Cố viên vô thử thanh - end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viễn sơn trường.

Hồng ti triền.

Lộ mang mang.

Duyến chung tán.

(Dãy núi xa tít tắp

Dây tơ hồng quấn quanh.

Con đường mênh mông mờ mịt.

Duyên phận cuối cùng cũng tan)

——

Kinh đường mộc vang, chung quanh lặng ngắt như tờ, mành trúc ngăn cách, nghe tiếng chẳng thấy người, có một giọng nói thương lão trầm đục.

"Yêu ma đạo, si tình triền..."

Bầu trời quang đãng.

Chung Thần Lạc ngồi trên cành cây vui vẻ lắc lư cẳng chân, xem Lý Khải Xán đang ở dưới tàng cây học những khách hành hương khác quỳ lạy, miệng còn đi theo lẩm bẩm. Hắn bỗng nổi ý xấu, hái một quả trái cây màu xanh đậm, nhắm một bên mắt, rồi ném xuống đập vào giữa gáy của Lý Khải Xán.

"Không hổ là ta ~". Chung Thần Lạc dương dương tự đắc.

Lý Khải Xán nhìn quanh bốn phía, ngẩng đầu lên thì thấy trên cây có một người với mái tóc đen có xen lẫn một ít màu xanh đậm, để chân trần đang ngồi ở nơi đó, còn rung đùi đắc ý nhìn mình, khóe mắt cũng cong cong.

"Mẹ ơi! Có yêu quái!!"-Lý Khải Xán kêu lên rồi nhảy dựng khỏi đệm.

"Nhà ngươi không phải cũng là yêu quái sao?"-Chung Thần Lạc nhẹ nhàng từ trên cây nhảy xuống, gió cũng cuốn mang theo mấy nhánh lá rơi xuống. "Còn nữa, trong chùa không được ồn ào!"

Cuối cùng, Chung Thần Lạc vỗ vỗ lá cây trên tay áo, hơi đè thấp âm thanh: "Càng không được quấy nhiễu sự thanh tịnh của tiểu sư phụ"

Chung Thần Lạc vẫn là xem nhẹ thính giác của Lý Khải Xán. Lý Khải Xán vốn là một con hươu hoang dã trong núi biến thành người, thính giác của động vật luôn tốt hơn con người quá nhiều lần. Đôi mắt sáng ngời của Lý Khải Xán nheo lại, tò mò tiến lại gần: "Cái gì mà tiểu sư phụ? Ai là tiểu sư phụ?"

Chung Thần Lạc xua tay muốn đánh trống lảng, hắn ngồi xổm xuống trên mép bồn hoa, sau đó vỗ nhẹ vào khoảng trống bên cạnh, ra hiệu cho Lý Khải Xán ngồi xuống, lại tỏ ra vẻ thành thục. "Ngươi cái con hươu tinh kia, bớt hỏi thăm chuyện của ta, nói đi, ngươi đến đây làm gì?"

"Ai thèm hỏi thăm chuyện của ngươi, đồ lão hoa yêu, phi phi phi!"- Lý Khải Xán đứng dậy, tiến lên một bước, rồi nhảy lên ngồi ở bên mép bồn hoa. "Đương nhiên là để cầu phúc"

"Cho ai? Cho chính ngươi? Ngươi còn tin mấy cái này à?"- Chung Thần Lạc một lần ném ra ba câu hỏi.

"Chuyện của ta, nhà ngươi cũng bớt hỏi thăm!". Lý Khải Xán chống nạnh, mặt cùng vành tai từng chút một bừng đỏ lên.

"Chậc, cái gì mà tướng quân, cái gì mà bình an..."- Chung Thần Lạc gõ nhẹ vào đầu Lý Khải Xán. "Ta ở phía trên đều nghe thấy hết!"

"Chung!Thần!Lạc!"

Ngay lúc hai người đang tranh cãi túi bụi thì một thiếu niên mặc áo choàng đỏ tươi đi tới. Thiếu niên mắt ngọc mày ngài, dù trên người một thân áo khoác màu đỏ tươi lại rất có phong thái của người trí thức.

