Chương 5: Tôi sẽ có hình thức kỉ luật thích đáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trân Ni cũng không chắc anh bao nhiêu tuổi, nhưng nghe cách nói chuyện của anh, lại liên hệ tới tuổi tác của Chính Quốc, cô căng mặt bất mãn nói: “Anh rất già rồi.”

“...”

Anh rất già rồi.

Rất già.

Già.

Dù cho Kim Thái Hanh không mấy để ý đến tuổi tác, nhưng nghe câu này vẫn có cảm giác bị một dao đâm vào ngực.
Mới hai mươi tuổi đầu đã bị ghép cho chữ “Già”, Kim Thái Hanh cũng không biết phải mô tả tâm trạng hiện tại của mình thế nào nữa. Anh chậm rãi thở hắt ra, gằn từng chữ “Anh già?”

Trân Ni lại gật đầu: “Anh già.”

“...”

Yên tĩnh vài giây.

“Nhóc con, em cảm thấy anh già?” Kim Thái Hanh nhìn cô chằm chằm, chắc hẳn đang cảm thấy điều này quá hoang đường, không nói nên lời: “Vậy sao em không gọi anh là chú?” 

“Hmm.” Trân Ni ra chiều suy tư, cảm thấy câu này cũng có lý đấy, lập tức đổi giọng: “Chú.”

“...”

Hai mắt cô gái nhỏ to tròn, trong vắt phẳng lặng, không nhiễm một chút khói lửa nhân gian. Giọng nói lúc này còn đặc biệt nghiêm túc, tựa như từng câu từng chữ đều là lời chân thành xuất phát từ tận đáy lòng.

Lời nói đơn thuần đến thế, lại tổn thương người ta đến vậy.

Mẫn Doãn Kì bước vào đánh gãy cuộc hội thoại của hai người. Thầy rót cho Kim Thái Hanh cốc nước, hơi lúng túng nói: “Thật xin lỗi, cậu ngồi trước đi. Tôi uống hơi nhiều nước nên phải ra ngoài chút.”

Kim Thái Hanh điều chỉnh lại cảm xúc, quay đầu đáp: “Không sao ạ.”

Có lẽ do rảnh đến sắp ngất, sau khi Mẫn Doãn Kì đi, Kim Thái Hanh quay sang tiếp tục so đo với Trân Ni chuyện ban nãy: “Nếu em gọi anh như thế, thì anh em cũng phải gọi theo không phải sao?”

Trân Ni thành thật đáp: “Không biết.”

Kim Thái Hanh: “Vậy gọi anh hay chú đây?”

Trân Ni suy nghĩ một chút, miễn cưỡng nói: “Vẫn gọi là anh đi.”

Lúc này mặt mày Kim Thái Hanh mới giãn ra, ung dung nói: “Cũng biết che chở anh trai đấy.”

“Che chở gì chứ.” Trân Ni không hiểu ý anh lắm: “Em che chở anh ấy làm gì, lớn đầu rồi mà suốt ngày chỉ biết bắt nạt em. Em chỉ không muốn anh ấy gọi anh là chú thôi.”

“Vì sao?”

“Vì anh ấy nhìn còn già hơn anh.”

“...”

Không ngờ lại nhận được câu trả lời như thế, Kim Thái Hanh sững sờ một chút rồi bật cười thành tiếng. Cố nhịn cười, anh nói tiếp: “Chính Quốc trông già hơn anh hả?”

Trân Ni: “Đúng mà.”

Chỉ một chữ “Già” này cũng mang lại cảm giác thắng lợi. Tâm tình Kim Thái Hanh tốt trở lại. Anh ho nhẹ, ra vẻ khiêm tốn nói: “Nhóc con, sao em lại cảm thấy anh trai em già hơn anh?” Nói xong lại bồi thêm một câu: “Anh thấy cũng không chênh nhau mấy.”

Ánh mắt Trân Ni nhìn anh dò xét, rồi lại cụp xuống, lạnh nhạt nói: “Vẫn có chút chênh lệch.”

“...”

