Vu than q7c226-250

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 7 : Thiên địa Thần đạo

Chương 226 

Địa hình thay đổi 

Dịch: rambo210

Nguồn: Sưu tầm

Sơn động trong đáy biển vô cùng bí ẩn, cho dù đã tới một lần nhưng Hạ Nhất Minh vẫn như trước không thể tìm ra nó.

 Truyện "Vũ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Bởi bọn họ theo phương hướng tìm tới đây mà không phải di chuyển bằng Truyền tống trận. Ngọn núi dưới đáy biển này vô cùng to lớn, khó tìm nơi tiến vào lúc trước. Bất quá cũng may bên cạnh Hạ Nhất Minh còn có người như Bách Linh Bát. Gã đặt Định vị khí trong sơn động, hơn nữa không ngừng phát ra tin tức chỉ bản thân gã tiếp thu. Bởi thế được Bách Linh Bát dẫn đường, bọn họ mất mấy canh giờ đã đi qua phân nửa ngọn núi, tới nơi lúc trước đã tiến vào.

Nhìn Bách Linh Bát vén đám rong rêu che khuất huyệt động, đôi mắt Hạ Nhất Minh mơ hồ phát sáng.

Ý niệm hắn mau chóng phóng thích, theo đó chậm rãi gật đầu.

 Truyện "Vũ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Trong phạm vi hắn thăm dò, huyệt động không tồn tại nhân loại hoặc sinh mệnh cường đại khác. Đương nhiên trong huyệt động có vài khí tức sinh mạng nhỏ bé cơ hồ không cần quan tâm. Ngẩng đầu bước vào, mọi người đã rất nhanh tiến vào đại sảnh.

Nhìn cảnh quen thuộc này đám người Hạ Nhất Minh đôi mắt ánh lên vẻ mong chờ. Giống như đôi mắt bọn họ ấn giấu ngọn lựa đang bùng cháy.

Bảo trư hừ vài tiếng, nói:

- Ngũ Hành Môn thật ngu ngốc, Nơi quan trọng như vậy lại không phái người canh gác. Hắc hắc. Nếu chúng ta phát hiện nơi này, nhất định sẽ phái một vị Thần đạo cường giả thủ hộ.

Hạ Nhất Minh giật mình, trầm ngâm một chút nói:

- Bảo trư. Nếu Hạ gia trang phát hiện bảo tàng này, ta cũng sẽ không để người canh giữ.

Bảo trư sửng sốt, đôi mắt đầy vẻ hoài nghi.

Ánh mắt Hạ Nhất Minh không ngừng chuyển động, đồng thời hắn thấp giọng nói:

- Hoàn cảnh nời này khá kỳ lạ. Cả ngọn núi ẩn nặc dưới đáy biển, đối với người không biết mà nói, chính là sự che giấu tốt nhất.

Hắn nói tới đây dừng một chút, cười nói:

- Nếu chúng ta không biết tồn tại ngọn núi ở nơi này, cho dù bay qua cũng không dừng lại xem xét. Bởi thế không ai thủ hô nơi này mới là tốt nhất.

Bảo trư nghiêng đầu như tự hỏi.

Hạ Nhất Minh nói quả thật có đạo lý. Địa hình kỳ dị như vậy, khả năng bị phát hiện là rất thấp. Hơn nữa nếu thật sự phái một vị Thần đảo cường giả trấn giữ nơi này, thời gian buồn chán dạo quanh, khả năng gặp một đầu Thần thú hay nhân loại là rất lớn.

Chớp mắt, bảo trư không phục nói:

- Không phái người thủ hộ nơi này. Nếu bị Thần thú trong biển phát hiện, khi đó sẽ ra sao?

Hạ Nhất Minh bật cười, nói:

- Bảo trư. Sinh vật đại dương có đặc điểm thế này. Sinh vật càng cường đại thân thể càng to lớn. Huyệt động dẫn tới đây Tiên thiên linh thú đại dương đã không thể tiến vào. Bởi vậy cơ bản sẽ không bị linh thú cường đại phát hiện. Về phần đám sinh vật yếu ớt...

