Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

40.

Hàn Diệp co lại trong ngực y, ngước mắt nhìn, tựa như một người bám đầy bụi đất phủ phục dưới đài sen, ngưỡng vọng một vị Bồ Tát. Người kia nói đến việc triều chính, nói đến thiên hạ, nói đến chí lớn giúp đỡ loạn thế, khuôn mặt y hiện ra vầng hào quang không thuộc về hắn. Hàn Diệp ganh tị nhưng cũng phần nào quyến luyến với vầng hào quang ấy. Hắn biết, nếu không có vầng hào quang kia, Cơ Phát không còn là Cơ Phát nữa. Nên hắn muốn dùng cả đời này nâng niu ánh sáng ấy trong lòng bàn tay, không để y rơi xuống đất.

Vấn đề trước đó khiến Hàn Diệp vẫn bất an chính là, việc Cơ Phát nói sẽ luôn bên cạnh hắn rốt cuộc bởi vì hắn là Hàn Diệp, hay bởi vì hắn có thể giúp y thực hiện được lý tưởng thỏa chí tài hoa. Vấn đề này cứ dùng dằng quấn lấy hắn, mãi cho đến khi Cơ Phát nói hắn có thể phạm sai lầm. Lúc ấy Hàn Diệp biết, hắn không nên phí sức nghĩ ngợi linh tinh về những thứ không quan trọng như vậy. Cơ Phát dường như mang đến cho hắn sự tự tin, để hắn có thể tập trung tất cả dũng khí làm những việc mà hắn cảm thấy hứng thú.

Thiên hạ hay xã tắc gì đi chăng nữa, Hàn Diệp cũng không quan tâm, nhưng nếu để khiến Cơ Phát vui thì hắn sẽ làm. Cơ Phát không muốn giết chóc, không muốn hai tay nhuốm máu, vậy thì những việc đẫm máu kia hãy để hắn lo. Cơ Phát muốn thiên hạ thái bình, vậy hắn sẽ cố hết sức hoàn thành việc y mong muốn. Cơ Phát muốn một vị Hoàng đế tốt xứng cùng nhật nguyệt, vậy hắn sẽ cố sức làm một vị quân chủ sáng suốt cả đời. Hắn nghĩ như vậy nhất định rất mệt mỏi, nhưng qua cơn mệt mỏi thì lại đứng lên, chỉ cần Cơ Phát vui lòng là được.

Hắn cố gắng hết sức cũng chỉ vì muốn y thật vui vẻ, cam tâm tình nguyện ở bên cạnh mình.

Cơ Phát nói liên miên một lúc lâu, sau cùng y dặn Hàn Diệp phải vô cùng cẩn thận, đừng để bản thân mệt mỏi. Hàn Diệp nghe xong thì mềm nhũn cả cõi lòng, cọ lung tung vào người y khiến y ngồi không vững. Hắn nói: "Mẫu hậu yêu cầu ta thì lắm, lại còn đòi ta đừng mệt mỏi, hai việc này làm sao song toàn nổi, thật là khiến ta khó xử mà".

Cơ Phát biết mình nhiều lời rồi, sợ rằng lại bị hắn thừa cơ tranh thủ, đành để yên cho Hàn Diệp tùy ý lật tới lật lui như con lật đật rồi dứt khoát đánh đòn phủ đầu: "Không phải Bệ hạ đã quen với việc đòi ban thưởng mấy thứ ngon ngọt sao? Sao lần này không muốn này nọ nữa?"

Hàn Diệp hừ hai tiếng, vụt một cái đẩy người vào bên trong, quấn lên người y rồi thò bàn tay hư hỏng ra bắt đầu sờ soạng. Miệng thì mắng thằng nhóc thối mà hai tay Cơ Phát lại ôm cổ hắn, nhìn thấy trong đôi mắt trong trẻo của Hàn Diệp hiện ra hình ảnh phản chiếu nụ cười cùng cái lúm đồng tiền của mình. Hàn Diệp hỏi: "Thế nếu ta nói ra thứ ta muốn, Mẫu hậu có đáp ứng không?"

Cơ Phát đáp: "Vậy phải xem Bệ hạ muốn gì đã..." Y bỏ lửng câu nói rồi ôm lấy gương mặt Hàn Diệp, đứa trẻ kia mở cờ trong bụng ôm người gặm cắn một thôi một hồi. Nhịp thở của cả hai bắt đầu hỗn loạn. Hàn Diệp chống tay hai bên đầu Cơ Phát, nhìn y từ trên cao, cất cái giọng đầy đắc ý và hồ hời: "Từ lúc lên đường hồi kinh đến giờ không có thời gian hoan hảo, có phải Mẫu hậu cũng rất nhớ ta không?"

Mặt Cơ Phát đỏ lựng. Câu này cũng không hẳn là sai. Cỗ xe ngựa kia chòng chành lắc lư suốt cả đoạn đường làm y chóng mặt hoa mắt, khó chịu toàn thân. Hàn Diệp xót cho y nên chỉ ôm y chứ không hề vượt quá giới hạn. Sau khi hồi kinh, hắn cắm đầu vào công chuyện triều chính, ngày nào cũng vừa rạng sáng đã rời giường, mãi sau giờ Tuất mới trở về. Cơ Phát đau lòng, tuy từng nói có thể giúp hắn chia công sẻ việc, nhưng lúc xắn tay vào thì đống công việc chất chồng như núi ấy dù có phân thân hay mọc thêm đầu cũng làm chẳng xuể, thời giờ đâu mà nghĩ đến những việc râu ria.

Đến giờ này mới rảnh rỗi đôi chút. Hàn Diệp không nói thì chưa thấy gì, nhưng hắn vừa nói ra, Cơ Phát mới đột nhiên cảm thấy quả thực lòng y nhớ hắn, nhớ lắm lắm. Dạo này y và hắn không có thời gian nhàn tản để nói chuyện linh tinh, nên khoảng thời gian này với họ thật quý giá biết bao.

Mà cơ thể cũng có chuyển biến. Ban đầu khi đụng đến chuyện này, y chỉ có kháng cự và sợ hãi. Còn bây giờ thì vui vẻ đến quên trời rồi, đôi ba cái ghẹo bâng quơ cũng đủ khiến y động tình, chỉ muốn ôm cứng người trước mặt này để gần gũi hắn thêm chút nữa. Hàn Diệp săn sóc y từng li từng tí, đến hôm sau thì cái sự xấu hổ kia cũng giảm đi đáng kể, tuổi trẻ thật là tố...

Y tự dưng nhớ có bận Hàn Diệp nói mình là hồ ly tinh. Cơ Phát nhủ thầm, sợ rằng đứa trẻ ấy mới chính là hồ ly thành tinh đến tìm y đòi nợ.

Giây sau, đầu óc Cơ Phát nóng ran, y vươn cánh tay đặt lên người Hàn Diệp, khẽ nói: "Đúng, ta rất muốn..."

Lời tác giả: Tiểu Bào Tử đi ra ngoài ăn mì lạnh rồi mua thêm cốc trà sữa.

Tiểu Bào Tử: tui muốn viết tuyến sự nghiệp gian nam trắc trở, muốn cẩu huyết, muốn gập ghềnh.

Cũng là Tiểu Bào Tử: hí hí, hun hun, ôm ôm, làm nũng ăn vạ.

Người dịch: tui cũng muốn cẩu huyết, muốn gập ghềnh :( tại sao cứ tống đường vào mồm :(

____


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net