Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


38.

Cơ Phát nhớ về lần đầu tiên mình bước vào cửa cung. Năm ấy y mới mười bốn tuổi, vẫn là một đứa trẻ chưa trải đời, lẽo đẽo theo mẫu thân tiến cung bái kiến vị Tiên Hoàng hậu cao quý nọ. Y quỳ mọp dưới đất, sau đó ngẩng đầu đối diện với một cặp mắt chất đầy ưu thương. Đôi mắt khô khốc, đờ đẫn ấy chỉ nhìn chằm chằm dưới chân mình, hai năm sau thì nhắm lại vĩnh viễn.

Đôi mắt bi ai ấy khắc sâu vào lòng y, tạo thành bóng ma rất lớn, thấp thoáng như báo trước số mệnh. Chưa bao giờ y nghĩ, có một ngày người ngồi lên vị trí kia sẽ là mình, người mang đôi mắt giống hệt kia cũng là mình. Mẫu thân rất nghiêm khắc, mong đợi y sẽ cất cánh vươn cao, làm rạng danh gia tộc, nhưng có nghiêm khắc đến đâu thì người vẫn là mẫu thân mình. Năm mười sáu tuổi, lúc mẫu thân ra đi, y mất đi điểm tựa... mất đi chỗ dựa vào. Từ đó về sau, y chẳng còn ai ở bên để cậy nhờ.

Lần thứ hai bước vào cửa cung là lúc thi Đình. Ấp ôm hoài bão đi vào, kỷ bất dục sinh(*) trở ra. Cơ Phát còn nhớ, ngày đó nắng tỏa chói chang, trùm lên xác thịt, bức bối đến độ khiến y muốn ngất đi. Ngực đau âm ỉ, nhưng dạ dày trống trơn, chỉ có thể nôn khan. Thanh thiên bạch nhật ngập tràn ánh sáng, vậy mà y không có nổi dù chỉ một mảnh đất chôn thân.

(*) Kỷ bất dục sinh: không còn ý chí muốn sống.

Lần thứ ba, y ngồi trên kiệu lớn tám người khiêng. Vì ý chỉ tuyên quá khẩn cấp nên lễ tế cáo trời đất, các bước nạp thải vấn danh(*) chính thức đều bỏ qua, cứ thế tiến cung. Xe ngựa lúc này lắc lư cũng khá giống với cỗ kiệu năm ấy. Bàn tay Cơ Phát đang nằm gọn trong tay Hàn Diệp, y đột nhiên hỏi: "Có phải sắp đến cửa cung rồi không?"

(*) Nạp thải vấn danh: Các nghi thức rước dâu.

"Ta muốn... đi bộ vào".

Hàn Diệp biết, đi bộ vào cửa cung chính là nhân thần chi lễ(*). Kỳ thực Cơ Phát không nghĩ nhiều như vậy, y chỉ cảm thấy chiếc xe ngựa này đang ung dung tiến vào chốn thâm cung thăm thẳm như cỗ quan tài lớn, nhưng lời này có vẻ không hay lắm nên đành nuốt ngược vào trong. Y nghĩ trong lòng, nhấc từng bước vào trong bốn bức tường chót vót, sau đó nhìn cánh cửa cung cao lớn, nặng nề và đỏ tươi như máu kia từ từ khép lại sau lưng, như thể khép lại nắp quan tài của một đời người.

(*) Nhân thần chi lễ: ý nói bị vũ nhục.

"Ta chỉ muốn tự đi bộ thôi, Bệ hạ là cửu ngũ chí tôn, đi như vậy còn ra thể thống gì nữa." Cơ Phát nói.

"Nhi thần cũng chỉ là muốn đi bộ thôi mà." Hàn Diệp tận lực thay đổi xưng hô, nghiêm trang đỡ lấy một cánh tay y, "Thân thể Mẫu hậu không tốt, để nhi thần dìu Mẫu hậu".

"Cho dù thân thể ta có yếu hơn chăng nữa, cũng làm gì đến mức không đi nổi hai bước." Ngoài miệng thì vậy, nhưng Cơ Phát vẫn đặt tay lên. Màu son của bức tường thành sau lưng làm nổi bật lên khuôn mặt Hàn Diệp, rực rỡ, tựa một vầng trăng sáng vẽ trên nền chu sa, đột nhiên khiến Cơ Phát nhớ tới câu: "Kỳ thần nhược hà, nguyệt xạ hàn giang."(*)

(*)Kỳ thần nhược hà, nguyệt xạ hàn giang: trích từ hồi 5 - Hồng lâu mộng, có đoạn:

Kỳ tố nhược hà: xuân mai trán tuyết;

Kỳ khiết nhược hà: thu huệ phi sương.

