Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


27.

Ngày hôm sau, Hàn Diệp đầu bù tóc rối chạm mặt tiểu Thái hậu cũng không hề có tinh thần giống hắn. Lúc đứa trẻ nọ vẫn đang do dự có nên mở miệng nói gì hay không thì tiểu Thái hậu vẫy vẫy tay với hắn: "Bệ hạ, đến đây chải đầu đi".

Hàn Diệp liền ngoan ngoãn ngồi xuống để y chải tóc, hệt như một con cún to xác ngồi chồm hổm để chủ vuốt lông. Cơ Phát chải tốt hơn một chút so với hôm qua, tuy còn hơi lệch nhưng đã gọn gàng hơn rồi. Hai người không nói lời nào, cả bàn cơm an tĩnh quỷ dị. Trong lúc đứa trẻ kia thượng triều thì Cơ Phát ngắm chim hót trong viện, rồi về thư phòng chép sách, viết chữ. Y chép vài câu "Đạo đức kinh", lại đến chép "Trang Tử", sau cùng, thật sự là y chép không nổi nữa, chuyển sang chọn mấy bài thơ Vô đề của Lý Nghĩa Sơn, cứ viết rồi lại bỏ đi.

Hôm nay không có đại thần nào chỉ trỏ dáng vẻ của Hoàng đế nữa, trên dưới triều đình đều hiểu mái tóc Hoàng đế kia là do ai chải. Lần lên triều này trông Hoàng đế không vui vẻ mấy, nói chuyện với đại thần đều có gai, khiến mồ hôi trên trán người ta chảy ròng ròng. Nghị xong chính sự, tiểu thái giám ra đứng trước điện, cất cái giọng the thé tuyên bố đại sự.

Nội dung cũng đơn giản, nói rằng từ lần quốc gia gặp họa đã qua ba năm, bách phế đãi hưng(*), tiết kiệm cần cù; Hoàng đế nên lo lắng hết lòng cho quốc gia chứ không nên chỉ lo hưởng thụ. Cuối cùng, trọng điểm đánh vào một câu: không tuyển tú nữa, ai thích tuyển thì tự đi mà tuyển.

(*) Bách phế đãi hưng: nhiều thứ đã bị trì hoãn đang chờ được thực hiện

Dưới đại điện, một loạt triều thần quỳ xuống hô hào Bệ hạ anh minh vạn tuế. Hàn Diệp gần như viết lên mặt mình câu không gần nữ sắc, hừ hai tiếng, rồi chỉ một vị mồ hôi trên trán đầm đìa bên dưới, cách chức hai cấp, phạt nửa năm bổng lộc, đứng dậy lui ra.

Sắc trời bên ngoài dần âm u, đến trưa, mưa tí tách rơi xuống. Hàn Diệp khép lại bản tấu chương cuối cùng trên tay, gióng mắt ra ngoài cửa sổ. Nơi này giao giữa bắc và nam, chuối ngoài viện mọc thưa thớt, mưa rơi trên phiến lá chuối phát ra tiếng lộp bộp.

Mưa năm nay tới muộn, đây là trận mưa đầu xuân của năm. Hơi lạnh xuyên qua khe cửa len lỏi vào phòng, mùi ẩm ngọt bốc trong không khí. Hàn Diệp nghĩ, nếu có mưa, trời sẽ ấm dần lên.

Thật sự không biết làm sao để đối mặt với tiểu Thái hậu đây. Hàn Diệp dứt khoát trưa nay không đến chỗ y, sai người sang thông báo một tiếng, nhận về một lời đáp nhẹ nhàng "Ta biết rồi, Bệ hạ ăn ngon miệng." Hàn Diệp nhìn mưa lách tách chảy xuống mái hiên đến ngây người. Gần một ngày không gặp, sáng nay đã không thể trò chuyện đàng hoàng, hắn thật sự nhớ y. Y đang hối lỗi hay là đang cáu kỉnh, không hỏi hắn lời nào mà tự mình buồn tủi cả ngày trời. Tính tình y thế nào sao hắn lại không rõ, vô duyên vô cớ chọc vào y để rồi hôm nay hắn chẳng hào hứng nổi.

Không gặp mình, y có còn vui không?

Mưa càng lúc càng nặng hạt, tiểu Thái giám theo phía sau lật đật bung ô. Hàn Diệp ra khỏi cửa, chưa cất được mấy bước hắn đã trông thấy một bóng người lặng lẽ đứng bên đường trong màn mưa tầm tã. Vóc dáng người đó gầy gò, cầm một chiếc ô, mặc bộ quần áo có màu sắc như nền trời lúc bấy giờ, tối tăm, mờ mịt, chìm hẳn vào làn mưa. Lòng Hàn Diệp khẽ xôn xao, hắn vô thức bước nhanh sang đó. Gần đến chỗ y, bỗng nhiên hắn dừng lại. Cách nhau đôi ba trượng, hai người lặng thinh không nói câu gì.

Tiểu Thái hậu dời mắt khỏi tầm mắt Hàn Diệp, y xoay người, vén ống quần đi lên mấy bước. Một lời còn chưa kịp thốt ra, Hàn Diệp đã tiến thẳng đến dưới tán ô của y, nói ngắn gọn: "Đi thôi".

Thế là hai người che chung một chiếc ô, cùng nhau trở về, hạ nhân lẽo đẽo theo xa tuốt đằng sau. Cơ Phát thấp hơn Hàn Diệp một chút nên việc cầm ô lúc này hơi khó khăn. Hàn Diệp trông thấy, mau chóng giành lấy cái ô cầm một bên tay, tay kia nắm lấy tay tiểu Thái hậu. Hắn cúi đầu, nhìn thấy gấu quần và vạt áo tiểu Thái hậu đã ướt đẫm, nghĩ thầm chắc cả giày cũng ướt sũng luôn rồi, hắn nói: "Mẫu hậu đợi dưới mưa bao lâu rồi? Quần áo ướt mèm hết cả thế này".

Cơ Phát không trả lời, chỉ nói: "Thấy trời mưa, ta tới đón Bệ hạ. Bệ hạ muốn đi đâu?"

Thấy trời mưa. Trời cũng đã mưa hơn một canh giờ rồi. Hàn Diệp cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp nghẹt lại, đau nhói, chát chúa, mà cũng thoảng chút ngọt ngào. Hắn đáp: "Tất nhiên là tới chỗ Mẫu hậu rồi, nếu không Mẫu hậu bảo ta đi đâu? Chỗ nào ta cũng không đi, nếu Mẫu hậu không cần ta nữa, ta sẽ tự tìm cái cây nào đó, treo cổ chết cho xong".

Cơ Phát dừng chân, trách hắn: "Nói ngốc nghếch cái gì vậy..." Nhưng ngẩng đầu lên y lại trông thấy, vẻ mặt của Hàn Diệp không giống như đang đùa, khiến bao lời chực thốt chợt nuốt ngược vào trong. Hàn Diệp tiếp tục nói: "Giày Mẫu hậu ướt cả rồi thì làm sao đi đường được đây, để ta bế Mẫu hậu trở về." Thấy Cơ Phát ngượng ngùng cúi đầu, hắn bèn sửa lời: "Vậy thì cõng nhé, cõng Mẫu hậu về có được không?"

___

Chương 27 được tác giả viết vào ngày 13/8/2021 ~

P/s: Mọi người có ai thấy mình thêm dòng thể loại truyện ở phần giới thiệu truyện chưa :"> chị tác giả mới cập nhật lúc sáng á =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net