Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

47.

Cơ Phát nói, Trần Đan Trừng này tài khí cực cao, tâm khí cũng cực cao, thế mà tính tình lại khá táo bạo liều lĩnh. Còn bởi vì xuất thân thấp kém mà hắn thường xuyên bị người khác khinh thường, sinh ra cả một bụng bất bình, thế nên cần phải cắt gọt mài giũa lại một phen mới có thể đạt thành thành tựu đại khí. Hàn Diệp gật gật đầu, kết hợp với phán đoán của mình tổng kết một chút: Người tài có thể dùng, sau đó ngự bút vung lên, đề hắn làm Trạng nguyên.

Cơ Phát ngồi trên tháp, đợi mấy vị đại thần nhận ý chỉ lui xuống cả mới hoạt động một chút bàn chân tê rần vì ngồi quá lâu, nói với Hàn Diệp: "Bệ hạ đã nghĩ kỹ chưa? Người này thân thế bối cảnh trong sạch đến đáng ngờ, chuyện nguyên quán của hắn còn chưa điều tra ra được gì. Có mật thám khác đến báo, người này có dính dáng thế gia Phùng thị nổi tiếng bậc nhất kinh thành, người cầm đầu Phùng thị chính là đương triều hữu tướng Phùng Chấp, còn có em trai là Phiêu Kỵ tướng quân Phùng Cầm, lần này sợ bên trong có điều đáng nghi".

Hàn Diệp lười biếng duỗi người một cái, sau đó rời khỏi bàn sách chạy đến bên tháp La Hán rúc vào vai Cơ Phát, ủi đầu vào cổ y, hít đầy chóp mũi mùi hương thơm mát. Tiểu Thái hậu cảm thấy hết cách trước dáng vẻ tách ra một tí thôi cũng không được của hắn, đành đưa tay sờ sờ đỉnh đầu hắn, hỏi: "Thế Bệ hạ đã có tính toán của mình rồi à?"

"Toàn kinh thành đều muốn tìm cách bồi dưỡng thêm nhiều đồ tử, đồ tôn của mình đẩy đến góp mặt trên triều, mà với bất cứ tình huống nào, thì Phùng thị này cũng coi như đã đặt cược vào kho báu, chọn được người có thực học rất hợp ý ta." Hàn Diệp được Cơ Phát xoa đầu dễ chịu vô cùng, bèn trượt từ vai y xuống đùi, tìm tư thế thoải mái rồi nằm ngửa ra, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại nói: "Đã có lòng đưa tới cho ta một người hữu dụng, vậy ta cũng nên có dạ nhận về. Trước mắt cứ tạm thời dùng đến, nếu sau này cảm thấy không ổn thì tính sau".

Cơ Phát gật đầu nói phải, nhấc đùi chỉnh lại đầu Hàn Diệp đang gối trên chân mình: "Bệ hạ, chân ta tê quá". Hàn Diệp nhắm mắt giả vờ ngủ, Cơ Phát nghĩ thầm mới đó làm sao ngủ nhanh thế được, nhưng nhìn sắc mặt hắn bình tĩnh như đã thật sự ngủ say, y tự hỏi hay là mấy ngày qua hắn đã quá mệt mỏi rồi? Trước nay y vốn mềm lòng, nghĩ đến đây thì bắt đầu thấy áy náy, thằng bé mệt mỏi đến vậy mà mình chỉ có cái chân cũng không cho hắn gối nhờ được, vậy thì không được rồi.

Dưới mắt Hàn Diệp hiện lên một quầng thâm vì thiếu ngủ, Cơ Phát đau lòng muốn nhìn gần hơn một chút. Vừa cúi người xuống, Hàn Diệp đã ôm cổ y lăn lên tháp khiến y giật nảy mình, tiếp đó, hắn nhấn gáy y lại rồi dán mặt mình lên làm y không thở nổi. Cơ Phát nằm trong lồng ngực hắn hết đập lại đánh, nhưng không nỡ mạnh tay, khó khăn lắm Hàn Diệp mới buông y ra, trong đáy mắt tràn đầy ý cười thích thú. Tiểu Thái hậu tức giận nện lên ngực hắn, buông lời trách móc: "Trình độ gạt người của Bệ hạ ngày càng cao, sau này có việc gì cũng chớ có tìm đến ta, tránh cho ta bị người lừa..."

Hàn Diệp vòng hai tay quanh eo y, thủ thỉ: "Ta đâu nỡ lừa Mẫu hậu, rõ ràng là Mẫu hậu tự đến gần...", thấy Cơ Phát dùng đôi mắt hạnh tròn xoe trừng mình, hắn vội vàng đánh trống lảng: "Gặp chiêu phá chiêu, Phùng thị gần đây đúng là danh tiếng đang thịnh. Thịnh thì thịnh thôi, thịnh cực ắt sẽ suy, đợi đến thời điểm hắn phong quang nhất thì giăng một mẻ hốt gọn. Những khuyết điểm của Trần Đan Trừng được Mẫu hậu vạch ra rõ ràng như vậy, thế mà mấy con lừa già kia lại cứ luôn mồm kêu to chọn người này mới quan thiên hạ, chẳng phải là muốn ta cho hắn vị trí đầu bảng để thỏa mãn tâm nguyện của Phùng đại nhân kia sao? Hắn muốn thì ta cho hắn thôi." Hàn Diệp rúc đầu vào lồng ngực Cơ Phát, tiếp tục nói: "Mọi chuyện trước mắt cứ xuôi theo nguyện vọng của hắn, đưa kẻ kia lên càng cao, sau này đẩy hắn ngã xuống lại càng đau, càng thảm hại thì càng đẹp mắt".

Sau khi về lại kinh thành, hắn đã điểm qua một lần các thế gia đại tộc trong kinh, ai thông minh đều an phận cả, chỉ có một mình Phùng thị này cảm thấy bản lĩnh của mình vượt trên kẻ khác, vẫn diễm khí ngút trời như xưa, vậy thì dùng Phùng thị để khai đao thôi. Hiện nay kinh thành dưới chân hắn còn bất ổn, muốn kinh thành ổn định vẫn phải dựa vào đám người này, giết gà dọa khỉ, vừa đấm vừa xoa. Hàn Diệp giỏi nhất chính là giết người, đi theo lão súc sinh bấy lâu nên luyện ra được bản lĩnh giết người thành thạo lắm. Một đám người chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, phải để một thanh đao treo trên đỉnh đầu mới biết được cái mạng nhỏ của mình quý giá thế nào.

Cơ Phát nói: "Đề mục Bệ hạ ra chính là kế sách đối kháng Bắc địch, đối với câu trả lời của Trần Đan Trừng coi như hài lòng, còn việc liên hợp các chư hầu tiểu bang ở phương Bắc và phương Tây ta lại chưa từng nghĩ tới, cũng cảm thấy quá mạo hiểm, Bệ hạ đang ám chỉ việc này đúng không?" Hàn Diệp hừ hai tiếng: "Cho nên ta mới nói hắn hữu dụng, nhưng việc trọng đại này cần phải suy xét thật kỹ." Tay Cơ Phát vuốt xuôi trên lưng hắn, rất dễ chịu thoải mái, nhưng động tác lại quá nhẹ nhàng, cứ cảm giác dở dở ương ương, chỗ cần đến thì chưa đến.

Cơ Phát bỗng nhiên nhớ lại một việc, mặt y tức khắc nóng bừng, bảo: "Đề mục hay thật. Sao Bệ hạ có thể khảo bọn họ những thoại bản thơ kiều diễm phong hoa tuyết nguyệt như thế, hay là..."

"Hay là cái gì?" Không biết từ lúc nào Hàn Diệp đã kéo vạt áo y, để lộ ra lớp áo lót màu trắng bên trong, còn có thể nhìn thấy loáng thoáng làn da sau lớp áo. Hắn nói: "Hay là lúc ta hoan hảo cùng Mẫu hậu, mỗi người sẽ đọc một câu, phải không?" Hắn ngẩng đầu đòi y một cái hôn, "Còn một lúc nữa mới tới bữa tối, Mẫu hậu, bây giờ chúng ta cùng nhau đối bài thơ này đi, một bài thôi cũng được..."

_____

Lời tác giả: phần sau không có 🚗 đâu, kéo đèn rồi (⁎⁍̴̛ᴗ⁍̴̛⁎)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net