Chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

67.

Cơ Phát chôn cứng mặt vào cổ hắn cũng không chịu trả lời, tùy ý Hàn Diệp tự quyết định kiểu hoan hảo của hai người vào lần sau. Hắn đặt y lên giường thật vững, lột sạch lớp quần áo vốn đã cởi được một nửa của y. Trước mặt hắn, Cơ Phát trần trụi nằm trên giường, quần áo còn lại của Hàn Diệp thì vẫn còn chỉnh tề trên người hắn, khiến y nghiêng mặt đi, hổ thẹn mình thất thố mãi không thôi.

Y như vậy Hàn Diệp lại càng thích, hắn cúi đầu hôn lên ngực y, lại thuận theo bụng y hôn dần xuống dưới, tránh đi vị trí mấu chốt, liếm từ bắp đùi xuống gót chân y. Hàn Diệp cầm lấy bàn chân trần của y rồi ngồi thẳng lên, lúc một cái hôn rơi xuống mũi chân, hắn cảm giác được lòng bàn chân nhỏ kia co lại. Tay hắn nắm chặt không buông, kéo người về phía mình, ngẩng đầu nhìn thấy mặt tiểu Thái hậu đỏ lên, tựa như muốn nói gì đó. Hàn Diệp dừng lại hỏi y làm sao vậy, Cơ Phát quanh co nói: "Lúc nào cũng làm chuyện như vậy... chẳng biết có gì lạc thú không".

Hàn Diệp còn đang do dự có nên trả lời y một câu "nếu Mẫu hậu không thích thì sau này không làm nữa" không, rồi hắn chợt nghĩ thầm, xong đời rồi, lúc uống say thì người ta toàn nói lời thật lòng, nếu thật là y không thích, sau này chẳng nhẽ mình sẽ phải thành hòa thượng sao? Tim hắn đau nhói, lại nghe Cơ Phát thấp giọng: "Giống như phải chịu đựng nhục nhã vậy, chỉ có đau đớn như bị dụng hình, lần nào ta cũng rất sợ..."

Lúc này Hàn Diệp biết ngay đây không phải là đang nói mình. Hắn trầm mặc, nới lỏng tay ra khỏi chân Cơ Phát, chống người nhích lại gần y. Phản ứng đầu tiên của Cơ Phát là tránh né, không phải sợ, mà là xấu hổ. Đập vào mắt Hàn Diệp là khuôn mặt đỏ như ráng mây chiều của Cơ Phát, mí mắt cụp xuống tựa như có bí mật gì đó cất giấu bên trong, thấy hắn tới gần, hàng mi run rẩy, y lại nhích sang bên một chút. Hàn Diệp nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mi mắt y, hỏi y: "Vậy còn với ta?"

"Lúc cùng với ta... có cảm thấy sợ không?" Hàn Diệp lại hôn mi tâm y, "Ta cũng chưa từng làm đau Mẫu hậu..."

Cơ Phát cứ ậm ừ không nói rõ ra. Hàn Diệp liền cười khẽ ôm y, kéo người y dán sát vào mình, thổi hơi vào tai y, thổi đến mức tiểu Thái hậu phải chui vào ngực hắn tránh né. Y vùi vào cổ hắn, nghe trên đỉnh đầu cất đến thanh âm: "Thoải mái cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ cả, lúc cùng với ta Mẫu hậu cảm thấy thoải mái, ta vui vẻ còn không kịp..." Cơ Phát nghe vậy thì. nghĩ, quả thực cũng không phải chuyện gì đáng hổ thẹn, thế nhưng quấn lấy nhau lăn qua lộn lại như thế, tựa như... Rượu khiến cho đầu óc y nửa hỗn độn nửa thanh tỉnh, dường như y không hề muốn nghĩ tới chuyện kia nữa, vậy thì khỏi nghĩ luôn đi. Y cuộn tròn thân mình, chôn chặt trong khuôn ngực vừa rắn chắc vừa ấm áp, có thể tạm thời quên đi nhiều việc, chỉ cần hưởng thụ người trước mặt này, ngày vui ngắn chẳng tày gang, không thể lãng phí được. Y cố gắng suy nghĩ thông suốt, nhưng khi y đè xuống một mối tâm sự, thì mối tâm sự khác sẽ trồi lên thay, khiến y đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: "Ta lớn hơn Bệ hạ nhiều tuổi như vậy, Bệ hạ ở bên ta cả ngày có bao giờ cảm thấy phát chán không?"

