Chương 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

90.

Nhìn hắn luống cuống tay chân cố giữ lấy đống đồ chơi, giống hệt một con gấu chó tách đầy một tay hạt ngô nhưng cầm không xuể để rơi đầy mặt đất, Cơ Phát cảm thấy vô cùng đáng yêu, lại phải nhịn cười trêu hắn: "Người tự cầm đi, ta không giúp đâu." Chuyến đi lần này là hành trình bí mật của hai người, ngoại trừ mấy tên ám vệ thì không mang theo hạ nhân nào. Tiểu thái giám đã đến hành cung tiến hành việc chuẩn bị, nên mấy thứ linh tinh này Hàn Diệp chỉ có thể tự cầm. Hắn chớp đôi mắt tội nghiệp nhìn về phía Cơ Phát, nhìn đến nỗi y nhịn không được phải bật cười, cuối cùng y vươn tay ra: "Đưa cho ta nào A Diệp".

Hàn Diệp cũng không còn tay nào rảnh để đưa đồ cho y, Cơ Phát liền cầm bừa mấy món. Trong đống đồ chơi đó có một chiếc quạt xếp viết chữ vàng, y mở ra xem, thấy giữa quạt viết một chữ "Nhàn" vô cùng lớn thì gật đầu, thuận miệng khen một câu chữ đẹp, xong nói: "Ban ngày đi dạo, đêm đến thì dẹp đường hồi phủ, tự do tự tại, quả là khoảng thời gian thần tiên".

Hai người tiếp tục bước đi. Nhìn thấy phía trước bày bán mấy món đồ chơi mới lạ, Hàn Diệp bước nhanh đến nhìn xem, trả tiền xong mới phát hiện Cơ Phát không còn ở bên. Hắn quay đầu nhìn lại, y đang bị một sạp hàng chuyên nặn tượng bằng bột mì(*) thu hút. Hàn Diệp quay lại tìm y, ngay lúc y đang hỏi giá. Người bán nói ra một cái giá, Hàn Diệp nghe được liền nhíu mày, kéo tay Cơ Phát đi. Đi được mấy bước, hắn nói: "Hoa Hoa, kẻ kia nhìn thấy người ăn mặc sang trọng, cố ý nói giá cao để lừa người đấy, ta thấy phía trước cũng có sạp bán, chúng ta đến đó xem".

(*)Tượng bằng bột mì: tò he.

Cơ Phát bị hắn kéo đi, nghe vậy thì đáp: "Bình thường người không ra khỏi cung, thế mà lại tinh tường mấy chuyện giá cả chợ búa thế này." Hàn Diệp nhếch miệng: "Đúng thế, trên đời này làm gì có chuyện gì mà ta không biết được".

Hai người đến sạp hàng trước mặt, ngờ đâu ở đây cũng báo giá giống như sạp vừa nãy. Hàn Diệp nhíu mày, tự cảm thấy mất mặt. Tiểu Thái hậu không hề để ý đến việc đó, y đi đến chọn lựa rồi kéo tay áo hắn nói: "Cái này làm đẹp hơn cái ban nãy này." Y nhìn trúng một bức tượng người nữ mặc la nhu(*), đầu cài châu ngọc. Hàn Diệp phất tay chỉ cái khác: "Ta muốn cái này, phải rồi, cả cái kia nữa." Hắn mua hẳn ba cái, cầm trên tay một bức tượng cắm trên đầu thân lúa mì tựa như chiến lợi phẩm. Cơ Phát thấy Hàn Diệp chọn mua 2 bức tượng thường thường không có gì nổi bật, vừa định mở miệng thì thằng nhóc chợt khoe khoang với y: "Hoa Hoa nhìn này, hai cái này mặc quần áo giống chúng ta này".

(*)La nhu: một dạng áo thân ngắn.

Tiểu Thái hậu nhìn sang, đúng là màu sắc rất giống. Hàn Diệp vô cùng hào hứng, mà y thấy Hàn Diệp vui, lòng cũng cảm thấy vô cùng thoải mái. Sắp đến giữa trưa, hai người thấy khát, bèn đến một quán trà ngồi xuống, trả tiền rồi đợi châm trà. Cơ Phát nhìn thấy sạp hàng bên kia có bày bán hoa quả, y đi qua xem, vừa quay đầu nhìn lại thì thấy Hàn Diệp ngồi nơi đó, đặt hai bức tượng bột mì lên bàn cho chúng hôn nhau. Mặt Cơ Phát nóng lên, nhỏ giọng thì thầm câu thật không biết liêm sỉ, bỗng nghe tiếng ồn ào náo nhiệt từ đâu vọng tới.

