Quyển 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 39 - Thỉnh An

Từ khi Vương Tử Hà biết được người đứng sau 'Song Sát' thì muốn tìm hiểu không thôi . Thái tử Huyền Vũ Quốc - Huyền Kim Lân , hắn là một người lòng dạ khó lường . Từ khi 15 tuổi đã chiếm đóng không biết bao nhiêu nước , kể cả Quan Long quốc cũng phải dè chừng . Chiến công không thua kém Hàn Triết Văn một chút nào .

''Thật thú vị !'' Tử Hà nhếch môi cười nhạt , nàng rất muốn đến ngày mặt đối mặt với hắn . Cái người tài năng ngang ngửa chiến thần rốt cuộc là cái dạng gì .

Bên trong thư phòng của nàng là một mảnh yên lặng cho đến khi Lục Ngôn đi vào .

'' Tiểu thư !''

'' Ân , chuyện gì ?''

Lục Ngôn trầm mặt một hồi rồi cũng quyết định nói ra : '' Tiểu thư...người vẫn chưa đi thỉnh an Lão thái thái .''

''À.'' Thanh âm Tử Hà lười biếng như mèo con , đúng là nàng đã quên mất Lão thái thái . Dù sao thì bà ấy cũng là người thật tâm với nàng , vậy thì cũng nên báo đáp thay nguyên chủ .

''Chuẩn bị đi , ta sẽ đi .''

'' Vâng .'' Lục Ngôn nghe thế hết sức vui mừng , nàng ta sợ tiểu thư thay đổi thì sẽ quên mất Lão thái thái . Lão thái thái là thực lòng đối đãi với tiểu thư !

Hôm nay Tử Hà cũng như mọi ngày vận bạch y trắng xóa làm nổi lên làn da bạch ngọc không tì vết , mái tóc đen như mực được xõa tùy ý mà phiêu dật như tiên tử . Đôi mắt đen láy như muốn hút tất cả vào bên trong , không thấy lối ra .

Lục Ngôn cùng Lam Ngọc , Lam Linh đi theo sau mà cảm thán không thôi [ Tiểu thư/Cung chủ là độc nhất vô nhị mà .]

Bốn người đã đứng trước thư phòng của Liễu Phi Vũ , vừa mở cửa bước vào đã nghe thanh âm cười nói dịu dàng của các thê thiếp cùng tiểu thư trong phủ . Vương Trạc Vũ bận bịu việc triều chính nên không thể đến thỉnh an , còn lại thì đều đầy đủ kể cả Mị Kiều cũng không vắng mặt .

'' Hà nhi , con cuối cùng cũng đã tới . Mau lại đây cho ta xem .'' Lão thái thái khi nhìn thấy Tử Hà thì dịu dàng không thôi , người ngốc nhìn vào cũng biết là bà ấy yêu quý nàng đến bậc nào .

Các vị tiểu thư thấy vậy ghen tức đến cực điểm , Đại phu nhân khuôn mặt vặn vẹo khó coi , Nhị phu nhân vẫn duy trì nét cười nhưng đáy mắt đã nổi lên ác ý , Tam phu nhân cũng không ngoại lệ . Duy nhất chỉ có Tứ phu nhân cùng con nàng ta là vẫn không có bức xúc gì , mà ngược lại còn vui mừng khi thấy nàng .

Đương nhiên tất cả biểu cảm của các nàng đều được Liễu Phi Vũ thu vào trong mắt , bà không ngờ đứa cháu bà hết mực yêu quý mà trong khi bà không có ở phủ lại bị nhiều người ghen ghét như vậy làm thái thái không khỏi tức giận . Nhưng ngẫm lại , thái độ của Tử Hà lại không có bất kì biến động nào mà vẫn bộ dạng bình yên như nước làm Liễu thị ngạc nhiên hẳn . Không ngờ nàng đã thay đổi nhiều đến như vậy , không những không làm nàng ta khó chịu mà còn thêm yêu quý Tử Hà . [ Cháu của ta , phải như thế !]

