[Huấn] SEHNSUCHT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Allan


Contributor/ Co-writer: Hoa Nắng


Thể loại: Huấn văn hiện đại, phụ tử, tra cha trọng sinh, bối cảnh ngành luật


Nhân vật chính: Mạc Quân, Mạc Thiếu Dương


...........................


Mạc Quân cau mày, đưa mắt nhìn thiếu niên trước mắt. Cậu đã cao hơn rất nhiều từ lúc hai người tách ra ở riêng, tính tình cũng không hoạt bát như trước. Dáng dấp trẻ con đã dần bị góc cạnh thay thế, điểm duy nhất giống với lúc Mạc Quân gặp cậu ở dưới quê chính là đôi mắt.

Gã có hơi không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, sắp xếp từ ngữ một lúc rồi mới hỏi, "Không có gì muốn giải thích sao?"

Mạc Thiếu Dương im lặng suy tư trong chốc lát trước khi đáp, "Không có, thưa luật sư Mạc."

Xa cách mấy năm, Mạc Thiếu Dương càng lúc càng trở nên trầm lặng ít lời. Cậu không muốn giải thích nhiều, Mạc Quân cũng không có ý định bắt buộc cậu phải chạy đến trước mặt gã kể khổ. Cậu đã không còn là cậu thiếu niên đứng ở ngã tư đường năm nào đó chờ gã lái xe đi ngang qua, cũng không còn là thiếu niên luôn trông chờ đến lúc họp phụ huynh để được ngồi gần gã trong chốc lát nữa.

Cậu đã trưởng thành, đã học được cách che giấu cảm xúc vốn là yêu cầu cơ bản của một luật sư rồi.

Gã tiếp tục hỏi, "Trách nhiệm này thuộc về ai?"

Mạc Thiếu Dương dường như không cần suy nghĩ, lập tức đưa ra câu trả lời, "Tất cả là tại tôi, xin lỗi, luật sư Mạc."

...............................

Sau đó nữa, cả tá thứ đồ ăn vặt ấu trĩ và độc hại nhất mà một đứa trẻ có thể nghĩ tới trút lên người cậu. Giọng Mạc Quân cứng đờ và lạnh tanh vang lên, "Mua cho con."

Mạc Thiếu Dương sững sờ, không biết nên có phản ứng gì cho phải. Cậu từ trước đến nay chưa hề và không thể tưởng tượng được ra nổi cái cảnh Mạc Quân đứng ở trước quầy bán đủ thứ hàng hóa đắt đỏ ở sân ga, chọn tới chọn lui mấy gói đồ ăn vặt đầy hóa chất này rồi nhét chúng vào chiếc túi xách da hàng hiệu, sau đó lại lôi chúng từ trong đó ra rồi đưa cho cậu, bởi vì nhìn thế nào thì hành động này không hề phù hợp với tính cách của Mạc Quân, đống đồ ăn vặt tặng kèm đồ chơi này lại càng không phù hợp với chiếc túi xách da kia, cực kỳ cực kỳ lạc quẻ.

...............................

Luật sư Mạc giơ tay, Mạc Thiếu Dương lại theo bản năng nhắm mắt lại.

"Con muốn rời khỏi ba đến thế sao, Thiếu Dương?", Mạc Quân hỏi.

Mạc Thiếu Dương ngơ ngác nhìn gã, dường như không thể tin được có ngày mình lại nghe thấy luật sư Mạc bất bại nói chuyện bằng giọng hụt hẫng và buồn bã nhường đó. Những lời mà gã nói thật lạ, từng chữ riêng lẻ thì có nghĩa nhưng sao ghép lại thành câu lại khó hiểu như thế chứ?

"Rời xa" ư? Ban đầu chẳng phải chính gã đã đẩy cậu ra hay sao?




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net