Chương 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

82.

"Ai thèm lừa Bệ hạ..." Rõ ràng là người vừa dỗ vừa xoay ta vòng vòng mà. Lời oán trách của tiểu Thái hậu kẹt lại ở yết hầu, làm sao cũng không thể thốt nên lời, cuối cùng chỉ đành nhận mệnh, vòng tay ôm cổ hắn hôn lên. Hàn Diệp yên tâm nhàn nhã cúi đầu hưởng thụ cái hôn kia, cảm nhận Cơ Phát đưa một tay xuống vỗ về thứ kia. Hếch eo thuận theo động tác của y, Hàn Diệp hôn lên vành tai y, hai tay giữ chặt vòng eo y, kề sát mặt vào tai y ngân lên những tiếng kêu trầm thấp. Cơ Phát cắn môi dưới, ngón tay vừa chạm tới, thứ kia của Hàn Diệp đã giật bắn, trơn trượt. Lòng y hồi hộp hẳn lên, bàn tay cũng cẩn thận hơn rất nhiều, từng li từng tí vuốt ve vì động tác của y vẫn chưa lưu loát, sợ làm hắn đau.

Một tay cầm không hết được, y vừa định đưa nốt tay kia xuống thì bị Hàn Diệp bắt lại, bao bọc lấy tay y trong bàn tay lo tớn của mình. Hàn Diệp nắm tay y vuốt ve lên xuống, eo hắn cũng tự đung đưa, va chạm liên tục vào khoảng trống bên trong. Hắn hôn lên môi Cơ Phát, thân thể vẫn hắn nhấp nhô nhịp nhàng. Tiểu thái muốn ngất đi trong nụ hôn ấy, thằng bé dán lên môi y hít thở nặng nề, khàn giọng nói sao Mẫu hậu lợi hại như vậy. Đỉnh đầu tiểu Thái hậu nóng bừng lên như muốn bốc khói, hai tay choàng lên cổ Hàn Diệp, ngẩng đầu hôn hắn, chỉ muốn khóa chặt cái miệng hàm hồ của hắn lại.

Trong thoáng chốc, Cơ Phát sinh ra một loại ảo giác mình đang bị hắn ăn tươi nuốt sống. Thằng nhóc cúi đầu hôn từ đầu vai y men dần lên gáy, trước mắt y là một bờ vai rộng hun nóng rực cả bầu không khí, đẫm trên đó là lớp mồ hôi ẩm ướt của tình dục. Y lại đột nhiên nghĩ tới việc mình quy ẩn sơn lâm, ngao du khắp chốn, người trước mặt này tựa như một ngọn núi xanh ẩn trong sương mù, trong rừng rậm âm u, khiến y không tự chủ được càng muốn tiến sâu vào.

Quay về, trở về đi thôi, thế nhưng quanh đi quẩn lại, nơi duy nhất y có thể đến chính là bên cạnh hắn mà thôi.

Hàn Diệp nới lỏng tay rồi bỗng nhiên ôm chặt y, hai tay vỗ eo y, mãnh liệt va chạm mấy lần, sau đó vùi đầu vào cổ y thở dốc. Cơ Phát nhẹ nhàng vuốt lưng hắn, lại vuốt tóc hắn, tựa như vuốt lông một con thú nhỏ đang rã rời. Y hôn tóc thằng bé, đợi hắn bình tĩnh lại, vừa định hé miệng để hắn ngẩng mặt lên hôn thì bờ môi đã bị hắn khóa chặt. Hai người hôn rất nhu hòa, Cơ Phát cọ vào môi hắn mấy lần, hỏi nhỏ: "Bệ hạ đã hài lòng chưa?"

