02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lén lúi cảm nhận mùi tuổi trẻ nhẹ hăng như mùi cỏ non vẫn còn vây bên mình. Anh lẩm nhẩm, chẳng để ai nghe, anh bảo, ngủ ngon.

Hoa cúc trong lòng vẫn không ngừng nở rộ.

.

Ba trăm dặm biển Thái Bình Dương, chẳng biết là ai bắt đầu xoay bánh lái, JiHoon cảm thấy dường như ba trăm dặm ấy không còn là ba trăm dặm nữa, anh hồ đồ nghĩ có lẽ hiện tại là hai trăm chín mươi dặm, mười dặm đã bị đốt thành khói bay đi.

Hai trăm chín mươi dặm.

Tiệm trà của anh JeongHan và anh JiSoo mới chuyển về một cây đàn dương cầm, hai người hỏi JiHoon nếu có thể, liệu anh có muốn đến tiệm vào buổi tối cuối tuần, đàn cho tiệm vài bài hay không, họ sẽ trả lương cho anh. Và JiHoon đồng ý.

Mà thật ra anh cũng đâu phải là vì thích có lương mà đàn, hai người họ chỉ cần mỗi ngày miễn phí cho JiHoon một tách trà hoa cúc, hay...rủ rê SoonYoung đến chơi đều đặn đã là phần thưởng tuyệt nhất đối với anh rồi.

Có vẻ hai anh chủ tiệm trà cũng nhìn thấu được mong muốn của cậu em trai, vậy nên miệng thì nói sẽ trả lương chứ trong bụng thì kháo nhau uầyyyy em nó cần gì lương, em nó cần tình yêu chứ !

Và thế là JiHoon đã có việc để làm mỗi tối thứ bảy và chủ nhật, chính là làm chàng tiên đánh đàn hút thêm một khối khách cho anh JeongHan và anh Jisoo, làm giàu không khó, quan trọng là phải có tâm. Mà nói về có tâm thì hai ông chủ trẻ đây đầy một bụng.

JiHoon thích những điều đơn giản, thích những giai điệu ngọt ngào và anh luôn sống với một trái tim chân thành xinh đẹp. Chính vì vậy mà mỗi khi anh làm điều gì đó đúng với sở thích thì trông JiHoon càng rực rỡ và tỏa sáng hơn. Anh JeongHan bảo bình thường dáng vẻ của JiHoon đã vô cùng hút mắt, nhưng khi ngồi bên phím đàn và khiến nó phát ra những giai điệu trầm bổng thì anh lại càng khiến người khác không thể rời mắt hơn.

Dạo này cứ cuối tuần là tiệm trà của hai anh chủ đông khách hơn gấp đôi, có thể người ta đến vì trà ngon, vì tiệm yên tĩnh và được phục vụ chu đáo, hoặc cũng có khi vì tiếng đàn ai ngân vang trong không gian tiệm, khiến họ phát nghiện và muốn lui tới để được lắng nghe nhiều hơn, giúp cho buồn phiền cất giữ trong lòng giữa cuộc sống xô bồ vội vã được giải phóng và hòa tan từ từ như trà túi lọc trong ly thủy tinh vừa được đổ nước ấm vào. Rất nhiều khuôn miệng mỉm cười khi trông đến JiHoon, và JiHoon nghĩ trong đó, nụ cười đẹp nhất, dịu dàng nhất và ngẩn ngơ nhất, chính là nụ cười của SoonYoung.

Không biết bạn làm sao biết được ý tưởng bất chợt này của tiệm, hay do hai ông tơ đẹp trai kia đã se chỉ dẫn đường, SoonYoung luôn hiện diện ở chỗ ngồi lý tưởng nhất trong tiệm trà, uống trà hoa, nghe JiHoon đánh đàn.

