Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


31.

Nói là nghỉ phép, kỳ thực hôm sau Hàn Diệp vẫn bận tối tăm mặt mũi. Bái kiến Hoàng lăng, tiếp kiến đại thần, chuyện nọ xọ chuyện kia, lễ lạc xem ra chẳng hề nhàn rỗi so với ngày thường. Vất vả lắm mới xử lý xong hết tất cả mọi chuyện, Hàn Diệp vội vàng đến chỗ ngắm hoa, nhào đến ôm chầm lên lưng tiểu Thái hậu, chóp mũi tràn ngập thanh vị trên người tiểu Thái hậu cùng hương hoa. Đứa trẻ ấy cực kỳ phấn khởi, hai tay vừa ôm vừa lắc vòng eo nhỏ của tiểu Thái hậu. Tiểu Thái hậu bị lắc đến chao đảo, miễn cưỡng bám vào cái cây bên cạnh, dùng khuỷu tay chọt hắn: "Bệ hạ, chú ý dáng vẻ, nhiều người đang nhìn kìa".

"Cứ nhìn đi, làm gì có người ngoài." Hàn Diệp chui vào cổ y, "Đến hôm nay rồi sao mà vẫn còn mệt mỏi như vậy".

Cơ Phát nói: "Tuổi trẻ mà, ngày nào cũng nên mỏi mệt như thế." Miệng thì nói vậy, song y vẫn đưa tay sờ đầu hắn, "Cũng phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, tối nay về chuẩn bị một chút xà phòng tắm..."

"Mẫu hậu tắm cùng với ta?" Đứa trẻ kia phản ứng nhanh như cắt, bắt được trọng điểm là cười hi hi. Tiểu Thái hậu nhéo cái bàn tay đang vòng qua người mình, "Nói chuyện khác đi. Hơn nữa, Bệ hạ này, không biết..." Y thuận miệng nói ra tên một quyển sách, Hàn Diệp vui vẻ ra mặt ôm chặt y, "Ta đọc xong rồi".

Cơ Phát hỏi thử mấy vấn đề, nhận được câu trả lời chính xác thì vừa hài lòng lại vừa hãnh diện, nhưng tuyệt nhiên y không biểu hiện ra ngoài mặt. Hàn Diệp nịnh hót: "Mẫu hậu quả là có tài cán của một Trạng nguyên, thực không tầm thường, mỗi lần người kiểm tra bài tập của ta là lòng ta đều run lẩy bẩy." Cơ Phát hừ nhẹ hai tiếng, đáp: "Bệ Hạ chớ có tự ti, chưa chắc mai này sẽ không đuổi kịp ta mà", xong lại nói, "Hiện giờ những tài học này cũng không phải hoàn toàn vô dụng, rất tốt".

Đây là lời thật lòng. Việc lấy thân phận Thái hậu buông rèm nhiếp chính thực ra là sự sỉ nhục đối với y, bởi vị trí này không quá rõ ràng, thân phận cũng khó nói. Hiện tại mỗi ngày tản bộ trong cung, đọc sách viết chữ, còn có Hàn Diệp cạnh bên cũng khiến y không nhàm chán lắm. Thường ngày dạy công khóa cho Hàn Diệp, bàn luận quốc sự, đứng sau Hàn Diệp như thế cũng rất tốt. Y từng nghĩ rằng Hàn Diệp sẽ hạn chế quyền lợi của y, nhưng nhận được đãi ngộ như thế đã là niềm vui ngoài ý muốn, y không mong gì nhiều hơn. Sau cùng thì, xem ra, đứa trẻ này chỉ giả vờ hung ác vậy thôi chứ thực tế hắn là kẻ miệng cứng lòng mềm, hay bày vẽ này kia, nói trắng ra là bày mưu tính kế muốn mang y về tay, bây giờ cũng coi như hắn đã đạt được rồi.

Người tự nguyện cắn câu, kẻ không nguyện mắc câu rồi cũng phải chấp nhận mà thôi, Cơ Phát nghĩ. Y chỉ nghĩ đơn giản và vui vẻ như thế, nhưng vào tai Hàn Diệp lại khiến hắn động lòng. Nhớ đến những khát vọng hùng tài đại lược(*) của Cơ Phát trước kia, hắn cảm thấy khó chịu trong lòng. Hắn nói: "Đợi chúng ta hồi kinh sẽ bắt đầu khoa cử vào tháng Năm năm nay. Bao giờ đến lúc thi Đình, Mẫu hậu có bằng lòng nể mặt đến xem không?"

(*) Hùng tài đại lược: tài trí kiệt xuất và mưu lược hùng vĩ.

"Hả?" Cơ Phát nghi hoặc lên tiếng, vừa mừng vừa sợ quay đầu nhìn hắn. Dáng vẻ phấn khích của y làm tim Hàn Diệp tức khắc tan chảy, hắn tiếp tục nói: "Lúc ra đề mục thi Đình, liệu ta có thể xin Mẫu hậu ra sức giúp đỡ ta không?"

"Nhân tài trong thiên hạ này, nếu qua được mắt của Mẫu hậu mới có thể gọi là nhân tài".

Cơ Phát không giấu nổi nét mừng rỡ trên mặt. Hàn Diệp ghé sát vào cổ y thổi một hơi, lại cắn tai y rồi thầm thì: "Mẫu hậu vui vẻ như thế, cho ta cùng nếm thử được không?"

"Người véo ta một cái đi, Bệ hạ. Vậy cần phải tạ Bệ hạ ban ân rồi." Cơ Phát cầm lấy tay hắn, nhẹ nhàng kêu một tiếng Bệ hạ, nói: "Tuy việc này cứ như là ta phải bán mình để làm vui lòng Bệ Hạ, nhưng Bệ Hạ này, ta vui lắm".

"Ây da, đâu phải thế." Hàn Diệp chân thành nói, "Rõ ràng là ta dùng thủ đoạn để đổi lấy niềm vui của Mẫu hậu, cầu xin Mẫu hậu hãy thương xót xót thương ta, bố thí cho ta chút ngon ngọt mà".

Lúc trở lại cung cũng vừa hay đến giờ cơm tối. Theo tập tục, vào tiết Thanh minh là phải ăn trứng Thanh minh. Hàn Diệp lột cho Cơ Phát một quả thả vào chén, y dùng đũa gẩy gẩy hai lần, quả trứng lăn lộn trong chén. Y nhìn thoáng qua bề mặt mấp mô của lòng trắng trứng còn lẫn mảnh vỏ sót lại trên đó, nói với hắn: "Bệ hạ, việc gì không làm được thì đừng làm, để ta lột cho, nếu ta không lột..." Y chỉ chỉ đám tiểu cung nữ thái giám đang cười trộm, "Thì bọn họ cũng sẽ lột".

Hàn Diệp nghiêm túc nói: "Không được, ăn trứng Thanh minh là ngụ ý cầu tử, Mẫu hậu sao có thể ăn của người khác được, chỉ được ăn của ta thôi".

Cơ Phát vừa húp một ngụm canh, nghe vậy thì xuýt chút phun ra. Trái trứng tội nghiệp với vẻ ngoài đáng thương nhưng ngụ ý thâm sâu vẫn nằm trơ trọi ở đó, cuối cùng, với sự tha thiết mong đợi và chúc phúc nồng nhiệt của Hàn Diệp, nó cũng được yên vị trong bụng tiểu Thái hậu.

____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net