Vương Gia Địa Ái Trù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ nhất chương

Trong phủ vương gia, màn đêm thanh lương hòa cùng ánh nến lung linh nơi lầu các hoa lệ, trăng sáng chiếu vào khung cửa làm bức họa điêu lương* sáng bừng lên, bức kim bình cũng như tỏa sáng, dòng nước trong veo lúc ẩn lúc hiện quanh co uốn lượn nơi giả sơn bàng thủy*, trong đình viện hoa tùng vây quanh, chỉ thấy hai nam từ trẻ tuổi đang tại đình thượng uống rượu đối ẩm.

Trong đó một người tựa nữ nhân, mặt hoa da phấn, mi thanh mục tú, đôi mắt xuân dương hướng thủy tỏa tinh quang, chỉ cần liếc nhìn cũng đầy vẻ cao nhã phong tình, mũi nị nga chi , má ngưng tân lệ, tóc mai Như Vân, là tiên tử nơi thiên giới thức tỉnh, giờ phút này vì say rượu mà gò má ửng đỏ, tròng mắt ngậm túy, so với ngày thường càng thêm vẻ quyến rũ động lòng người.

Một nam tử khác diện mạo so với hắn hoàn toàn trái ngược, mắt đen sáng như nước sơn, mày rậm công chỉnh như đao khắc, mũi cao, anh tuấn tiêu sái, mang vẻ ngọc thụ lâm phong mà đấng trượng phu vẫn thường đắc ý. Hắn một thân phục trang sang trọng, tỏa ra một loại khí chất cao quý trời sinh, mi mắt lúc đó tự tiếu phi tiếu, mang theo ẩn tình làm rung động biết bao tâm hồn thiếu nữ của các cô nương trong thiên hạ, nhất là khi hắn nhìn nam tử đối diện đã nửa say nửa tỉnh ánh mắt lại càng ôn nhu như thủy, như muốn đem kẻ kia hòa vào sóng mắt say lòng người đó.

"Ô... ngươi nghe ta nói," đáng tiếc nam tử mĩ lệ chỉ lo uống rượu giải sầu vẫn chẳng chú ý đến ánh mắt chứa hàng nghìn hàng vạn nhu tình kia, "Ta lại bị vứt bỏ rồi ... ô ..." hắn gục xuống mặt bàn, khóc lóc hướng bằng hữu tốt nhất – Cốc Hạo Nhiên , đồng thời cũng là đệ đệ mà đương kim Thánh thượng yêu thương nhất tố khổ.

Cốc Hạo Nhiên không hề giấu diếm thở dài thườn thượt: "Ngươi không cần nói, ta chỉ cần nhìn bộ dạng ngươi cũng đủ biết."

"Hạo Nhiên, ngươi nói vậy là có ý gì?" Lăng Thu Văn bất mãn giương túy nhãn, "nói cứ như thể ngươi biết sớm muộn gì ta cũng bị vứt bỏ vậy." Hắn lớn mật hô đích danh Cốc Hạo Nhiên, là bởi phụ thân Thu Văn vốn là thái phó của hoàng tử, từ nhỏ Thu Văn đã cùng các hoàng tử học tập, bởi vậy hắn và tiểu vương gia Hạo Nhiên có thể nói là thanh mai trúc mã, giao tình không tệ, hai người là hữu hảo, không màng địa vị.

"Thì đây có phải lần đầu ngươi tìm ta vừa khóc vừa tố khổ đâu, đúng không?" Cốc Hạo Nhiên bất đắc dĩ nói, "Lần nào ngươi tới tìm ta uống rượu hầu như cũng là vì bị vứt bỏ đi."

Lăng Thu Văn nghe xong liền giống như quả bóng bị xì hơi*, lại gục xuống bàn: "Chẳng còn cách nào khác! Ta chỉ có mình ngươi là bằng hữu duy nhất chịu nghe ta tâm sự."

Không biết có phải lúc nương hắn hoài thai có chỗ nào sơ sót không, mà Thu Văn thân là nam tử, đối cô nương lại không hứng thú, chỉ ái mộ nam nhân. Chỉ là hắn nhìn nam nhân cũng không hảo, cuối cùng đều bị đá, lần này cũng không là ngoại lệ.

"Từ khi ta bị phụ thân đuổi khỏi gia môn, đồng ý cho ta lui tới cũng chỉ có mình ngươi thôi. Kẻ khác chỉ cần nghe danh ta là đã bị hù chạy (mất dép)."

Năm năm trước vì ái một thư sinh nghèo túng do hắn vô tình cứu được, trong lúc không kìm được đã cùng y giao hảo, từ đó trở mất đi danh phận, bạn hữu xưa kia cùng hắn kết giao cũng dần rời xa hắn, nam nhân nọ cũng bỏ hắn thú công chúa làm phò mã, chỉ có mình Cốc Hạo Nhiên vẫn như cũ, không chê hắn đoạn tụ chi phích, thậm chí thu nhận hắn, đặc biệt bố trí cho hắn chức trù nghệ, cho hắn tiền công. Trong hoạn nạn mới thấy chân tình, hắn biết Hạo Nhiên là người duy nhất không bỏ rơi hắn, đây là hữu tình kiên định không dời từ đó đến nay của hai người.

"Cho nên ta bây giờ không phải đang hảo hảo nghe ngươi nói sao?" Cốc Hạo Nhiên nhàn nhã uống một ngụm rượu nói.

"Ngươi sao có thể lạnh lùng thản nhiên như vậy chứ? Ngươi không thấy ta đáng thương lắm sao?" Thu Văn bực tức trừng mắt lườm y một cái, "Ngươi hẳn là nên an ủi người đang tan nát cả cõi lòng như ta chứ?"

"Ngươi muốn ta an ủi kiểu gì?" Cốc Hạo Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười đáp, "Chẳng lẽ muốn ta xoa đầu ngươi nói không phải, đừng khóc đừng khóc sao?"

"Không phải thế!" Thu Văn đỏ mặt mắng, "Ta không muốn khóc, nhưng thật sự khó quá. Người kia nói hắn muốn thành hôn. Tại sao hắn nhất định phải thú thê? Rõ ràng đã có ta rồi, bây giờ nói không là không luôn. Bảo mình ta biết làm sao bây giờ?" Hắn rơi lệ, theo túy ý, buồn bực cùng giận dữ chất chứa lâu ngày tuôn ra.

"Ai bảo hắn là nhi tử độc nhất của quan trấn thủ kinh thành. Người ta phải thú thê nối dõi tông đường, ngươi lại không thể thay hắn sinh hài tử." Cốc Hạo Nhiên nhìn đôi vai run run cùng tấm lưng cô đơn của hắn, sóng mắt khẽ chuyển, nhưng biểu hiện lại bất động thanh sắc.

"Sao ngay cả ngươi cũng nói vậy?" Thu Văn càng nghe lại càng lệ lưng tròng. "Chẳng lẽ cả ngươi cũng nghĩ vậy sao? Rằng thân là nam tử tốt nhất nên thú thê sinh tử? Chẳng lẽ hai nam tử không thể tư thủ kết thân sao?"

Đệ nhị chương

"Không phải là không thể" Cốc Hạo Nhiên lại nói "chỉ có điều những người ngươi chọn đều là những kẻ coi trọng công danh lợi lộc cùng gia nghiệp hơn người khác mà thôi."

Thật sự là nhất châm kiến huyết!

"Ô... Là ta không có mắt nhìn người!" lại bị y nói như vậy, Thu Văn không khỏi lại bắt đầu ai oán than thở, đường tình của hắn thật sự bi thảm. Lần đầu thích người khác là năm hắn mười ba tuổi, năm ấy tham gia ngự yến không hẹn mà gặp y lúc ấy danh chấn bát phương, Lãnh Anh tướng quân một thân anh khí lẫm lẫm, nhất kiến chung tình, nhưng khổ nỗi không có cơ hội tiếp cận. Nửa năm cứ trôi qua như vậy, vì hòa hoãn chiến tranh mà đưa Lãnh Anh tướng quân sang phiên bang thú công chúa làm vợ, an cư nơi đất khách, biết mình đã hết hy vọng, trái tim Thu Văn chết lặng một hồi.

Lần thứ hai đi yêu tên thư sinh kia lại càng bi thảm, Thu Văn vì cùng hắn gần gũi mà cùng cha đoạn tuyệt quan hệ, không màng mất đi danh phận, vậy mà hắn quay lưng không giữ chữ tín phụ lòng y, tới lúc công thành danh toại bội tình bạc nghĩa đi thú người khác, hoàn toàn quên lúc ấy cùng Thu Văn thề non hẹn biển. May mắn gặp Cốc Hạo Nhiên, bằng không hắn chỉ có lưu lạc đầu đường xó chợ làm tên khất cái.

Thu Văn vất vả lắm mới quên được tình cũ, vừa khéo lại đến làm khách trong phủ Hạo Nhiên gặp được đệ nhất kinh thành Phạm Kinh Dương (đến bây giờ Cốc Hạo Nhiên vẫn rất hối hận vì mời hắn đến phủ làm khách trò chuyện, căn bản là đã dẫn sói vào nhà a!), ngày thường tỏ rõ nhân tài, anh khí cao ngất, rất không khéo léo mà coi trọng Thu Văn xinh đẹp, hắn đã có kế hoạch từ trước, rất nhanh chóng chiếm được trái tim của Thu Văn. Nhưng cuộc sống hạnh phúc cũng không lâu dài, ít lâu sau hắn biết được tin Phạm Kinh Dương ba ngày nữa nghênh đón công chúa làm vợ, trái tim lại tan nát một mảnh.

"Đừng khổ sở nữa!" Cốc Hạo Nhiên vỗ nhẹ lên bả vai của hắn, ánh mắt y vô cùng chuyên chú lại vô cùng nhu hòa "Hãy quên hắn đi, hắn không đáng cho ngươi yêu, tin ta, nhất định sẽ có người coi trọng ngươi hơn hết thảy mọi thứ!"

"Nhưng là ta hảo không cam lòng ... ô ..." Thu Văn xoa ngực mà nói "Ta bất chấp tất cả để yêu, cho dù có ô danh thiên cổ cũng không màng, tại sao đến cuối cùng đều là loại kết quả này? Đám người ấy ai cũng bỏ ta, là ta đã làm sai chỗ nào chứ? Ta sinh ra là nam tử sai lầm rồi sao? Rõ ràng đang yêu nhau như vậy, Kinh Dương vài ngày trước còn nói chỉ cần mình ta là đủ rồi, vì ta nguyện ý bỏ gia nghiệp nhượng ta cùng một chỗ, ta cũng ngây ngốc đi tin là thật, nguyên lai cũng là hắn lại dối gạt ta! Cuối cùng ta vẫn chỉ là người thừa mà thôi!"

Cốc Hạo Nhiên siết chặt chén rượu. Thu Văn mặc dù trông có vẻ đa tình, kỳ thực vốn là một người rất si tình "Ai nói ngươi là người thừa! Không phải ngươi còn có ta sao?"

Thu Văn hai mắt ngấn lệ liếc xéo hắn một cái "Đối với ... ô, may mà ta có ngươi làm hảo bằng hữu, khiến ta dù có cô đơn vô lực cũng không sợ không ai giúp, cho dù tất cả người trong thiên hạ bỏ rơi ta, chỉ có một mình ngươi tuyệt sẽ không bỏ rơi ta, còn giúp ta rất nhiều lần, ta thực sự rất cảm kích ngươi, đại ân đại đức không biết lúc nào mới có thể báo đáp, sau này ngươi nếu có việc cần cứ lên tiếng, cho dù có vào dầu sôi lửa bỏng cũng không từ nan." Hắn vừa nói vừa nâng chén.

"Ta không cần ngươi trả ơn, cũng không cần ngươi vào dầu sôi lửa bỏng." Cốc Hạo Thiên nói bóng gió "Ta chỉ muốn ngươi bồi bên cạnh ta."

"Ngươi thật sự rất trọng tình trọng nghĩa là một người tốt, tại sao không có cô nương nhà nào nguyện ý gả cho ngươi?" Thu Văn căn bản đã say là nói mà không nghĩ "Bằng không ngươi cũng không cô đơn đến giờ."

"Không có cách nào khác, danh tiếng của ta thật sự không tốt!" Cốc Hạo Nhiên nhún nhún vai nói "Ai nguyện ý gả cho một người suốt ngày lui tới thanh lâu, một vương gia đêm ngày chè chén say sưa không dứt? Bất quá đối với ta bây giờ mà nói như vậy ngược lại rất hảo, giúp ta tránh được không ít phiền phức."

Từ nhiều năm trước đặt chân vào thanh lâu tới nay, hắn thích tầm hoa vấn liễu, uống rượu phóng đãng sớm đã lan truyền khắp kinh thành, ngay cả hoàng thượng cũng nghe qua, nhưng bản thân hắn thực sự không để ý, nhưng hoàng thượng lại không nghĩ như vậy, vì không muốn hắn làm hỏng danh tiếng, cố ý sắp xếp hắn thành thân với thiên kim đại quan, vậy mà vị thiên kim này vừa nghe đến tên hắn, lập tức ngỏ ý nguyện chết cũng không gả cho hắn, cuối cùng chuyện hôn sự chỉ có thể gác lại.

"Tại sao? Ngươi không muốn thành thân sao?" Thu Văn dùng đôi mắt đẫm lệ đã chìm trong men rượu khó hiểu nhìn hắn.

"Ta đã sớm nguyện ý sống cô đơn tới già" Cốc Hạo Nhiên nhìn hắn thật sâu nói "Bởi vì lòng của ta sớm đã yêu một người, trừ hắn ra, ai ta cũng không yêu!"

"Ngươi có ý trung nhân?" Thu Văn nửa say nửa kinh ngạc nhìn hắn "Là thiên kim nhà ai?"

"Hắn không phải thiên kim, ngươi cũng có biết." Cốc Hạo Nhiên nén giọng nói "Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt."

"Người nào ... là người trong phủ ư ... nô tỳ sao?" Thu Văn trong đầu mơ màng cố gắng suy nghĩ "Là tỳ nữ mới vào phủ sao? Đích thực là một tiểu mỹ nhân, nhưng tuổi nàng có thể hay không còn quá nhỏ với ngươi?"

Đã nói rõ đến thế mà còn không đoán ra. Thu Văn ngươi là không biết thật hay cố tình không biết vâỵ?

"Nàng mới mười hai tuổi, như thế nào lại là nàng!" Cốc Hạo Nhiên buông tiếng thở dài "Ngươi còn muốn nghĩ đến khi nào?"

"Nghĩ muốn ... không ra ... đến ..." Thu Văn vừa nói mí mắt bất giác trầm xuống, cứ vậy mà ngủ thiếp đi.

"Này! Thu Văn!" dù Cốc Hạo Nhiên có gọi như thế nào, Thu Văn cũng ngủ say như chết không có phản ứng "Thực sự quá khó với ngươi sao!" cười khổ mỹ nhân đang ngủ, Cốc Hạo Nhiên nhẹ nhàng ôm lấy hắn giống như đang ôm một món đồ sứ có thể vỡ tan bất cứ lúc nào, chậm rãi hướng về phòng của Thu Văn.

Đệ tam chương

Vào đến trong phòng, Cốc Hạo Nhiên nhẹ nhàng đặt Thu Văn xuống giường, đắp lên mình hắn chăn tơ tằm thêu kim ngân hoa, cặp mắt hữu thần sáng long lanh phát ra hàng nghìn hàng vạn nhu tình. Tay y đầy yêu thương chậm rãi gạt những sợi tóc mềm óng ả như tơ của Thu Văn, ánh mắt lại càng thêm nhu hòa.

" Ách... tái... một chén..." Thu Văn đang say rượu không hay biết gì, ú ớ vài tiếng, liền xoay người, đạp một góc chăn, hai chân dang rộng thành hình chữ đại, tay cũng không nghiêm chỉnh đặt ở hai bên sườn, không biết có phải trong mộng cũng đang uống rượu không mà miệng mở lớn (1), nước miếng rớt ra.

Cốc Hạo Nhiên mỉm cười lắc đầu đầy sủng ái, khẽ nói: " Tư thế ngủ của ngươi thật khó coi. Nhỡ nhiễm lạnh thì sao?"

Ngay khi y định đắp lại chăn cho hắn thì ánh trăng sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, làm lộ ra thần thái câu dẫn nhân của Thu Văn: tóc dài đổ sang một bên, lộ ra cái cổ nõn nà, hơn nữa làn da tuyết trắng vì say rượu mà đỏ ửng lên, tản ra một cỗ mị khí mĩ lệ. Mặc dù lúc này hắn mặc trên mình nhất kiện thanh sam phủ đến tận gót chân, nhưng hai chân lại dang rộng nên mơ hồ thấy được bạch y bên trong, còn câu dẫn hơn cả khi xích lõa.

Cốc Hạo Nhiên không khỏi hô hấp mãnh liệt, yết hầu nhất thời khô rát, một cỗ dục vọng đã kìm nén từ lâu bùng lên trong cơ thể, y chỉ hận không thể ngay lập tức thượng người kia, làm cho hắn trở thành người của mình, không bao giờ có thể tái tìm nam nhân khác. Nhưng vừa nghĩ đến tín nhiệm của hắn dành cho mình, y lại không có cách nào làm như vậy.

Y chỉ không muốn Thu Văn hận mình.

Cái y muốn không phải thân thể Thu Văn, mà chính là tâm của hắn.

Giây phút này y thực đã nghiệm rõ cực đại khốc hình trên thế gian này là gì rồi. Giai nhân ngay trước mũi, lại chỉ được nhìn không được chạm, đối với nam nhân mà nói muốn hắn cự tuyệt loại khoái lạc này thật chẳng khác gì đòi mạng hắn.

Sợ chính mình không khống chế nổi dục vọng, Cốc Hạo Nhiên kiên quyết bức mình đứng lên,chuẩn bị xoay người ly khai. Bất ngờ Thu Văn đột nhiên níu chặt lấy vạt áo của y không chịu buông:

" Ô... đừng đi... đừng...lưu lại bên ta."

" Thu Văn! Làm sao vậy?" Cốc Hạo Nhiên cả kinh tưởng hắn tỉnh lại, quay đầu nhìn thì thấy mắt hắn vẫn nhắm nghiền, xem ra chỉ là nói mớ thôi.

" Không được... tẩu..." Thu Văn trong tiềm thức dụi mặt vào lòng y, như tiểu hài tử khát khao mẫu nhũ mà không ngừng cọ xát lên ngực y. " Đừng... rời bỏ... ta..."

" Yên tâm, ta sẽ không rời ngươi."

Được y tỉ mỉ trấn an, Thu Văn như đã an tâm không tiếp tục nói mớ, cả người dựa vào ngực y.

Cốc Hạo Nhiên dùng ánh mắt đăm chiêu ngắm Thu Văn đang say ngủ, hồi tưởng quãng thời gian tươi đẹp khi xưa cùng hắn kết giao nơi thư viện hoàng cung. Là tự khi nào chợt phát hiện hình bóng hắn ngự trị trong tim mình? Sau khi biết chình mình ái một nam nhân đồng tính, là y nhất thời không tiếp thu được mà tìm tới thanh lâu mua túy, từ đó về sau tiếng xấu đồn xa.

Xong cho dù sớm sớm chiều chiều ôm trong tay thân thể trơn bóng của thanh lâu nữ tử, dù đã đắm mình trong men rượu, y cũng không thể gạt đi hình bóng Thu Văn trong tâm trí mình, ngược lại càng thêm khắc cốt ghi tâm. Y cuối cùng cũng rõ cả đời này không cách nào dứt bỏ ái ý với Thu Văn.

" Ái là ái. Nam nhân thì đã sao nào? Là do ta chậm hiểu mới để nam nhân khác thừa nước đục thả câu (2)." Cốc Hạo Nhiên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt say ngủ của hắn khẽ nói, ngực tràn đầy hối hận. Đợi khi y nhận thức được thì đã muộn, Thu văn đã có người khác, y chỉ còn biết giương mắt nhìn hắn sánh vai cùng kẻ kia. Đó mới là điều làm y thống khổ nhất.

Nhưng việc này lại không khiến y thương tâm đến chết, ngược lại, nỗi khát khao có được trái tim Thu Văn càng thêm mãnh liệt, còn đối với những nam nhân hắn ái mộ bùng lên ngọn lửa ghen ghét. Là chính y đã thỉnh cầu hoàng huynh điều động Lãnh Anh ra biên cương. Chính y biết đêm đó Thu Văn gặp tình nhân liền mua chuộc nô tài trong phủ thông tri phụ thân Thu Văn hồi phủ. Chính y đã bí mật cấp ngân lượng khiến thư sinh kia rời bỏ Thu Văn, cũng một tay y xúc thành hôn sự của Phạm Kinh Dương.

" Ngươi nói hận ta đi," Cốc Hạo Nhiên cúi xuống dùng môi nhẹ vén một vài sợi tóc rơi loạn trên mặt hắn, mắt bắn ra tia quang mang mãnh liệt, " nhưng ta sẽ không bao giờ để ngươi biết. Vĩnh viễn không bao giờ biết."

Lãnh Anh đã cùng công chúa phiên bang từng xâm lấn hoàng triều thành thân, đồng hình phản biến, mãi mãi không còn cách nào quay lại. Mà gã thư sinh kia làm Phò mã gia không được bao lâu, trong một lần kị mã đã bất cẩn bỏ mình, tất cả đều nằm trong kế hoạch y đã sớm an bài. Về phần Phạm Kinh Dương,... y lộ ra nét cười khiến kẻ khác không rét mà run, sẽ sớm không còn là chướng ngại nữa. (Tác giả: Phúc hắc công á? Chính là cái thằng nhìn mặt hiền lành dễ thương nhưng kì thật nội tâm đen tối ấy!)

" Ngươi chỉ có thể là của ta. Hễ nam nhân nào chạm qua ngươi ta sẽ sát chúng." Sở dĩ y không giết Lãnh Anh là vì tên này chưa từng thân thiết với Thu Văn.

Bất giác cảm nhận ánh mắt thâm trầm đáng sợ của Cốc Hạo Nhiên, Thu Văn co người rúc lại gần y hơn nữa.

Cốc Hạo Nhiên toàn tâm cảm thụ niềm vui sướng được hắn dựa dẫm. Một cỗ hương khí động tâm từ thân thể mềm mại trong lòng mình truyền đến làm y thở gấp, không nhịn được cúi đầu nâng mặt hắn rồi hôn lên đôi thần cánh hoa mê người ấy.

Thu Văn nửa tỉnh nửa mơ, tựa hồ cảm nhận một thứ ấm ấm mềm mềm đang chạm vào môi mình, làm hắn đang ngủ bất tri bất giác hé môi, thụ động tiếp nhận cái hôn nóng bỏng của Cốc Hạo Nhiên, bất giác phát ra tiếng ưm ngọt ngào thỏa mãn.

Bị kích thích đến mức ấy, Cốc Hạo Nhiên khó có thể khắc chế chính mình, quả thực là sắp nhịn không nổi, lại sợ làm thức tỉnh giai nhân. Lí trí không ngừng cảnh cáo, y phải tận lực khắc chế mới khiến mình rời môi, xoay người ly khai, không dám quay đầu nhìn lại.

Mơ mơ màng màng nhận ra bên người mất đi hơi ấm, Thu Văn đột nhiên tỉnh lại, cố mở đôi mắt lờ đờ đang trĩu xuống vì buồn ngủ ra ngó lung tung, " Di, kỳ quái thật! Hình như có người (đứa) nào hôn mình mà, sao lại chả thấy ai thế nhỉ? Chắc là nằm mộng rồi." Nói xong, hắn lại tiếp tục lăn ra ngủ.

Chú giải:

(1) Nguyên văn là " mở ra được có thể nuốt vào con ruồi" ( mồm há to ra con ruồi có thể bay ra bay vào !!=.=, cái này chắc ai cũng hiểu được)
(2) QT ghi "Thừa dịp chi cơ"
T/N: Bạn thụ trong bộ này là kiểu thường thấy trong đam mĩ ( xinh đẹp như con gái, ngố ngố). Tớ thì thích bạn công hơn vì sự hai mặt của bạn í.

