Chương 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

93.

Cơ Phát ngoan ngoãn ngẩng mặt lên để Hàn Diệp giúp y lau mồ hôi. Hắn khẽ nghiêng người che nắng cho y, thừa dịp y không chú ý mà thò vuốt sờ soạng lên túm tóc đuôi ngựa lắc lư của y. Bị tiểu Thái hậu trừng mắt, Hàn Diệp cười hí hí, xếp khăn tay lại rồi cất vào ngực áo. Hắn quay sang nhìn con hắc mã đang ngoan ngoãn đứng một bên, thuận tay vuốt ve nó rồi bảo: "Vẫn là mắt nhìn Mẫu hậu rất tốt. Năm đó đây là con ngựa thượng đẳng nhất do Hồi Hột cống nạp, tính tình rất dịu dàng, ngoan ngoãn." Hắn sờ hai tay lên mặt nó, năm đó hắn ra kinh lúc nó mới hai tuổi rưỡi, bây giờ chắc hẳn đã độ trung niên rồi. Con ngựa kia dường như cũng thân quen với hắn, Hàn Diệp sờ nó, nó cúi đầu cọ vào tay hắn, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.

Cơ Phát nói: "Ngựa tốt như thế nhưng ngày qua ngày lại bị mai một trong giáo trường này, không được ra ngoài nhìn ngắm núi rừng, thảo nguyên, thật đáng tiếc." Y cũng đưa tay vuốt ve bờm ngựa. Hàn Diệp quay đầu nhìn y, thấy tiểu Thái hậu ve vuốt con ngựa tựa như vuốt ve một đứa bé, nhìn nó bằng ánh mắt dịu dàng, không rõ cảm xúc trong lòng hắn lúc đó là gì. Hắn nói: "Nếu như Mẫu hậu thích nó, mang về cung cưỡi hằng ngày cũng được mà".

Tiểu Thái hậu lưu luyến không rời con ngựa một hồi, xong đáp hắn: "Mang về làm chi, ở đây tốt xấu gì thì vài ngày cũng có thể thả ra ngoài cho chạy quanh. Còn nếu như mang về cung, nơi đó đâu có không gian cho nó hoạt động. Vả lại, ta cũng không phải là người có đam mê cưỡi ngựa, nếu rơi vào tay người không thích nó, chắc hẳn nó sẽ không vui đâu." Y ngoảnh đầu, trông thấy ngữ quan đang đứng cười ngu ngơ cách đó không xa, còn khom người vái chào về phía y và hắn, Cơ Phát cười: "Ngữ quan kia hẳn là người rất yêu ngựa. Người nhìn xem, ngựa ở đây cho dù có ưu khuyết điểm gì thì cũng được hắn chăm cho mập mạp khỏe khoắn, mà bầy ngựa thấy hắn cũng vui vẻ vô cùng. Ngựa tốt nên xứng đáng được ở bên người yêu nó và hiểu nó".

Hàn Diệp lúng túng không nói nên lời. Trên đường quay về hành cung, Cơ Phát vén rèm xe ngựa, hứng thú bừng bừng nhìn ra bên ngoài. Mấy ngày nay được chơi đùa thỏa thích, y nhìn ngắm mãi bầu trời và cây cối bên ngoài vẫn chưa thấy chán. Hiếm khi Hàn Diệp không nhìn theo tiểu Thái hậu, hắn vẫn ngồi tựa vào gối, nắm chặt bàn tay tiểu Thái hậu không buông. Đi qua một lối rẽ, tiểu Thái hậu thuận miệng hỏi: "Đường bên kia dẫn đi đâu thế?"

Hàn Diệp mệt mỏi nhìn một cái ra bên ngoài song cửa: "Không biết." Tiểu Thái hậu cười: "Không phải Bệ hạ muốn từ từ dạy cho ta sao? Sao mới được mấy hôm ngắn ngủi mà đã bảo không biết rồi?" Hàn Diệp nghe vậy thì tựa vào gần y,ở miệng: "Ta biết, nhưng ta không thể nói cho Mẫu hậu biết được." Hai con mắt thằng nhóc nhìn chằm chằm vào Cơ Phát: "Nhỡ Mẫu hậu biết đó là nơi nào, đòi đi thì phải làm sao đây?"

Đôi mắt tiểu Thái hậu xoáy sâu vào mắt hắn, sâu đến nỗi Hàn Diệp sượng trân né tránh ánh mắt y. Sau cùng, hắn rũ mi mắt, trầm trầm nói: "Từ đằng kia đi tiếp hai trăm dặm theo hướng Đông Nam, là Hải Thượng Tiên Sơn trứ danh, rừng sâu núi thẳm, rời xa nhân thế, tự do tự tại, cũng chính là điều mà Mẫu hậu thích nhất đấy." Cơ Phát đáp: "Mấy chuyện này Bệ hạ nói cả cho ta biết rồi. Chẳng phải những nơi ta muốn đi người đều biết rồi sao? Sao còn sợ sẽ không tìm ta về được?"

"Ta có biết thì cũng..." Hàn Diệp nói được một nửa lại thôi, hắn đổi lời: "Ta không biết..." Hắn hạ mi mắt. Tựa như câu nói của y khiến thằng nhóc khó xử, hắn nghĩ ngợi hồi lâu mới thủ thỉ: "Nếu Mẫu hậu thật sự muốn đi, mãi mãi ta cũng không biết Mẫu hậu sẽ đi đến nơi nào." Câu từ của hắn lộn xộn hết cả lên, Cơ Phát nghe vậy thì chạm lên đỉnh đầu hắn: "Bệ hạ chắc chắn chứ? Vậy ta..." Lời còn chưa nói hết, Hàn Diệp đã bổ nhào vào lòng y. Môi y bị thứ gì đó vừa mềm mại vừa nóng bỏng ấn lên, thằng nhóc hung tợn cắn môi y mấy cái, xong nói: "Ta xạo đó, không cho phép người đi, đi đâu cũng không được. Nếu Mẫu hậu bỏ đi, chân trời góc bể ta cũng bắt người về, nhốt người lại bên ta, không cho người đi bất cứ đâu nữa..." Lòng hắn loạn cào cào, người dưới thân bất chợt bật cười khiến hắn nhất thời ngẩn cả ra. Cơ Phát mở miệng hỏi: "Mấy hôm nay Bệ hạ mang tâm sự nặng nề, là vì lo nghĩ đến việc này?"

Hàn Diệp đáp không nên câu, Cơ Phát tiếp tục nói: "Người dẫn ta ra ngoài giải sầu là Bệ hạ, người lo lắng đến nỗi này cũng chính là Bệ hạ, sao mà khó chiều vậy?" Vẻ mặt hung dữ của Hàn Diệp rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa, khóe mắt đuôi mày đều đổ sụp xuống, hệt như con cún ướt sũng vì mưa. Cơ Phát đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt hắn, nhẹ giọng dỗ dành: "Ta không đi đâu hết, nếu ta có đi, cũng phải đi cùng Bệ hạ".

Thật sự là vô cùng uất ức. Hàn Diệp lấy một tay che mặt, người dưới thân đang nhìn hắn bằng ánh mắt tha thiết, hắn thấy cổ họng nghẹn ứ, một mực chui vào lồng ngực đối phương. Một tay của Cơ Phát bị hắn giữ chặt, y bèn vươn tay kia chạm lên vai hắn, kéo hắn vào lòng mình. Hàn Diệp nghe y nói: "Bệ hạ không phải đã nói với ta từ trước, có tâm sự gì cũng đừng kìm nén trong lòng, đừng tự khiến mình tủi thân, bảo ta phải nói ra sao? Tại sao mà đến lượt mình người lại thế này?" Giọng nói của tiểu Thái hậu khẽ run rẩy, lọt vào tai Hàn Diệp làm lòng hắn nhũn ra, "Bệ hạ muốn thả tự do cho ta, nhưng ta... ta lại cảm thấy như bây giờ vẫn rất tự do tự tại." Hàn Diệp vội vàng biện bạch: "Ta chưa từng nghĩ như vậy, ta chỉ là... chỉ là nghĩ, nếu như Mẫu hậu muốn, ta sẽ..."

"Sao ta lại muốn?" Thanh âm của tiểu Thái hậu bỗng dưng cao vút hẳn lên. Hàn Diệp trầm mặc, tiểu Thái hậu ôm lấy hắn, cuối cùng khẽ thở dài một hơi. Y đặt mấy cái hôn nhẹ lên tóc mai hắn, nhẹ nhàng nói: "Đồ ngốc".

_______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net