Lan man Vương Diệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(bối cảnh là khi đợt thi đấu quốc tế vừa xong, cả đội nán lại chơi vài ngày trước khi về nước)

Gần đây Diệp Tu rất khó ngủ, dù thi đấu đã xong hết rồi, cúp quán quân cũng đã đạt được, không còn những đêm phải thao thức trước máy tính và đống tài liệu ngập đầu nữa. Nhưng có lẽ chính vì thiếu đi sự tập trung đó, bao nhiêu mệt mỏi rã rời bỗng đổ ập xuống, cộng thêm không khí ngột ngạt của căn phòng khách sạn vẫn luôn đóng kín rèm và bị hun khói thuốc cả ngày lẫn đêm. Anh mở rèm ra, càu nhàu với tiết trời hạ chí phương Tây - mãi mà ngày vẫn chưa chịu tối. Thế này thì ai ngủ ngon cho được.

Còn hơn một ngày nữa trước khi lên đường về nước, tối nay các cô gái quyết tâm bắt xe ra vùng trung tâm mua sắm cho thoả thích, các chàng trai bèn bất đắc dĩ đi theo trông chừng (chứ không phải vì cũng bị hấp dẫn bởi ánh phồn hoa xứ người, cả một vài thứ *khụ* không được trong sáng *khụ* nào đó (liếc Phương Duệ hèn mọn và tụi hai hàng)). Diệp Tu, dĩ nhiên chọn chết trạch ở phòng. Nhưng người ở lại không chỉ có mình anh.

Tám giờ, Diệp Tu buồn bã liếc nhìn đồng hồ. Vương Kiệt Hi đứng trước cửa, hai con mắt to nhỏ híp híp cười. Làm người thế nào mới có thể nỡ từ chối yêu cầu nho nhỏ trong ngày sinh nhật của hậu bối cơ chứ.

Để thuận tiện ra sân bay về nước (cũng là giá cho thuê rẻ hơn trong mùa đông khách), khách sạn nằm ở vùng ngoại ô trên đồi, xung quanh bao phủ bởi những mảnh rừng xanh mướt nhìn rất nên thơ.

Hai người lóc cóc dắt hai cái xe đạp ra; lúc đầu Diệp Tu muốn thuê chung một cái lắm đó, anh không ngại Vương mắt to đèo mình đâu. Nhưng ai ngờ luật bên này không cho đèo hai, mà Vương Kiệt Hi còn chêm thêm câu "tốt cho sức khoẻ". Thời gian thuê xe hạn chế hai tiếng, lúc đầu hai người chỉ định lững thững đạp xe quanh khu nhà nghỉ thôi, nhưng dần dần có gì đó sai sai.

"Này, cứ đi thế này có ổn không đó? Anh nhớ xe đạp đâu được đi ngược chiều?"
"Là anh không chú ý đó thôi, người ta vẫn đi ngược chiều suốt. Chờ đến lúc gặp điểm qua đường thì lâu lắm."
"Ây, Mắt to, hình như đường này không được vào? Anh vừa thấy cái biển xe đạp trong vòng tròn màu đỏ kìa?"
"Anh yên tâm, rừng ở đây an toàn lắm, không sao đâu."

Diệp Tu còn muốn kháng nghị (thực ra anh muốn vứt xe xuống ăn vạ ngay từ đầu), nhưng thấy Vương Kiệt Hi vẫn rì rì ở đằng trước như có tâm sự gì đó nên thôi. Đi chậm lại làm anh cảm nhận được cái yên ắng của rừng núi xung quanh, bèn ngước nhìn. Tám giờ rồi mà mặt trời vẫn chưa tắt, nhìn ánh sáng nhàn nhạt chiếu qua tầng cây xanh như thể mới ba, bốn giờ chiều. Ánh nắng vàng mà không gắt chiếu qua mái tóc Diệp Tu, làm óng lên những giọt mồ hôi trên tóc, trên má anh. Gió thổi qua mát rượi. Diệp Tu lim dim nghĩ, quay lại nói với người kia, giờ đã tụt lại đằng sau anh:

"Cứ thế này cũng không tệ ha Mắt to?"

Vương Kiệt Hi lưu hết tất cả hình ảnh trước mặt vào bộ nhớ. Diệp Tu với nụ cười toả nắng, quay lưng đạp về nơi vô tận cuối con đường, có thể cậu sẽ chẳng bao giờ đuổi kịp người đó, nhưng cậu chỉ cần biết hai người vẫn đang đi chung một bước đường là được rồi. Gần hơn, gần hơn nữa... Cậu chợt phanh gấp lại, ngả xe xuống lề đường. Diệp Tu nghe thấy, cũng dừng xe ngoái đầu lại nhìn cậu. Vương Kiệt Hi ngồi xổm xuống, mò mẫm một chút rồi nhặt lên từ trong bụi cây một chiếc lá phong. Giữa mùa hè, hàng cây ôn đới cũng xanh um, nhưng ngẫu nhiên vẫn có vài chiếc lá khô rụng xuống. Vương Kiệt Hi phủi phủi chiếc lá một chút rồi đưa lên miệng, hôn. Mắt cậu nhìn đăm đăm người kia:

"Thích anh, Diệp Tu."

"... Bẩn! "

Diệp Tu đỏ mặt quay đi. Anh làm sao lại không biết thứ tình cảm mà ai đó trong đội vẫn luôn ấp ủ với anh. Nhưng vì nhiều lí do, anh vẫn chưa thể trả lời. Cho đến khi anh có thể làm lắng được xao động trong con tim mình. Vương Kiệt Hi nhìn người đang cong đuôi đạp cật lực chạy trốn, cười cười. Cậu chưa cần anh đáp lại, cậu chỉ cần anh hiểu và cho phép cậu thích anh. Ít nhất trong những giây phút này, anh chỉ của mình cậu mà thôi.

2017.07.10

N.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net