Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


12.

Lúc Cơ Phát tỉnh lại, đại não đau đớn trì trệ một lúc mới ý thức được mình đang ở tẩm cung của Hàn Diệp. Tiểu thái giám bên cạnh thấy y tỉnh lại thì vội vàng vui mừng xông ra ngoài thông báo. Chẳng mấy chốc, Hàn Diệp từ bên ngoài vội vã tiến vào, ngồi xuống cạnh giường, trưng ra dáng vẻ như trẻ nhỏ làm sai e dè nói: "Ta vừa ra đọc sách ở thư phòng..."

Cứ như đang giải thích vì sao hắn không ở cạnh chăm nom, Cơ Phát thấy lòng mình mềm nhũn. Y muốn ngồi dậy, Hàn Diệp mau chóng giúp đỡ, hắn thuận tay lót cái gối dưới lưng y: "Thái hậu nghỉ ngơi đàng hoàng vào, ngủ hết một ngày một đêm, thật là hù chết người mà." Hắn gọi người mang canh tới rồi ra hiệu cho kẻ hầu người hạ trong phòng lui cả ra, tự mình bưng chén canh, từng thìa từng thìa một đút cho tiểu Thái hậu.

Thìa canh đưa đến miệng, Cơ Phát chần chờ một lát, sau rồi cũng hé môi nhận lấy. Rất thanh đạm, lẫn ít vị đắng đặc trưng của thuốc, hương vị của nó mà nói chính xác thì chẳng ra làm sao cả. Hai tay Hàn Diệp bận rộn không ngừng, miệng thì cứ lải nhải: "Thái y nói thân thể Thái hậu vốn đã yếu rồi, còn phải tối mắt tối mũi mấy ngày đêm liền khiến khí cấp công tâm (*) nên mới ngất đi, cũng may không thương tổn tới căn cốt, chỉ cần điều trị tốt và nghỉ ngơi nhiều hơn sẽ dần dần bình phục..." Thấy Cơ Phát nếm thìa canh mà lông mày bất giác xoăn tít lại, Hàn Diệp bèn dỗ: "Đây là dược thiện Thái y điều chế riêng cho Thái hậu, hương vị có hơi kỳ cục nhưng Thái hậu phải cố ăn một chút mới chóng khỏe được".

(*) Khí cấp công tâm: Là xuất hiện cảm xúc không tốt, dẫn đến triệu chứng toàn thân, ví dụ nôn mửa, trong lòng buồn bực, tim đập nhanh, nôn ra máu, choáng đầu...

Cơ Phát còn đang lần khần ngậm ngụm canh, nghe vậy chỉ đành gật đầu ráng nuốt cho trôi. Hàn Diệp thấy thế, khóe miệng chợt cong lên. Chẳng bao lâu sau, chén canh đã cạn sạch, Hàn Diệp vừa đứng dậy đặt chén lên bàn thì nghe Cơ Phát hỏi: "Lý do ta vất vả đến khí cấp công tâm mấy ngày liền, Bệ Hạ sao lại không biết chứ?"

Hàn Diệp ngoảnh đầu, nhìn thấy người kia tựa bên giường, tóc xõa dài, một lớp áo trắng ngà mỏng manh thôi cũng khiến thân thể y càng trở nên gầy gò. Trong đêm, ánh lửa lập lòe rọi lên khuôn mặt y hắt lên vách thành một mảng tối ngòm. Trái tim Hàn Diệp chùng xuống, hắn trở lại bên giường, nhẹ nhàng lên tiếng: "Mẫu hậu nhích ra một tí, chừa chỗ cho ta với", đoạn ra hiệu cho Cơ Phát lùi vào trong.

Tiểu Thái hậu nghiêng đầu: "Mệt lắm, nhích không nổi." Xem ra, ăn no đẫy bụng rồi nghỉ ngơi xong là lại có tinh thần rồi. Hàn Diệp hết cách với tiểu Thái hậu đang nằm bẹp vì ốm, đành tự cởi giày rồi bò lên giường. Tiểu Thái hậu vội nói: "Đường đường là vua của một nước mà lại cùng ta chung giường chung gối, còn ra thể thống gì?"

