CHAP 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Nối Tiếp Chap Trước *

" Hmm... Tôi sẽ giết chết hai người họ để  phòng trừ khi chọn hiểm hoạ  sau này "

" Tại, tại sao...anh lại giết chính đứa con của mình chứ?? "

* Nghe được câu trả lời man rợ đó của anh, em bần thần không nghĩ được người đàn ông đang ngồi trước mặt mình lại thản nhiên mà muốn cướp đi hai sinh mệnh vô tội

" Nếu hai người họ biết điều không đến tìm và đòi tôi trịu trách nhiệm thì họ đã cho mình một con đường sống rồi "

" Vậy họ đến tìm ?? "

" Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi sẽ giết chết họ ! "

" Nh- Nhưng anh không thể giết chết một đứa trẻ, nó là do anh tạo ra sao anh lại nhẫn tâm giết chết nó như vậy ?? "- Em bực bội đáp trả lời nói của anh

" Nếu thằng bé có tài năng thì tôi sẽ rộng lượng xem thằng bé là con nuôi và dạy dỗ nó thành một thiên tài trong kinh doanh... Còn mẹ của thằng nhóc đó vẫn sẽ nhận được kết cục bi thảm thôi "

" ... "

* Em trầm tư một lúc lâu, đôi môi của em mấp máy không nói lên lời. Muốn hỏi nhưng lại sợ anh bực nên lại thôi. Nhưng không hỏi lòng em lại khó chịu không tài nào yên được

* Myoeng cuối sầm mặt xuống , quyết định nói ra nhưng chớ sao câu nói ấy chỉ vọn vẹn vài từ nhưng lại nghẹn nơi cổ họng, dù cố gắng thế nào em cũng không thể thốt ra được, cứ như vậy lúc lâu sau đó, những lời nói tưởng chừng như bị nghẹn nơi cổ họng mãi không phát ra được, cuối cùng những lời nói của em cũng đã được thốt lên vừa run rẩy mà cũng vừa lo lắng

" Vậy... Nếu người đó, là tôi thì sao... ?? "- Em lấp bấp nói ra

" Cậu đang nói cái quái gì vậy ?? Chuyện đó không xảy ra được đâu... Đừng hỏi mấy cái thứ vớ vẩn đó nữa mà mau ăn đi "

* Anh giật mình khi nghe được câu hỏi của em, không biết phải trả lời sao để em không buồn nên anh đã cố lảng tránh vấn đề

" ...Ùm "- Em cảm thấy thất vọng khi anh không trả lời lấy câu hỏi đó

" * Tại sao Huyn Ki lại không trả lời mà lại né tránh nó. Anh ta thật sự không muốn có con với mình sao... Thật là chắc do mình tự suy diễn xong mong chờ quá rồi * "- Myeong nghĩ thầm trong bụng

* Bầu không khí lại trở nên im ắng, ánh mắt của Huyn Ki cứ cách vài phút lại lén nhìn em, xem biểu hiện và nét mặt của em. Anh sợ vì không trả lời được câu hỏi đó mà làm em buồn. Anh không biết giải thích sao vì chính anh cũng không biết mình có thật sự đã yêu em và muốn có con với em không nữa...

-- 15 phút sau --

" Ôi trời, no quá đi mất "

" Mới có nhiêu đó đã than vãn rồi, tất cả các bữa sau cậu phải ăn theo chế độ như vậy đấy "

" Hả?... Nhưng mà- "

* Em chưa nói xong thì quản gia chạy vào và ghé sát tai Huyn Ki rồi nói cái gì đó có vẻ như rất quan trọng. Anh khi nghe quản gia Kim nói thì nhanh chóng khoác áo vào rồi bước đi mà không nói với em một tiếng nào cứ thế mà đi không ngoẳng mặt lại

" Rốt cuộc là có chuyện gì mà lại vội vã như vậy nhỉ ?? "

-- 10 giờ 34 phút - Tại thư phòng --

* Trong đêm tối tĩnh lặng, chỉ có ánh trăng sáng le lỏi, soi sáng bóng lưng cô độc của em, nó phảng phất chút ánh sáng nhẹ nhàng để rồi sau lớp ánh sáng nhỏ nhoi ấy đã để lại em một người cô độc đang ngồi bơ vơ tại nơi đây.

* Không khí thật yên tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ kêu tích tắc, lâu lâu lại có tiếng xào xạc của những lá cây va vào nhau. Thời gian cứ từng phút từng giây trôi qua lòng em càng thêm trĩu nặng...