Y ngoảnh đầu trông sang, trên cây cầu đằng kia không biết có kẻ máu mặt nào đang đến, mang rất nhiều người theo, còn có tùy tùng bên cạnh giương dù che nắng. Nhất thời, tất cả ánh mắt của người đi đường đều đổ dồn về hướng đó, khung cảnh vô cùng náo nhiệt. Cơ Phát trở về ngồi trước mặt Hàn Diệp, hỏi hắn: "Đằng kia là nhân vật nào xuất hành vậy? Cảnh tượng hoành tráng thật đấy." Hàn Diệp liếc mắt nhìn rồi nói: "Có vẻ như là nữ quyến nhà ai..." Hắn nhìn thấy cây dù hoa kia thì cười: "Hóa ra là nữ tử oanh hoa(*), trông hoành tráng như vậy, chắc là đầu bài của viện quán nào rồi".

(*)Nữ tử oanh hoa: nữ nhân ở chốn lầu xanh.

Tiểu Thái hậu chưa bao giờ được nghe kể chuyện mới mẻ như thế, nhịn không được gặng hỏi: "Sao lại nhìn ra được là... nữ giáo thư?" Hàn Diệp nói: "Tập tục của triều ta, cho dù là oanh hoa nữ tử cũng có thể tự do ra ngoài. Họ ăn mặc đẹp đẽ, che các loại dù hoa. Để chứng tỏ thân phận khác biệt, tiểu thư khuê các sẽ che dù màu trắng, lâu dần thì trở thành tập tục. Thiếu nữ che dù có thân phận thế nào, chỉ cần nhìn là biết." Thấy Cơ Phát lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng Hàn Diệp quả thực thích chết luôn rồi, hắn quét ngón trỏ qua chóp mũi y: "Hoa Hoa đơn thuần không rành thế sự, không khéo bị người ta lừa đi mất".

Mặt Cơ Phát đỏ bừng, y vội nói: "Thật sự chuyện này ta không rành bằng A Diệp..." Thuở nhỏ y chỉ biết chôn chân ở trong nhà, vùi đầu khổ học, mấy trò đùa vui đơn giản nhất cũng rất ít tham gia, huống chi là mấy phong tục thói thường này. Hàn Diệp sao lại không biết, sau khi xót xa cho y thì đắc ý nói: "Vậy người phải theo sát ta đấy, từ từ ta sẽ chỉ cho người." Cơ Phát đang định nói gì đó, chợt thấy cô gái kia đi về hướng này. Dáng vẻ nàng ta mộc mạc, bước đi nhịp nhàng đoan trang, là một mỹ nhân lạnh lùng.

Lúc đi qua quán trà, mỹ nhân lạnh lùng như có như không đánh mắt qua bên này. Ánh mắt quét qua Hàn Diệp rồi nhìn Cơ Phát, ngờ đâu Hàn Diệp trừng mắt nhìn nàng khiến nàng giật nảy mình. Cơ Phát cũng chú ý đến ánh mắt hắn, đợi nàng đi khỏi bèn nói: "Sao người lại dọa người ta như thế, người ta nhìn người cơ mà. Mỹ nhân như vậy tự dâng tấm chiếu manh bao nhiêu người cầu còn không được, thế mà người còn trừng nàng, thật là chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả." Hàn Diệp hừ một tiếng: "Đẹp cái gì mà đẹp, tự dâng chiếu cũng chẳng ai thèm." Hắn vươn người về phía trước, chồm lên chiếc bàn nhỏ hẹp. Thằng nhóc ghé vào tai Cơ Phát, thấp giọng nói: "Yên hoa đầu bài gì chứ, còn chẳng bằng một phần mười Mẫu hậu, nói chi đến tự dâng tấm chiếu. Ta có tấm chiếu của Mẫu hậu rồi, tấm chiếu của bất cứ ai cũng không lọt được vào mắt ta đâu".

_____________

Lời tác giả: ahihi Hoa Hoa rất thích ngắm mỹ nữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net