Kỳ tĩnh nhược hà: tùng sinh không cốc;

Kỳ diễm nhược hà: hà ánh trừng đường.

Kỳ văn nhược hà: long du khúc chiểu;

Kỳ thần nhược hà: nguyệt xạ hàn giang

Dịch nghĩa:

Trắng như hoa mai tuyết phủ,

Sạch như bông huệ sương pha.

Nhàn tĩnh như cỗi thông mọc trong không cốc,

Diễm lệ như mây ráng soi dưới trùng ba.

Văn vẻ như rồng bơi trong đầm uốn khúc,

Quang thái như trăng rọi sông Ngân.

(thivien.net)

Cơ Phát bỗng nhận ra, Hàn Diệp luôn kề cạnh bên y, như hình với bóng. Đôi khi hắn sẽ buông toàn lời trêu ghẹo, cũng có lúc lặng thinh mà vững vàng như một ngọn núi, mạnh mẽ, hiên ngang, khiến y thoáng chốc đã thấy yên lòng.

Sóng gợn trong lòng dường như đã phẳng lặng. Tiểu Thái hậu khoác tay lên tay hắn, sóng bước trên con đường đá xanh trong hoàng cung, dần tiến sâu vào.

Quan tài thì sao. Người nằm trong quan tài không thể nào ra được, nhưng đâu có nghĩa trong đó chỉ có tịch mịch và cô liêu.

Ánh nắng hôm nay thực đẹp, sưởi ấm được da thịt lạnh cóng. Cơ Phát biết giờ đây y không còn sợ say nắng nữa, bởi đã có người ở bên sẵn sàng đỡ lấy y, mà chẳng may lìa đời cũng có hắn để tang cho mình. Lúc ấy y thật sự nghĩ, nếu sau này tạ thế, có thể chôn cất cùng một mồ với Hàn Diệp thì tốt quá rồi.

Hoặc giả không thể chôn cùng một huyệt thì cũng đừng cách hắn quá xa. Dù là một nấm mồ con bên cạnh Hoàng lăng của hắn, hay thậm chí không cần mồ mả, không tên không tuổi cũng chẳng sao. Đằng nào người chết chả phải quấn vào tấm chiếu rơm, rữa thành một đống thịt thối vùi trong đất cát. Không biết sau này sẽ ra sao, chỉ đừng để y phải ở quá xa người ấy.

Dường như y nghĩ đến cái chết rất dễ dàng, không còn chút sợ hãi nào khi nghĩ đến việc ra đi nữa. Y cũng không còn chờ mong nữa.

Cơ Phát nói: "Lần đầu tiên ta tiến cung là vào năm mười bốn tuổi, theo mẫu thân tới gặp Hoàng hậu. Ta lớn hơn Bệ hạ bảy tuổi, khi đó Bệ hạ chắc vẫn đang là đứa bé con tròn tròn mũm mĩm." Y tưởng tượng ra dáng vẻ Hàn Diệp bảy tuổi, lúc ấy hắn đang đọc sách gì? Hẳn là cặp má hắn vừa trắng trẻo vừa phúng phính, lại đúng tuổi thay răng, không chừng khi nói chuyện sẽ lộ ra hàm răng cái còn cái mất, có lẽ trông rất khôi hài.

Khóe miệng y lộ ra ý cười, chợt nghe Hàn Diệp nói: "Ta nhớ".

Cơ Phát nhìn hắn, hắn lại nhìn thẳng về phía trước. Ánh nắng trong veo buổi sáng rọi trên lưng Hàn Diệp như mạ lên người hắn một vầng hào quang chói lọi. Hắn nói: "Ta nhớ hôm đó, ta phạm lỗi lớn bị phạt trong phòng, may sao có người đến yết kiến, vừa kịp cứu được ta một bàn. Ta trốn trong cửa nhìn ra, thấy người kia sao lại gầy như vậy, mà cũng xinh đẹp như vậy. Dù không rõ mặt, nhưng ta biết, nhất định là mỹ nhân".

"Hôm nay ta mới biết được, thì ra đó là Mẫu hậu. Nếu người không đến, ta đã bị đánh gãy chân rồi".

___

Lời tác giả: Hồi kinh rồi, sắp mở phó bản kinh thành, những ngày tháng tốt đẹp của hai người sắp kết thúc rồi~

Lời người dịch: đừng tin lời tác giả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net