" Gần 11 giờ rồi sao anh ta vẫn chưa về nhỉ.. Có chuyện gì xảy ra rồi sao ? Mình lo quá đi mất... "- Em lẩm bẩm

* Em suy nghĩ không ngừng, cứ lo cho Huyn Ki gặp chuyện không may rồi sẽ không quay trở lại với em nữa. Dù không nói ra nhưng em lại rất sợ anh bỏ rơi em tại nơi đây, một nơi tăm tối và cô đơn... Cứ mãi suy nghĩ mà em không nhận ra có một bóng người rất lớn đang đứng đằng sau lưng em, cái bóng đó không phát ra tiếng động mà từ từ ôm lấy em

" Aaa "- Em giật mình quay ngoắt ra đằng sau

* Bóng tối đi qua để lộ ra một người mà em hằng nhung nhớ. Kim Huyn Ki đã trở về với em rồi, lòng em bây giờ mới được thả lỏng, những suy nghĩ tiêu cực đấy cũng đã vứt sang một bên

" Anh đi đâu từ chiều giờ vậy ?? "- Myeong hỏi

" Cậu... đang lo lắng... cho tôi sao "- Anh mơ màng đáp lại

" Không, không có... ức mùi trên người anh... "

* Em đang nói thì một mùi hương bay thoảng qua. Cái mùi ấy rất nồng, không phải là pheromone của anh mà là mùi rượu, chính xác đó là mùi nồng đậm đặc trưng của rượu luôn nằm trên đầu mũi em

" Anh đã uống rượu à?? "

" Ùm...có một tí "

* Em cau có nhìn anh, nhíu nhẹ đôi chân mày, sốt ruột nhìn anh với một ánh mắt không giấu nỗi sự quan tâm em dành cho anh

* Anh thấy em khó chịu ra mặt, thì không biết cách nào có thể dỗ ngọt em để có thể bớt giận. Anh vươn tay ra sau đầu em, nhẹ nhàng kéo gần khoảng cách của cả hai, Myeong còn chưa hiểu chuyện gì thì anh đã vồ đến rồi khóa đôi môi anh đào xinh xắn của em

" Ư-um "

* Cái tay hư của anh dần dần lại luồng qua từng lớp áp mà sờ lấy cơ thể trắng nỏn và mịn màng của em, từ eo cho đến ngực không thừa một chỗ nào. Em vừa định thần lại thì liền dùng hết sức bình sinh đẩy thân thể to lớn của anh ra

" Ha-ha, không...được, tôi còn đang mệt lắm "- Em lấp bấp nói

* Anh thấy em đẩy ra thì nũng nịu nói rồi vươn cổ lên vòi vĩnh em hãy hôn lấy mình

" Đừng, đừng đẩy tôi ra...Hãy ôm tôi và hôn tôi đi làm ơn... "

* Nhìn bộ dạng trẻ con bây giờ của Huyn Ki, em lại không biết phải làm gì cả, chỉ có thể ngồi nhìn anh một cách trầm tư, những câu hỏi bắt đầu hiện lên trong tâm trí em: " Anh ta bị làm sao vậy ?? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với anh ??... "

" ... Trễ rồi chúng ta đi ngủ nhé "- Myeong nhẹ nhàng nói

" Tôi... ngủ với cậu được không ?? "

" Ùm "

* Nhìn thấy ánh mắt cầu xin đấy của anh, em không còn cách nào khác mà đồng ý sự mong muốn nhỏ nhoi ấy

-- Tại phòng ngủ - 12 giờ 15 phút –

* Huyn Ki anh ấy đã chìm vào giấc ngủ rồi nhưng vẫn ôm em rất chặt, làm cho em không tài nào ngủ được vì cảm thấy có chút khó chịu khi anh ôm em chặt đến vậy

" * Anh ta ngủ rồi chắc lấy tay ra được rồi nhỉ * "- Em nghĩ thầm xong quay qua nhìn anh

* Bàn tay nhỏ bé của em nắm lấy bàn tay to lớn của anh rồi nhẹ nhàng để ra khỏi người mình, nhưng thật kì lạ tay anh lại xen qua những ngón tay em mà nắm lấy. Myeong giật mình quay qua nhìn anh thì không ngờ anh đã thức dậy từ lúc nào và ánh mắt ấy nãy giờ vẫn dõi theo em

" Ơ...xin lỗi, tôi làm anh thức giấc à "

" Không có...sao giờ này cậu còn chưa ngủ ?? "

" À...ùm chỉ là tôi hơi khó ngủ thôi "

* Cả hai không nói với nhau câu gì chỉ lặng lẽ nhìn đối phương. Nhìn vào đôi mắt sâu lắng ấy em biết anh đang rất mệt mỏi, điều gì làm cho anh thành bộ dạng như lúc này, em thật sự muốn hỏi nhưng lại chưa có dũng khí. Ánh mắt đó càng lúc càng thoát ra sự u buồn, nhìn anh như vậy lòng em lại có cảm giác đau nhói khó tả. Môi em cứ mấp máy nhưng lại không nói nên lời, chỉ một câu ngắn gọn: " Anh gặp chuyện gì không tốt rồi à " sao lại khó đến thế cơ chứ. Em cúi gầm mặt xuống, trong lòng lại rất buồn vì không thể giúp anh vui hơn

" Anh...nếu không vui thì...hãy tâm sự với tôi "- Trong vô thức khi suy nghĩ thì em đã nói ra những lời trong thâm tâm em muốn nói, em từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh

" Có được không...?? "- Myeong nhỏ nhẹ nói

" Nếu bây giờ tôi nói với cậu thì cậu có giúp gì được cho tôi không ?? "- Huyn Ki nhau mày hỏi

" Nhưng ít ra tôi có thể giúp anh thoải mái hơn "

" Haizz... "

* Anh im lặng hồi lâu thì cũng quyết định kể cho em biết sự tình

" Ba tôi...tái hôn rồi "

" Đó không phải chuyện tốt sao ?? "

" Nhưng người ba tôi muốn kết hôn lại là em gái của mẹ tôi... Bà ta... Lúc mẹ tôi mất bà ta đã chuyển đến nhà tôi và sống chung với ba con tôi lấy cái cớ là muốn chăm sóc cho tôi nhưng mục đích chính của bà ta là cưa cẩm bố. Khi bố đi công tác bà ta sẽ chèn ép tôi, đánh đập, đe dọa... Tôi căm ghét bà ta đến tận xương tủy. Khi nghe tin bố sẽ cưới bà ta tôi đã cố gắng phản đối và giải thích cho ông ấy hiểu nhưng vì tình yêu làm cho mù quáng ông ta chấp nhận bỏ tôi chứ không chịu bỏ bà ta "

" ... Bây giờ anh đã lớn, có nhà riêng cũng sẽ ít gặp bà ấy nên... "- Nói tới đây em lại không nói nữa, cổ họng cứ ứa nghẹn lại

" Tôi biết chứ nhưng thứ làm tôi khó chịu là Chan Mi "

" Ơ?? Tại sao "

" Em ấy cũng biết lúc trước bà ta đối xử với tôi như thế nào, nhưng em ấy không đứng về phía tôi mà lại chọn bên bà ta, em ấy quát tôi không có lòng tha thứ, khoang dung. Còn hùa theo ba tôi nói sẽ từ mặt tôi và không muốn kết hôn với tôi vì sự ích kỉ của bản thân "

" ... "

* Nghe tới đây em im lặng không biết phải an ủi anh như thế nào thì tâm trạng anh mới nguôi ngoai. Anh là một Alpha trội tài năng đến sắc đẹp đều hơn người, gia thế lại rất khủng. Vẻ ngoài anh rất cao ngạo nhưng thâm tâm anh lại không như thế... một tuổi thơ không mấy tốt đẹp ám ảnh anh đến bây giờ

" Anh nói đúng... Tôi không giúp gì được cho anh cả... Đến cả an ủi và làm cho anh vui tôi còn làm không được nữa... "

" ... Được rồi, cậu lắng nghe tôi nói là an ủi tôi rồi "

" Nếu sau này...không ai...bên anh thì đừng buồn...vì có tôi m,à... "- Đôi mắt em nặng trĩu, em mơ màng nói những câu cuối rồi ngủ thiếp đi trong lòng anh

" Ngủ rồi sao ?? Haha...dễ thương quá đi mất... "- Anh nhìn thấy em như vậy thì liền cảm thấy vui trở lại, trong thâm tâm cũng có tí cảm giác hạnh phúc mà trước giờ anh chưa thấy bao giờ

* Anh thất thần nhìn em, mân mê sợi tóc mỏng manh của em. Bây giờ anh mới hiểu cảm giác của tình yêu là gì, và thật sự không biết mình có dũng cảm đối mặt với nó hay không nữa. Anh từ từ ghé sát lại tai Myeong và thủ thỉ

" Nếu tôi yêu em mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào đây ?? "

" ...haizz, Ngủ ngon...tôi yêu em "

____________HẾT CHAP 24__________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net