"Chưa", Hàn Diệp thành tâm trả lời. Hương vị từng được nếm chính là hương vị hút hồn nhất. Món ngon trên bàn tiệc chưa vào miệng, thay vào đó là thức nhắm khai vị qua loa vào bụng. Nhiều ngày liên tục như thế, dục niệm tích tụ chẳng những không thể giải thoát mà được nếm một lần thì càng muốn ăn thêm, nước vòi đã mở đâu dễ ngăn lại nổi. Tiểu Thái hậu đỏ bừng mặt mày, khẽ nói: "Đêm nay ngủ trước đi đã".

"Ừm", thằng nhóc ngoan ngoãn gật đầu, vốc nước lau rửa sạch sẽ cho cả hai, sau đó choàng bừa một bộ y phục lên người mình rồi dùng một tấm áo ngoài bao bọc Cơ Phát kỹ càng, ôm y trở về sàng tháp. Đến khi tiểu Thái đặt lưng lên giường, còn được Hàn Diệp cuốn chăn đệm lên khắp người mới kịp phản ứng, hỏi hắn: "Bệ hạ, quần áo của ta đâu?"

Hàn Diệp sờ sờ mũi, đường hoàng nói: "Vừa nãy lúc ta bảo hạ nhân lui xuống, chúng cũng lấy đi luôn rồi..." Cơ Phát nghe vậy thì chọt đầu ngón tay vào trán hắn: "Còn dám nói không có âm mưu từ đầu đi..."

"Ta có mưu tính nhưng mà không phải Mẫu hậu cũng phối hợp sao..." Hàn Diệp nhỏ giọng lầu bầu, ăn phải một cái trừng mắt của Cơ Phát bèn ngậm miệng im lặng, ngoan ngoãn khác quần áo rồi xoay người bò xuống giường đi lấy áo ngủ cho y. Tiểu Thái hậu nằm trong chăn gấm nhìn hắn, thân hình thằng nhóc vừa cao vừa mảnh, khoác bừa một chiếc áo lên người cũng khiến đường cong của vai và lưng hiện lên rõ ràng. Nhiều ngày không quan sát tỉ mỉ, tựa hồ cơ thể hắn lại cao thêm đôi chút, không còn mấy bóng dáng của người thiếu niên mảnh mai năm xưa. Hắn đã trở thành một trang nam tử khôi ngô lưng dài vai rộng, không phải kiểu thô kệch mà toát ra nét trưởng thành tôn quý. Tiểu thái hậu vừa nghĩ đến xuất thần, chợt nghe Hàn Diệp gọi một tiếng. Y chớp chớp mắt hoàn hồn, duỗi cánh tay để Hàn Diệp mặc quần áo cho mình. "Mẫu hậu mải nhìn ta đến mất hồn thế à?" Hàn Diệp thắt dây áo cho y, cười hi hi xáp lại gần. Khuôn mặt trước mắt bỗng nhiên phóng lớn làm tim Cơ Phát đập mạnh một cái, y đỏ mặt đẩy hắn ra: "Đi ngủ đi".

Hàn Diệp siết chặt tay ôm người đi ngủ, nhưng hắn ôm chặt quá, tiểu Thái hậu khó chịu muốn giãy ra theo bản năng, song y kịp tỉnh táo mà nhẫn lại. Đứa trẻ nọ kề sát y gần như vậy, hơi thở nhịp nhàng phả vào gáy y. Đã lâu rồi y và hắn không cùng chia chăn sẻ gối, thế nên lúc này dù chỉ là một miếng điểm tâm nho nhỏ đặt lên đầu lưỡi, y cũng thấy ngọt ngào đến nỗi cảm thấy dư vị kia kéo dài đến vô tận. Hắn mơ màng mê sảng mấy câu khiến y xấu hổ không thôi, nhưng y không thể nào không thừa nhận mình cũng rất thích, một thứ khoái cảm khó nói trào lên... Trước mặt Chu Công, y chẳng cần phải xấu hổ vì chút suy nghĩ của mình như vậy, tiểu Thái hậu cứ thế mơ hồ ngẫm nghĩ, gối lên bả vai nơi cánh tay Hàn Diệp đang ôm mình rồi chìm dần vào giấc ngủ sâu.

________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net