Một giây sau, tiếng gõ cửa vang lên, một cô gái mở cửa văn phòng, nhìn vào bên trong, có vẻ hơi ngại ngùng: “Xin chào, cho hỏi chủ nhiệm lớp Đoàn Di Ân có ở trong này không ạ?”

Thầy Phác vội vàng đứng dậy: “Tôi đây! Em là chị gái của Đoàn Di Ân phải không?”

Cô gái khẽ cười, đi đến: “Vâng thưa thầy.”

Đoàn Di Ân đã đứng đó cả nửa ngày bây giờ mới lên tiếng phàn nàn: “Chị, sao giờ chị mới tới.”

Trân Ni cũng theo đó nhìn sang.

Chị gái này có mấy phần giống Đoàn Di Ân, mặc váy trắng, rất có dáng dấp học sinh. Chị gái trang điểm nhẹ nhàng, sắc môi nhàn nhạt, khuôn mặt thanh tú mà thu hút. Chị gái nhỏ giọng giải thích với Đoàn Di Ân: “Tan học chị mới tới được, nhưng mà hơi xa.”

Nói xong, chị gái liền chú ý tới Kim Thái Hanh đang ngồi trên ghế, ánh mắt dừng lại hai giây, rất nhanh đã chuyển đi, giọng nói dường như hơi khẩn trương: “Xin lỗi thầy Phác, để thầy phải chờ lâu ạ.”

Thầy Phác khoát khoát tay: “Không sao, cũng phiền em phải tới đây một chuyến.”

Do đoạn nói chuyện với Trân Ni ban nãy, Kim Thái Hanh cứ cười suốt. Lúc này khóe miệng anh vẫn đang giương lên, ánh mắt không chuyển mà chỉ nhìn chăm chăm Trân Ni: “Bao giờ thầy em mới về?”

Trân Ni thu tầm mắt lại: “Chắc cũng nhanh thôi.”

“Tiểu Ni à, anh đây chán quá.” Kim Thái Hanh giở giọng buồn chán ngán ngẩm trêu Trân Ni: “Em nói anh nghe mấy câu vui tai giải trí đi.”

Trân Ni nghi ngờ nhìn anh: “Nói gì cơ?”

“Ví dụ như nói..” Kim Thái Hanh không chút nghĩ ngợi: “Khen anh đây là người đẹp trai nhất thế giới đi.”

“Em không phải máy nhắc lại.” Trân Ni không vui.

“Vây cứ tùy tiện khen một câu đi.” Kim Thái Hanh nói: “Cũng đâu có coi em là máy nhắc lại.”

Trân Ni cự tuyệt: “Không muốn.”

Kim Thái Hanh cũng không tức giận, dài giọng trêu chọc: “Quỷ hẹp hòi.”

Lúc này, Mẫn Doãn Kì đã từ nhà vệ sinh trở về. Thầy ngồi vào bàn mình, cười cười nói: “Thật xin lỗi, đột nhiên bụng dạ hơi khó chịu.”

Kim Thái Hanh: “Không sao ạ, dù sao em cũng không bận gì cả.”

Sau đó, anh đưa ly nước vẫn chưa uống trên mặt bàn cho Trân Ni, hỏi: “Có khát không?”

“Quỷ hẹp hòi” nào đấy không thèm trả lời.

Kim Thái Hanh gõ tay lên thành ly hai lần: “Uống nước đi.” Rồi nhìn về phía Mẫn Doãn Kì, nghiêm túc lắng nghe.

Lúc này Trân Ni mới cầm cốc nước lên, yên lặng uống một ngụm. Lại nhìn mặt bàn trống trải, nhớ tới việc anh cũng chưa được uống ngụm nước nào, cô đứng tại chỗ tự đấu tranh một hồi, cuối cùng vẫn ra chỗ bình nước rót cho anh một cốc.

Trân Ni mệt nhất ở Mẫn Doãn Kì một điểm, đó chính là mỗi lần thầy gọi phụ huynh, nội dung nói chuyện đều y hệt nhau. Trân Ni được nghe mấy lần, cảm thấy bản thân mình có thể đọc thuộc lòng từ dưới lên. Vậy mới nói, Mẫn Doãn Kì thực sự mới giống cái máy nhắc lại.

Cô nghe đến buồn ngủ, tinh thần cũng dần trở nên không tập trung.

