Chương 01. Ly cocktail thứ 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mây đen giăng kín bầu trời, chiếc chuông treo cửa màu vàng khẽ lắc lư, phát ra âm thanh leng keng vui tai vang vọng khắp quán rượu cũ. Đó là một buổi tối cuối hạ, khi màn mưa trắng xoá làm chậm bước di chuyển của kim đồng hồ, khiến quãng thời gian cả thế giới chìm đắm trong sự cô đơn bị kéo dài ra. Bản nhạc Jazz quen thuộc đã tắt hẳn từ lúc nào, còn cái mùi cay nồng của ly cocktail thất tình vẫn chìm đắm trong thế giới thuộc về nó — thế giới của quán rượu Doux Sentiment.

Một cô gái trong chiếc đầm màu đen bước qua ranh giới giữa ướt và ráo, tháo bỏ đôi cao gót mang theo vết bùn ẩm lạnh rồi đặt nó trước bậc thềm gỗ. Sau đó, như một thói quen khi mỗi ngày dài bề bộn kết thúc, cô ngồi xuống bên quầy bar mộng mơ được bao phủ bởi những ngọn đèn vàng, nói với bartender đang bận rộn với niềm đam mê ly cốc bất tận của mình: "Một ly thất tình cho kẻ bại trận."

"Chào mừng trở lại." Đôi con ngươi màu nâu sáng của gã bartender hướng ánh nhìn bất đắc dĩ tới vị khách vừa bước vào tiệm hệt như hai người bạn thân quen lâu ngày. Gã xoay lưng, tìm kiếm chiếc ly pha lê dành riêng cho khách quen nhà mình, trong khi đôi môi vẫn còn vương mùi đào trắng của Kabinett Riesling. "Câu chuyện tình giữa nàng tiểu thư giàu có và chàng thiếu gia môn đăng hộ đối đã đến hồi kết rồi sao?"

"Không phải đến hồi kết mà là hồi kết đã được định sẵn từ đầu." Cô gái cười nhẹ, đặt chiếc túi xách phối cùng tông màu với trang phục sang bên cạnh. "Tôi hiến thân thất bại, nhưng chí ít vẫn giữ được tiền vốn của mình."

"Nếu đây không phải lần thứ hai mươi sáu em nói ra những lời này, chắc hẳn tôi sẽ cảm thấy hợp lý lắm." Combolt điêu luyện pha chế ly cocktail thất tình phảng phất hương hoa quả cay nồng, hệt như cái tên của nó.

Đây là một trong những đồ uống có cồn trứ danh tại Doux Sentiment. Nghe đâu mọi thứ bắt nguồn từ câu chuyện những lá thư tình bị thiêu rụi trong ngôi nhà của một nàng vũ công vào những năm 80, bỏ lại chàng bá tước si tình bên nấm mồ kí ức. Combolt rất thích ly rượu sáng bóng, gã cũng yêu cả những câu chuyện tình bi kịch hương chanh, nhất là khi chúng được thốt ra sau những ngụm rượu nồng chớp nhoáng.

"Của em đây, Katrina. Ly thứ hai mươi sáu sau hai mươi bảy năm cuộc đời." Sau khi đặt ly cocktail trước mặt Katrina, Combolt nghiêng người, dựa vào quầy pha chế đồ uống, tự rót cho mình một cốc nước. "Vậy em có muốn giải toả phiền não cùng tôi không? Lần này là vì lý do gì? Tên nhóc ấy diện một đôi giày không hợp với đường may áo hay đeo đồng hồ sai bên tay?"

"Không gì cả. Lòng dạ đàn ông mà, không thể hiểu nổi."

Combolt "ồ" một tiếng không mấy ngạc nhiên, dường như đã quá quen thuộc với cốt truyện không đầu không đuôi của cô nàng vừa bước vào ngưỡng tuổi người nhà hối hôn. Bàn tay đeo găng trắng của gã ra hiệu đã hiệu với một vị khách khác ở phía sau, cất lên câu hỏi bằng chất giọng trầm khẽ khi đôi môi kéo mở một nụ cười chế giễu: "Những câu chuyện tình của em có hương vị giống với ly Death, đúng là toàn đi một đường xuống thẳng địa ngục nhỉ?"

"Đúng không?" Katrina vươn lưỡi liếm nhẹ vị chanh đắng ngắt còn vương nơi đầu môi, hờ hững mỉm cười.

"Xinh xắn, giỏi giang, chỉ riêng gương mặt đem bán thì giá khởi điểm đã phải lên đến hàng triệu đồng bạc. Quan trọng nhất là tiểu thư nhà giàu, tổng kết lại không 100 điểm thì cũng 99. Nếu là tôi, tôi sẽ không nỡ khiến một nàng công chúa như vậy phật lòng."

Katrina dừng lại vài giây, nói: "Anh không phải gu của tôi."

"...Em làm trái tim non nớt của tôi tổn thương quá đấy."

Trong mắt người đời, Katrina Marcel, cô tiểu thư của tập đoàn giải trí Marcel, là một kẻ đi lùi mới có thể trở lại vạch xuất phát. Gia thế khủng, gia sản đồ sộ, được hưởng thụ những tiện ích hàng đầu, tiếp cận với nền văn hoá giáo dục chỉ dành cho người thừa kế. Không chỉ vậy, sở hữu những đường nét uyển chuyển của đoá phong lan tím giữa kì nở rộ, cô là chuẩn mực của người phụ nữ thành đạt ở thế kỉ mới, là giấc mộng hào nhoáng trong lòng các quý ông.

Thế nhưng đã sắp tròn hai mươi bảy mùa xuân, câu chuyện tình của cô ta vẫn chưa đơm hoa kết trái. Cô ta là một kẻ thất bại trong tình yêu, theo đúng nghĩa đen, và mặc dù điều đó chẳng có gì đáng để đáng tự hào, trông cô có vẻ như thật sự hưởng thụ chúng.

"Nếu em cần một lời khuyên, tôi sẽ bảo em hãy thử thay đổi cách làm quen người mới xem?"

"Đối tượng của tôi cơ bản đều xuất phát từ cùng một tuyến đường." Katrina mân mê lát chanh vàng ươm đính trên ly cocktail đã vơi phân nửa, một tay lần vào túi áo tìm kiếm thứ gì đó. "Cha mẹ giới thiệu."

Combolt vẫn chăm chú thưởng thức câu chuyện mặc dù bàn tay đang bận bịu với một ly đồ uống mới. Katrina cuối cùng cũng tìm được một bao thuốc lá hạng xoàng mới mua trước buổi xem mắt không lâu, rút một điếu ra, đưa đầu lọc lên môi: "Có bật lửa không?"

Nhận lấy chiếc bật lửa từ gã bartender, cô dùng tay che đi hơi gió trong không gian gần như kín kẽ, châm lửa, rít một hơi thật dài.

"Hoàn cảnh gia đình tương đồng nhưng tâm hồn không thể hoà hợp. Tôi không thích một gã đàn ông thở ra mùi cồn nồng nặc chỉ sau một chén rượu mạnh, hay những tên thắt cà vạt thuần đen trên chiếc áo sơ mi trắng."

Katrina Marcel, một cô tiểu thư ngậm thìa vàng trong miệng, tưởng như vô cùng yếu đuối, thực chất lại là một tay đáng gờm trên các bàn nhậu với tửu lượng cao ngất. Combolt hiểu rõ điều đó hơn bất cứ ai. Vì vậy, gã chỉ "ồ" một tiếng, thầm nghĩ không phải nhà trai có vấn đề mà là do tiêu chuẩn của em bất thường thì có.

Những hạt mưa nặng nề nện vào khung kính cửa sổ, gió lạnh gào rú phía bên kia bức tường đá xám ngoét, thời tiết khắc nghiệt khiến con hẻm nhỏ bên cạnh đại học Sanney không một bóng người. Mỗi khi đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh ấy, dường như Katrina lại cảm nhận được loại ma lực đang ngân nga bên trong không gian của quán rượu Doux Sentiment, loại ma lực kéo con người cô ra khỏi sự khẩn trương luôn khép chặt quanh cơ thể, sau đó gửi một chút hơi men đến khoảng lặng đã bị đào sâu trong linh hồn.

Quán rượu khá vắng, và cô thích điều đó. Ngoài Katrina thì chỉ còn mấy tên sinh viên ở đại học bên cạnh đang khoe mẽ với bạn bè về độ chịu chơi của bản thân khi gọi mấy thứ đồ uống đắt tiền nhất, thi thoảng còn nháy mắt với cô nàng trên quầy bar một cái, xem chừng rất tự tin.

Katrina ngửa cổ, thanh quản khẽ động, trong một hơi uống cạn chỗ cocktail còn sót lại. Và rồi bằng một ánh nhìn tự tin như thể nắm rõ toàn bộ tương lai, ngón tay cái cô miết một đường trên cánh môi tô son đỏ rực, tay còn lại chìa chiếc ly rỗng về phía trước, khẽ lắc vài cái: "Một ly nữa. Đây sẽ là hồi kết cho câu chuyện số hai mươi bảy."

"Cocktail là để nhâm nhi, không phải để hốc, cô gái." Combolt nói. "Thất tình hết rồi, em có muốn thử sang tương tư không?"

Ánh lửa đỏ bập bùng trên đôi bàn tay trắng nõn đang phản chiếu ảo ảnh mơ hồ của góc gương mặt vẫn luôn trung thành với một vẻ dửng dưng tuyệt đối, con ngươi sẫm màu của nàng tiểu thư đảo qua ly thuỷ tinh vương mùi cồn quen thuộc.

"Rượu phải hợp tâm trạng, đó mới là nghệ thuật. Không phải anh đang pha một ly thất tình đó sao?"

"Ly này đã được đặt trước, là ly cuối cùng rồi." Đặt ly thất tình vào một khay bạc nhỏ, gã pha chế ra hiệu cho vị khách phía xa, đồng thới đáp lại Katrina với một nụ cười mơ hồ trên môi. "Trong quán cũng có một gã như em đấy. Gã đã lăn lộn ở đây hai tiếng rồi."

Nơi tít tắp của góc khuất quán bar, ngay cạnh chiếc máy hát đang vang lên bản violin A time for us ngọt ngào và ô cửa sổ điểm chi chít hạt mưa ướt át là một người đàn ông chưa kịp cởi bỏ áo vest và quần Âu sau một ngày làm việc. Khói thuốc mờ ảo tựa làn sương che đi tầm nhìn của Katrina tan bớt, để lộ đôi môi đỏ, là màu đỏ thẫm tự nhiên hệt như chiếc cà vạt mà anh đang mà anh đang thắt, ngay bên dưới yết hầu gập ghềnh phủ bóng đèn mờ.

Nhận thấy cái vẫy tay của gã pha chế, anh đứng dậy, đôi mắt đã ngà ngà say hướng theo đôi chân thon dài mà tiến về phía trước.

Katrina cong môi cười, khuấy ly cocktail đã hết của mình tạo thành tiếng lạch cạch vui tai, lẩm nhẩm với bản thân: "Mưa đúng là mùa của thất tình nhỉ?"

"Có lửa không?" Người đàn ông nọ ngồi vào chiếc ghế ngay bên cạnh cô, nơi đã được đặt trước món đồ uống thường niên. Đôi môi mỏng của anh chẳng biết từ lúc nào đã ngậm đầu lọc của một điếu thuốc lá, bàn tay sờ túi quần có vẻ bực bội và thiếu kiên nhẫn khi không tìm được đồ.

Katrina hơi liếm môi.

Người này dùng cùng một loại thuốc lá với cô.

Cùng lúc đó, Combolt lại hất cằm về phía cô, bởi chiếc bật lửa duy nhất trên quầy của gã đã bị cô chiếm dụng mất.

Katrina nhìn vị khách bên cạnh đang nhướng mày với mình bằng một vẻ thản nhiên. Đôi đồng tử giao nhau, cô rướn người, nghiêng đầu, dùng thuốc lá tiếp lửa.

Trước mắt toàn là xám xịt hỗn loạn.

Một vệt khói mờ mịt lơ lửng trên bầu trời, ánh đèn vàng chiếu qua nó, uốn cong một góc, tản ra ánh sáng cầu vồng.

Đến rồi, ly cocktail thứ hai mươi bảy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net