lắm khiến Tiêu Vũ Lương hoài nghi không biết có phải là mình hoa mắt không.

Tăng Thuấn Hy vẫn không nhìn Tiêu Vũ Lương.

"Vậy thì phải làm sao? Anh đối xử với tôi như vậy..." Nhớ đến những hồi ức bất kham, tim Tăng Thuấn Hy như bị kim châm, đau đến tê dại. Cậu cười khổ.

"Quên tôi đi, tôi cũng sẽ quên anh."

Cậu nói xong thì muốn bỏ đi, Tiêu Vũ Lương liền kéo cậu lại:

"Anh không quên được em, anh biết em vẫn chưa quên anh..." Ngữ khí khẳng định của Tiêu Vũ Lương như một sự thật không thể thay đổi.

"Anh dám nói tôi chưa quên được anh?" Tăng Thuấn Hy đột ngột xoay người, nổi nóng trừng Tiêu Vũ Lương:

"Anh ra sao là chuyện của anh, đừng đến làm phiền tôi nữa!"

"Hy Hy, tha thứ cho anh"

"Anh đừng đến đây!" Tăng Thuấn Hy vùng vẫy ra khỏi tay Tiêu Vũ Lương.

"Anh biến tôi thành dạng thế này, bây giờ lại muốn tôi tha thứ cho anh. Anh nghĩ cũng thật đẹp, chuyện gì tốt anh đều chiếm hết!"

"Hy, xin lỗi, anh xin lỗi..." Tiêu Vũ Lương đối diện với sự chỉ trích của Tăng Thuấn Hy, không có lời nào để trả lời, xém chút đã quì xuống trước mặt cậu cầu xin.

Nhưng Tăng Thuấn Hy vốn không cho Tiêu Vũ Lương cơ hội, cất bước bỏ đi.

Tiêu Vũ Lương ở lại, theo cũng không dám theo, không theo thì lại không an tâm. Đứng yên tại chỗ rất lâu, mới lê bước đi theo Tăng Thuấn Hy.

Mới quẹo hai khúc đường, hắn đã thấy Tăng Thuấn Hy. Tăng Thuấn Hy đang đứng bên đường, trước mặt là một cô gái thanh tú

Hai người đang nói chuyện.

Tiêu Vũ Lương thấy cô gái đó gọi anh Uy Hàng, thái độ thân thiết. Cô gái đó ngước nhìn Tăng Thuấn Hy, mặt hơi đỏ, đôi mắt sáng nhìn Tăng Thuấn Hy không chớp mắt, bất cứ ai cũng nhìn ra, cô ấy rất thích người nam tử trẻ trung xuất chúng này.

Bước chân của Tiêu Vũ Lương như bị kim ghim lại, một bước cũng không động nữa. Đứng ở xa nhìn hai người, Tiêu Vũ Lương nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên mặt Tăng Thuấn Hy, biểu hiện đó như đã rất lâu rồi chưa được nhìn thấy.

Tiêu Vũ Lương cảm thấy rất đắng, cả người như bị chìm trong nước đắng. Hắn tự tin rằng Tăng Thuấn Hy vẫn còn yêu hắn, nhưng đối với phương là một cô gái, có một ưu thế mà mãi mãi hắn cũng không có được. Nhìn ánh mắt si mê của cô gái, nụ cười dịu dàng của Tăng Thuấn Hy, trong lòng Tiêu Vũ Lương vừa chua vừa chát.

Hắn không nhìn tiếp nữa, xoay người đi.

Nếu như mình không xuất hiện trước mặt Tăng Thuấn Hy nữa, chắc cậu sẽ cắt đứt hết tất cả những dính dáng trước đây, không nhớ nữa. Cậu sẽ tìm một cô gái để kết hôn. Dựa vào điều kiện của cậu, sẽ có rất nhiều cô gái tốt bằng lòng lấy cậu. Giống như cô vừa nãy, nhất định sẽ bằng lòng chăm sóc Tăng Thuấn Hy dù cho hiện tại sức khoẻ cậu không tốt.

