Chap 11:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


• Nối Tiếp Chap Trước •

 // Rầm //

  " Anh, anh làm cái gì vậy ? "

• Huyn Ki kéo tay Myeong vào phòng, anh giữ chặt tay em rồi đặt lên tường

  " Hay quá nhỉ ? Dám cưa cẩm một Alpha khác trước mặt tôi sao ? "- Huyn Ki tức giận nói

  " Anh đang nói gì vậy chứ ? Mau, mau bỏ tôi ra "

  " Hình như tôi chưa nói với cậu là, đã là Omega của tôi thì không được qua lại với người đàn ông khác à ? Hửm ? "

  " Tôi không có cố ý làm vậy... L- là cậu ta tự... "- Em run rẩy phản bát lại lời anh nói

  " Tự nhiên sao? Nhìn mặt cậu có vẻ rất hưởng thụ mà nhỉ "

  " Ba mẹ không dạy cậu là một Omega phải có giá trị bản thân hửm ? "- Huyn Ki ngày càng nói nặng hơn

  " À quên cậu làm gì có ba mẹ! Nhờ ơn phước của cậu mà ba mẹ của cậu mới c.h.ế.t t.h.ả.m như vậy đấy!! "

• Bỗng một loạt ký ức ngày xảy ra tai nạn ngày hôm đó ùa về. Nước mắt em bắt đầu chảy xuống hai bên gò má 

• Câu nói của Huyn Ki làm em cảm thấy hoảng sợ và không ngừng tự trách mình

  " Ôi trời tôi mới nói thế cậu đã khóc rồi ư ? "- Huyn Ki không quan trọng cảm xúc của em mà cứ nói những câu mỉa mai châm chọc em

• Myeong nhìn Huyn Ki, em câm ghét bản mặt đó và không muốn thấy anh một lần nào nữa!!

• Trong lúc Huyn Ki đang lơ là, em dùng sức đẩy anh ra ngoài và đóng cửa thật mạnh nó được xem như lời cảnh cáo em dành cho anh

  " Hức, mình muốn thoát khỏi nơi này... "- Em ngồi bịch xuống đất mà òa khóc như một đứa trẻ

• Không ai có thể hiệu rõ tâm trạng em lúc này, trong suốt chặng đường em đi qua chỉ có thể làm bạn với bóng tối, không một người bạn để tâm sự và an ủi. Em cứ thế ngồi khóc và thiếp đi lúc nào không hay biết

 - 1 giờ 30 phút -

   " Cậu ta cứ tưởng là khóa trái cửa là mình không vô được chắc "

 // Cạch //

• Huyn Ki lấy chìa khóa mở cửa phòng ra, rồi lặng lẳng bước vô

    " Ơ? Mình vừa đụng trúng thứ gì thì phải! "

• Anh nhìn xuống dưới chân mình thì... Đó là Myeong em ấy đang nằm ngủ trên sàn, nước mắt em vẫn cứ rơi

    " Sao cậu ta lại không lên giường nằm chứ ? "- Nói dứt câu Huyn Ki liền bế em lên rồi đưa em lại giường

    " Con, con xin lỗi... "- Giọng em run rẩy nói

    " Nói nhảm gì vậy không biết "- Anh khó hiểu nhìn em

• Anh đặt em lên giường, tay thì lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên má em

    " Người thì nhỏ con mà nước mắt đâu mà nhiều vậy không biết "

  // Ting //

    " Hửm, tin nhắn sao ? "- Huyn Ki ngước nhìn điện thoại em đặt trên bàn

    "... Là tin nhắn của tên Dong Huyn? "

_______________________________HẾT CHAP 11___________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net