Hạ Nhất Minh cười cười, không thèm nói thêm.

Bảo trư cũng đã hiểu, đám người Ngao Mẫn Hành cứ cách trăm năm tới đây một lần, nếu phát hiện huyệt động bị sinh vật đại dương chiếm cứ, khẳng định sẽ không nương tay. Tới lúc đó cho dù là Tiên thiên linh thú cũng đi vào tử lộ.

Bảo trư vận lực, thoáng cái đã nhảy lên lưng Lôi điện, nói:

- Được rồi. Ngươi nói có lý.

Hạ Nhất Minh mỉm cười tiến lên, sau khi gõ gõ thạch bích, khuôn mặt hắn hiện rõ vẻ kinh ngạc.

Lần trước tới đây bọn họ đi cùng Ngao Mẫn Hành, dưới sự giám sát của hai vị Thần đạo cường giả, đám người Hạ Nhất Minh tuyệt đối chấp hành quy củ. Đừng nói tùy ý kiểm tra như lúc này, cho dù đi lại xung quanh cũng không thể.

Bất quá hoàn cảnh hiện tại, bọn họ không cần cố kỵ quá nhiều, cho dù cần phá hủy nơi này, bọn họ cũng thoải mái hành động.

Dù sao đám người Ngao Mẫn Hành muốn trở lại đây cũng phải mười năm sau. Thời gian dài như vậy đủ để bọn họ xóa sạch dấu vết. Bách Linh Bát đột nhiên nói:

- Ngươi phát hiện điều gì?

Hạ Nhất Minh thấp giọng nói:

- Bức vách này không biết là tài liệu gì lại cứng rắn tới vậy?

Hắn lắc đầu tựa hồ như khó tin nói:

- Ta đã thử qua. Cho dù dùng Thần lực cũng không cách nào tổn hại.

Bảo trư cùng Lôi điện nhất thời kinh hãi, ánh mắt tràn ngập tò mò.

Hạ Nhất Minh lúc này là một vị Thần đạo cường giả hàng thật giá thật, nếu ngay cả Thần lực của hắn cũng không thể phá hư bức vách, chỉ e độ cứng của nó đã ngang ngửa Thần khí. Bách Linh Bát đôi mắt lóe sáng, nói:

- Thần lực có thể phá hư bức vách này.

Hạ Nhất Minh kinh ngạc, hắn không ngờ Bách Linh Bát lại nhàn rỗi muốn chứng minh quan điểm của mình. Bảo trư khẽ cười, Lôi điện do dự một chút, chiêc sừng trên đầu ngưng tụ lôi điện cường đại.

Một tia điện mang tím sẫm như ẩn như hiện, bạch mã muốn dùng thực lực thử độ cứng bức vách này.

Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ biến, vội vàng nói:

- Lôi điện. Năng lực của ngươi không nên sử dụng tại đây. Nếu để lại dấu vết sau này sẽ rất phiền toái.

Bạch mã chớp mắt, tia điện mang trên sừng rốt cuộc thu lại.

Lôi điện lực mặc dù cường đại nhưng đồng thời dấu vết để lại rất rõ, trong khi đám người bọn họ tới đây không muốn Ngũ Hành Môn biết, bởi thế Lôi điện không thể ra tay công kích.

Bảo trư bốn vó khẽ động đã vọt tới, thân thể nó hóa thành một đạo quang mang nhanh chóng trùng kích bức vách.

Tiểu tử này mặc dù không biến thân nhưng lực lượng thân thể không thua kém bất kỳ đầu Thần thú nào. Huống hồ trên thân thể bảo trư mơ hồ lóe ra quang mang kỳ dị, đây chính là lực lượng bảo hộ đặc biệt khi nó tiến giai Thần đạo cảm ngộ được.

Một tiếng nổ lớn vang lên khi thân thể bảo trư tiếp xúc cùng bức vách. Lúc này tiểu tử như bị khóa chặt trên đó, tròng mắt đảo loạn, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin.

Hạ Nhất Minh khẽ cười, nói:

- Tiểu tử kia. Đã tin chưa?

Bảo trư khẽ động thân thể, lập tức rời khỏi bức vách rơi xuống. Ánh mắt mọi người không khỏi kinh hãi lần nữa.

Sau khi bị Thần thú như bảo trư công kích, bức vách này ngay cả một chút tổn hại cũng không xuất hiện. Bức vách vẫn bóng loáng như gương không một vết rạn.

Tuy nói bảo trư không xuất toàn lực nhưng va chạm vừa rồi không phải tầm thường. Bởi vậy có thể thấy độ cứng của bức vách này cho dù Thánh thú đại dương tới đây cũng đừng mong phá hư. Đám người Ngao Mẫn Hành hẳn biết rõ điều này bởi vậy thoải mái không cử người canh giữ.

Hạ Nhất Minh quay đầu, hắn cười dài nói:

- Bách huynh. Thần lực thật sự có thể phá hủy bức vách này sao?

Đôi mắt Bách Linh Bát phát sáng đột nhiên bắn ra một đạo quang mang. Đạo quang mang này trong hư không hình thành một hình lập thể.

Đây là một ngọn núi lớn, mặc dù không biết bị thu nhỏ bao nhiêu nhưng bất luận nhìn từ góc độ nào cũng thấy nó vô cùng cao lớn. Đồ hình trong hư không chậm rãi biến hóa, một đạo quang mang đột nhiên sáng lên, nó xẹt qua ngọn núi mô phỏng này. Hạ Nhất Minh nhăn mặt, hắn biết đây tượng trưng cho kiệt tác của một vị Thần đạo cường giả.

 Truyện "Vũ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Một vị Thần đạo cường giả, phát ra quang mang thần binh chém đứt ngọn núi cũng không phải chuyện kỳ lạ. Bất quá biến hóa tiếp theo khiến hắn thất kinh.

Trong hư không đột nhiên xuất hiện vô số dao động như sóng biển, chúng bao phủ ngọn núi mô phỏng kia. Đồ hình chậm rãi hạ xuống, sườn núi có một huyệt động nhỏ. Huyệt động này không nghi ngờ chính là nơi bọn họ đang đứng.

Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ biến, nói:

- Bách huynh. Đây là thứ gì?

- Ta mô phỏng lại trước đây.

Bách Linh Bát bình tĩnh nói:

- Ta dựng lại nguyên trạng ngọn núi này.

Bảo trư đột nhiên kêu lớn:

- Ta hiểu rồi. Nơi này vốn là hòn đảo nhỏ.

Bách Linh Bát chậm rãi gật đầu, nói:

- Đỉnh núi này vốn xuất hiện trên mặt nước, nhưng bị một người chém đứt.

Gã dừng một chút nói:

- Bức vách này cũng như vật chất xung quanh. Bởi thế Thần lực chặt đứt cả ngọn núi khẳng định có thể phá vỡ bức vách này.

Hạ Nhất Minh không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí.

Những vị Hư thần cảnh cường giả bọn họ muốn tạo ra chút thương tổn nhưng bức vách không hề suy chuyển. Không ngờ người kia một kích trực tiếp chém cả ngọn núi thành hai nửa. Cùng là Thần đạo cảnh giới, chênh lệch không ngờ khó tin tới vậy.

Thở dài một hơi, Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:

- Ngũ Hành Lão tổ quả không hổ danh Chân thần cảnh cường giả. Uy lực không phải chúng ta có thể tưởng tượng.

Bảo trư cùng Lôi điện đồng thời trầm xuống. Bọn họ mặc dù không cuồng vọng tới độ cho rằng bản thân vô địch thiên hạ nhưng ít nhiều cung có vài phần hăng hái, thiếu niên đắc chí.

Bất quá trong một tháng vừa rồi, đầu tiên gặp một người đeo mặt nạ tu vi Hư thần cảnh áp chế hoàn toàn, lúc này được chứng kiến Ngũ Hành Lão tổ cường đại tới khó hình dung. Trong lòng bọn họ thật sự dao động.

Khoảng cách tới xưng hào Vô địch thiên hạ còn quá xa.

Quyển 7 : Thiên địa Thần đạo

Chương 227 

Tiên dịch thần dược 

Dịch: rambo210

Nguồn: Sưu tầm

Trong huyệt động chờ đợi một tháng, rốt cuộc Thủy Tinh Cung cũng mở cửa. Trong khoảng thời gian này, bọn họ chia nhau thăm dò hoàn cảnh xung quanh.

 Truyện "Vũ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Theo suy đoán của Bách Linh Bát, nơi này là một ngọn núi lớn, sinh vật cường đại xung quanh hẳn không ít. Nhưng trên thực tế, sau khi thăm dò bọn họ mới biết, cơ bản trăm dặm xung quanh không xuất hiện nhiều sinh vật đại dương cường đại.

Sinh vật hung mãnh tại Ngoại hải có thể nói nhiều không kể hết, trăm dặm xung quanh lại không xuất hiện, quả là chuyện lạ. Lúc này cho dù Bách Linh Bát cũng không tìm ra nguyên nhân.

Mặc dù mọi người đều biết chuyện này có liên quan tới Ngũ Hành Lão tổ khi trước nhưng đoán không ra vị Chân thần cảnh cường giả trong truyền thuyết kia rốt cuộc động tay động chân thế nào? Bởi thế bọn họ cảm thấy nơi này vô cùng thần bí.

Muốn tìm ra đáp án này, một tháng qua bọn họ tìm kiếm nhưng cuối cùng vẫn không thể khám phá thêm.

Nếu không phải thời điểm Thủy Tinh Cung mở cửa sắp tới, đám người Hạ Nhất Minh khẳng định dò xét tới cùng.

Lần nữa tiến vào đại sảnh. Hạ Nhất Minh lấy ra Ngũ Hành Hoàn, dựa theo phương pháp lúc trước Ngao Mẫn Hành hướng dẫn, đặt kiện Thần khí vào vết lõm.

Lần trước mở cửa Thủy Tinh Cung cần tập hợp Ngũ hành lực lượng của hai vị Thần đạo cường giả là Ngao Mẫn Hành cùng Hạ Nhất Minh.

Bất quá đó là bởi Thủy Tinh Cung năm ngàn năm chưa mở ra nên muốn khai mở cần lực lượng cực lớn.

Lúc này hoàn toàn khác, thời gian chỉ mới một năm, Hạ Nhất Minh thậm chí không sử dụng tới một phần năm Thần lực đã dễ dàng mở cánh cửa thông đạo. Trong lòng hắn âm thầm công nhận, phương diện này Ngao Mẫn Hành không lừa gạt mình.

Cách cửa Thủy Tinh Cung chỉ cần cách trăm năm mở một lần, đừng nói Ngụy thần cảnh cường giả, cho dù Hư thần cảnh cường giả nắm giữ Ngũ Hành Hoàn cũng dễ dàng mở ra.

Hạ Nhất Minh xoay người, vỗ vỗ lên cổ Lôi điện, theo sau ôm bảo trư cùng Bách Linh Bát tiến vào. Lôi điện đứng lại đưa mắt nhìn theo.

Lúc này tiến vào trộm Tiên dịch thần dược, vì dự phòng vạn nhất bọn họ lưu lại Lôi điện bên ngoài.

Dù sao sau khi trải qua nghi thức cao giai bạn sinh, Hạ Nhất Minh cùng Lôi điện tâm ý tương liên. Chỉ cần khoảng cách hai bên không quá xa, bọn họ có thể cảm nhận ý niệm của nhau. Lôi điện đứng ngoài dĩ nhiên bởi cẩn thận, nhưng chủ yếu để đề phòng Ngũ Hành môn đệ.

Nếu đám người Ngao Mẫn Hành nổi hứng ba tháng sau chạy tới, khẳng định có chuyện. Mặc dù khả năng này không lớn nhưng đám người Hạ Nhất Minh không thể không đề phòng. Tiến vào Thủy Tinh Cung, ánh mắt đầu tiên Hạ Nhất Minh chăm chú nhìn tới cánh cửa ngăn cách nội sảnh.

Cùng lúc liếc nhìn Bách Linh Bát cùng bảo trư, Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu tiến vào đại sảnh. Giây phút này hắn phát hiện trái tim đập mãnh liệt.

Cánh tay khẽ vận lực cánh cửa tiến vào nội sảnh lập tức mở ra. Ngay lúc này cánh cửa bên ngoài thông đạo nhất thời đóng lại.

Lôi điện truyền vào tin tức, tất cả đều bình thường cùng âm thanh chúc phúc.

Hạ Nhất Minh khẽ cười, hắn gật đầu nhìn thông đạo phía trước, đôi mắt kiên định rất nhiều.

Sau khi đi qua thông đạo dài, đám người Hạ Nhất Minh rốt cuộc cũng tới được nơi quan trọng nhất Thủy Tinh Cung.

Mặc dù đây là lần thứ hai tiến vào nơi này, nhưng lần trước đi cùng Ngao Mẫn Hành, không thể tự do hành động.

Nội sảnh Thủy Tinh Cung vẫn vô cùng mỹ lệ, tại trung tâm vẫn là nơi cung cấp Tiên dịch thần dược.

Năm ngàn năm trước khi thiên địa lực lượng dư thừa cũng phải mất trăm năm mới ngưng kết một giọt Tiên dịch thần dược. Tuy lúc này thiên địa lực lượng đã khôi phục nhưng còn xa mới có thể so sánh với trước đây. Hạ Nhất Minh nhìn bảo trư, tiểu tử kia sau khi tiến vào nơi này chỉ gắt gao nhìn một phía.

Phía đó là nơi tăm tối trên bức vách nội sảnh. Với thị lực Hạ Nhất Minh cũng không cách nào nhìn ra trong bóng tối có vật gì.

Bách Linh Bát đảo mắt một lượt, đột nhiên nói:

- Nơi này hình thành tự nhiên, cơ hồ rất ít dấu vết nhân loại kiến tạo.

Trong lòng Hạ Nhất Minh nhất thời khẩn trương.

Nơi này là trọng địa Ngũ Hành Môn, lần trước tiến vào biểu hiện của Ngao Mẫn Hành vô cùng cẩn trọng. Mặc dù biết bức vách Thủy Tinh Cung vô cùng cứng rắn nhưng cơ bản lão không dám đụng tới. Bởi vậy có thể thấy được trong lòng bọn họ, nơi này quý trọng ra sao?

Nếu nói có người cải tạo nơi này, khẳng định đáp án chỉ có một. Chính là người phát hiện ra nơi này, Ngũ Hành Lão tổ.

Ánh mắt nhìn vào nơi tăm tối trên bức vách, Hạ Nhất Minh khẽ nói:

- Nơi nào từng được nhân loại cải tạo.

Bách Linh Bát chỉ phía trước nói:

- Thạch bát tại trong tâm là nơi bị vật sắc bén nào đó cắt qua.

Hạ Nhất Minh giật mình, xem ra Ngũ Hành Lão tổ sau khi phát hiện nơi này biết sự quý giá của Tiên dịch thần dược bới đặc biệt kiến tạo thạch bát. Sau khi có thứ này dĩ nhiên không lãng phí một giọt Tiên dịch thần dược nào.

Bất quá cũng bởi nguyên nhân này Hạ Nhất Minh có thể xác định, Ngũ Hành Lão tổ cũng không biết trong vách nội sảnh còn có bí mật khác.

 Truyện "Vũ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Khẽ vỗ lên đầu bảo trư, tiểu tử này sau khi được cho phép lập tức phóng tới.

Bất quá tốc độ của nó rất nhanh nhưng khi tiến vào nơi tăm tối kia, sắc mặt Hạ Nhất Minh khẽ biến.

Khi thân thể tiểu tử kia hoàn toàn biến mất trong đó, Hạ Nhất Minh đột nhiên phát hiện, ý niệm giữa hắn và bảo trư đã bị cắt đứt.

Nơi nội sảnh Thủy Tinh Cung mỹ lệ này ẩn giấu lực lượng kỳ dị, ý niệm nhân loại căn bản không thể cảm ứng.

Hạ Nhất Minh có cảm giác, lực lượng không có trí tuệ này thuộc về Thủy Tinh Cung.

Mặc dù hắn không biết lực lượng này sinh ra từ đây nhưng mơ hồ cảm giác, bởi có sự tồn tại cua nó mới khiến ngọn núi này xuất hiện Tiên dịch thần dược, chí bảo do thiên địa tạo ra.

Lực lượng này giống như vị Thần thủ hộ, ý niệm của Hạ Nhất Minh vừa chạm vào bức vách nội sảnh nhất thời bị nó chặn lại. Hắn tin tưởng, không chỉ bản thân có cảm giác này, cho dù Ngao Mẫn Hành, thậm chí Ngũ Hành Lão tổ khi trước cũng vậy.

Chưa kể khi phát hiện bảo khố này cho dù Thần đạo cường giả cũng cẩn trọng, không dám phóng thích lực lượng dò xét.

Bởi khi dò xét không có kết quả lại làm Tiên dịch thần dược biến mất, đối với Ngũ Hành Môn mà nói thật sự là bi kịch. Bởi thế bọn họ chỉ có thể dựa vào ánh mắt, lời nói liên lạc lẫn nhau.

Chỉ là Hạ Nhất Minh nghĩ không ra, cỗ lực lượng này thần kỳ tới độ ngay cả ý niệm cũng có thể ngăn chặn.

Hắn do dự một chút, rốt cuộc cũng tiến tới xem xét.

Bảo trư dù sao cũng là một đầu Thần thú, dù nơi này ẩn giấu cơ quan cũng không có khả năng giết chết nó. Hắn khẽ quát một tiếng:

 Truyện "Vũ Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

- Bảo trư.

Trong bóng tối nhất thời truyền ra tiếng hừ hừ quen thuộc. Chỉ cần nghe được âm thanh này, Hạ Nhất Minh đã cảm thấy yên tâm. Âm thanh bảo trư rõ ràng biểu lộ nó đang rất an toàn, chỉ bất quá đang di chuyển trong thông đạo nhỏ.

Yên lặng đợi một lát, từ trong bóng tối vang lên âm thanh bảo trư.

- Tìm được rồi.

Âm thanh này tràn ngập vẻ điên cuồng cùng kinh hỉ.

Hai hàng chân mày Hạ Nhất Minh nhướng lên, hắn lập tức hiểu được bảo trư đã tìm ra mục tiêu, hơn nữa số lượng Tiên dịch thần dược khẳng định không ít. Điều này chỉ cần nghe âm thanh hưng phấn của tiểu tử kia cũng biết. Dù sao nếu chỉ có một vài giọt, bảo trư tuyệt đối không thể điên cuồng tới vậy.

Song quyền nắm chặt chậm rãi buông lỏng, Hạ Nhất Minh thở phào nhẹ nhõm. Hai tháng lo lắng giờ phút này rốt cuộc đã hoàn toàn buông lỏng. Bất quá biến hóa tiếp theo nằm ngoài dự liệu của hắn.

Bảo trư không lập tức trở lại, nửa canh giờ sau ý niệm Hạ Nhất Minh lần nữa liên lạc được với nó. Bất quá trông qua ý niệm Hạ Nhất Minh không khỏi thất kinh. Thì ra nơi đó còn có một thông đạo dẫn ra ngoài, bảo trư cứ thế đi theo.

Bất quá thông đạo này không những nhỏ, hơn nữa bên trong tràn ngập lực lượng thần bí nào đó. Ngay cả bảo trư cũng muốn né tránh càng không cần nhắc tới đám sinh vật khác. Qua vô số năm không ai phát hiện ra thông đạo đó cũng không phải ngẫu nhiên. Vòng vo một hồi bảo trư cũng trở về đường cũ.

Sau hồi lâu trong bóng tối lóe lên thân ảnh màu trắng, lúc này trên móng trước tiểu tử kia nắm giữ một Không gian giới chỉ nhỏ.

Hạ Nhất Minh cười khổ không thôi, ôm tiểu tử kia vào lòng. Bất quá hắn cũng không trực tiếp xem bên trong Không gian giới chỉ mà trực tiếp giao tiếp ý niệm cùng bảo trư. Theo sau thân thể Hạ Nhất Minh đột nhiên cứng đờ. Lúc này hắn trải nghiệm tâm trạng bảo trư khi nãy.

Tới đây hắn đã rõ, tiểu tử kia vì sao có biểu hiện thất thố như vậy. Bởi nó thấy được một cảnh thật sự rung động. Trên bức vách có một thông đạo chỉ lớn hơn nắm tay người trưởng thành.

Nếu không phải sau khi bảo trư tiến giai Thần đạo nắm giữ năng lực biến hình, cho dù bản lĩnh lớn hơn cũng không cách nào tiến vào trong đó. Cuối thông đạo này có một ao lớn.

Trong ao này không chứa nước biển mà tràn đầy Tiên dịch thần dược màu trắng.

Quyển 7 : Thiên địa Thần đạo

Chương 228 

Ba năm khổ tu 

Dịch: rambo210

Nguồn: Sưu tầm

Bất luận kẻ nào biết được giá trị Tiên dịch thần dược khi thấy số lượng tới một ao đều không thể không điên cuồng.

Hạ Nhất Minh căn bản không thể xác định trong ao này có bao nhiêu Tiên dịch thần dược. Bất quá có thể khẳng định, chỉ cần hắn lấy đi toàn bộ số Tiên dịch thần dược này, muốn tắm rửa tuyệt đối không vấn đề.

Theo sau trong lòng dâng lên niềm vui sướng mãnh liệt, Hạ Nhất Minh mỉm cười, đây là cảm xúc Lôi điện truyền tới. Ba người bọn họ nhất thời rơi vào cảm giác hưng phấn cực độ. Sau hồi lâu tâm trạng Hạ Nhất Minh dần bình tĩnh lại.

Hắn hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng áp chế tâm tình dao động. Cúi đầu nhìn xuống thấy đôi mắt tiểu gia hỏa sáng không kém gì ánh mắt Bách Linh Bát, Hạ Nhất Minh biết, biểu hiện của mình vừa rồi chỉ e cũng không kém. Cười hắc hắc, Hạ Nhất Minh tiếp tục dụng ý niệm cảm nhận những điều bảo trư trải qua.

Tiểu gia hỏa này vốn mang theo Không gian giới chỉ, vì chuyến đi này thậm chí chuẩn bị thêm hai chiếc hồ lô. Mặc dù hồ lô này không tính là lớn nhưng mỗi chiếc chứa vài trăm giọt Tiên dịch thần dược không vấn đề.

Trước khi tiến vào nơi này, cho dù bọn họ lạc quan thế nào cũng nghĩ không ra có nhiều Tiên dịch thần dược tới vậy.

 Truyện "Vũ Thần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net