Lần này Hàn Diệp phải bật cười ra tiếng. Cơ Phát nói rồi mới thấy mất mặt, thẹn quá hóa giận đánh cái bép lên người Hàn Diệp. Hàn Diệp nhanh nhảu bắt lấy tay y bảo không dám nữa, không dám nữa, cảm thấy y rất đáng yêu, hắn nói: "Hóa ra Mẫu hậu suốt ngày lo lắng chuyện này à..." Trong nháy mắt, lòng hắn đã có câu trả lời. Hắn nghĩ, mình phải cố gắng sống, sống dai hơn Cơ Phát, để khi y mở mắt ra là có thể thấy mình, hễ vươn tay là có thể giữ chặt tay mình, tốt nhất là sau khi Cơ Phát chết thì hôm sau mình cũng chết luôn đi. Rồi hắn lại cảm thấy không được, Cơ Phát thế mà đi lo lắng chuyện y lớn tuổi hơn mình, vậy mình phải cố gắng sống lâu thêm mấy năm, bù đắp cho khoảng cách mấy năm chênh lệch kia của hai người.

Cơ Phát ghé vào người hắn giả chết, trong lòng Hàn Diệp quả thực như muốn sôi sục, ôm siết y vào lòng, nghiêm mặt nói: "Ta còn sợ Mẫu hậu ghét bỏ ta đây này, không phải việc gì ta cũng không hiểu... Mẫu hậu có hiểu được không?"

Có thể hiểu được không? Y có thể hiểu được không? Người này dâng lên cả trái tim không giữ lại chút gì đến trước mặt y cầu xin mình nhận lấy, y có dám nhận không? Trong chốc lát, vô số vấn đề cuồn cuộn hướng về Cơ Phát, như con sóng lớn bao phủ lấy y. Y trần trụi phô bày trong nước, lặn ngụp trong vô định, chỉ cảm thấy mũi miệng đều nghẽn lại, trong cơn sợ hãi đến cực điểm, y níu lấy Hàn Diệp như níu lấy một ngọn cỏ cứu mạng. Y yên tĩnh nằm trong lòng hắn, không một tiếng động tựa như người chết đuối, chỉ có bàn tay vẫn siết chặt quần áo hắn, siết đến quần áo nhăn nhúm cả. Cuối cùng, Cơ Phát ngẩng đầu. Y đã có thể nhìn thẳng vào mắt Hàn Diệp, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi hắn, tựa như trao trả đáp án.

Hàn Diệp vuốt ve hỏi y có thể tiếp tục được không, cơ thể Cơ Phát tức khắc đỏ bừng, gật đầu không ngừng. Hàn Diệp hôn khắp người y, hôn vồ vào người kia như một con cá đớp lấy hớp hơi khi ngoi lên khỏi mặt nước, lồng ngực y phập phồng, tựa như khát cầu một cái vuốt ve. Sau cùng lúc Hàn Diệp chầm chậm tiến vào, hắn nhìn sâu vào mắt y, hỏi y: "Mẫu hậu, có thích ta không?"

Y cắn môi, từ trong cổ họng ngân ra một tiếng ừm. Hàn Diệp vô cùng vui vẻ, còn y lại có chút buồn lòng, tận đáy lòng y cứ thế lặp đi lặp lại, hóa ra là thích.

_______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net