"Ta còn chưa nằm xuống mà Thái hậu đã nghĩ đến việc chung giường chung gối rồi à?" Hàn Diệp vươn tay chỉnh lại gối đầu rồi thoải mái ngả đầu lên, xong hắn tiện tay nhặt lấy một vạt tóc của y lên nghịch. Nghịch chán rồi, hắn mò đến tựa đầu lên người Cơ Phát.

Tiểu Thái hậu nửa ngồi nửa nằm trên giường, còn Hàn Diệp gối đầu lên eo y, thủ thỉ: "Hôm đó Thái hậu cài cây trâm ta tặng, trông đẹp lắm, ta rất vui." Hắn đắc ý nhúc nhích đầu, rồi lại "ừm" một tiếng, nhăn nhó nói: "Thái hậu gầy quá, ta nằm bị cấn rồi." Xương hông của y chìa cả ra, hắn sờ lên mà xót hết cả ruột. Hàn Diệp thôi nghịch tóc Cơ Phát, lần sang bắt lấy cánh tay y. Cơ Phát để mặc hắn xắn tay áo mình lên tới khuỷu, lộ ra một đoạn xương tay gầy như que củi, khớp xương chỗ cổ tay cũng nhô ra nhọn hoắt. Hàn Diệp cảm thấy khó chịu, bèn kéo tay áo y xuống rồi vòng hai tay ngang ôm ngang cả người Cơ Phát vào ngực. Vòng eo y bé tí tẹo, cảm giác chỉ cần một cánh tay thôi cũng đủ để ôm trọn rồi. Hàn Diệp hết dụi đầu lại cọ mặt vào người y, rầu rĩ nói: "Thái hậu nhất định phải ăn nhiều vào".

Cơ Phát nhìn cái kẻ đang bám dính trên người mình, Hàn Diệp vẫn ôm khư khư y mà nói chuyện. Nhiệt dồn nhiệt. Chẳng mấy chốc, hơi nóng lan qua quần áo rồi thấm vào cơ thể làm bụng y trở nên nóng ẩm. Bàn tay tiểu Thái hậu bất giác giơ lên, chạm vào đầu Hàn Diệp. Y không vuốt ve, chỉ chọc chọc cây trâm bạch ngọc trên đầu hắn, đoạn nói: "Bệ Hạ còn chưa nói cho ta biết ta phải dùng thứ gì để trao đổi. Ta đã vất vả quá độ, Bệ Hạ lại có tâm nhất minh kinh nhân (*), tất nhiên ta thuận theo ý Bệ hạ, Bệ hạ cũng đã chấp chính rồi".

(*) Nhất minh kinh nhân: Ví lúc bình thường không động thanh sắc, đột nhiên làm những việc khiến người ta kinh ngạc.

"Ai bảo ta chưa nói chứ. Thái hậu quên rồi, người nghĩ kỹ lại đi."

Là câu nói "một trái tim" như đùa giỡn kia sao? Cơ Phát rất muốn cười, nhưng rốt cuộc lại cười không nổi. Tay y dừng trên gáy Hàn Diệp, than một câu: "Bệ Hạ nói đùa rồi, người và ta thân phận cách xa, một trái tim của ta thì có ích gì, trao đổi làm sao..."

"Nhưng ta đã hôn người rồi." Hàn Diệp nhỏm phắt dậy khỏi người Cơ Phát, vẫn không quên cẩn thận gỡ xuống bàn tay y còn đang đặt trên đầu mình. Hắn ngồi trước mặt Cơ Phát, nhướn người tới, đặt một tay lên ngực tiểu Thái hậu rồi thỏ thẻ: "Nếu trái tim của Thái hậu giữ lại cũng không có tác dụng gì, chi bằng giao cho ta đi?"

_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net