Duyên cũng là một loại nghiệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Jiyeon không biết đọc được ở đâu một câu:
"Duyên cũng là một loại nghiệt"
Đọc xong quay sang nhìn Park Hyomin một lượt, trong lòng đột nhiên cảm thấy đúng lắm.

Park Jiyeon giống như vừa tìm được chân lý đắc ý đem khoe với Park Hyomin, Park Hyomin nghe xong mặt lập tức đen lại.
Này chẳng phải là nói duyên của bọn họ là nghiệt duyên sao?

Kì quái ở chỗ Park Jiyeon vì sao lại vui sướng đến mức xuân phong đầy mặt không nói, lại còn không đứng đắn cười cười thế kia.

Rốt cục là ở đây có điểm nào tốt đâu?

Park Hyomin tận lực đè nén xúc động muốn cho Park Jiyeon một cước, mất kiên nhẫn hỏi:
"Duyên cũng là một loại nghiệt? Em giải thích xem, đúng là đúng như thế nào?"

"Park Hyomin, chị còn không phải là yêu nghiệt sao?"




Park Hyomin trong lòng phun máu, hối hận vì sao đã không cho Park Jiyeon một cước từ sớm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net