Đứng dưới sảnh, nhớ lại lời lúc nãy của Tăng Thuấn Hy, Tiêu Vũ Lương lần đầu tiên có ý nghĩ, phải chăng thật sự nên buông tay, để Tăng Thuấn Hy có được một hạnh phúc khác?

Không xuất hiện trước mặt cậu nữa, để cậu quên mình?

Như vậy, Hy sẽ hạnh phúc?

Nghĩ đến không thể ôm Tăng Thuấn Hy, tim Tiêu Vũ Lương nhói lên đau từng hồi. Cuộc sống không có Tăng Thuấn Hy hắn mỗi ngày như bị tra tấn, hành hạ đau đến không cách nào xoa dịu. Hai năm đau khổ này đã làm hắn sắp phát điên rồi.

Nhưng, Tăng Thuấn Hy sẽ hạnh phúc, phải không?

Chỉ cần Tăng Thuấn Hy hạnh phúc

Tiêu Vũ Lương ngồi trên bậc thang, nhìn chỗ Tăng Thuấn Hy vừa ngồi.

Hy...

Tiêu Vũ Lương hai tay ôm đầu, cả người như co quắp lại thành một khối, khóc lên nức nở

...

Từ khi nói chuyện với Tiêu Vũ Lương lúc sáng, Tăng Thuấn Hy không còn thấy hắn nữa. Kết quả Tăng Thuấn Hy cả ngày phiền não bất an, luôn làm bộ lơ đãng đưa mắt rà soát xung quanh. Cậu luôn cho rằng người đó sẽ đột nhiên xuất hiện, âm thầm đi theo sau mình. Nhưng một ngày rồi Tiêu Vũ Lương không xuất hiện nữa.

Tăng Thuấn Hy ăn cơm tối xong, về phòng mình. Nhưng cậu vốn ngồi không yên, đứng lên đi lại chỗ cửa sổ, làm bộ nhìn sông, nhưng lại lén đưa mắt dò xét xung quanh.

Vẫn không nhìn thấy hình bóng của Tiêu Vũ Lương

Cậu buồn bã trở về giường, trong lòng năm mối hỗn loạn. Cậu đoán có lẽ Tiêu Vũ Lương đã bị lời lúc sáng đả động rồi, không quấn lấy cậu nữa. Tiêu Vũ Lương vì tốt cho mình, bằng lòng buông tay, đây có lẽ là một kết quả tốt nhất. Có thể không chịu ảnh hưởng của quá khứ nữa, bắt đầu cuộc sống mới.

Nhưng...

Cậu lại bắt đầu nhớ Tiêu Vũ Lương

Cậu muốn Tiêu Vũ Lương ôm cậu, cậu muốn Tiêu Vũ Lương nói yêu cậu, cậu muốn thấy nụ cười của Tiêu Vũ Lương, cậu muốn được Tiêu Vũ Lương lau đi nước mắt.

Cậu nhớ Tiêu Vũ Lương lúc ở tự viện trong núi đã thành kính cầu phật

Cậu nhớ Tiêu Vũ Lương trong rừng gươm mưa đạn vì cứu huynh đệ mà hung hãn đẩy cậu một cái.

Cậu nhớ Tiêu Vũ Lương vì cậu mà nấu cơm.

Cậu nhớ Tiêu Vũ Lương kể chuyện cười cho cậu.

Cậu muốn Tiêu Vũ Lương ôm cậu dịu dàng thương yêu.

Cậu nhớ Tiêu Vũ Lương bá đạo tuyên bố mình là thuộc về hắn.

Tiêu Vũ Lương!

Tiêu Vũ Lương...

Phải làm sao mới có thể quên hắn?

"Con khoẻ không? Uy Hàng." Mẹ Uy mang chút đồ ăn lên phòng Tăng Thuấn Hy

"Buổi tối con ăn ít quá. Tiểu Linh hầm canh mát này, con uống chút đi."

Tăng Thuấn Hy không có chút khẩu vị, nhưng vì để mẹ được yên tâm, chỉ đành phải cầm lấy cái thìa chậm chạp uống.

Mẹ không đi, ngồi một bên nhìn con trai uống canh. Do dự, như muốn nói gì đó.

"Mẹ, mẹ sao vậy?" Tăng Thuấn Hy bất giác cảm thấy kì lạ. Ngày hôm qua đã cho mẹ một đả kích rất lớn, không thể không nghĩ. Tăng Thuấn Hy ngừng uống canh, lẳng lặng chờ mẹ lên tiếng.

"Uy Hàng...mẹ và ba con đang nghĩ, chuyện đó,..." Bà ấp úng, rất lâu nói không ra lời.

Tăng Thuấn Hy thấy mẹ khó xử, nói khẽ, mỉm cười nói:

"Mẹ, cứ nói đi, con không sao đâu?"

Bà hơi lúng túng nhìn con trai: "Mẹ và ba con đang nghĩ, tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, có phải, có phải cũng nên nghĩ đến chuyện kết hôn."

Tăng Thuấn Hy nghe thấy sửng sốt một lát, sau đó hiểu ra ý nghĩ của mẹ. Mặt cậu liền đỏ lên, cúi đầu không lên tiếng.

"Uy Hàng, con từ nhỏ đã rất có chủ kiến, mẹ và ba con cũng không quản được con. Nhưng con năm nay cũng sắp ba mươi tuổi rồi, đàn ông thì cần phải kết hôn chứ?"

Bà nói triều mến nhìn con trai.

"Con cũng biết đó, Tiểu Linh con gái thứ hai của chú Trương luôn rất thích con, cũng chờ con nhiều năm rồi. Cô bé đó ba mẹ nhìn thấy từ nhỏ đến trưởng thành, vừa hiểu chuyện vừa biết làm việc. Khi con không ở nhà, đều là nhờ cô bé đó đến đây phụ giúp cho ba mẹ..."

"A? Không được, không được." Tăng Thuấn Hy hoảng hốt.

"Con bây giờ như vậy, sao có thể làm lỡ duyên người ta."

"Không sao, Tiểu Linh nó bằng lòng mà. Lúc nãy nó mang canh đến cho con, mẹ có nhắc với nó về chuyện này, nó nói nó bằng lòng. Con bé rất ngoan, sẽ chăm sóc tốt cho con." Bà lo âu nhìn con trai.

"Mẹ và ba con cũng già rồi, sức khoẻ con lại không tốt, mẹ luôn muốn con được thoải mái hơn một chút, nhưng luôn không được chu toàn. Mẹ và ba con nghĩ, nếu như con kết hôn, vợ con cũng sẽ giúp chăm sóc cho con, sức khỏe của con cũng sẽ hồi phục nhanh hơn."

"Sức khoẻ con đỡ nhiều rồi, không cần quá chăm sóc. Lại nói kết hôn là đại sự cả đời, con vốn không yêu cô ấy, làm vậy quá có lỗi với cô ấy. Con không đồng ý."

Bà nhìn con trai luôn miệng cự tuyệt, đau lòng hiện rõ trong mắt bà.

"Có phải con còn luyến tiếc, luyến tiếc người đó, mẹ cũng không biết hai đứa rốt cục là sao. Nhưng, nhưng, cả hai đều là đàn ông. Việc này không phải là...." Bà quẹt nước mắt, âm thanh cũng tắt nghẹn.

"Không, mẹ, con và anh ta....con và anh ta không có gì." Tăng Thuấn Hy muốn phủ nhận. Nhưng âm thanh phía sau quá yếu ớt, ngay cả mình cũng không tin nổi.

Bà không đành lòng nhìn con trai khó xử, vội vàng chuyển đề tài:

"Không có gì thì tốt, không có gì thì tốt." Bà miễn cưỡng lộ ra một nụ cười run.

"Con đừng bận tâm về Tiểu Linh, con bé bằng lòng mà."

"Không, không được, con không thể làm khổ cô ấy." Tăng Thuấn Hy vẫn cố chấp lắc đầu.

"Anh Uy Hàng." Trương Linh luôn đứng ngoài cửa, chờ đợi. Nghe câu nói từ trong phòng vọng ra, cô cố lấy dũng khí đẩy cửa đi vào.

"Anh Uy Hàng, như vậy không phải là làm hại em đâu! Em biết mình không xứng với anh, nhưng em rất thích anh. Lúc bác Uy nói chuyện này với em, em thật sự rất vui mừng."

Tăng Thuấn Hy trước giờ chưa từng nghe qua lời thổ lộ nào mạnh bạo như vậy. Cậu ngây ra, mặt đỏ lên làm người ta không nỡ nhìn.

"Không, anh...."

"Có thể có cơ hội được ở bên anh, em rất hạnh phúc" Trương Linh sợ Tăng Thuấn Hy không đồng ý, vội vàng ngắt lời cậu.

" Thật đó."

Tim Trương Linh đập rất nhanh. Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Tăng Thuấn Hy, cô quả thực không thể rời mắt khỏi người này. Cô không ngờ người đàn ông xinh đẹp như vậy, về phương diện này vẫn ngây ngô, mắc cỡ làm cho người ta cảm thấy vô cùng dễ thương.

"Nhưng anh, anh..." Tăng Thuấn Hy quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nhiệt liệt như vậy.

"Anh không..."

"Em biết, em biết anh không yêu em, nhưng em thật sự rất thích anh." Dũng khí đột ngột của cô vừa nãy đã biến mất rồi, giọng của cô càng lúc càng thấp, giống như tiếng muỗi kêu làm người ta gần như không nghe rõ.

Cô cúi thấp đầu, vân vê gấu áo mình.

"Em sẽ không làm phiền anh, em chỉ muốn chăm sóc cho anh thật tốt, để sức khoẻ của anh mau hồi phục hơn."

"Uy Hàng, mẹ và ba con cũng rất thích Tiểu Linh. Con nghe lời mẹ, đồng ý đi." Bà gần như rất nhỏ nhẹ cầu xin con trai.

Tăng Thuấn Hy không nhẫn tâm ngước đầu lên, nói: "Mẹ, đừng như vậy, con......"

Cậu quay sang nhìn Tiểu Linh, thấy cô bé cũng đang nước mắt lưng tròng, nhìn mình.

"Tiểu Linh, anh biết em đối với anh rất tốt."

Rất lâu, vẫn là Tăng Thuấn Hy phá vỡ không khí khó chịu trong phòng.

"Nhưng, em cũng biết sức khoẻ anh kém đến mức độ nào. Em còn trẻ như vậy, lại rất đẹp, hà tất gì..."

"Em bằng lòng! Có thể ở cùng anh, cái gì em cũng bằng lòng." Mặt cô lại đỏ lên, nhìn vào mắt Tăng Thuấn Hy.

Tăng Thuấn Hy kinh ngạc nhìn Tiểu Linh.

Cậu và Tiểu Linh biết nhau từ nhỏ, biết cô là một cô gái rất tốt. Từ khi cậu từ bệnh viện trở về nhà, thường thấy hình bóng Tiểu Linh bận rộn trong nhà mình, cậu cũng có cảm tình rất tốt với cô. Chỉ là trước giờ cậu ít để tâm chuyện nam nữ, không hề biết Tiểu Linh lại si tình với mình như vậy.

Nghe lời thổ lộ như thế này, nói không cảm động là gạt người ta. Tăng Thuấn Hy đột nhiên nghĩ đến, nếu muốn mãi mãi không có quan hệ với Tiêu Vũ Lương nữa, thực hiện giấc mộng trước giờ của mình, thì người vợ như Trương Linh là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng...thật sự từ nay về sau, sẽ trở thành người xa lạ với Tiêu Vũ Lương?

Ý nghĩ này vừa xẹt qua đầu cậu, Tăng Thuấn Hy đau lòng đến xém chút chảy nước mắt, cậu vội cúi đầu, không muốn để người khác thấy lệ trong mắt cậu.

Chỉ mới là tưởng tượng, thì đã chịu không nổi rồi, mình sao có thể quên đi Tiêu Vũ Lương? Tăng Thuấn Hy triệt để tuyệt vọng rồi. Hơn hai năm, vẫn không quên người đó một chút nào. Mỗi ngày mỗi đêm, nhớ điên cuồng cũng là cái tên khốn đó!

Tại sao lúc đó không chết đi cho rồi? Chết rồi là đầu xuôi đuôi lọt, cái gì cũng không biết nữa! Sẽ không phát hiện ra mình là một kẻ hư nhược, vẫn yêu con người đã tổn hại mình.

Hắn đối xử với cậu như vậy, sao còn có thể tha thứ? Có cách gì có thể tha thứ? Căn bản không có cách tha thứ!

Hắn là tên khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp! Tại sao lại làm ra chuyện không bằng loài cầm thú đó? Để bây giờ cậu, không nghĩ ra cách nào, để có thể tha thứ cho hắn

Không có cách nào tha thứ...

"Uy Hàng, coi như mẹ xin con, con đồng ý đi mà." Thấy Tăng Thuấn Hy có vẻ không đồng ý, bà gấp đến rơi nước mắt.

"Mẹ ......" Tăng Thuấn Hy ngẩng đầu, thấy mẹ đang khóc và Tiểu Linh đang đợi cậu. Cậu mơ màng nghĩ, đây có lẽ là cơ hội duy nhất để mình có thể bớt nghĩ đến Tiêu Vũ Lương.

Có gia đình riêng rồi, tương lai lại có con cái, chắc sẽ không giống như bây giờ, khắp trong đầu chỉ có một mình người đó!

......

"Vũ Lương! Sao anh vẫn ngồi ngây trong phòng không chịu ra ngoài vậy ? Còn hút nhiều thuốc như vậy." Uy Ninh đến khách sạn nơi Tiêu Vũ Lương đang ở, vừa vào phòng, đã bị mùi thuốc lá nồng nặc trong phòng làm ho sặc. Cô vội mở cửa sổ, tắt đèn, để không khí trong lành tràn vào phòng.

Nhưng chủ nhân trong phòng vẫn ngồi ngây đó không hề động đậy, như không cảm thấy có người đến.

Uy Ninh quay lại lấy điếu thuốc trên tay Tiêu Vũ Lương dụi tắt đi, mới ngồi lên ghế.

Cô thấy Tiêu Vũ Lương trong một ngày đã trở nên tiều tuỵ bất kham, thần tình héo hắt. Hai mắt đỏ lừ, không một tia quang thái. Uy Ninh rất khó chịu, thấy Tiêu Vũ Lương trước giờ luôn tiêu sái, phong độ lại trở thành như thế này.

Cô thật không đành lòng đả kích thêm cho hắn, nhưng...

"Anh hai em sắp kết hôn rồi. Cô dâu là cô hàng xóm của chúng em, họ có lẽ sẽ làm thủ tục rất nhanh." Uy Ninh cắn răng cứng lòng trực tiếp nói rõ.

Tiêu Vũ Lương vốn như một cái xác cứng, vừa nghe thấy, toàn thân đột nhiên run một trận. Mặt hắn vốn trắng bệch, trở nên trắng hơn, một tia máu cũng không có. Hắn mở to mắt nhìn Uy Ninh, đôi môi trắng xanh run rẩy phát không ra tiếng.

Uy Ninh bị hắn doạ, sợ hãi kêu lên:

"Tiêu Vũ Lương, Tiêu Vũ Lương, anh không sao chứ?"

Tiêu Vũ Lương không trả lời, nhưng tiếng kêu loạn của Uy Ninh, cũng làm hắn tỉnh trí một chút.

Mắt hắn từ từ tràn ra nước mắt, cũng không thèm che giấu, mắt không rời khỏi Uy Ninh. Nước mắt chậm rãi chảy xuống, nhưng trong nước mắt, Tiêu Vũ Lương lại lộ ra một nụ cười rất nhạt.

Đắng chát làm người ta muốn khóc...

"Vậy sao? Vậy phải chúc mừng em ấy rồi." Tiêu Vũ Lương khẽ nói, lại lấy một điếu thuốc, châm lửa.

"Cái gì? Sao anh lại nói như vậy?" Uy Ninh mở to mắt, không thể tin nổi mà nhìn Tiêu Vũ Lương.

"Vậy cô nói tôi phải làm sao? Tôi cầm súng đến nhà cô cướp người à?"

Tiêu Vũ Lương nói câu này,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net