Tử Hà gật gù đi đến chỗ lão thái thái , không để tâm đến không khí đã bắt đầu nặng nề .

'' Lão thái thái , buổi sáng hảo !'' Tử Hà cười nhạt làm mọi người ngạc nhiên không thôi , nàng không nói 'thỉnh an' mà chỉ đối với Lão thái thái chào hỏi bình thường . Không sợ bị trách phạt hay sao , một vài người 'nào đó' thấy Tử Hà không hiểu lễ nghi thì vui mừng hả hê . Cứ tưởng rằng lão bà sẽ tức giận mà phê bình nàng , ai ngờ lại hoàn toàn ngược lại .

'' Ha hả , tốt ! Tốt ! Lần sau con cứ chào ta như thế là được rồi .'' Liễu Phi Vũ hài lòng nhìn nàng [ Tính cách thật giống người đó .] Nhìn tiểu mỹ nhân lạnh nhạt xuất trần trước mặt mà bà càng vui sướng .

'' Vâng .'' Tử Hà gật đầu như đã biết , nàng hảo cảm với lão bà trước mặt mà không khỏi tán dương . Tuy đã ngoài 60 nhưng vẫn có khí thế anh dũng , ăn nói lại phóng khoáng...chắc hẳn là quá khứ của lão thái thái oan hùng không ít .

Tử Hà ngồi vào vị trí của nàng mà thưởng trà , không để tâm bất kì thứ gì . Cùng lúc , Vương Ngọc Nhi đã đi đến trước mặt Liễu Phi Vũ cất giọng trong trẻo như nước :

'' Lão thái thái...Ngọc Nhi có chuyện muốn người giúp đỡ .'' Nhìn bộ dáng ôn nhu , nịnh nọt của Vương Ngọc Nhi mà ánh mắt của lão bà lóe lên tia sáng khó hiểu rồi nhanh chóng biến mất .

'' Cứ nói !''

'' Chuyện là...Ngọc Nhi đã...đã phải lòng...Nhị hoàng tử...'' Vương Ngọc Nhi khó khăn lắm mới nói hoàn chỉnh thành câu , khuôn mặt nàng ta đã nổi lên hai tầng mây hồng làm dung nhan càng thêm động lòng người . Đôi mắt đẹp thỉnh thoảng bắn về phía Tử Hà mà đắc ý khó phát giác .

Nàng ta cứ tưởng sẽ thành công trêu tức Tử Hà nhưng ngược lại chỉ thấy nàng vẫn thanh đạm khép hờ mi mắt mà thư giãn . Chẳng phải nàng rất ái mộ Nhị hoàng tử sao , cái ngày bị hắn từ hôn còn khóc lên nài nỉ mà bây giờ lại cứ như người chưa từng quen biết .Vương Ngọc Nhi như muốn phát điên mà không để ý đến ánh mắt của Liễu Phi Vũ cũng đang dừng tại trên người nàng ta .

'' Thì đã thế nào !'' Lão thái thái trầm mặt lại , khí thế mười phần uy nghiêm . Chỉ là một con nhóc mà đã dám đứng trước mặt bà tính kế , quả là to gan .

Vương Ngọc Nhi nghe tiếng Liễu thái thái thì chợt định thần , khi thấy ánh mắt thái thái đang u ám nhìn nàng ta thì thân thể không tự chủ run lên nhưng nàng ta cũng không từ bỏ ý định .

'' Vì thế Ngọc Nhi mong thái thái sẽ...giúp đỡ cho con .'' Nhị hoàng tử anh tuấn phong lưu làm không ít người chết mê trong đó còn có cả Vương Ngọc Nhi , may mắn là hắn cũng có chú ý đến nàng ta nên sự tự tin càng thêm cao .

Liễu Phi Vũ không nói gì một hồi lâu rồi quay sang cất giọng già nua nhưng dịu dàng với Tử Hà :

'' Tử Hà , con thấy thế nào ?'' Dù gì thì đứa cháu này trước đây cũng rất yêu quý cái tên Nhị hoàng tử , bà không muốn vì chuyện này mà làm mất đi tình cảm bà cháu từ nàng .

Ngọc Nhi thấy hành động của lão bà mà tức giận không thôi , tại sao lão thái thái lúc nào cũng thiên vị con tiện nhân Tử Hà nhưng cũng đồng thời mong Tử Hà sẽ nhảy dựng lên mà phản đối . Nàng ta rất muốn nhìn bộ dạng khóc lóc thảm thương của nàng mà . Vì thế mà đắc ý , giọng nói vẫn thanh thót : '' Thất muội , muội nghĩ thế nào ?''

Tử Hà cất giọng lạnh nhạt thờ ơ : '' Chẳng liên quan đến ta !''

Chương 40 - Tình Thân

Lão thái thái cũng ngạc nhiên không kém nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại [ Tốt ! Nàng quên là tốt rồi .] Bà không muốn thấy cháu gái mình như trước kia , vì hắn mà tổn thương thêm nữa .

Còn mọi người thì biểu hiện đều khác nhau , có vui mừng , có thương hại , có tức giận , có tính kế...Chẳng mấy chốc bầu không khí trở nên nặng nề .

''Không liên quan đến ta .'' Tử Hà không ngại mà lặp lại cho nàng ta .

'' Chẳng phải muội rất yêu thích Nhị hoàng tử sao ?'' Vương Ngọc Nhi không từ bỏ mà muốn bằng được lý do . Nàng ta không muốn thất bại nhanh như vậy , hay là Tử Hà chỉ nói vậy để che đi sự tức giận . Đúng , là vậy rồi .

'' Đó là chuyện của trước đây , nhưng ta không hiểu vì sao...tỷ tỷ biết là ta yêu mến Nhị hoàng tử mà lại trước mặt ta mà xin lão thái thái đi cầu hôn . Rốt cuộc là ý tứ gì ?'' Tử Hà giọng ẩn chứa đầy khó hiểu , bí ẩn . Muốn chọc giận nàng chỉ với trình độ kém như thế quả là vô dụng .

'' Hừ , Ngọc Nhi ngươi cũng to gan lắm . Dám ở trước mặt thất muội nàng mà diễn trò sao ! Hảo, được lắm ! Vậy ta sẽ chặt đứt mối lương duyên này của ngươi .'' Liễu Phi Vũ đã biết kế hoạch của nàng ta lâu rồi nhưng không ngờ Tử Hà lại nói toạt ra đầy ý tứ như thế nên thừa nước đục thả câu mà từ từ giáo huấn Vương Ngọc Nhi .

Vừa nghe dứt lời của lão thái thái thì mặt mày Ngọc Nhi tái mét , miệng chỉ biết lắp bắp ''Ta..ta...không...''

Nhị phu nhân thấy nữ nhi của mình tự rước họa vào thân thì tức giận không thôi , không ngờ nàng ta lại càng ngày càng ngu ngốc như vậy . Nhưng cũng nhanh chóng đi giải vậy : '' Lão thái thái , người đừng trách Ngọc Nhi . Nàng là vì quan tâm Hà nhi nên mới như thế .'' Bạch Mỹ Vân là một người hiểu lễ nghi nhưng âm hiểm không ít , đến cả lão thái thái cũng phải đề phòng .

'' Nàng ta là thực như thế ?'' Liễu Phi Vũ không thể nói gì hơn nên đành hỏi lại .

'' Vâng...là đúng như vậy .'' Vương Ngọc Nhi thấy được đường lui liền gật đầu lìa lịa còn không quên đưa ánh mắt cảm ơn về phía Nhị phu nhân .

'' Hảo , tuy nhiên...chuyện ngươi với Nhị hoàng tử cũng không tới lượt ta giúp đỡ . Ngươi nên đi nhờ phụ thân của ngươi đi .''

'' Lão thái thái...'' Vương Ngọc Nhi không cam lòng đứng lên phản bác thì đã bị Bạch Mỹ Vân ngăn lại nên đành uất ức yên vị một chỗ trên ghế . Nàng ta không hề để ý đến ánh mắt đang đầy vui mừng của Vương Thẩm Ngư .

Mọi người vẫn đang ngồi thưởng trà , đôi khi hỏi thăm lão thái thái cho đến khi gần trưa thì mới có ý định rời đi . Tử Hà cũng không ngoại lệ , nàng đứng lên định rời đi thì đã bị một bàn tay giữ lại . Quay đầu lại thì thấy ánh mắt khó hiểu của lão thái thái .

'' Ngươi , ở lại đây . Bà nội có điều muốn nói .''

'' Ân .''

Đợi khi trong phòng chỉ còn hai bà cháu thì Liễu Phi Vũ mới mở miệng : '' Tử Hà ngươi có biết là ta với bà ngoại của ngươi là hai tỷ muội kết nghĩa không ?''

'' Tử Hà không biết chuyện đó .'' Xác thực là trong ký ức của nguyên chủ không hề có chuyện này.

Lão thái thái im lặng một hồi lâu rồi thở dài : '' Được , vậy ta nói cho ngươi biết . Ta với bà ngoại của ngươi vốn là tình tỷ muội và cũng chính là bạn thân lâu năm , chúng ta đã quen biết nhau từ khi còn rất trẻ . Cả hai chúng ta đều vì đối phương mà hết mình bảo vệ , cho đến khi ta và nàng cùng sinh hài tử...ta sinh nam tử đó là phụ thân của ngươi còn nàng ta thì sinh nữ nhi là người mẹ đã khuất của ngươi . Chúng ta đã vì thế mà hẹn ước cho hai đứa từ rất nhỏ và lớn lên bọn chúng cũng đã thành thân , tình bạn của chúng ta rất tốt cho đến khi mẫu thân của ngươi là Hà Lam Nhu chết đi . Bà ngoại ngươi vì thương tâm mà bệnh nặng đến khi nàng ta tỉnh lại thì liền cắt đứt tình tỷ muội giữa hai người , từ đó mà ta và bà ngoại ngươi không còn gặp mặt nhau một lần nào nữa . Chuyện ta ở nơi cửa Phật cũng là một phần vì lý do đó .''

Liễu Phi Vũ dứt câu thì nước mắt đã ứa ra , nhìn bộ dạng già nua càng thêm phúc hậu . Tử Hà cũng đã biết được lý do tại sao không ai trong phủ nhắc đến phía bên ngoại , một phần cũng là nguyên nhân sâu xa này . Nhưng cũng không thể trách lão thái thái , người đứng sau cái chết của mẫu thân nguyên chủ lại là Thẩm Như Mị . Rồi sẽ đến một ngày sự thật được phơi bày ra ánh sáng .

'' Bà nội , người không có lỗi .'' Tử Hà chỉ nở nụ cười nhạt nhưng hoàn toàn đầy an ủi .

Liễu Phi Vũ đột nhiên khựng lại nhưng nhanh chóng nước mắt tràn ra nhiều hơn , bà đã không nghe hai tiếng 'bà nội' này từ nàng đã lâu lắm rồi . Bà cứ lo sợ Tử Hà cũng sẽ ghét bỏ bà , đã mất đi một người con dâu tốt , một người bạn tri kỉ...lại không thể để mất một đứa cháu yêu quý . Nhưng bây giờ đã tốt rồi , nàng vẫn còn coi bà là bà nội . Như thế là đủ rồi !

Đột nhiên Liễu Phi Vũ vươn tay ôm Tử Hà vào lòng mà khóc , bờ vai bà run run . Tử Hà cũng ngạc nhiên nhưng cũng mặc cho lão bà ôm lấy [Thật ấm áp .]

Thế là một già một trẻ cứ như vậy mà một khóc một dỗ làm không khí càng thêm ấm áp , cảm động .

Chương 41 - Khởi Đầu .

da!

Vương Tử Hà ngồi trong thư phòng mà thưởng trà , trên tay cầm một tờ giấy nhỏ . Trước mặt nàng là Hiểu Minh và Lâm Việt , cả hai phong thái đều khác nhau , một người khí chất thư sinh trang nhã , một người lạnh lùng sắc bén nhưng lại hòa hợp đến không ngờ .

Bọn hắn chính là đang chờ mệnh lệnh của nàng , theo như gián điệp trong hoàng cung báo thì thái tử Huyền Quốc và Tề Quốc đang trên đường sang Quan Long quốc để chúc thọ hoàng đế Hàn Thiên Kiệt . Liệu tên cáo già Hàn Thiên Kiệt có định tính toán gì hay không , chắc hẳn ông ta cũng biết là bọn thái tử đến đây không chỉ đơn giản là để chúc thọ .

Tử Hà như hiểu được suy nghĩ của hai thuộc hạ , nhếch môi : '' Các ngươi không cần bận tâm , cứ để cho lão hoàng đế lo liệu . Dù gì cũng không liên quan đến Băng Cung của chúng ta .'' Cuối cùng cái ngày được gặp hai nhân vật lợi hại cũng đã đến , trò hay còn đang ở phía trước . Cớ gì Tử Hà nàng lại phá hỏng .

Hiểu Mình chỉ biết cười khổ [Cung chủ , người đúng là thích cười trên nỗi đau của người khác mà.]

'' Cung chủ , bọn tiểu thư kia...có cần chúng ta xử lý gọn lẹ không .'' Thanh âm tu lãnh của Lâm Việt vang lên , hắn thật sự ngứa mắt khi thấy đám nữ nhân này cứ liên tục gây khó dễ cho Cung chủ .

'' Chỉ là ruồi bọ thôi , không đáng bận tâm .'' Tử Hà lơ đãng uống một ngụm trà , chỉ với trình độ của các nàng thì đến kiếp sau cũng thể làm gì được .

Cả hai đã rõ liền chắp tay cáo lui , trong phòng giờ phút này cũng chỉ có mỗi Tử Hà . Đôi đồng tử được che bởi một tầng mây bây giờ mới lóe lên một tia sáng , không mặn không nhạt thanh âm :

'' Đã đến thì mau ra đi .''

'' Haha !'' Một bóng đen từ bên ngoài như thường lệ bay vào bên trong thư phòng . Hàn Triết Văn tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng , đã mấy ngày không gặp mà khí chất của cũng theo đó tăng thêm , càng thêm cao ngạo bình yên làm người muốn lại gần hơn .

'' Nàng có rất nhiều bí mật .'' Hàn Triết Văn lời nói khó dò xét như bùa chú vang lên , hắn cũng biết thân phận của nàng không tầm thường nhưng cũng vì thế mà hắn cảm thấy càng lo sợ sẽ không nắm bắt được nàng .

'' Bí mật nào cũng sẽ được tiết lộ .'' Tử Hà không phản bác , đến khi nàng trả thù xong thì thân phận này cũng sẽ được phơi bày . Nàng sẽ không cần vì bất cứ người nào mà sống , sẽ chỉ là nàng mà sống ung dung tự tại .

Nhìn đến đôi mắt mờ mịt không đáy kia , Hàn Triết Văn bỗng cảm thấy chột dạ . Nàng không phải sẽ định rời đi chứ nhưng...

'' Vương gia , ngài liệu có tính toán gì với bọn hắn không ?'' Tử Hà cười nhạt , tiện thể rót một chén trà mà vẫy tay ý bảo hắn ngồi xuống .

Hàn Triết Văn đơ người nhưng cũng nhanh chóng phục hồi , nàng thật khéo : '' Đến lúc đó nàng sẽ biết .'' Không chuyện gì có thể qua nỗi nàng , có lẽ hắn cần phải điều tra mèo con này lần nữa mới được .

'' Ân .'' Nàng cũng chẳng quan tâm mấy mà gật gật , song : '' Ta thực muốn biết bọn hắn lợi hại đến mức nào .''

'' Tên thái tử Tề quốc thì không cần bận tâm nhưng tên còn lại thì là một vấn đề .'' Huyền Vũ quốc không phải là một nước bình thường , tuy không đi khai chiến nhiều như Quan Long quốc nhưng thực lực thật sự không hề thua kém , cái tên họ Huyền đó lại càng nguy hiểm hơn .

'' Ta rất mong chờ .'' Tử Hà mỉm cười khi người gặp họa làm Triết Văn cười khổ , nhưng cũng không thể trách nàng...ai bảo vì cái khuôn mặt hại nước hại dân của nàng quá mức đáng yêu làm hắn nhiều lần không thể nổi giận được .

'' Nàng nghĩ ai sẽ thắng .'' Hàn Triết Văn sủng nịch nói nhỏ .

Vương Tử Hà nhếch môi : '' Không thể đoán trước , chỉ có thể xem vận may của các ngươi ai tốt hơn .''

'' Haha ! Tốt .''

Trận chiến của các nam thần cận kề sắp đến , nhưng số phận của bọn hắn đã an bài rơi vào lồng xích của một người mà cả đời này không thể gỡ bỏ . Nàng chính là trời , mọi thứ nàng muốn đều có thể có được , những thứ cản đường đều sẽ bị loại bỏ khỏi nhân gian . Nữ tử với sức mạnh to lớn trong người đang trêu đùa thiên hạ mặc nó loạn lạc , nhưng nàng chỉ biết tiến lên mà không biết quay lại... phía sau nàng , bọn hắn vẫn đang đứng đó mà chờ mà đợi .

Chương 42 - A Nguyệt

Sâu tận trong khu rừng ở phía Bắc nước Quan Long Quốc - Rừng U Ngục , nơi này quanh năm đen tối không được chiếu sáng dù chỉ một tia mặt trời . Cây cỏ mọc dại thành từng cây cổ thụ to lớn , rắn độc thú dữ xuất hiện nơi nơi .

Trên vách núi , một nữ tử dung nhan cao quý tự tại đứng đó . Nàng rực rỡ hơn tất cả mọi thứ , đồng tử đỏ huyết có thể xuyên thấu tâm gan nhân .

'' Chủ tử , ngài hãy trân trọng thân thể .'' Một nam nhân mặc hồng y , khuôn dung yêu nghiệt mê hoặc chúng sinh . Hắn dường như đứng trên cao nhìn xuống nhân loại nhưng đối với nữ tử trước mắt thì cúi đầu sùng bái .

'' Đã là cuối tháng 3 rồi .'' Nữ tử cười suy yếu , thời gian trôi qua thật nhanh . Những trận đau hành hạ ta cuối cùng cũng nguội lạnh .

'' Nguyệt , người không nhất thiết phải theo ta .'' Nàng nhắm mắt như dưỡng thần hờ hững .

Hồng y nam nhân chợt giật mình , nhanh chóng quỳ xuống cung kính : '' Chủ tử , mệnh của ta sinh ra là vì người . Cuối cùng ta cũng chờ được người...đời này kiếp này , A Nguyệt nguyện đi theo bồi người .''

Nữ tử im lặng xoay người cùng với hồng y nam tử tựa như khói biến mất không tung tích .

Ta nguyện vì ngài , hủy đi tự do của mình

Ta nguyện làm hoa cỏ , bị ngài dẫm đạp

Ta nguyện làm cơn gió , mặc ngài thờ ơ

Ta nguyện làm ánh sáng , chiếu rọi cho ngài

Chỉ cần được bên cạnh ngài , dù một giây ta cũng không nuối tiếc .

A nguyệt .

Chương 43 

h ở lại phủ tướng quân . Nhưng thật khó nha .

'' Ta cũng không phải chưa nói là ta không thích ở chung với nam nhân .'' Tử Hà nửa nằm nửa ngồi trên giường , nhẹ nhàng ăn nho mà như không để tâm đến ánh mắt cún con của hắn .

'' Người nỡ...'' Hắn nhấn mạnh , chẳng lẽ nàng lại không quan tâm đến một người đẹp đẽ như hắn ? ( Nguyệt ca , huynh muốn nói đẹp phần nào a~)

'' Đúng ! Các nàng ta cũng đã gần trở về , ngươi...té đi .'' Nàng tựa tiếu phi tiếu , tên ngốc này cũng thật cứng đầu . Chạy theo nàng một tháng trời mà vẫn chứng nào tật ấy , vẫn thích ở chung một chỗ .

'' Vậy...ta cáo lui .'' A Nguyệt bất đắc dĩ gật đầu rồi vận khinh công rời đi , trước khi đi còn không quên để lại một câu : '' Chủ nhân , ta sẽ không bỏ cuộc nga~ ''

Nàng lật người ngồi dậy , hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời hắn nói . Đúng lúc bên ngoài đám người Lục Ngôn đã trở về , trên mặt các nàng không dấu một tia vui vẻ .

'' Có chuyện gì sao ?'' Tử Hà lập tức hỏi .

'' Tiểu thư , bên ngoài vừa mới tổ chức lễ đón các thái tử . Thật sự rất náo nhiệt !'' Lục Ngôn cũng không dấu gì liền kể hết .

'' Chỉ có điều , không khí trong xe ngựa của bọn họ rất u ám .'' Lam Ngọc không quên bổ sung .

Vương Tử Hà gật đầu đã rõ , có lẽ kì này Quan Long Quốc phải hao tâm tổn sức không ít . Dù sao chuyện của bọn hắn cũng không liên quan gì đến nàng .

'' Trong cung không phải đã đưa thiệp mời chứ ?'' Tử Hà cười nhạt .

'' Vâng , đây là thiệp mời .'' Lam Ngọc nhanh chóng rút tấm thiệp màu vàng kim đưa cho nàng .

Tử Hà không nhanh không chậm mở ra xem , cũng chỉ vài dòng chữ mời đến đón khách . Chợt nàng quay sang nhìn Lam Linh , thấy nàng ta cũng đang nhìn nàng không chớp mắt .

'' Mặt ta dính gì à ?'' Tử Hà cười cười , mặt nàng sẽ không dính gì .

'' À...nô tì thất lễ rồi . Chỉ là , hình như dạo này tiểu thư ngày càng đẹp hơn .'' Lam Linh biết mình thất lễ liền đỏ mặt cúi đầu , cũng không quên nó ra sự việc .

Nghe vậy Lục Ngôn cùng Lam Ngọc quay lại nhìn nàng , sau đó liền gật gật đầu .Tử Hà cũng chỉ biết lắc đầu , A Nguyệt thật biết nuôi nàng mà . Khuôn mặt nguyên chủ đã yêu nghiệt mà hắn còn chăm sóc kĩ cho nàng , không phải muốn hút lũ ong bướm thêm chứ ?

-----------------------------------------------------------------------------------

Trong cung .

Các chức quan đều đã tập trung đầy đủ , ngay cả ông ngoại cả Tử Hà là Hà tướng quân cũng có mặt đầy đủ . Vua Hàn Thiên Kiệt uy nghiêm đưa mắt nhìn về phía trước , không ai có thể thấu được tâm tư ông ta lúc này .

Chẳng bao lâu , bên ngoài đã vang thanh âm 'ngọt ngào' của thái giám .

'' Hai thái tử của Huyền quốc và Tề quốc diện kiến .''

Vừa dứt lời thì Hàn Thiên Kiệt phất tay : '' Mời vào !''

Bên ngoài , hai thân ảnh vương giả đi đầu thu hút sự chú ý của mọi người . Hai bọn họ khí chất hoàn toàn khác nhau , một người lạnh lùng nhưng băng còn một người thì dịu dàng như nước . Nhưng cũng không làm mất đi khí chất vương giả của bọn hắn , sau lưng bọn hắn cũng có các nàng công chúa theo sau , đều là mỹ nhân khó kiếm . Nhìn tình thế trước mắt khiến vua Quan Long nhíu mày , rốt cuộc thì bọn hắn muốn gì , ngay cả công chúa cũng đưa tới , chẳng nhẽ...

'' Ta là thái tử Huyền quốc - Cố Kỳ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net