Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5.

Là món đồ của mẹ ruột Hàn Diệp - Tiên Hoàng hậu. Một cây trâm tinh xảo được đặt trong chiếc hộp bằng gỗ tử đàn, thân trâm điểm xuyết viên ngọc minh châu màu xanh lục. Cơ Phát chỉ nhìn thoáng qua rồi đậy nắp hộp trả về. Hàn Diệp thắc mắc: "Sao mẫu hậu không nhận?"

"Chắc hẳn là của Hiếu Trinh Thái hậu để lại cho Bệ hạ, làm sao ta nhận được..." Cơ Phát biết Tiên Hoàng hậu mất sớm, cũng ngầm đoán được bảy, tám phần, thứ này làm y bối rối quá. Hàn Diệp tay nâng cằm, mắt nhấp nháy, nói: "Để tưởng niệm mà, có nghĩ tới mới có nhớ nhung. Cây trâm này nằm trong hộp mãi, đâu phải lúc nào ta cũng có thể mở ra xem, vẫn là nên để mẫu hậu cài lên tóc, ngày ngày tới gặp ta, thế chẳng phải ngày nào ta cũng được nhìn thấy nó sao?"

Chính sự thì không muốn rớ vào, còn khả năng ngụy biện sao mà nhiều vô kể. Cơ Phát chần chừ một lúc, hỏi dò: "Vậy, nếu như ta nhận, Bệ hạ có thể đáp ứng với ta một việc không?"

"Mẫu hậu nói ta nghe thử xem", Hàn Diệp nghịch chán chê hai quả hạch đào rồi mới gồng tay bóp nát chúng. "Răng rắc" một tiếng, thanh âm hạch đào vỡ nát giòn tan, cung nữ đứng bên vội vàng đưa tay nhận lấy đống vỏ. Nghe Cơ Phát nhắc tới mấy việc như bảo mình trông coi triều chính, đừng suốt ngày chỉ chơi bời như vậy, rõ là họa vô đơn chí. Hàn Diệp thảy nhân hạch đào vào miệng, dứt khoát quay lưng trên ghế.

Cơ Phát chưa nói xong câu đã bị hành động của hắn chặn họng, nghẹn lời hết nửa ngày, cuối cùng đành bảo: "Bệ Hạ, tốt xấu gì cũng nên ngồi đường hoàng nói chuyện với ta".

Cái này thì dễ thôi. Hàn Diệp sung sướng đứng lên khỏi ghế quý phi, ngồi vào bàn mặt đối mặt cùng Cơ Phát, sống lưng thẳng tắp. Thấy vậy, tiểu Thái hậu kiềm không đặng bất đắc dĩ bật cười. Hàn Diệp cũng không để tâm, hắn chỉ chú ý tới khuôn mặt tươi cười hiếm thấy của người này, xòe tay đưa nhân hạch đào ra: "Mẫu hậu ăn hạch đào đi".

Ý cười vẫn còn vương trên môi Cơ Phát, khóe miệng y cong cong, nhón lấy một hạt hạch đào từ trên tay Hàn Diệp. Trong lúc vô tình, đầu ngón tay y chạm khẽ vào lòng bàn tay hắn. Ngứa ngáy. Hàn Diệp dùng ánh mắt họa ra hình dáng của người trước mặt. Lúc Tiên Hoàng còn sống y đã gầy lắm rồi, giờ đây qua cơn chiến loạn giày xéo, y càng gầy trơ xương, quần áo mặc trên người rộng đến thảm thương, cứ lùng nhà lùng nhùng. Thế nhưng thần thái và tinh thần y lại rạng rỡ hơn trước bội phần, ánh mắt sáng rực, là thứ ánh sáng hắn chưa bao giờ được thấy.

Hàn Diệp cũng không biết mình đang nghĩ gì, hắn chỉ nói càn chứ chẳng có mấy nhớ nhung. Vì lời từ chối của Cơ Phát, hắn quyết đoán tùy cơ ứng biến, thuận nước đẩy thuyền, vờ vịt đáng thương để dụ dỗ Cơ Phát nhận lấy món quà. Bởi hắn nghĩ, y cài cây trâm này lên tóc chắc chắn sẽ vô cùng xinh đẹp. Cây trâm kia trước giờ vẫn nằm lẻ loi trong hộp gỗ, ban đầu được cất giữ ở chỗ lão súc sinh, trước khi rơi vào tay giặc, lão vội vàng giấu vào ngực hắn. Lúc ấy Hàn Diệp cảm thấy, có lẽ mẫu hậu và phụ hoàng mình vẫn còn chút chân tình đọng lại, song không hiểu duyên cớ vì đâu, kết cục của cả hai lại là một mớ hỗn độn tanh bành. Một người bị chốn thâm cung giam cầm, đau khổ đến phát điên mà chết; người kia tuy còn sống, nhưng là sống trong cơn điên dại tăng lên từng ngày. Điên dại, đến mức không ra hình người.

Hàn Diệp chẳng thể nào hiểu nổi. Thân mẫu rời đi đã nhiều năm, lão súc sinh thì ngay cả thi thể cũng không biết đã bị giặc quẳng đi đâu. Sự hành hạ xen lẫn tình yêu và tình yêu đan xen với hành hạ chẳng để lại được gì cho hắn ngoài chằng chịt vết thương và tâm lý biến dạng. Đôi khi hắn nghĩ, mình có phải là quái vật, sẽ không biết yêu, thậm chí mất luôn cảm xúc thù hận không? Lão súc sinh chết thảm, thiên hạ này cũng bị đày đọa nát bươm, mình đi về đâu đã không còn quan trọng. Hắn không buồn hao tổn tâm tư thêm nữa, bước đến đâu thì tính đến đó.

Mình hẳn phải chán ghét Cơ Phát lắm, Hàn Diệp ngẫm. Có thể chưa đến mức kinh tởm mà là tâm thái hóng kịch vui, đứng từ xa dõi mắt xem y có thể trường tụ thiện vũ* diễn ra một màn gì. Nhưng có vẻ không đúng lắm, kịch với chả kẽo, tại sao mình phải xem người này diễn kịch? Khoảng cách hiện giờ của hai người chẳng hề xa xôi, thậm chí có thể coi như cùng hội cùng thuyền. Ngày ấy trên đường chạy trốn, hắn rơi phải vào cái ôm ấm áp nhưng rất đỗi gầy gò và cằn cỗi kia. Mái tóc Cơ Phát rủ trên người Hàn Diệp, tựa hồ theo đó mang đến một nơi gọi là chốn về. Tóc xanh vấn vít, chẳng chừa cho hắn một lối thoát nào.

*Trường tụ thiện vũ: dùng thủ đoạn luồn cúi để đạt được mục đích.

Kỳ quái thật. Đáng lẽ hắn nên tránh thật xa, nhưng kiềm không đặng cứ nhích dần lên. Nhích mãi nhích mãi, Hàn Diệp mới tìm được một nơi tạm cho là cân bằng. Ấy là, đứng yên tại chỗ, chờ xem Cơ Phát sẽ gần gũi hay xa cách mình, sau đó mới cân nhắc có hướng về y không.Trong quãng đời dài dằng dặc về sau, Hàn Diệp học được một từ, gọi là mới biết yêu. Lúc đó hắn nghĩ, có lẽ vào năm mười lăm tuổi kia, cuộc sống của hắn mới chính thức bắt đầu. Bắt đầu trong vòng tay bảo vệ của người con trai ấy.

_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net