Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tính đi tính lại chắc còn 2 ngày nữa là đại chiến, Chu Tử Thư cũng đã đóng được 6 cây đinh lên người rồi, y tính xong chuyện thì giao mọi thứ lại cho Đoàn Bằng Cử rồi chạy trốn là được chỉ hy vọng tên âm hồn bất tán kia không phá hỏng đại sự của y.

Tần Vương ngồi nghiêm nghị "Tử Thư mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi chứ?"

"Thưa Tần Vương đều đã chuẩn bị xong rồi"

"Tốt tốt, còn Cốc chủ có điều gì muốn nói không?"

"Ta đều đã chuẩn bị từ sớm, có Chu thủ lĩnh ở đây ta càng yên tâm"

Đêm đó, Tần Vương cho khởi hành để tiện cho việc mai phục.

Chu Tử Thư ngồi nhắm mắt dưỡng thần bên trong xe ngựa, còn Ôn Khách Hành thì đang nhìn chằm chằm y

"Nhìn đủ chưa?"

"Còn chưa, phải khắc ngươi vào trong tâm mới được"

Y mở mắt ra nhìn hắn, từng cơn da gà nổi lên, Chu Tử Thư không biết trước kia hắn có từng qua lại với nam sắc hay không nhưng miệng lưỡi với mùi vị của hắn thật kì lạ, nếu như hắn là một cô nương nói lời này với y chắc chắn y sẽ cảm động đến khóc mất, còn ngay bây giờ hắn nói câu này với cái gương háo sắc đó y chỉ muốn đấm hắn một trận

Ôn Khách Hành ép y vào góc "Chu thủ lĩnh, xong chuyện ở đây ngươi cũng ta lên núi sống quy ẩn được không?"

"Không được"

"Tại sao?"

"Không muốn ở một chỗ với tên ma đầu nhà ngươi."

Cả đoàn người đánh xe tới tận khuya mới tìm chỗ dựng liều.

"Đừng lơ là, tăng cường canh gác"

"Vâng" đám người Thiên Song cùng đồng thanh sau lời căn dặn của Chu Tử Thư

Đêm khuya khiến mấy cái đinh kêu gào, y thở dài rồi trở về lều của mình vận khinh công tới tận gần sáng y mới chộp mắt một tý.

Đám người Thiên Song cùng đám ma quỷ của Ôn Khách Hành vây quanh trong bụi cỏ đợi thời cơ

kế hoạch ban đầu vì để số người chết giảm tối thiểu Chu Tử Thư đã không chọn cách tấn công thẳng vào mà đợi Độc Hạt cùng Ngũ Hồ Minh ra, sau hai khắc cũng thấy bọn họ vác mặt ra.

Chu Tử Thư ra hiệu cho mọi người lên

Triệu Kính cùng Thẩm Thận thấy có mai phục liền lớn giọng gọi người, chẳng mấy chốc trước cửa Nhạc Dương phái đã trở thành chiến trường
Chu Tử Thư vung bạch y kiếm ra "Hạt Vương đã lâu không gặp"

"Chu thủ lĩnh"

"Tại hạ đắc tội rồi" dứt lời Chu Tử Thư cùng bạch y kiếm bay tới chỗ Hạt Vương, hắn đỡ y hai chiêu liền bị đánh lui đi, không chịu thua Hạt Vương tiếp tục lao tới Chu Tử Thư vận dụng độ cong của kiếm mà đỡ có điều lực không đủ khiến nó phản lại đẩy y loạng choạng lùi vài bước

Mấy cây đinh khiến nội tạng y như bị đảo lộn

"Chu thủ lĩnh còn đánh được không đây?"

"Ha, còn nửa cái mạng lão tử cũng dư sức giết người"

Chu Tử Thư dùng lưu cửu vân bộ, nhanh tới nỗi Hạt Vương còn không theo kịp, hắn thất thủ đưa kiếm đỡ lại mũi bạch y kiếm, y dùng lực đẩy Hạt Vương tiếp tục thụt lùi ra sau tới gần mép núi mới dừng lại, sau chiêu đánh đó Chu Tử Thư dường như đã hao không ít công lực, Hạt Vương vung kiếm định nhân cơ hội thoát thân, tiếc là cây quạt từ không trung bay vèo vèo tới sướt ngang cổ khiến hắn lảo đảo vài bước rồi té hẳn xuống vực

Ôn Khách Hành đẩy vai y cười nói "Không sao chứ?"

Y lắc đầu, hai người đảo mắt nhìn xung quanh, bãi chiến trường vô cùng hổn loạn.

Cố Tương bị Triệu Kính chưởng hai chiêu văng ra xa, Ôn Khách Hành thấy liền hoảng hốt "A Thư ở đây đợi ta" nói xong cùng cây quạt của mình bay tới chỗ Triệu kính, đánh lùi hắn vài bước rồi vội vàng đỡ A Tương dậy nàng thều thào vài câu "Chủ nhân ta không sao"

Ôn Khách Hành lao tới điên cuồng đánh tới Triệu Kính khiến hắn không kịp đỡ mà té nhào ra sau

"Còn tiếc mạng thì mau giao Lưu Ly giáp ra đây"

Triệu Kính nhăn trán "Hoá ra ngươi đã đánh hơi được"

"Ngươi nghĩ bổn toạ đồng ý với Tần Vương vì gì? Hắn giết được Đột Hạt, ta có được Lưu Ly giáp, đôi bên đều có lợi" Ôn Khách Hành tiếp tục đánh tới

Cả hai giao đấu chưa được bao lâu thì Triệu Kính đã bị đánh nằm trên đất, miệng cũng phun máu

Ôn Khách Hành tay cầm một mảnh Lưu Ly, cười nói "Cái này ta lấy đi còn mạng của ngươi ta tạm tha" hắn quay sang nhìn Cố Tương "Ngươi mau theo đám người Thiên Song về Tần Vương phủ đi"

Nàng gật đầu.

Ôn Khách Hành trở lại chỗ ban nãy tìm Chu Tử Thư, có điều không thấy y đâu.

Nhân cơ hội Ôn Khách Hành đánh nhau với Triệu Kính, Chu Tử Thư vội vàng đi tìm lùm cây mà mình đã đánh dấu, lấy ra là một tay nải vải đựng y phục cùng với một hồng bao đầy ụ tiền "Cái này cũng đủ sống thảnh thơi mấy tháng, còn sau này cứ từ từ tính" nói xong y chạy thẳng vào cánh rừng.

Đi tìm mãi không thấy đâu, Ôn Khách Hành đành lủi thủi đi về, có khi y cũng đã về rồi cũng nên, hắn xong thẳng vào gian phòng y tuyệt nhiên vẫn không có ai.

"Hàn Anh đại hiệp, Chu Tử Thư đi đâu rồi?"

"Thưa Cốc chủ sau trận chiến bọn ta cũng không thấy Chu thủ lĩnh, sợ y gặp nguy hiểm nên đã sai người đi tìm"

Có gì đó không đúng, khi ở trận chiến rõ ràng bên ta nắm chắc phần thắng, Chu Tử Thư cũng không có dấu hiệu gì là bị thương nặng.

Cố Tương rót cho Ôn Khách Hành lý trà, nhỏ giọng nói "Chủ nhân, chúng ta còn phải ở đây tới khi nào? Ta thấy tên Tần Vương đó đang tìm cách đuổi chúng ta đó"

"Ở lại thêm vài ngày đi" Hắn xoa xoa trán

"Người đợi Chu Tử Thư à?" Cố Tương bỉu môi "Người đừng đợi vô ích nữa, mấy hôm trước ta thấy tên lính thân cạnh y gửi bồ câu ta nghĩ chắc là gửi cho y"

"Gửi bồ câu?"

"Phải, chắc là tên thủ lĩnh đó chạy trốn rồi"

Ôn Khách Hành đứng dậy, mĩm cười phẩy phẩy quạt "Đi thôi A Tương"

"Hả? Đi đâu?"

"Tìm người"

"Tìm ai?"

"Mỹ nhân eo nhỏ chân dài"

"..."

"Haha, đi thôi đi thôi"

Ôn Khách Hành giao nhiệm vụ tìm Chu Tử Thư cho Thập đại ác quỷ chia nhau đi tìm, nhưng mãi một tháng, hai tháng vẫn chưa có tung tích gì

"Cốc chủ"

"Nói đi"

"Thưa Cốc chủ, Tần Vương đang âm thầm tăng cường tìm kiếm Chu Tử Thư"

"Tách" tiếng hạnh nhân vừa được bóc vỏ

Hai tên thuộc hạ một trắng, một đen vội quỳ rạp xuống "Là chúng thuộc hạ vô dụng mong Cốc chủ bớt giận, thuộc hạ sẽ cho tăng cường tìm kiếm"

"Không cần, Hắc Bạch Vô Thường hai ngươi trở về cốc đi còn đám người kia cứ mặc bọn họ làm loạn"

Ôn Khách Hành cởi bỏ bộ y phục đỏ như máu, khoác lên mình bộ y phục trắng tinh còn điểm lên vài con hạt, nhìn như một công tử bột nhà quyền thế, hắn mang Cố Tương đi lang bạt khắp nơi

Cuối cùng quyết định dừng chân ở Minh Châu vài ngày xem có tin tức gì.

Chu Tử Thư có thể trốn được một thời gian như vậy đều là nhờ tài dịch dung do sư phụ y dạy lại, dịch dung ai không dịch y lại đi dịch dung thành một tên ăn mày mặt mũi đen nhẻm.

Ngày thì đi tắm nắng, uống rượu, tối đến thì uống rượu ngắm trăng cuộc sống nhàn nhã biết bao. Hôm nay cũng như mọi ngày Chu Tử Thư uống rượu nằm dưới chân cầu tắm nắng dù gì cũng chẳng ai biết y là ai mà chê cười

"Vị tiên sinh"

Nghe tiếng gọi Chu Tử Thư lấy cái nón gơm đang che mặt ra, khó hiểu nhìn cậu thanh niên trước mặt

"Ta có vài đồng bạc, ngươi giữ lấy mua cái gì mà ăn đi"

"Hả? Ta có phải ăn xin đâu, không nhận" nói xong Chu Tử Thư chép chép miệng, tiếp tục nhắm mắt

Tên người hầu đi bên cậu thanh niên tức giận sắn tay áo lên "Ấy cái tên ăn xin này, đã cho tiền ngươi còn sỉ diện sao?"

"Các người mau đi đi đừng đứng ở đó che ánh nắng của ta"

"Cái tên này..." Tên người hầu tiến tới muốn đánh nhau thì bị cậu thanh niên ngăn lại

"Được rồi Tiểu Bình, đừng làm loạn nữa"

Cố Tương ngồi bên quán rượu cũng thấy liền cười nói chỉ sang "Chủ nhân người xem tên ăn mày kia không cần tiền kìa"

Nghe vậy Ôn Khách Hành nhìn theo tay nàng, vừa hay tên ăn mày kia quay đầu nhìn hắn vậy là chạm mắt nhau.

Ôn Khách Hành?

Chu Tử Thư có chút giật mình, nhưng cũng nhanh chóng định hình lại đổi hướng mắt đi

Ôn Khách Hành thì cảm y có chút quen mắt

"Y không phải ăn xin chỉ đang tắm nắng thôi"

"Thật sao?" Cố Tương giương đôi mắt tò mò nhìn hắn

"Thật, không tin ngươi đi hỏi y"

Nghe vậy Cố Tương hứng khởi tay cầm bình rượu một chân đạp mạnh bây tới chỗ y

"Này lão ăn mày"

Chu Tử Thư quay sang nhìn nàng

"Ông đánh thắng ta, ta cho ông bình rượu này được không?"

Y quơ tay "Không chơi không chơi"

"Cái lão già chết tiệt này" Cố Tương lôi bên eo ra một dây roi đánh tới chỗ y
Chu Tử Thư vội đứng dậy né, tay cầm nón rơm nhăn trán chỉ tay "Này cô nương lão nô không ghẹo gì cô sao lại ra tay tàn độc như vậy?"

Không đáp, Cố Tương tiếp tục giương roi đánh tới, Chu Tử Thư né sang trái khiến dây roi đánh trúng phá tan một gian hàng nhỏ.

"Ngươi đừng chạy"

Mấy cây đinh khiến phần thân trên của Chu Tử Thư cứng ngắc, dây roi bay tới trước mặt rồi không thể né được, nhìn sức lực này cùng lắm là té da thôi chắc không sao nghĩ vậy y nhắm tịt mắt lại, đợi một lúc vẫn chưa thấy dây roi chạm vào da thịt

"Chủ Nhân!!"

"Được rồi, đừng làm loạn nữa" Ôn Khách Hành thả dây roi ra, quay sang nhìn y cười nói "Vị huynh đài không sao chứ? Nha đầu nhà ta tính tình nghịch ngợm mong huynh lượng thứ"

"Không sao, không sao" y nhặt cái nón rơm đội lại lên đầu

"Hay là ta mời huynh một bữa được không?"

"A không cần, ta không quen ăn no có điều nếu công tử có lòng chỉ cần cho ta một bình rượu đầy là được"

Ôn Khách Hành mỉm cười "Được, A Tương mau đem bình rượu qua đây"

Sau khi rót đầy bình rượu của mình, tâm trạng của Chu Tử Thư thoải mái hơn hẳn, y vội vàng cúi đầu "Đa tạ công tử, lão nô còn phải về phụ giúp gia chủ sau này có duyên gặp lại"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net