Đột nhiên chú ý tới bàn bên cạnh, bầu không khí vẫn vô cùng hài hòa, nào có như bên này, Mẫn Doãn Kì không ngừng cáo trạng cô.

Trân Ni để ý nghe.

Thầy Phác đột nhiên nở nụ cười: “Đứa bé Đoàn Di Ân này, ngoại trừ thành tích hơi kém, những mặt khác đều rất tốt. Lần này cũng không phải trò ấy làm sai gì mà gọi em tới. Là do hôm qua, đột nhiên trò ấy xông vào văn phòng, cứ đòi tôi mời phụ huynh trò ấy tới, dọa tôi sợ hết hồn.”

“...”

Lời thầy vừa dứt, Đoàn Di Ân tức khắc nhìn sang phía Trân Ni.

Ánh mắt hai người đối diện nhau.

— Im lặng.

Không nghĩ tới lại để cô ấy nghe được, thần sắc Đoàn Di Ân thay đổi, bộ dạng vô cùng quẫn bách, giống như ngay lập tức muốn đào một cái hang để chui xuống. Trân Ni hiển nhiên không thể ngờ được sự việc là như vậy, lặng lẽ dùng hai tay chỉ vào thái dương.

Im lặng hỏi thăm: Có phải nơi này của cậu có vấn đề không?

Làm gì có ai chủ động yêu cầu mời gặp phụ huynh.

Đoàn Di Ân cố giữ cho mình tỉnh táo, dùng khẩu hình trả lời: “Sẽ giải thích với cậu sau.” rồi nhìn sang chỗ khác.

Đầu cậu nhóc vừa chuyển, Trân Ni vừa lúc thấy chị Đoàn Di Ân nhìn sang bên này, nhưng không phải nhìn cô.

Trân Ni nhìn theo ánh mắt của chị gái.

Quả nhiên là đang nhìn Kim Thái Hanh. Vốn cho rằng chỉ là ngoài ý muốn. Nhưng sau đó, Trân Ni để ý chị gái nhìn hết lần này đến lần khác.

Không biết là lơ đãng, hay còn lý do nào khác.

Trân Ni rủ mắt xuống, chậm rãi siết tay, rồi lặng lẽ chuyển tới vị trí chắn tầm nhìn của chị gái kia. Cuộc nói chuyện kéo dài khoảng bốn mươi phút.

Mẫn Doãn Kì cáo trạng xong, uống một hớp nước: “Chính là như vậy. Thật ra tôi cũng không muốn làm phiền em tới đây một chuyến như vậy, nhưng đứa trẻ Trân Ni này quả thật khiến người ta đau đầu. Tôi yêu cầu trò ấy trả lời câu hỏi, trò còn hỏi lại tôi có phải thầy gọi em không, hỏi tôi thầy gọi em có phải để em dạy thầy không, còn nói cái gì mà em không muốn cướp bát cơm của thầy. Mấy câu này làm các bạn xung quanh cũng không tập trung nữa.”

Kim Thái Hanh hơi ngừng lại, nghiêng đầu nhìn sang Trân Ni: “Còn có chuyện này sao?”

Trân Ni lập tức gật đầu, giả bộ đang chăm chú lắng nghe.

Mẫn Doãn Kì gật đầu: “Trước đó tôi cũng đã nói chuyện với mẹ các em mấy lần, lần này lại làm trễ nải thời gian của em, nhưng mà đều vì muốn tốt cho đứa trẻ này. Trân Ni rất thông minh, học tốt, về sau nhất định có thể thi đỗ hạng nhất trường chuyên thành phố. Chỉ mong gia đình sát sao về vấn đề học tập cũng như rèn luyện bản thân của em ấy hơn.”

Hai người ra khỏi văn phòng.

Hôm nay còn thuận lợi hơn so với tưởng tượng, Mẫn Doãn Kì không hề hoài nghi gì, tảng đá lớn đè nặng trong lòng Trân Ni cũng được thả xuống. Cô nhìn về phía Kim Thái Hanh, biểu lộ chút thân cận: “Cảm ơn anh trai.”

Kim Thái Hanh đáp: “Giờ về được chưa?”

“Rồi ạ.” Trân Ni chớp chớp mắt, bởi vì anh vừa giúp mình giải quyết vụ này nên trong giọng nói còn có mấy phần lấy lòng: “Nếu không còn chuyện gì nữa sao?”

“Chẳng phải anh đây..” Kim Thái Hanh hơi ngừng lại, chậm rãi nhắc nhở: “Còn chưa dạy dỗ em sao?”

“...”

Lời này giống như dội một chậu nước lạnh lên đầu Trân Ni, vui sướng của cô lập tức bay đi hơn nửa, không tình nguyện nói: “Anh cũng muốn giáo huấn em?”

“Đi thôi.” Kim Thái Hanh từ chối cho ý kiến: “Anh đưa em về nhà.”

Anh không trả lời, Trân Ni lại nghĩ vừa nãy chỉ là lời nói đùa, cô còn chưa kịp thở phào, rất nhanh đã nghe Kim Thái Hanh nói tiếp: “Trên đường từ từ nói.”

Trân Ni: “...”

Hai người một trái một phải đi về phía cổng trường.

Trước tiên anh cho cô thời gian chuẩn bị tâm lý, ở trong trường không nói tiếp chuyện này. Trân Ni nơm nớp lo sợ, vuốt vuốt quai cặp sách, nhịn không được nói: “Anh trai em giúp em đi gặp giáo viên xong về nhà cũng không giáo huấn em.”

Kim Thái Hanh: “Thật sao?”

Trân Ni: “Đương nhiên là thật rồi.”

Kim Thái Hanh nhìn cô chằm chằm, giống như đang suy xét xem lời này là thật hay giả, sau đó lôi điện thoại di động từ trong túi ra: “Để anh hỏi lại.”

“...”

“Chờ chút!” Trân Ni  giật mình, nhảy lên định đoạt lấy điện thoại của anh: “Anh nói rồi chẳng phải anh ấy sẽ biết sao! Anh ấy mà biết thì cả thế giới cũng sẽ biết! Vậy thì hôm nay coi như đi tong.”

“Anh chẳng phải chỉ muốn hỏi một chút thôi sao.” Kim Thái Hanh giống như đang vờn mèo, tay cứ nâng lên lại hạ xuống, cố ý không để cô bắt được: “Đi thật xa để tới đây, còn bị nhóc con như em lừa gạt, vậy thì anh đây chẳng phải quá đáng thương rồi?”

Lúc này, một giọng nữ cất lên đánh gãy trò mèo của hai người. Giọng nói mềm nhẹ, nhỏ gần như không nghe thấy, mang theo vẻ khẩn trương rất rõ ràng: “Xin, xin chào.”

Hai người theo bản năng quay đầu lại.

Là chị của Đoàn Di Ân, lúc này đang đứng một mình, không biết Đoàn Di Ân đã đi đâu.

Vóc người chị gái không cao lắm, hơi nhỏ gầy. Ngũ quan tinh xảo thanh tú, khuôn mặt đỏ bừng. Chị gái kia nhìn Kim Thái Hanh, bối rối lấy điện thoại từ trong túi ra: “Có thể cho em xin cách thức liên lạc được không?”

Bầu không khí lập tức trở nên khó xử.

Kim Thái Hanh nhìn về phía đó không nói gì. Sự im lặng này dường như là cự tuyệt. Biểu cảm trên mặt chị gái ngày càng không tự nhiên.

Mắt Trân Ni đảo qua đảo lại hai người họ, cũng không rõ ý tứ của Kim Thái Hanh thế nào. Không chờ anh đáp lại, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, lời vừa phát ra đã khiến người ta kinh ngạc: “Chị ơi, anh trai em có hai mươi chín bạn gái rồi.”

Lông mày Kim Thái Hanh dựng lên, cúi đầu nhìn cô.

“Chị không phải khẩn trương đâu, anh ấy đưa chị ngay ấy mà.” Trân Ni không dám nhìn Kim Thái Hanh, bộ dạng hết sức chân thành: “Mỗi ngày anh ấy đổi một người, tháng này còn thiếu một, thêm chị là đủ rồi.”

“...”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC