Chương 31: Lễ hội đèn lồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con thỏ thật lớn!" Tiểu Bảo cầm chiếc đèn con thỏ Chu Phúc làm cho nó, kích động chạy vòng quanh trên đường, đầu nhỏ ngẩng lên, trong ánh mắt trẻ con đong đầy ánh sáng dịu nhẹ phản chiếu, ở nông thôn trước nay nó chưa từng thấy qua lễ hội đèn lồng bao giờ, bởi vậy bị sự nhộn nhịp trước mắt làm cho vui sướng không thôi.

"Những thứ kia đều là hoa đăng kìa!" Phía sau Hà Dương vội vàng đuổi theo, một tay ôm lấy hài tử, tay kia nắm lấy dây cầm của đèn con thỏ, nói: "Ngươi chạy chậm một chút, cha ngươi không theo kịp ngươi mất." 

"A phụ, những vì sao!" Tiểu Bảo chỉ lên đỉnh đầu nói.

Tuy y nói giọng điệu trách cứ, nhưng trên mặt lại toàn là sự trìu mến, Hà Dương lại gần khuôn mặt Tiểu Bảo thơm thơm nó một cái, dừng bước đợi trượng phu đang chạy đến.

"Ta không sao." Chu Phúc chống quải trượng đi tới, cười bảo, "Ngươi cũng đừng ôm nó mãi thế, nó cũng đã lớn rồi có thể tự đi."

Hà Dương lắc đầu, "Không có cách nào khác, lễ hội lồng đèn đông người như vậy, nhỡ bị lạc thì biết tìm thế nào." https://saseniaa.wordpress.com/

Bận bịu chạy việc trong phủ đã xong, mới nghỉ ngơi một canh giờ, Hà Dương liền dẫn Chu Phúc cùng Tiểu Bảo đi ra ngoài xem hội đèn lồng, nếu Chu Hưng cũng ở đây thì tốt biết bao. Một nhà ba người đi dạo bốn phía, chân Chu Phúc có chút không chịu nổi, đầu gối đã bắt đầu đau đau, Hà Dương vội vàng tìm một phiến đá cho hắn ngồi nghỉ, lại mua thêm bánh ngọt cùng mứt quả, mới có thể dụ dỗ Tiểu Bảo ngoan ngoãn ngồi một chỗ không chạy loạn.

"Đau lắm sao?" Hà Dương ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu gối cho Chu Phúc, hắn cau mày nói: "Nghỉ một lát là ổn rồi." Hà Dương nói tiếp, "Ta đi phụ cận tìm xem có hiệu thuốc nào không, mua cho ngươi ít cao thuốc dán lên."

"A Dương, không sao..." "Không việc gì, ta đi một chút liền về ngay." Chu Phúc còn muốn ngăn cản y, Hà Dương đã quay người rời đi. May mắn con đường bên ngoài thật sự có tiệm bán thuốc còn đang mở, Hà Dương mua xong thuốc vừa rời đi không bao xa, bỗng bị bịt miệng lôi vào một cái hẻm nhỏ.

"Ô ô! Ô!" Y sợ hãi ra sức giãy dụa, cho đến khi thân mình bị đẩy dán lên tường đá mới mơ hồ cảm thấy người này có chút quen thuộc.

"Làm ngươi sợ rồi?" Nam tử một tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt y, tiếng nói ôn nhuận nhu hoà vang lên. Bên chân chẳng biết từ lúc nào đã nhiều thêm một chiếc đèn hoa đăng hình cá chép, mượn ánh nến mờ mờ mà nhìn rõ hình dạng hắn: "Lưu cô gia."

Lưu Hanh Nguyên cúi đầu liếm láp lỗ tai y: "Không ngờ tới vậy mà lại gặp ngươi ở đây, nhất thời khó kìm lòng, đừng trách cô gia."

"Đừng...." Hà Dương đẩy lồng ngực hắn ra, "Phu quân cùng hài tử còn đang chờ tiểu nhân, lần sau..." "Ta chỉ muốn lúc này thôi." Lưu Hanh Nguyên liếm láp dọc theo cần cổ thon dài của y mà kéo xuống dưới, "Sẽ không trì hoãn thời gian của ngươi quá lâu."

*********** https://saseniaa.wordpress.com/

Mỗi lần gặp mặt Lưu Hanh Nguyên, Hà Dương đều có chút sợ hãi, hắn khiến cho y hồi tưởng lại khoảng thời gian dơ bẩn tại Tễ Nguyệt Cát, nhưng có lẽ chính y cũng tự thừa nhận rằng, y đã trầm luân qua.

Hà Dương ngồi xổm xuống, há miệng, thuần thục phun ra nuốt vào con cặc to lớn của Lưu Hanh Nguyên, đầu lưỡi linh hoạt mềm mại quấn lấy côn thịt, nuốt vào đến tận cán, liếm láp qua từng đường gân xanh trên thân căn dương vật. Chính mình hai động dâm bên dưới cũng bị hâm nóng, dâm dịch đều nhanh chóng nhỏ từng giọt xuống đất. 

Tay Lưu Hanh Nguyên đan vào tóc Hà Dương, đột nhiên hắn thẳng lưng, thấp giọng nói: "Ha... địt ngươi, địt cái miệng dâm đãng của Uý Đông ngươi."

"A.........." Hà Dương nhịn không được ho khan, khoé mắt ngấn nước, nhưng nhìn thấy y như vậy, Lưu Hanh Nguyên càng trở lên cuồng bạo, cầm lấy tóc Hà Dương con cặc trong miệng y không ngừng rút ra đút vào, gầm nhẹ một tiếng tiết ra một lượng lớn tinh dịch đặc hơi nồng trong miệng y, "Nuốt hết."

Lưu Hanh Nguyên kéo Hà Dương lên, giật y phục của y ra, cúi đầu vội vàng mút vào hai cái vú sữa mềm mọng, Hà Dương chỉ đành nuốt hết những thứ cô gia bắn ra xuống bụng, bên miệng còn vương chút bọt trắng, Lưu Hanh Nguyên lấy tay chùi chúng đi, sau đó lại đâm vào khe lồn ấm nóng liên tục quấy quấy vang lên tiếng nước dâm dục nhóp nhép.

"Cô gia, ta phải đi rồi..... thả tiểu nhân....." Hà Dương xin hắn khoan dung.

"Chỉ mới địt cái miệng trên của ngươi, hai cái miệng dưới còn đang đói khát thèm ăn, cô gia sao có thể cam lòng thả ngươi đi chứ?" Lưu Hanh Nguyên vừa nói vừa thọc thêm một ngón tay vào trong lồn y, "Tại Mạc phủ còn có ai chơi qua ngươi như vậy chưa?"

"Không có." Hà Dương nghe tiếng nước dâm phát ra từ chính khe lồn ướt át của mình, xấu hổ lắc đầu.

"Bọn hắn là người như thế nào ta còn không rõ sao?" Lưu Hanh Nguyên cười cười, vẫn như cũ mang một bộ dáng quân tử khiêm tốn, "Người khác không nói tới, nhạc phụ kia của ta nhất định đã sớm hưởng qua tư vị của ngươi."

Bỗng hắn xoay người Hà Dương lại, con cặc đã sớm lại cứng rắn thành hình dáng hùng dũng của hắn một phát chọc mở miệng lồn ướt cắm vào trong, khi rút ra thân cặc dính đầy nước lồn ngay sau đó liền đâm thẳng vào huyệt sau: "Lỗ đít này của ngươi, chắc cũng là do lão phá trinh đi?"

"Á........... aaa........ cô gia........"

Côn thịt trong nháy mắt tiến vào cúc huyệt, mép huyệt Hà Dương cũng đã sớm tích một vòng nước dâm trộn lẫn tinh dịch, Lưu Hanh Nguyên từ hoa đăng lấy ra ngọn nến bên trong, giơ lên phía trên bờ mông trắng nõn múp rụp của y, chậm rãi nghiêng nến xuống. Giọt nến màu đỏ tươi cứ thế nhỏ lên da thịt trắng mềm như tuyết của Hà Dương, mê hoặc tâm trí Lưu công tử.

"A A A!" Tiếng Hà Dương la hoảng lên, cúc huyệt chợt co rụt lại, suýt nữa kẹp đến mức Lưu Hanh Nguyên phải bắn ra, cùng lúc đó, một cỗ nước tiểu màu vàng nhạt từ chim nhỏ căng cứng của y tưới ra, chảy xuống góc tường.

Toàn thân Hà Dương run rẩy, nhỏ giọng khóc nức nở, chỉ có Lưu Hanh Nguyên biết được, y khóc không phải vì khổ sở hay đau đớn, mà là do sảng khoái đến cực điểm.

Ở trong lỗ đít non mềm của Hà Dương đụ địt một hồi, Lưu Hanh Nguyên lại đem y xoay người lại, hai người mặt đối mặt đứng vững, hắn nắm lấy một chân Hà Dương, lại cắm cả thân con cặc từ ngọn đến gốc vào cái lồn ướt mềm đang mấp máy đói khát, giọt nến theo rung lắc rơi xuống vú y, kích thích đến mức làm y rỉ ra cả chút sữa tươi.

"Tiểu thiếu gia sắp cai sữa à?" Lưu Hanh Nguyên nhún eo địt Hà Dương chạm đến nơi sâu tận cùng trong lồn y, "Ưm." Hà Dương nhắm mắt lại, mị thịt co chặt ấm nóng nuốt lấy con cặc càng vào sâu, tử cung liên tục bị đầu cặc hôn lẩy mà mở rộng như chào đón, Lưu Hanh Nguyên vất bỏ ngọn nến, dùng hai ngón tay đùa bỡn đầu vú hồng hào: "Vậy ngươi, còn ở lại Mạc phủ sao?"

"Ta...... A......" Hà Dương bị địt đến chân muốn nhũn ra, cơ hồ đứng không vững, "Muốn cùng Đường công tử......"

"Vậy ta có thể thường xuyên thấy ngươi rồi." Lưu Hanh Nguyên hôn y một cái, môi hắn mút lấy đôi môi thở dốc rên rỉ ngọt kiều của y, nói: "Thật tốt."

Lời nói vui sướng nghe không có chút giả dối, Hà Dương chỉ cảm thấy trên môi ấm nóng, trên dưới hai miệng đều truyền đến một hồi nhiệt năng, Lưu Hanh Nguyên biết y còn phải nhanh chóng trở về, liền đẩy nhanh tốc độ, cán con cặc không ngừng dập vào miệng lồn bị kéo căng đến mức đỏ ửng, dương vật càng mạnh mẽ hơn, địt mở tử cung Hà Dương mà sảng khoái bắn ra nùng tinh đặc sệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net