Chung Thần Lạc nhìn thoáng qua liền biết người đến không phải người thường: "Ô, lại tới thêm một con tiểu hồ ly"

"Nhân Tuấn ~"-Nghe giọng của Lý Khải Xán cao lên, hẳn là người mà hắn ta biết?

...

Không đúng, là yêu tinh.

"Đừng thấy người sang bắt quàng làm họ Lý Khải Xán à, người ta biết ngươi sao?"-Chung Thần Lạc bĩu môi, khoanh tay khinh thường.

"Biết, đương nhiên biết, làm sao có thể không biết!"

Mắt thấy lại bắt đầu cãi nhau. Hoàng Nhân Tuấn trước tiên túm Lý Khải Xán lại, sau đó đối Chung Thần Lạc vái chào, rồi một giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo của thiếu niên vang lên. "Ừm, nhận thức, Khải Xán bình thường chỉ hơi ồn ào một chút"

"Xem đi!". Lý Khải Xán đứng sau lưng Hoàng Nhân Tuấn gật gù đắc ý.

Hừ, Chung Thần Lạc ngậm miệng, bên kia hệ động vật đại đoàn kết, còn hắn nơi này chỉ một con nho nhỏ mảnh mai hoa yêu?

Không, không mảnh mai, ít nhất bản thân hắn không thừa nhận, nhưng quả thật có chút người ít không đánh lại số đông.

"Ngươi......?"

"Ngươi......?"

Hai bên cùng đưa ra nghi hoặc, cũng đồng thời mở miệng.

Chung Thần Lạc buông tay xuống, đáp lễ lại, con tiểu yêu tinh mặc đồ đỏ trước mặt hắn rất biết cấp bậc lễ nghĩa, chính mình tự nhiên không thể vô lễ.

"Ngươi nói trước đi?"- Chung Thần Lạc đứng dưới bóng cây, bỗng dưng trở nên khiêm nhường.

"Ngươi là hoa yêu của cái cây này à?"

"Không phải, ta chỉ đến đây để nghỉ chân, đây không phải là bản thể của ta". Chung Thần Lạc thần bí nói. "Ngươi cũng tới đây cầu nguyện sao?"

"Đúng vậy, cầu nguyện cho bạn của ta"- Đôi mắt trong veo của Hoàng Nhân Tuấn tràn đầy sự chân thành.

"Bạn?"- Chung Thần Lạc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó cười ranh mãnh: "Nghe nói tú tài ở cuối phố thành nam gần đây quen một người bạn có tướng mạo còn đẹp hơn cả nữ tử, lẽ nào..."

Nghe nói, vào một đêm trăng nào đó, Hoàng Nhân Tuấn đã gặp Lý Minh Hưởng. Lý Minh Hưởng lúc đó đang ngồi trước cửa sổ, tay cầm một quyển sách cuộn, mặc dù sách đã cũ nát, nhưng nương nhờ ánh nến, hắn vẫn đọc như say như sưa, thậm chí Hoàng Nhân Tuấn đã đến ngay trước mặt rồi mà vẫn chưa phát hiện ra, cuối cùng sợ đến sắp xuất hồn thoát vía.

Hoàng Nhân Tuấn rất thưởng thức nhân phẩm và học vấn của Lý Minh Hưởng nên đã chủ động mang rượu đến mời uống, xem như là xin lỗi. Lý Minh Hưởng cũng mang sách đem tặng, hai người thường xuyên qua lại, sau đó trở thành bạn thân không có chuyện gì không thể nói với nhau.

Lý Minh Hưởng sinh ra vốn đã anh tuấn, bộ dạng của Hoàng Nhân Tuấn lại càng thanh tú, khiến phần lớn tiểu nương tử gần đó đối với hai người phương tâm ám hứa.

"Hoàng công tử đẹp hơn Lý tú tài nhiều!"

"Địa vị của Lý tú tài khó giữ được rồi~"

"Theo tôi thì Lý tú tài vẫn tốt hơn, chỉ là gia cảnh còn thiếu chút"

"Hoàng công tử càng tốt!"

"Đều tốt đều tốt, không có gì mà phải tranh cãi!"

"Chính là tại hạ, Lý tú tài cũng phải thư sinh nghèo gì, hắn đọc đủ loại thi thư, rất có học thức". Hoàng Nhân Tuấn cũng không phủ nhận, còn thao thao bất tuyệt bảo vệ Lý Minh Hưởng. Sau khi cẩn thận ngẫm lại lời vừa rồi của Chung Thần Lạc thì đột nhiên tức giận, khuôn mặt thanh tú tràn đầy phẫn nộ: "Cái gì đẹp hơn nữ tử, tiểu gia ta trước tiên xé nát cái miệng của hắn!"

"Suỵt—! Nhỏ giọng chút". Chung Thần Lạc thấy thiếu niên điềm đạm như nước bỗng nhiên như thế thì sợ hắn gây tiếng động quá lớn làm phiền người khác nên vội vàng ngăn lại, cũng tự biết mình hỏi điều không nên hỏi, hắn rụt cổ lại xấu hổ nói: "...Dù sao cũng không phải là ta"

Qua một thời gian, cả ba dần trở nên thân thiết hơn.

Lời đồn đãi về Hoàng Nhân Tuấn không biết từ đâu bắt đầu lan truyền ra.

"Ngươi nói bạn thân của Lý tú tài là yêu tinh biến thành?"

"Không bao giờ làm việc nhưng lại thường xuyên mời Lý tú tài uống rượu mua vui, rất là đáng nghi!"

"Hình như trước đây Lý tú tài có phóng sinh một con hồ ly đỏ...."

"Nghe nói là hồ ly thành tinh tới cửa báo ân"

"Báo ân? Yêu quái chính là yêu quái, thế gian này làm gì có yêu quái nào không hại người? Cứ chờ xem đi!"

Sự tình càng truyền càng kỳ quái, dần dần, ngoài Lý Minh Hưởng và láng giềng quê nhà, không còn ai dám lại gần Hoàng Nhân Tuấn nữa, sợ bị Hoàng Nhân Tuấn dụ dỗ câu mất linh hồn.

Hoàng Nhân Tuấn bớt bị người dây dưa, trên mặt bất vi sở động, nhưng thật ra trong lòng lại thầm vui.

"Bọn họ nói như thật vậy, tiểu hồ ly, ngươi không định thanh minh một chút sao?"-Chung Thần Lạc vẫn ngồi ở trên cây như trước, chống cằm hỏi.

Hoàng Nhân Tuấn đứng dưới tàng cây lắc lắc đầu, hắn khinh thường đi giải thích, hắn cũng đúng là hồ yêu, cuối cùng chỉ nói tin đồn sẽ theo gió cuốn bay.

"Thần Lạc". Hoàng Nhân Tuấn ngẩng đầu lên gọi một tiếng, ánh nắng xuyên qua cành lá như từng mảnh vỡ, làm chói mắt hắn.

"Hả?". Chung Thần Lạc ngồi trên nhánh cây nhìn Hoàng Nhân Tuấn đang phải nheo mắt và phải ngẩng đầu lên để nói chuyện với chính mình, thật bất tiện, cho nên hắn nhanh nhẹn lật người về phía sau rồi đáp xuống bên cạnh Hoàng Nhân Tuấn.

"Đây không phải bản thể của ngươi, sao mỗi ngày ngươi đều đang ở chỗ này?". Hoàng Nhân Tuấn nghe nói những yêu tinh thực vật biến thành hình người thường không giống như bọn họ, không được rời xa bản thể quá lâu, nếu không sẽ bị héo rũ hoặc khi bị lực lượng bên ngoài công kích sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Hoàng Nhân Tuấn xuất phát từ tò mò, càng nhiều hơn là xuất phát từ lo lắng, vì thế đem nghi ngờ hỏi ra khỏi miệng.

Chung Thần Lạc vẫn mang bộ dạng thần thần bí bí, không muốn lộ ra nửa phần, nói ra những câu lấy lệ làm người ta không hiểu ra làm sao. "Ở đây có thứ quý giá hơn, ta đang thủ hộ"

Lần đầu tiên gặp mặt La Tại Dân.

Vào một ngày mưa, là ngày mưa đầu xuân.

Chung Thần Lạc đi chân trần đón những hạt mưa bụi tinh mịn, miệng ngân nga một giai điệu nhỏ, hắn giẫm lên vũng nước đọng trong sân, bọt nước bắn tung tóe lên, chơi đùa vui đến mức quên cả trời đất.

"Ngươi sẽ bị phong hàn mất, có muốn vào trong chính điện trú mưa không?". La Tại Dân đứng ở bậc thềm đá của chính điện, phía sau là một tòa tượng Phật cao chót vót, nếu không phải trên người mặc áo choàng đã giặt đến mức trắng bệch thì Chung Thần Lạc còn tưởng là thần thánh hiển linh.

"Ngươi đang nói với ta à?"- Chung Thần Lạc đang vén ống quần, sửng sốt đáp lời, sau đó còn quay đầu lại phía sau xác nhận, không có người, cũng không có yêu tinh nào khác.

Người mới đến kia-Chung Thần Lạc lòng tràn đầy kinh ngạc- hắn có thể thấy được yêu tinh?

La Tại Dân thấy Chung Thần Lạc hồi lâu không đi qua thì nghĩ chắc hẳn hắn không nghe thấy, vì vậy căng chiếc ô giấy dầu, bất chấp trời đang mưa cũng bước đi qua.

La Tại Dân dừng lại trước mặt Chung Thần Lạc, chiếc ô giấy dầu che trên đầu Chung Thần Lạc, những hạt mưa xuôi theo mép ô rơi xuống tạo thành từng chuỗi.

Không biết là do cái lạnh đầu xuân hay là bức tượng Phật nguy nga khiến Chung Thần Lạc cảm thấy sợ hãi. Chung Thần Lạc liên tiếp hắt hơi vài lần, sau đó ôm cánh tay run rẩy.

Đại khái bởi vì trời mưa, trong điện thờ không có một người, Chung Thần Lạc đứng tại chỗ nhìn xung quanh bốn phía, nước từ quần áo nhỏ xuống làm ướt cả phiến đá xanh nhỏ dưới chân, La Tại Dân dẫn hắn vào lại không biết đã đi đâu.

Rồi bất thình lình, La Tại Dân không biết từ khi nào mang một ấm trà và vài chiếc bát sứ trống. La Tại Dân rót một bát đưa tới trước mặt Chung Thần Lạc, bát canh gừng nóng hôi hổi, hương vị cay nồng bốc lên. "Nhanh uống đi, một lát sẽ ấm người"

Chung Thần Lạc lắc đầu, chẳng ừ chẳng hử.

"Sợ đắng sao? Vậy cho ngươi mấy cái này, không đắng đâu". La Tại Dân đặt ấm trà xuống, sau đó cứ như ảo thuật lấy ra vài viên kẹo mè xửng, dụ Chung Thần Lạc uống canh gừng.

Kẹo này là do khách hành hương cầu phúc để lại, căn cứ nguyên tắc không được lãng phí, sau khi cầu phúc thì thu lại rồi phân phát cho bọn trẻ con của các gia đình nghèo khổ quanh đó. Trong mắt sư phụ, La Tại Dân cũng chỉ là một đứa trẻ cho nên cũng được chia cho một ít, bình thường dù có bị sư huynh ham ăn lừa gạt thế nào hắn cũng chưa bao giờ lấy ra.

"Ngươi không sợ ta sao?"- Chung Thần Lạc không ngẩng đầu, cũng không vươn tay nhận bát canh gừng cùng kẹo mè xửng, bức tượng Phật tràn đầy cảm giác áp bức khiến lòng hắn sinh ra cảm giác sợ sệt, đành phải nhìn chằm chằm vào ngón chân mình rồi đặt câu hỏi.

"Chỉ là canh gừng bình thường mà thôi". La Tại Dân đoán Chung Thần Lạc có thể đang kiêng dè chính mình nên cười nhạo một tiếng, cũng như trả lời tiếng lòng của Chung Thần Lạc. "Ngươi lại không làm chuyện gì xấu, sao mà phải sợ?"

"Có thật không?"

"Thật"

Ánh mắt do dự của Chung Thần Lạc đối diện ánh mắt khẳng định của La Tại Dân.

Xen lẫn trong tiếng mưa là tiếng gọi già nua của lão sư phụ, nghe có chút không rõ ràng lắm: "Tại Dân, canh gừng lại đun cạn rồi!"

Không biết vì cái gì, Chung Thần Lạc quyết định tin tưởng một lần.

Canh gừng nóng hầm hập chảy vào cổ họng, vị cay nồng của gừng già quyện với vị ngọt nhàn nhạt của đường nâu, Chung Thần Lạc thấy trên mặt La Tại Dân lộ một nụ cười nhàn nhạt và dịu dàng như mưa xuân.

"Làm tốt lắm, bé ngoan, đây là phần thưởng". La Tại Dân nhét viên kẹo mè xửng vào tay Chung Thần Lạc, vội vàng dặn dàng rồi vội vàng rời đi. "Ngươi đợi tạnh mưa rồi hẵn đi, ta cần đi đưa canh gừng nên phải đi trước đây".

Tiếng tụng kinh, tiếng gõ mõ trộn lẫn với tiếng mưa tí tách khiến Chung Thần Lạc an tĩnh lại, ngoan ngoãn đợi cho đến khi tạnh mưa mới rời đi. Sau đó Chung Thần Lạc cũng không nghĩ nhiều, chỉ xem như ngày ấy như bèo nước gặp nhau, từ nay về sau không còn vướng mắc, cũng không nên có vướng mắc.

Cho đến một buổi sáng giữa hè.

Trời hửng sáng, núi rừng vẫn còn bao phủ trong làn sương sớm, La Tại Dân men theo con đường quanh co khúc khỉu thu nhặt hái lượm dược thảo ven đường, mệt mỏi thì dừng lại nghỉ ngơi. Bất chợt hắn nghe được tiếng sột soạt trong bụi cây ven đường nên chậm rãi tiến lên nhìn bốn phía chung quanh.

Quay đầu liếc xem bụi cây, có một nam tử mảnh khảnh đi chân trần đang ngã ngồi trên mặt đất, chân bị kẹp bẫy thú kẹp chặt, vết thương rách toác nhìn thấy ghê khiến hắn ta không thể nhúc nhích, vừa nghe thấy tiếng động, hắn ta ngẩng đầu lên nhìn về phía chính mình, hai gò má vốn trắng nõn nay không có một tia huyết sắc, ánh mắt cũng ảm đạm không có ánh sáng, giống như một viên sao băng bị rơi xuống.

Chung Thần Lạc vừa ngước mắt lên lập tức nhận ra là La Tại Dân, hắn chịu đựng đau đớn từ vết thương, hơi thở mỏng manh nói: "Là ngươi à?"

La Tại Dân không trả lời mà ngồi xuống giúp Chung Thần Lạc thoát khỏi cái bẫy, lại giúp xử lý vết thương, hắn nhai thảo dược rồi đắp lên miệng vết thương sau đó cẩn thận băng bó lại "Ngươi biết ta?"

"Canh gừng, còn có kẹo mè xửng!". Chung Thần Lạc trở nên kích động, khua tay múa chân nỗ lực khơi gợi ký ức của La Tại Dân.

"Là ngươi, ta nhớ ra rồi". Không biết La Tại Dân lúc đầu có phải đang giả ngu hay không, nhưng Chung Thần thấy hắn nhớ tới thì trở nên rất vui vẻ.

"Có duyên thật đấy!"

La Tại Dân chỉ lắc đầu, kiên nhẫn dặn dò, nói xong thì định đứng dậy rời đi. "Mùa hè chồn hoạt động thường xuyên nên thợ săn sẽ đặt nhiều bẫy rập, rất nguy hiểm, về sau đừng đi lung tung trong núi"

"Này, đợi đã, ngươi tên là gì, ta gọi là Thần Lạc!"-Chung Thần Lạc vội vàng hô lên ở phía sau.

Chân của La Tại Dân định bước trên bậc đá lùi lại, hắn do dự một lúc. "Tại Dân."

"Tại Dân?". Chung Thần Lạc gọi lại như học vẹt, trước đây ở trong đại điện hắn đã nghe lão sư phụ kêu lên một lần, tiếc là do tiếng mưa nên hắn không thể nghe rõ, cho nên hắn ngờ ngợ lặp lại tên của La Tại Dân một lần nữa.

"Tại đại biểu cho thanh triệt, Dân đại biểu cho bách tính nhân dân"

Sau này, Chung Thần Lạc thường lẻn vào chùa, hoặc là để trò chuyện với La Tại Dân, hoặc là mang cho La Tại Dân một ít hoa tươi và trái cây rừng. Mới đầu La Tại Dân còn cố ý lảng tránh, nhưng dần dần hắn cũng lén sau lưng sư phụ và các sư huynh, bí mật gặp gỡ Chung Thần Lạc.

"Lý Khải Xán, ngươi rốt cuộc đang cầu nguyện cho ai vậy, sao mỗi ngày đều đến thế?". Chung Thần Lạc sợ Hoàng Nhân Tuấn hỏi lại nên đơn giản là chuyển chủ đề sang Lý Khải Xán, ừm, có hơi chút trắng trợn.

Nghe vậy, Hoàng Nhân Tuấn đứng một bên cười mà không nói, nhưng vẻ mặt chợt lóe qua vẫn là bị Chung Thần Lạc bắt gặp."Tiểu hồ ly, ngươi biết chút gì phải không?"

"Đương nhiên... không!". Hoàng Nhân Tuấn ngẩng đầu lên, đang chuẩn bị nói thì bị Lý Khải Xán hung dữ trừng mắt nhìn, lời nói đến miệng đành phải quẹo lại.

Lễ hội đèn lồng lại đến gần.

Người đến cầu phúc càng lúc càng nhiều.

Lý Khải Xán gần đây ba câu không rời nói về lễ hội đèn lồng, Chung Thần Lạc thực sự hoài nghi hắn bị người ta đánh thuốc mê.

Ngày hôm sau.

Chung Thần Lạc nằm trên cây chợp mắt phơi nắng dưới ánh mặt trời thì bị tiếng gào to của Lý Khải Xán đánh thức.

"Ê! Lão hoa yêu, tỉnh tỉnh!"

"Ồn ào quá ——! Lý Khải Xán!". Chung Thần Lạc bịt lỗ tai, mắt hơi mở ra, cực kỳ bất mãn. "Định làm cái trò quỷ gì đấy?"

"Có chuyện đứng đắn!". Lý Khải Xán chống nạnh, đứng dưới tàng cây gào to, sau đó lại đột nhiên tỏ vẻ ngượng ngùng, thấp giọng hỏi, càng giống như lẩm bẩm. "Loài hoa nào đẹp nhất, độc nhất vô nhị nhất?"

Chung Thần Lạc hoàn toàn mở to mắt ra, vô cùng tự tin nháy mắt với Lý Khải Xán. "Cái này còn cần hỏi sao? Đương nhiên là tiểu gia ta xinh đẹp nhất ~"

"Ai biết ngươi là cái dạng gì, nói miệng chẳng có bằng chứng!". Lý Khải Xán nhìn không nổi, vội vàng che mắt lại.

"Làm trao đổi, ngươi trước tiên nói cho ta biết ngươi đang cầu nguyện cho ai đã, sau đó ta sẽ nói cho ngươi". Cơ hội dâng lên tận cửa, Chung Thần Lạc liền thừa cơ mà tính toán.

Lý Khải Xán không chịu nổi dây dưa, lề mề trong chốc lát rồi lấy ra một phong thư đã có nhiều nếp nhăn, bức thư bên trong được gấp rất thẳng, vừa mở bức thư ra, Chung Thần Lạc thấy phía trên tràn ngập chi chít chữ.

Gặp thư như gặp người.

Cách ngày rời xa tiểu trấn đã hơn một tháng, bên ngoài Vạn Lý Trường Thành nơi nơi vẫn có thể chứng kiến tuyết trắng, không xanh xanh cành liễu hoa hồng như quê nhà, ngày nào đó nếu có chút nhàn hạ, nhất định sẽ cùng khanh cùng nhau thưởng thức.

Ngày hôm trước trong quân đội cùng nhau uống rượu, tại bữa tiệc có một tiểu binh nói, Phật nói năm trăm lần ngoái đầu nhìn nhau kiếp trước mới đổi lại kiếp này một lần gặp thoáng qua. Cũng không biết có phải rượu vào nên lời ra thôi hay không, nhưng ta nghĩ, có lẽ kiếp trước cùng khanh đã có duyên.

Bên ngoài Vạn Lý Trường Thành còn có một truyền thuyết, nếu tưởng niệm một ai đó đủ sâu, ngọn gió bên ngoài sẽ thổi sự nhớ nhung đến giấc mộng của người mình nhớ. Nếu trong mộng gặp ta, thì đó chính là sự nhớ mong của ta, còn nếu không mơ thấy ta, ta liền đem tên nhóc nói xằng nói bậy đó đánh một trận cho hả giận...

Bất tri bất giác nói nhiều như vậy, hết thảy mạnh khỏe, mong khanh cũng bình an.

Đầu óc Chung Thần Lạc dù sao cũng nhanh nhạy, vừa cân nhắc đã đoán được tâm tư của Lý Khải Xán, còn cố ý nói: "Khi nào thì tiểu tình lang trở về nha? Nhà ngươi định thừa dịp lễ hội đèn lồng để thổ lộ có phải không?"

"Chung Thần Lạc! Ngươi!"

Hoàng Nhân Tuấn bước ra khỏi đại điện, trên tay cầm một sợi tơ hồng, nhìn hai người đang cãi nhau thì lại dở khóc dở cười.

"A! Đùa ngươi thôi! Hoa mẫu đơn, loài này thích hợp nhất! Phần tình cảm khó phân kia của ngươi....Ta là đang giúp ngươi đấy, đừng đuổi theo ta!". Chung Thần Lạc biến mất trong nháy mắt.

"Chung Thần Lạc! Đừng lại cho ta!"

Hoàng Nhân Tuấn im lặng bịt tai lại.

Lý Khải Xán được Lý Đế Nỗ nhặt được vào lúc hai năm trước khi đang trên đường trở về tiểu trấn.

Bóng đêm dần dày lên, hôm nay là ngày mười lăm, mặt trăng tròn đang treo trên cao, Lý Đế Nỗ dừng chân ở bãi đất trống vùng ngoại ô rồi đốt lửa trại, bụi cây phía sau lưng đột nhiên có tiếng sột soạt, hắn lập tức cảnh giác.

Lý Đế Nỗ cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm mình, đó có thể là dã thú trong rừng, vì vậy hắn nhẹ nhàng vòng sang phía bên kia, đánh đòn phủ đầu, nhào tới.

Không có lông, không phải dã thú.

"Này, ngươi sắp đem ta đè chết!"

Lý Đế Nỗ sợ run trong giây lát, sinh vật dưới thân hắn vậy mà có thể nói chuyện. Vừa thả lỏng lực đạo, hắn mới thấy rõ ràng bộ dạng của Lý Khải Xán, mái tóc xõa tung, làn da hơi ngăm đen, đôi mắt thì vừa tròn vừa sáng "Chậc, thì ra chỉ là một đứa trẻ..."

Lý Khải Xán lấy hình thức một con hươu hoang dã nô đùa giương oai trong rừng, không ngờ bị thợ săn để ý tới, vì chạy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net