Anh JeongHan tinh ý đặt ngay trên nắp đàn của JiHoon một lọ hoa cúc đại đóa nở rộ, cốt để khi tâm hồn người đó chạm đến cao tầng xúc cảm có thể tự do thả rơi cánh hoa ra khỏi vạt áo mà không bị người khác tò mò. Quả thực điều đó giúp ích vô cùng, JiHoon đã nhận ra dưới chân mình là lác đác hoa rơi, một vài giây đưa mắt nhìn đến những vị khách đang thưởng thức tiệc trà, anh đã chạm phải đôi đồng tử dịu dàng của bạn, Kwon SoonYoung mà JiHoon thầm cảm mến. Có lẽ là vì khoảnh khắc đó mà từ vạt áo JiHoon bất chợt bung phủi nhiều hơn, khiến cúc đại đóa rơi đầy dưới gót chân người chơi dương cầm giữa đêm thành phố ươm mầm tương tư.

JiHoon nhận ra SoonYoung không bỏ lỡ một buổi đàn nào của anh, bạn siêng năng đến tiệm nhiều hơn, luôn chọn được góc nhìn hoàn hảo để thưởng thức đồ uống và nghe anh đàn. JiHoon nhận ra người kia luôn ở trong tầm mắt mình, ở nơi dễ trông thấy nhất, trở thành động lực nho nhỏ để mỗi lúc biểu diễn, anh đều không còn biết thế nào là mệt mỏi hay chán chường. Chán làm sao được, crush tôi đang ngồi nghe tôi đánh đàn, crush tôi đang cười rồi lại cười lần thứ ba mươi tư trong một buổi tối, thì tôi làm sao mà mệt cho được đây.

Nỗi vui được JiHoon lén giấu vào những nốt cao, khiến nó thánh thót hơn và bay đến tận chùm đèn to sáng trưng treo giữa quán của hai anh chủ.

.

Hai trăm năm mươi dặm.

Thỉnh thoảng JiHoon không hiểu vì sao sinh viên khoa Sáng tác lại phải học toán, chẳng lẽ là để đếm số nốt nhạc hay sao? Tiết toán vừa nhàm chán vừa mất thời gian, JiHoon chủ trương thay vì ngồi đếm kiến trong phòng dưới tiếng giảng bài như ru ngủ của giáo sư đứng lớp, anh tốt nhất vẫn nên cúp tiết xuống quán cà phê trong trường, vừa mát mẻ vừa tiện hoàn tất cho xong bài hát để nộp vào tuần tới.

Nhưng cuối cùng trời phụ lòng người, xuống đến quán rồi JiHoon vẫn chẳng cảm thấy mình có chút xíu năng lượng nào để viết nhạc. Biết vậy ở lại lớp học toán cho xong.

Nói gì thì nói, dù sao cũng đã lỡ trốn tiết, anh ngậm ống hút nghĩ đến chuyện đốt thời gian ở trong quán, chờ có hứng rồi làm việc sau.

Đúng lúc này thì điện thoại vang tiếng tin nhắn, JiHoon lướt ngón tay, thấy người nhắn đến là SoonYoung, bạn hỏi hôm nay anh có tiết không. Anh bảo có, nhưng trốn rồi. Thế là ở bên kia bạn gửi sang một cái nhãn dán cười lăn lộn, rồi rất nhanh nhắn tiếp, vậy JiHoon có muốn đi đâu đó chơi không?

Đi đâu, anh hỏi. Đi xem cánh đồng sao nhái, tôi đã hứa với JiHoon rồi mà, bạn bảo vậy.

JiHoon cắn ống hút, ban đầu theo thói quen việc đầu tiên anh nghĩ đến trước mỗi chuyến đi chơi là, thật lười. Nhưng rồi chút tò mò bị lòng anh quẹt thành tia lửa, rơi trúng vào một bể dầu rồi cháy bùng thành đuốc sáng, anh bỗng nhiên muốn biết cánh đồng sao nhái có thể đẹp đến thế nào.

Vậy nên mất vài giây cho lửa cháy, anh thả vào khung chat một dấu ngón cái đồng ý, thấy SoonYoung ngay lập tức nhắn sang bảo mình đợi bạn ở cổng trường, bạn vừa ra khỏi lớp, sẽ xuống ngay.

Nếu bạn bè anh, nhất là anh SeungCheol, người lúc nào cũng mất thời gian lôi kéo anh tham gia các cuộc vui, mà biết được rằng SoonYoung tốn chẳng đến một phút đã có thể đưa anh ra ngoài chơi, bọn họ nhất định sẽ chống tay bặm môi rồi nghiến răng nói, vậy chớ sao nhóc thích hành tụi này như thế?

Nói chung đây cũng không phải là chuyện lớn gì, JiHoon đứng ngoài cổng trường lắc đầu, cố xua đi cái tưởng tượng về một SeungCheol chống hông phồng má. Anh cho tay vào túi áo khoác, đeo ba lô bằng một bên vai, bó hoa cúc lộ ra từ túi nhỏ bên hông chiếc ba lô xám khe khẽ lắc. Đợi được bốn phút thì SoonYoung xuất hiện, bạn lại híp mắt cười bên dưới vành mũ lưỡi trai có thêu hình con hổ, miệng nói, xin lỗi đã để JiHoon đợi.

Thiếu một phút nữa là tôi đợi được năm phút rồi, JiHoon trêu rồi cười, thật ra đâu có lâu lắm.

Đối phương trưng ra trước mắt anh khuôn miệng cười rất được lòng người, tay nắm lấy cổ tay anh kéo đi hết sức tự nhiên, vừa đi vừa nói, hy vọng chúng ta không phải chờ xe buýt quá lâu.

Bạn nói rất nhiều, về cánh đồng sao nhái này là nơi bạn thích đến nhất khi còn bé, về chuyến xe buýt chạy thẳng một lèo là đến nơi, về tiệm bánh gạo cay lâu đời gần cánh đồng, ngồi ở đó vừa ăn bánh gạo vừa nhìn đồng hoa thì thích vô cùng thích. Bạn kể rất nhiều, nhưng tất cả những gì JiHoon nhớ được chỉ là hơi ấm từ tay bạn truyền đến tay anh, kéo theo vô vàn cơn ngứa ngáy từ trong tim anh chạy ra ngoài. Anh biết, bên trong áo khoác của mình lại đầy cánh hoa cúc rồi.

Hai đứa chẳng phải đợi lâu, xe buýt đến ngay trong tích tắc. Ngồi trên xe, JiHoon nhớ đến một ngày từ chỗ cắm trại trở về, cũng trên một chuyến xe thế này, có người dựa vào bên vai anh mà say sưa ngủ như trẻ con. JiHoon cong môi, rồi ngay lập tức lại bặm môi ngăn mình cười. Cũng may SoonYoung đang kể về việc hoa sao nhái còn được gọi là hoa cánh bướm, vậy nên nhìn chúng từ xa trông như những chú bướm bay, bạn không để ý thấy JiHoon lơ là cười.

"Thế hoa sao nhái có ý nghĩa gì vậy?" - Anh hỏi, xe đã đi qua mấy hàng cây rợp lá xanh rờn.

"Ý nghĩa á?" - Bạn lại cười, hiền khô - "Sẽ nói cho JiHoon nghe sau."

.

Cánh đồng hoa sao nhái, nếu chỉ dùng một từ đẹp thôi thì không đủ. JiHoon đứng ở rìa cánh đồng, nhìn thấy hoa rợp trời như cánh bướm, càng ra xa càng khắng khít, biến từ những cánh bướm thành một thảm vải trời thêu. Hoa ở đây màu cam màu đỏ màu vàng, xếp lại bên nhau hóa thành hoàng hôn. Chúng đối lập với bầu trời xanh sáng quang đãng, trông như hai thế giới song song, một nơi vẫn là ngày, một nơi đã bị thiêu đỏ cả mây.

JiHoon hít một hơi, thấy dậy lên mùi hăng nhẹ như cỏ non, thứ mùi anh ngửi thấy khi cùng mọi người đi chơi, khi trò chuyện bên SoonYoung trong tiệm trà, khi quây quần cùng bạn bè vừa chơi đàn vừa hát, thứ mùi anh thích gọi là mùi tuổi trẻ. Hóa ra nó là mùi của hoa sao nhái.

SoonYoung vai kề vai với anh, hỏi anh có thấy đẹp không.

"Một chữ đẹp thì không đủ."

JiHoon trả lời, trong mắt anh lấp đầy những cánh bướm cam vàng nhuộm cháy cả một cánh đồng. Anh thả ba lô xuống đất, theo chân SoonYoung bước vào cánh đồng, tay bạn lại nắm lấy tay anh. Bạn cho anh đứng giữa cả rừng hoa, thấy hoa ôm thắt lưng anh làm nũng, thấy anh cẩn thận vuốt ve từng cánh đỏ cánh cam cánh vàng, rồi cười lên còn xinh đẹp hơn hoa.

SoonYoung đút tay vào túi quần, đứng yên nhìn anh tự chơi với những đóa hoa xung quanh mình, đợi anh nhìn mình thì cười, đợi anh quay đi thì lại giơ điện thoại lên chụp vài tấm, lưu lại khoảnh khắc anh thả hồn mình vào những cánh hoa bay, không biết là hoa đẹp hay là anh đẹp.

Cánh đồng sao nhái rộng lớn, JiHoon chơi đó hết cả một buổi sáng, tự mình chìm vào bầu trời hoàng hôn mà sao nhái tạo ra. Một chữ đẹp thôi thì không đủ, anh nghĩ sao nhái xứng đáng để có được một bài hát của riêng chúng, một khúc tình ca của riêng chúng, một bài thơ của riêng chúng. Chúng xứng đáng với tất cả tuyệt mỹ trên đời.

Anh nghĩ có lẽ sau khi trở về, anh nhất định phải viết một bài hát cho chúng, anh sẽ đặt tên bài hát là Những cánh hoa bay, một ngày đẹp trời nào đó anh sẽ trở lại đây, cùng với SoonYoung, để hát cho cánh đồng sao nhái nghe.

JiHoon từ trong cánh đồng ngẩng đầu lên, anh đã chạy xa khỏi SoonYoung một đoạn. Bạn vẫn đứng ở nơi cũ, toét miệng cười với anh khi thấy anh nhìn mình. Sao nhái vây bên thắt lưng bạn, trông như muốn nhập lại làm một với bạn, biến bạn thành một cành trong số chúng. Bạn cũng đẹp như sao nhái vậy.

Cánh đồng rộng lớn cháy đỏ vì cánh hoa, chứng kiến JiHoon và SoonYoung ở giữa thảm sao nhái, yên bình đón nhận cơn gió từ xa thổi về, thổi những cánh hoa bay đến tận chân mây, những cánh đỏ cánh cam mềm mại như cánh bướm, li ti trong đó những cánh cúc hồng rực.

"SoonYoung." - Anh gọi, giọng bám vào gió bay đến với SoonYoung - "Sao nhái có ý nghĩa gì vậy?"

"Sao nhái có nghĩa là..." - Gió ngừng, rồi lại tiếp tục thổi, thổi bay cánh đồng hoa, bay cả lời sau cuối của SoonYoung. JiHoon chẳng thể nghe ra bạn nói điều gì.

.

Hai trăm mười dặm.

Một tối nọ dù đã dọn dẹp tiệm xong xuôi, SoonYoung vẫn còn ngồi đó chưa về, bị anh JiSoo trêu chọc mấy câu, ở lại chờ ai đó nhóc, có phải chờ bạn nghệ sĩ của tụi anh không, chờ là tụi anh lấy phí phụ thu đó nheeee chữ e kéo dài. Bạn cười hình hịch, đáp lại rằng dạ anh muốn thu bao nhiêu thì nói em đưa.

JiHoon vừa thay áo xong, định ra về thì thấy bạn còn nán lại trong tiệm, anh ngạc nhiên nhưng không dám hỏi, chỉ dám nhìn bạn rồi ngốc nghếch cười một cái lạnh tanh ở nơi bạn không nhìn thấy, trời ơi, làm ơn ai đó dạy cho tôi cách làm sao để trở nên đáng yêu, biểu cảm linh hoạt gây ấn tượng với crush đi được không, bế tắc quá rồi !

JiHoon hít mũi tiến lại gần, anh nhìn bạn, trông thấy bạn lúc nào cũng tươi sáng như hoa sao nhái rực rỡ ánh cam, đuôi mắt tít cong, hỏi anh :

"Vất vả nhiều rồi, JiHoon có muốn cùng tôi đi dạo một chút không?"

Ui !

Trong lồng ngực hình như vừa có chùm bóng bay thay phiên nhau nổ bùm bùm, JiHoon hồi hộp đến rùng mình, ngẩng lên nhìn bạn thêm lần nữa cho chắc chắn là mình không tự suy diễn, nhìn đôi mắt bạn ti hí dễ thương như chú chuột bạch có cái nơ trên cổ như kia thì đây rõ ràng là thật rồi.

"Hừm...đi, tôi cũng muốn hít thở khí trời."

Vậy là JiHoon và bạn cùng nhau rời đi, phía sau họ thấp thoáng hai nụ cười manh nha của lớp đàn anh đã quá lão luyện với vẻ ngoài lạnh trong gào lên sung sướng của đứa em mình. Làm tốt đó bạn nam khoa Vũ Đạo ơi, mời được cục băng tuyết của khoa Sáng Tác đi dạo đêm thì quá giỏi rồi, mà biết đâu cục băng đó cũng muốn chết đi được ấy chứ nhưng cứ tỏ vẻ bình thản điềm đạm thường khi thôi. Ôi dào ta nói, tình yêu luôn khiến con người đáng yêu như vậy. Mải vui nhưng không quên nhiệm vụ, JiSoo yên tâm khi đã kịp nhét vào túi của JiHoon một bó hoa cúc, bên vai anh đủng đỉnh, thành công giúp JiHoon hóa trang thành một người bình thường trong một thế giới cũng vô cùng bình thường.

Cả hai đi dạo dọc theo bờ sông, lúc này dù đã trễ nhưng vẫn còn kha khá người trẻ như bọn họ, ăn uống, tán gẫu, cười đùa rôm rả. Sống giữa thành phố này thì những phút giây cuối ngày thật sự rất quý giá, có thể tạm gác lại gánh nặng chất chồng của học hành thi cử, cơm áo gạo tiền mà cùng nhau nói chuyện phiếm như những đứa trẻ còn muốn níu kéo tuổi thơ, JiHoon thấy điều đó vô cùng ý nghĩa. Không khí trong lành, bầu trời đầy sao, chắc chỉ còn thiếu mỗi một lon đồ uống ướp lạnh nữa là đủ bộ.

JiHoon chỉ vừa kịp nghĩ đến đó thì đã nghe gò má truyền đến cảm giác lành lạnh thinh thích. Anh thấy SoonYoung ở bên cạnh mỉm cười, đưa cho anh một lon cola vị nguyên bản, vừa hay JiHoon chính là kiểu người chỉ thích những hương vị thuần túy không đổi, anh có cảm giác như bạn nhìn thấu được mình nghĩ gì, thích gì, bạn như nhà thám hiểm ung dung đi khắp cõi lòng anh, bạn cách hòm kho báu anh giấu về một tình cảm tốt đẹp dành cho bạn gần ơi là gần, tựa hồ chỉ cần bạn quay sang là sẽ nhìn thấy ngay vậy.

Bỗng dưng điều đó lại khiến JiHoon lo lắng, lo rằng nhỡ khi bạn biết tình cảm này của anh, nhưng bạn chẳng thích anh, cũng chẳng còn có thể làm bạn, thì anh phải làm sao? Và trên hết tất cả, JiHoon biết, anh là một Hoa Thần, anh thích bạn là một chuyện liều lĩnh, là một ván cược không thấy thắng thua. Anh đâu dám mong đợi quá nhiều, chỉ mong mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bạn, mỗi ngày đều được cùng bạn đi dạo, được cùng bạn nói về đủ thứ chuyện trên đời, được đàn trong tiếng bạn cười. JiHoon dành tình cảm cho bạn rất nhiều, nhiều như nỗi sợ anh mang vậy. Thật khó khăn, có lẽ hoa cúc cũng đồng thuận với trái tim anh như vậy nhỉ.

"Ngày đó sao JiHoon lại chọn vào khoa Sáng tác vậy?"

Bạn hỏi, môi chạm đến lớp vỏ bằng thiếc, ngửa cổ uống nước trong lon. JiHoon mơ màng cảm nhận bước chân đi đều đều cạnh nhau của hai đứa, anh cũng thật lòng trả lời với bạn :

"Vì tôi có suy nghĩ muốn biến cuộc đời mình thành một bản tình ca."

"Ôi, lãng mạn thật sự."

"Còn SoonYoung thì sao?"

"Tôi á? Hừm.. nghĩ gì ấy nhỉ?" - Bạn lại nhấp một ngụm cola đầy ga xông thông cả sống mũi - ''Tôi đã nghĩ rằng tôi cảm thấy được là chính mình nhất khi nhảy múa và biểu diễn."

"Và rõ ràng là cậu vô cùng giỏi, SoonYoung đã chọn đúng cái muốn học rồi."

Bạn cười, hớp thêm một ngụm cola, tâm tình cùng JiHoon như hai người bạn tri kỷ.

Tri kỷ, JiHoon thích danh phận này.

"Thật ra tôi thấy lý do đó không lãng mạn chút nào." - Bạn nói, bước chân vẫn cùng một nhịp với JiHoon - "Con người tôi đôi lúc không thể quyết định được việc cá nhân của mình, lúc chọn vào khoa Vũ đạo cũng là lần đầu tôi nắm bắt lấy điều mình ước muốn, như thế thì khá nhược tính nhỉ? "

"Không đâu." - JiHoon dừng bước chân, xoay người nhìn người đối diện, nhẹ nhàng mỉm cười - "SoonYoung chỉ là đang hoàn thiện bản thân từng ngày. Không phải chúng ta đều còn rất trẻ sao, chúng ta có đầy những thiếu sót và sai lầm, nhưng chỉ cần vào đúng thời điểm nhất, chúng ta có thể dũng cảm thực hiện điều mình muốn thì đã là rất ngầu rồi. "

SoonYoung nhìn JiHoon không chớp mắt, sau đó không biết đã nghĩ gì mà chỉ nhăn mũi tinh nghịch, gật đầu cùng JiHoon.

"Đúng vậy, cho nên là sắp tới tôi sẽ dũng cảm thực hiện nhiều thứ mà bản thân muốn làm nhất. Cảm ơn JiHoon đã động viên tôi."

Anh nhún vai, lại cùng người kia chân bước những bước đều đặn cạnh nhau, lúc đó trong túi của JiHoon đầy ắp những cánh hoa xinh.

.

Một trăm tám mươi dặm.

Buổi tối trước khi ngủ, JiHoon cứ suy nghĩ mãi về những lời SoonYoung, về câu trả lời cho ước mơ và hoài bão của bạn, trái tim tuổi trẻ đa cảm của anh lại bất chợt rung động liên hồi. Anh với tay lấy giấy bút, nghĩ về bạn nhiều đến mức viết được thành lời ca, chầm chậm từng chữ một, JiHoon đang muốn viết ra một bản tình ca dành tặng riêng cho SoonYoung, chỉ riêng bạn thôi, dành những điều đẹp đẽ và ngọt ngào nhất để cổ vũ cho bạn. Chính JiHoon cũng không rõ mình đã thích bạn đến cái ngưỡng nào rồi, nhưng chỉ cần cái tên ấy vang lên trong lòng là bao nhiêu cung bậc cảm xúc lại thi nhau bay lượn, thi nhau rải những tầng hoa rợp trời như vũ hội, có lẽ cũng giống như Vùng Hoa nơi JiHoon được sinh ra, nơi nào cũng mênh mông một đại dương hoa sắc.

Chắc là vì yêu thương bạn luôn mang lại cảm giác xinh đẹp như vậy nên JiHoon có lúc đã quên mất rằng bạn là người thường mắt thịt, còn anh lại là một Hoa Thần mang kiếp phận lửng lơ. Mà như vậy thì đã sao chứ, bây giờ JiHoon chỉ duy nhất nghĩ đến đôi mắt tít dễ thương của bạn, vẻ mặt sáng bừng khi anh tặng bạn món quà bất ngờ này, và bên hai tách trà còn nóng nghi ngút khói, anh sẽ đàn cho bạn nghe những giai điệu chân thành.

Bài hát cho bạn đang hình thành trên từng khuông nhạc, nụ cười của JiHoon nhẹ bẫng như mây trời.


Một trăm sáu mươi dặm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net