Đệ tứ chương

Hôm sau, lúc mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, sau khi ngủ một giấc thẳng cẳng Thu Văn mới chịu tỉnh dậy, hắn vươn vai duỗi người, nhưng lại cảm thấy đầu đau âm ỉ "Ô ... đau đầu quá!"

Nguy rồi! Nhất định là tối hôm qua đã uống rất nhiều rượu! Hắn ôm đầu ngồi dậy, vô tình phát hiện mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ, trên người phủ một cái chăn tơ tằm, "Ta tối hôm qua không phải đang cùng Hạo Nhiên uống rượu ở trong đình viện sao? Ta hình như uống tới bất tỉnh nhân sự, như thế nào lại có thể quay về phòng?" chung quy là không có khả năng bị quỷ mang vào phòng.

Càng nghỉ càng khó hiểu, đột nhiên chú ý tới mặt trời đã lên cao ba sào, hắn giật mình từ trên giường đứng bật dậy, "Đã trễ như vậy rồi, ta còn chưa có chuẩn bị đồ ăn sáng nữa!" phụ trách trù phòng đã nói sớm muộn gì hắn cũng bỏ lỡ giờ chuẩn bị bữa sáng! Đúng là họa từ rượu mà ra! Lần này bi thảm rồi a!

Vội vàng thay một kiện y phục sạch sẽ, đứng kế bên gương đồng cao ngang bằng hắn quấn đai lưng, đang lơ đãng chợt chăm chú nhìn mình trong gương, không khỏi giật mình, môi của hắn sao lại như vừa bị côn trùng cắn mà vừa hồng vừa sưng.

Này là đã xảy ra chuyện gì? Hắn vỗ về lên đôi môi đỏ như cánh hoa, ngây ngốc(1), chẳng lẽ tối hôm qua hắn mơ thấy có người hôn hắn là thật chứ không phải mơ? Vậy người hôn trộm hắn là ai? Đối với hắn vừa gặp đã muốn tiểu thâu(2)? Ngẫm lại cũng thấy không có khả năng.

Lúc này, một tiểu tỳ nữ cầm theo thủy bồn cùng khăn lau tiến vào gõ cửa, vừa lúc nhìn thấy hắn đang đứng ngẩn trước gương, không biết vì sao lại ngẩn ra như vậy "Lăng công tử! Lăng công tử!"

"Cái ... cái gì?" nghe có người gọi, Thu Văn mới hồi phục lại tinh thần, thấy tiểu tỳ nữ vẻ mặt kinh ngạc đang nhìn chính mình, không khỏi xấu hổ mà tay chân luống cuống.

"Ta đem nước tới cho công tử rửa mặt, vừa rồi có gõ cửa nhưng không thấy ngài trả lời, cho nên ta mới mạo muội bước vào, thỉnh Lăng công tử thứ lỗi." không biết nội tâm hắn đang suy nghĩ gì, tiểu tỳ nữ kinh hãi nói, sợ hắn tức giận.

"Chẳng qua là ta đang suy nghĩ đến thất thần, không trách ngươi!" Thu Văn thực sự không quen cách gọi tôn kính như vậy, từ nhỏ hắn đã không thích người khác cứ gọi hắn là thiếu gia, đối với người hầu luôn giữ thái độ thân thiết hữu lễ, chứ đừng nói hắn sớm đã bị đuổi ra khỏi phủ, có thể lưu trong phủ Vương gia làm trù tử còn được phát bổng lộc, đã là phúc ba đời, có tư cách gì mà hưởng quá khứ vinh quang? Căn bản là mọi người trong phủ dường như xem hắn ngang với Vương gia, từ tổng quản cho tới gác cổng toàn bộ đều gọi hắn là Lăng công tử, hiện tại ngay cả hắn vào bếp chuẩn bị đồ ăn mọi người cũng đối đãi rất ư là khách khí, dường như cũng sợ làm cho hắn giận, khiến cho hắn cảm thấy rất khó xử, rõ ràng ta đã van

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC