Chap 3 H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa phùn dày đặc trong không trung, hồ nước như được trải lên một tầng sương xanh lục, bên ngoài cửa sổ bị hơi nước bao trùm, giống như một bức tranh bằng sương mù...

Tiêu Vũ Lương đứng trước cửa sổ nhìn ánh đèn sáng rực bên ngoài thành phố, nhưng không có bất kì thứ gì lọt vào tầm mắt của hắn. Mưa bụi tạt vào cửa sổ, nhẹ nhàng rơi trên mặt Tiêu Vũ Lương, hắn chợt như vừa trong mộng tỉnh lại, thần trí dần dần hồi phục.

Hắn không biết mình đã thất thần như vậy bao lâu rồi...

Hắn đáng lẽ phải suy nghĩ tìm cách dẹp bỏ tên thượng tướng tham lam kia, nhưng lại lãng phí cả buổi chiều thất thần ở đây. Tiêu Vũ Lương đưa tay lau đi giọt nước mưa trên mặt, cười khổ một cái.

Từ hôm đó đến nay đã hơn một tháng, sự tình vẫn không có gì thay đổi, Tăng Thuấn Hy vẫn không có một chút dấu hiệu khuất phục. Cậu vẫn như thế, vẫn không có chút phản ứng gì, Tiêu Vũ Lương tất nhiên nhìn ra sự chán ghét trong đôi mắt cậu. Hắn không khuất phục được Tăng Thuấn Hy, vô luận là tinh thần hay thể xác, người thua chính là bản thân hắn.

Tiêu Vũ Lương ngã người trên ghế sofa, nhớ đến Tăng Thuấn Hy, bây giờ đang ở trong phòng mình. Không biết là đang làm gì? Có lẽ vẫn còn ngủ.

Tiêu Vũ Lương nhắm mắt, từ từ nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp đó, làn da trơn bóng, những đường cong....và đôi mắt nghiêm nghị không hề sợ sệt. Đôi mắt đen đó như hai hồ sâu, luôn mang theo hơi lạnh thấu xương, kiêu ngạo cùng khinh miệt mà nhìn hắn

Không .....Nên nói là không hề đặt Tiêu Vũ Lương hắn vào trong mắt.

Tiêu Vũ Lương từ trước đến giờ chưa từng gặp phải người như vậy bao giờ, huống hồ gì người này đã bị hắn áp xuống hạ thân làm nhục vô số lần. Có lẽ vì thế mà cậu trở nên đặc biệt hơn.

"Vẫn còn kiêu ngạo như vậy, bất luận bị tôi làm bao nhiêu lần?"

Tiêu Vũ Lương mở mắt, thấp thỏm nôn nóng nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ, vẫn không cam tâm nghĩ:

"Nhưng, tôi không chịu thua đâu!"

Bỏ qua những dòng suy nghĩ, Tiêu Vũ Lương bực bội đứng lên, dựa vào cửa sổ, thở một hơi dài.

"Đừng thở dài nữa, cả buổi chiều hôm nay chú mày đều dành thời gian để thở dài với thất thần rồi."

Tiêu Vũ Đông vừa nói vừa đi vào phòng làm việc của Tiêu Vũ Lương. Y cau mày nhìn đứa em trai đang ủ rũ: Tiêu Vũ Lương quả thực giống như rơi vào một cuộc chơi thắng thua, hắn quá nghiêm túc. Tiêu Vũ Đông rất bất mãn khi Tiêu Vũ Lương bày ra bộ dạng như thế, trò chơi để giải trí thì được, nhưng nghiêm túc quá thì không được.

"Được rồi, chú mày giờ cũng không có tâm tư nghĩ đến việc công, vậy anh em chúng ta đi uống vài ly đi." Tiêu Vũ Đông khoác tay lên vai Tiêu Vũ Lương, rồi kéo hắn đi.

Hai người ngồi trong một góc ở quầy bar đông đúc, mấy tên vệ sĩ tinh anh ngồi xung quanh bàn hai người họ, ánh mắt sắc bén không động thanh sắc thăm dò tình cảnh xung quanh.

"Thời gian gần đây vừa làm xong việc là chú lại chạy đến cạnh tên nhóc kia, có phải chăm chỉ quá rồi không, nhìn bộ dạng như ma ám của chú, anh nhìn đến phát ốm! Sao? Rơi vào lưới tình rồi rồi? Mê mẩn cậu ta khoing rời rồi? Tên nhóc kia cũng thật có thực lực"  Tiêu Vũ Đông mỉa mai nói.

"Đừng nói bậy! Ai mê mẩn cậu ta chứ? Em không tin cậu ta sẽ chống cự được đến khi nào! Đến lúc đó cậu ta sẽ phải trông ngóng sự sủng hạnh của em sớm thôi!" Tiêu Vũ Lương liếc Tiêu Vũ Đông một cái, Tiêu Vũ Đông lại nói:

"Ha, vậy sao? Thế định chuẩn bị phong cho cậu ta chức hiệu gì đây hoàng thượng. Là Tăng phi? Hay Thuấn Phi? " Tiêu Vũ Đông không đợi Tiêu Vũ Lương phản ứng, trêu hắn vài câu.

Tiêu Vũ Lương vẫn mặc nhiên uống rượu không nhiều lời. Tiêu Vũ Đông nhìn hắn, trong lòng cảm thấy bất an. Hắn cảm thấy Tiêu Vũ Lương có thể đã thực sự có ý niệm với Tăng Thuấn Hy chẳng qua trong lòng vẫn chưa chịu thừa nhận. Hơn một tháng qua xem thái độ cổ Tiêu Vũ Lương, thân làm anh như hắn không thể không nhìn ra.

Rốt cuộc, tên Tăng Thuấn Hy đó là người thế nào, có đáng tin không, y vẫn không có một chút chắc chắn về cậu.

Tiêu Vũ Lương cúi đầu uống ly rượu trên tay, không thèm để ý Tiêu Vũ Đông. Y bất mãn đẩy Tiêu Vũ Lương một cái rồi nói: "Có tinh thần chút đi! Đừng giống như trẻ con học đòi si tình nữa. Đã lên đến vị trí này, lại còn bày ra bộ dạng này, quá mất mặt đi!"

"Ai si tình? Em đã nói là em không có ý gì với cậu ta! Em chỉ đang nghĩ cách để cậu ta phải khuất phục em thôi!" Tiêu Vũ Lương ngà ngà say nói.

"Em chưa từng chịu thua ai, anh biết mà"

"Là bản lĩnh của chú mày quá kém"
Tiêu Vũ Đông nhìn người trước mặt vẫn còn cứng miệng, lắc đầu thở dài nghĩ: Cái tên này là em trai của mình sao? Đầu đần độn, đến nửa thân dưới cũng đần độn. Tiêu Vũ Đông không khỏi cảm ơn cha mẹ quá cố, cảm tạ họ đã di truyền sự ưu tú cho mình, đồng thời cũng xin lỗi cha mẹ vì thân làm anh nhưng lại cướp đi hết sự ưu tú của em trai mình...

Tiêu Vũ Lương hai mắt đã mơ hồ, nghe đến ba từ bản lĩnh kém thì như nổi điên, loạng choạng đứng dậy đi đến trước mặt Tiêu Vũ Đông

"Anh, anh nói ai bản lĩnh kém, nói lại thử xem?"

Tiêu Vũ Đông nhìn thấy đứa em trai này cười khổ, đụng vào gì thì được nhưng không được động vào ba từ đó, đó là sự sỉ nhục với hắn. Y vội vỗ vào lưng hắn, an ủi

"Được rồi, chú mày lợi hại nhất, được chưa, giờ thì...!"

Chưa kịp dứt lời, Tiêu Vũ Đông không kịp phản ứng, Tiêu Vũ Lương đã đứng không vững nôn trúng vào người y, khiến y mặt mũi xám xịt như tro, y nổi tiếng là người ưa sạch sẽ, giờ lại lãnh hết sản phẩm của Tiêu Vũ Lương trên người liền vội bậc dậy.

"Cái tên ngu ngốc này, con..."

Tiêu Vũ Đông tức giận muốn mắng con mẹ nó, lại nhớ tới hai người cùng một mẹ, nên không mắng nữa, hung hãn đá con ma say Tiêu Vũ Lương một đá, tự nhận xui xẻo lôi hắn về nhà.

Xuống xe, Tiêu Vũ Đông đưa cho Tiêu Vũ Lương vẫn còn loạng choạng một lọ thuốc nói:

"Đừng có mất chí khí như vậy, cho chú cái này, đây là thuốc đặc chế. Nếu cậu ta còn cứng đầu, thì cho cậu ta dùng cái này, anh nói cho chú biết, hạ gục được cậu ta rồi thì đá cậu ta đi, chú hiểu ý anh phải không"

"Em không cần, em tự làm được sao phải dùng"

"Được? Đã một tháng rồi, chú cũng nên xong việc của mình đi, anh không muốn nhiều lời đâu" Y vừa nói với đưa lọ thuốc vào tay Tiêu Vũ Lương, cảm thấy Tiêu Vũ Lương vẫn còn đang mơ hồ, không yên tâm y liền thêm một câu:

"Thuốc này dược tính mạnh, đừng dùng nhiều, nghe thấy không?"

Tiêu Vũ Lương không nhịn được, bực bội nói:

"Nghe rồi, nghe rồi, càng già càng giống mẹ, lải nhải." Tiêu Vũ Lương phẩy tay, lắc lắc đầu đi vào nhà.

"Anh mày là vì quan tâm mày đấy, thằng khốn này!" Tiêu Vũ Đông giận dỗi chửi thầm, lên xe lái đi.

Tiêu Vũ Lương vừa chống tay lên tường đi từng bước từng bước vào phòng, nhìn thấy Tăng Thuấn Hy đang nằm sấp ngủ trên giường. Phần hông mỏng manh bị che khuất, da thịt săn chắc được ánh đèn chiếu một tầng nhu hoà sáng loáng, gương mặt vì ngủ say mà trông giống như trẻ con, không có vẻ lạnh lùng hờ hững như ban ngày.

Tiêu Vũ Lương ngơ ngác thưởng thức mỹ nhân trước mắt, cảm thấy dục hoả trong cơ thể lại thăng cao, cả người lập tức bị như bị dục hoả thôn tính. Chỉ muốn nhanh chóng xâm nhập vào trong cơ thể người kia, hưởng thụ khoái cảm đục khoét tâm cốt, cũng chỉ ở trong thân thể người này hắn mới cảm thấy toàn thân được thoả mãn tiêu hồn.

Hắn cởi bỏ áo khoác ném xuống sàn, kéo khóa quần khắc chế vật thể vì dục hoả tăng vọt mà run lên, nắm lấy hai chân Tăng Thuấn Hy, trực tiếp đem vật thể cương cứng đã trương to cực hạn đâm vào trong tiểu huyệt đang khép chặt, xông thẳng vào đỉnh điểm yếu ớt nhất của trực tràng.

Tăng Thuấn Hy đang trong cơn mơ bị một trận đau kịch liệt mà tỉnh lại, trong mơ hồ phát ra một tiếng kêu thảm thiết, lát sau khi đã hoàn toàn tỉnh lại. Cậu ngẩng người lên, giãy dụa muốn thoát khỏi tên đàn ông tàn nhẫn đang đâm xuyên qua người mình, nhưng Tiêu Vũ Lương mạnh mẽ áp chế, khiến cậu không cách nào nhúc nhích phải mặc cho người ta xâm phạm.

Cơ thể bị lắc lư kịch liệt, tiểu huyệt nhỏ hẹp đỏ ửng bị vật thể thô cứng ra vào lặp đi lặp lại, huyệt khẩu bị mở ra hết cỡ, cơ thịt non nớt lúc khép lúc mở siết chặt vật xâm nhập, sức mạnh ma sát đem đến kích thích cao độ cho khối thịt nóng rực kia.

Quen thuộc là một chuyện rất đáng sợ.

Chuyện chán ghét, làm nhiều cũng sẽ thành quen, Tăng Thuấn Hy dùng sự khắc chế của cơ thể để hiểu được điểm này.

Lúc đầu khi làm tình cậu đều sẽ cảm giác buồn nôn, nay đã không còn nữa. Cơ thể cậu càng lúc càng quen với sự âu yếm của Tiêu Vũ Lương, thậm chí dần dần bắt theo nhịp trong đó. Mấy lần cậu cơ hồ muốn được Tiêu Vũ Lương âu yếm hôn mình. Hậu đình đang bị trừu sáp kịch liệt, nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ.

Cậu sợ hãi khi cơ thể mình ngày càng trở nên nhạy cảm, cậu không thể tưởng tượng bản thân bị một tên đàn ông khác điên cuồng lay động ở hạ thân, còn mình phát ra tiếng kêu dâm đãng.

Tăng Thuấn Hy không thể tha thứ bản thân trở nên như vậy. Cậu không cho phép thể xác bị lăng nhục, tôn nghiêm bị chà đạp.

Nhưng dục hoả từng bước từng bước dìm ngập lí trí, khoái cảm như luồng điện bắn vào trong đầu, xung kích tứ chi cậu. Cậu đang chìm nổi trong cơn dục vọng, sợ hãi khi cảm thấy tai hoạ lũ lượt ấp tới.

Cho dù hạ thể bị làm đến đau đớn kịch liệt, Tăng Thuấn Hy cũng không muốn làm giảm lại áp lực, ngược lại còn cố ý gia tăng. Dường như cậu đã không thể áp chế được cơn dục vọng rạo rực ở hạ thân, chỉ có thể dựa vào sự ngược đãi để dập tắt nó.

Tiêu Vũ Lương đang chìm đắm trong khoái lạc, không nhìn thấy Tăng Thuấn Hy vì dục hoả mà hai mắt ướt đẫm, lại ngập tràn sự bất cam và thống hận. Hắn vì kích thích mà kêu lên, khoái cảm sớm đã xâm nhập vào từng tế bào, chỉ biết điên cuồng chiếm hữu người ở hạ thân. Hắn mỗi lần đâm sâu vào đều đi đến đỉnh, đều xâm nhập thẳng đến trực tràng, cảm nhận tiểu huyệt nhúc nhích hút chặt tiền đoan sắp phát nổ của cậu.

Hắn kéo cao phần eo của Tăng Thuấn Hy, khiến mông cậu nâng cao lên, để hắn có thể đâm vào chỗ sâu nhất. Mùi vị hoan ái toả ra khắp phòng không khí trở nên si muội bức người, không thể thở nổi.

Tiêu Vũ Lương phát ra tiếng rên khàn khàn trong cổ họng, lúc đi đến đỉnh điểm của khoái cảm, Tăng Thuấn Hy không khắc chế được trạng thái của bản thân, cậu nắm lấy phân thân đang gắng gượng của mình, không muốn nó bộc phát trước mắt Tiêu Vũ Lương.

Phân thân đang sôi sục bị bóp chặt, nhất thời Tăng Thuấn Hy đau đến run rẩy, nhưng trong cơn hoan ái đang xâm chiếm, cậu mệt mỏi ngã xuống, đem tiếng thở dốc ập xuống gối.

Cơn thèm khát của Tiêu Vũ Lương cũng dần dần tiêu giảm, hắn trở người Tăng Thuấn Hy qua, bất mãn nhìn cậu, miệng nói tiếng không rõ ràng: "Sao vẫn không có cảm giác?! Được, là do em ép tôi, rất nhanh thôi tôi sẽ nhìn thấy bộ dạng dâm đãng khát cầu của em!"

"Nằm mơ!" Tăng Thuấn Hy lập tức phản bác. Cậu lạnh lùng nhìn Tiêu Vũ Lương, đôi mắt trong suốt không một chút thần sắc thoái lui.

Tiêu Vũ Lương cảm thấy bản thân càng ngày càng bị đôi mắt ma lực này mê hoặc, giống như một lỗ đen không đáy dần dần hút mình vào.

Hắn chậm rãi cúi xuống, si mê ngắm nhìn đôi mắt Tăng Thuấn Hy, ngón tay như lông vũ nhẹ nhàng lướt trên mặt cậu. Lúc này, hắn không muốn nói gì cả, chỉ cảm thấy nếu cả đời này cứ như vậy ngắm nhìn đôi mắt này, đó sẽ là một chuyện đẹp biết bao.

Tiêu Vũ Lương cứ như vậy mà đờ ra khiến Tăng Thuấn Hy khó hiểu, cậu không biết Tiêu Vũ Lương lại định giở trò gì. Bị nhìn dịu dàng như vậy, khiến cậu có cảm giác nhầm lẫn như bản thân được yêu thương sâu đậm. Không khí kích động trở nên dịu dàng, một làn gió mát thổi bay đi sự nóng nảy, trăng sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào một mảng ánh sáng mờ ảo, chiếu vào sự nôn nao trong phòng, dường như có một thứ tình cảm mơ hồ chuyển động trong tận đáy lòng... Hai người vốn là hai kẻ đối địch, lúc này lại giống như tình nhân nhiệt luyến si dại nhìn đối phương ....

Tăng Thuấn Hy bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong lòng chửi thầm mình không biết có phải là điên rồi không, mà lại nhìn tên ác ma biến thái này như vậy. Đôi mắt cậu trong phút chốc trở nên lạnh lẽo, nói một cách châm chọc:

"Nhìn đủ chưa? Đừng nói là yêu tôi rồi."

Tiêu Vũ Lương bị lời nói của Tăng Thuấn Hy làm cho thức tỉnh, cũng cảm thấy khó hiểu với hành vi của mình, hắn hôm nay đã uống quá nhiều, có thể là vì thế mà thần trí mơ hồ! Nhìn thấy Tăng Thuấn Hy đang cười nhạo mình, bất giác trong lòng hắn phát hoả, nhất định phải hạ gục cái tên kiêu ngạo này.

Tiêu Vũ Lương hừ một tiếng, liền xoay người xuống giường, từ trong áo lấy ra một lọ thuốc, mạnh mẽ áp cả người Tăng Thuấn Hy xuống. Cậu vì phản kháng bất thành mà nhụt chí trước hành động thô bạo của Tiêu Vũ Lương. Hắn hài lòng cười, cúi xuống hôn lên môi cậu cho đến khi hai người đều không thể thở hắn mới dừng lại.

Tăng Thuấn Hy nghiêng đầu thở dốc, không kịp để ý động tác của Tiêu Vũ Lương, cho đến khi trong cơ thể đột nhiên bị thứ gì đó rất lạnh cắm vào, cùng một khối cao thuốc rất nhiều xoa vào trong người cậu. Cậu thất kinh, vội vàng vùng vẫy thoát khỏi dị vật đó, gấp gáp kêu lên:

"Là cái gì? Anh bôi cái gì vào người tôi?"

Tiêu Vũ Lương đưa tay chạm vào hậu huyệt đỏ ửng của Tăng Thuấn Hy. "Sớm thôi, thứ này sẽ khiến em cầu xin tôi tiến vào"

Tăng Thuấn Hy sợ đến mặt trắng bệch, cậu hét lên:

"Anh là tên bỉ ổi, vô sỉ, tên khốn hạ lưu! Biến thái ..... A ....."

Tiêu Vũ Lương dùng miệng lấp kín cái miệng đang kích động kia, mạnh mẽ mút mấy cái, rồi đứng lên, lắc người, đưa tay chỉ vào mũi Tăng Thuấn Hy nói:

"Đừng nói nữa, bảo bối không ngoan phải chịu phạt, ngày mai tôi lại đến, em hãy từ từ tận hưởng lạc thú đêm nay đi..." Nói xong, Tiêu Vũ Lương nghênh ngang rời khỏi trong phòng trong cơn tức giận của Tăng Thuấn Hy.

Giận đến cực độ, Tăng Thuấn Hy chỉ còn cầm gối ném về phía Tiêu Vũ Lương, trừng mắt nhìn hắn khóa cửa phòng lại. Cậu không biết làm sao, ngồi trên giường, thấp thỏm bất an chờ sự phát tác của thuốc.

Rất nhanh, một luồng khí ấm áp từ nơi thâm sâu nhất trong cơ thể tràn ra, nhanh chóng trở nên nóng bức, rất nhanh hoá thành liệt hoả, bên trong như có vô số con kiến bò ra cắn khắp nội bộ cậu. Trong hậu huyệt của Tăng Thuấn Hy tràn ngập cảm giác vừa nóng vừa ngứa, huyết dịch chảy trong toàn thân đều là dục vọng nóng cháy.

Cậu liều mạng lăn lộn trên giường, muốn làm giảm cảm giác dày vò ghê gớm này, nhưng vô dụng. Sự nóng ngứa trong cơ thể càng tăng cao, ma sát bên ngoài chỉ càng làm cho cơ thể nhạy cảm của cậu bị kích thích hơn.

Phải có thứ gì đó xâm nhập vào trong nội thể mới có thể giải thoát được sự khó chịu này, Tăng Thuấn Hy bị dục vọng điên cuồng bức đến đường cùng, chỉ đành đem ngón tay chọc sâu vào trong nội thể, kịch liệt trừu tống ra vào, thậm chí muốn dùng móng tay cào nát nội bích, bất chấp có thể sẽ tổn thương bản thân.

Bên trong nhất định đã bị cào nát rồi, nhưng Tăng Thuấn Hy mặc kệ, càng gia tăng kịch liệt. Phân thân của cậu cũng vì tác dụng của thuốc mà ngẩng cao lên, vật thể tím đỏ chảy ra một lượng dịch thể lớn. Huyết dịch toàn thân cậu đều xung xuống hạ thân, dục vọng đau đớn mãnh liệt chiếm hữu toàn thân cậu.

Thần trí của Tăng Thuấn Hy bị tác dụng của thuốc nuốt chửng, cậu thô bạo điên cuồng chà xát phân thân đang trương to thèm khát dục vọng, nhưng cảm thấy không cách nào làm giảm được một tia dục hoả . Cậu ngã trên đất, phân thân bị chà xác đến rách da, cũng không cảm thấy bất kì sự đau đớn nào.

Những con kiến bên trong nội thể vẫn đang cắn, dục hoả điên cuồng đang thiêu cháy. Phân thân trong tay hết lần này đến lần khác bắn ra dịch thể, nhưng dục hoả vẫn không tiêu giảm chút nào, cậu nhanh chóng bị bức đến điên cuồng.

Tăng Thuấn Hy liều mạng cuộn tay thành nắm đấm vào cửa kính, hận không thể để cơn đau làm dịu đi cơn ngứa ngáy kia, máu từ mu bàn tay từ từ rỉ ra. Nhưng không ngừng được dục vọng như con sóng từng đợt từng đợt ập đến. Thần trí đã hoàn toàn bị khống chế, cậu dần trở nên hỗn loạn. Ngoài việc muốn chọc mạnh vào hậu huyệt, cậu không còn muốn gì nữa.

Cậu thở không ra hơi kêu lên thảm thiết, rên rỉ đau đớn. Dục hoả trước mặt vẫn chưa tan, hậu huyệt tê dại điên cuồng lại có nhu cầu muốn đựơc vật lớn hơn chọc vào. Cậu đang lăn lộn trên sàn, vừa mãnh liệt xáo lộng, vừa loạn xạ tìm kiếm vật gì đó để đâm vào hậu huyệt, hoàn toàn không có tác dụng làm giảm bớt.

Thần hồn cậu đang hoảng loạn thì đột nhiên phát hiện, cây bút thư pháp trên hộc tủ, đây là mô hình mô phỏng nên kích cỡ như một cây chày, còn khắc hoa văn phức tạp. Cậu bất chấp lấy xuống, xoay ngược đuôi bút, đem hậu đình đối chuẩn với đầu trụ đó, liều lĩnh cắm mạnh vào ngồi ..... "haa......." Một tiếng thét thảm khốc, đầu trụ to lớn đó chọc vào trong tiểu huyệt nhỏ hẹp, đâm thẳng vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cậu.

Huyệt khẩu bị vật thể quá cỡ đó xé rách, máu từ trong người cậu rỉ ra, ướt đẫm khăn trải giường, nhưng cậu không một chút cảm giác. Lúc này trên người Tăng Thuấn Hy toàn là máu và dịch thể, cậu cũng không biết, toàn thân chìm vào cơn đau đớn cuối cùng đã tạm thời được thoả mãn.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ!

Tăng Thuấn Hy run rẩy đưa tay lên, để đầu trụ kia hoàn toàn rút ra khỏi hậu huyệt, rồi lại mạnh mẽ đẩy mạnh vào, khiến đầu trụ to lớn đó lại mạnh mẽ đâm vào thông đạo của cậu.

Những hoa văn không bằng phẳng trên mặt trụ, ma sát vào nội bích, khiến nội thể đã bị tổn thương của cậu càng thêm nghiêm trọng. Hình dạng vật thể quá dài đâm xuyên vào trong người cậu, tiểu huyệt yếu ớt không chịu nổi sự va chạm như vậy, máu chảy ra càng nhiều.

Tăng Thuấn Hy làm như điên động tác rút ra đẩy vào đó, căn bản không hề cảm thấy mệt mỏi hay đau đớn. Thời gian dần dần trôi đi, thể lực của cậu bị tiêu hao rất nhiều, mất máu quá nhiều cũng khiến cậu dần chìm vào cơn hôn mê.

Nhưng động tác vừa dừng, sự dày vò không ngừng lại xông đến. Tăng Thuấn Hy vô lực lại đưa vật thể vào bên trong, muốn dùng chút sức lực còn sót lại để cử động hông, nhưng đã không còn một chút sức lực nào.

Sự điên cuồng lại lần nữa nuốt chửng, cậu tê liệt ngã trên giường, toàn thân co giật kịch liệt.

...

Tiêu Vũ Lương lái xe đến nửa đường thì hoàn toàn tỉnh táo. Hắn nghĩ bản thân say đến hoá hồ đồ rồi! Bôi thuốc cho cậu xong, nên ở bên cạnh chờ cậu cầu xin, phải chờ xem bộ dạng dâm loạn của cậu mới phải, còn chạy đến đây làm gì!

Hắn lại nghĩ đến lời nói của Tiêu Vũ Đông khi xuống xe, trong lòng bắt đầu bất an. Lúc nãy hình như đã bôi một nửa thuốc trong hộp vào người Tăng Thuấn Hy, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Nghĩ đến đây, Tiêu Vũ Lương vội vàng quay xe lại, phóng nhanh về chỗ cũ.

Vừa mở cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy thảm trạng của Tăng Thuấn Hy, Tiêu Vũ Lương không khỏi phát ra một tiếng kinh hoàng. Hắn vội vã đi đến phía trước, đem Tăng Thuấn Hy đã đau đớn đến thất thần ôm vào lòng, ánh mắt của hắn từ chỗ hạ thân bị tàn phá của Tăng Thuấn Hy chuyển đến vật thể dính đầy huyết dịch kia, hắn không thể tưởng tượng nổi vừa nãy Tăng Thuấn Hy đã chịu sự hành hạ bi thảm đến cỡ nào.

Tăng Thuấn Hy vẫn đau đớn đến toàn thân run rẩy, khi cơ thể được ôm vào lòng, thì liều mạng ma sát vào người đó, bàn tay run lẩy bẩy không khống chế được muốn đâm vào trong hậu huyệt, lại run rẩy sờ vào hạ thân của Tiêu Vũ Lương. Cậu ôm chặt Tiêu Vũ Lương, trong cổ họng kêu lên thảm thiết không thành tiếng.

Tiêu Vũ Lương định thần, nhìn thấy Tăng Thuấn Hy trước mắt không quá nguy hiểm hắn mới thở phào nhẹ nhàng, mồ hôi không ngừng chảy xuống trên khuôn mặt trắng bệch của hắn.

Tăng Thuấn Hy ở trên người Tiêu Vũ Lương không ngừng mơn trớn khóe miệng hắn đòi hôn. Hắn nhìn vào đôi mắt cậu, không tự chủ được cúi xuống hôn thuận theo như mong muốn của cậu. Tăng Thuấn Hy từ khách trở thành chủ, chủ động xuất kích, dùng sức lực toàn thân ôm hôn Tiêu Vũ Lương, liếm láp trong khoang miệng hắn, muốn gặm cắn chiếc lưỡi của Tiêu Vũ Lương. Tiêu Vũ Lương lần đầu cảm nhận được Tăng Thuấn Hy chủ động mút lưỡi mình, cảm thấy đôi tay Tăng Thuấn Hy như sắt ôm chặt mình. Hắn cả người kích thích như phát nhiệt, hồn đều nhanh chóng bị Tăng Thuấn Hy hôn đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net