Q1 - Chương 63: Trong tầm kiểm soát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hệ thống Hậu Nghệ?

Nói thật ván này Lãng Thất còn chưa có chân chính sử dụng, năm người Hoàng Triều căn bản không nhận ra bọn họ đang chọn đội hình dựa trên Hậu Nghệ. Rốt cuộc ulti của vị tướng này được thiết kế phạm vi toàn bản đồ, thích bắn chỗ nào thì bắn, có thành hệ thống hay không bọn hắn không hề quan tâm.

Cũng có lẽ là do hai lần Hà Ngộ dùng ulti, lần đầu là sau khi kết thúc combat, trúng phải tướng đường giữa đang ngồi trong tháp, nhìn qua có vẻ phóng chiêu trễ may mà chó ngáp phải ruồi.

Lần thứ hai thì sao? Chước Nhật Chi Thỉ vượt ngàn dặm xa xôi xông vào loạn chiến, đánh trúng phụ trợ Trương Phi. Kỹ năng khống chế quan trọng như vậy thông thường sẽ nhắm tới chủ lực, ai lại bắn vào một thằng máu trâu ít tiền? Chắc chắn là do thấy bên này tụ tập đông người, bắn bừa một tiễn, trúng người nào thì trúng. Coi như Hoàng Triều xui xẻo, trót đặt nhiều hy vọng vào Trương Phi để rồi đứng ngắm hắn choáng váng thôi!

Đúng là xui quá xui!

Năm người bọn hắn đều uất nghẹn trong lòng, hoàn toàn không nghĩ tới mũi tên này của Hậu Nghệ vốn đã được dự tính như vậy.

Chủ lực sát thương? Bọn hắn không biết tự đánh giá bản thân hay sao? Lượng tiền bị bên ta bỏ xa một khoảng lớn, chủ lực bọn hắn vốn đã không còn tính uy hiếp, huống chi là một con Luna không có bùa Lam, căn bản không xứng đáng để ra tay. Vậy trong 4 tên còn lại ai là người có khả năng uy hiếp lớn nhất? Chính là Trương Phi, mũi tên này là để dành cho hắn. Hiệu quả tối cao của hệ thống Hậu Nghệ không phải mỗi lần ulti đều chỉ nhằm vào một vị trí cố định, mà là nhân vật đáng gờm nhất của đợt combat đó.

Trong loạn chiến muốn đạt được mục đích này cần đồng đội phối hợp chặt chẽ, ngoài ra còn cần thêm một chút may mắn, Mặc kệ là như thế nào, một chiêu này của Hà Ngộ cực kỳ thành công, tìm đúng nhân vật quan trọng nhất của Hoàng Triều, một tiễn phá tan toàn bộ hy vọng.

Sau khi càn quét phần rừng đối thủ, A Kha trở về rừng nhà mình xoát quái, Dương Tiễn, Tô Liệt lên đường trên phối hợp với Hậu Nghệ, thuận thế tiến công tháp thứ hai của đường này. Marco Polo lui lại phía sau, thả một chuỗi súng lục hoa lệ liền bất đắc dĩ từ bỏ, căn bản không dám dây dưa.

Tháp thứ hai đường trên của Hoàng Triều ngay sau đó cũng bị phá dỡ, mặt khác tháp ngoài ở hai đường còn lại đều không người phòng thủ, trước mắt tràn ngập nguy cơ. Cuối cùng tháp đường giữa nhờ có Biển Thước chăm chỉ công kích mà sụp đổ trước, tháp đường dưới chỉ là để lính tự do mài máu, hiệu suất chung quy không bằng, còn thừa một chút.

Bốn người Hoàng Triều lần lượt sống lại, mất đi tháp phòng ngự khiến không gian hoạt động của bọn hắn vốn đã ít lại càng bị thu hẹp thêm nhiều. Tiết tấu của Lãng Thất ngược lại càng ngày càng vững, sau khi nhổ tháp cũng không ỷ lại vào lượng tiền chênh lệch mà tùy tiện tấn công. Tô Liệt theo Dương Tiễn trở về đường dưới, xuất lĩnh một turn lính đẩy về phía trước.

Lão Phu Tử lúc này tới kịp chiến trường, một mình hắn phải thủ tháp còn xíu máu là vô cùng khó khăn. Đồng đội cử hai người tới trợ trận, một thằng Trương Phi không có ulti, một khứa Luna không bùa, nhìn qua đã biết chỉ toàn là gánh nặng. Trong lòng Chu Mộc Đồng không khỏi vang lên thủ khúc "Lạnh lẽo".

"Bỏ thôi." Hắn bất đắc dĩ nói với đồng đội. Tuy rằng nhân số chiếm ưu, nhưng lực chiến của ba bọn hắn hiện tại khả năng còn đánh không lại Dương Tiễn.

Trương Thừa Hạo không cam lòng, nhưng nhẩm tính một hồi cũng chỉ có thể đồng ý. Dù sao đối diện bọn hắn không phải tay mơ gì mà chính là hai nhân lực chủ chốt của Lãng Thất. Cao Ca hôm nay tuy không đánh ở vị trí sở trường của cô nàng, nhưng đi phụ trợ cũng khiến đối thủ gặp rất nhiều phiền não.

"Lui." Trương Thừa Hạo nói, mang theo hai đồng đội lui lại. Tiếp theo nên làm cái gì? Đầu óc hắn một mảnh trống rỗng. Không có việc gì để làm là một điều cực kỳ nguy hiểm khi thi đấu, vì nó cho thấy bản thân không có năng lực chính diện đánh nhau, và cũng không có cơ hội phát triển.

Bó tay chịu trói, nhà dột còn mắc mưa.

Hoàng Triều không có khả năng tấn công chính diện, khi lui lại còn phải đề phòng bị phục kích. Trong bụi cỏ bên trái gần tháp phòng ngự, A Kha đột nhiên nhảy ra chặt chém, coi ba người bọn hắn như không khí.

"Đmm!" Trương Thừa Hạo không nhịn được chửi bậy. Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, một thằng newbie cũng dám trực tiếp ra đây bắt người!

"Đ** chết nó!" Trương Thừa Hạo cả giận nói. Chu Mộc Đồng ở bên cạnh cũng thấy rất khó chịu. Bọn hắn không dám chính diện đánh với Dương Tiễn Tô Liệt không phải vì Dương Tiễn nhiều tiền, mà vì cơ chế skill của hắn càng đánh càng sung sức. Ulti công kích ba lần có thể hồi máu, skill 2 khống chế kèm sát thương chuẩn, skill 1 có thể truy kích hơn nữa còn được reset nếu đánh chết. Có sát thương, có di chuyển, có khống chế, có hồi phục, sức chiến đấu toàn diện như vậy, lại còn giàu, mới khiến bọn hắn bất đắc dĩ thấy nản mà lui.

Còn A Kha là cái thá gì?

A Kha nhiều tiền cũng rất đáng sợ, nhưng thời điểm hiện tại còn chưa đến phiên cô nàng có thể một đánh ba. Huống chi thằng newbie này dùng Hồ Quang ngay trước mặt Trương Phi, 1% bạo kích cũng không ra nổi, thao tác như l** mà cũng dám xông lên đánh bừa?

Chu Mộc Đồng không chút do dự, ulti Thánh Nhân Chi Uy trực tiếp trói A Kha dưới chân đèn, tay lăm lăm cái thước chuẩn bị giáo huấn, thề phải dạy tên gà mờ này một bài học nhớ đời.

Trương Thừa Hạo và Tằng Tiểu Ba cũng không nhàn rỗi, phía sau lưng còn có Dương Tiễn Tô Liệt như hổ rình mồi kia kìa, phải nhanh nhanh đánh chết A Kha rồi chạy lẹ.

Ngay lúc này, thủ phạm khiến Hoàng Triều hai lần hộc máu – ulti Chước Nhật Chi Thỉ của Hậu Nghệ - một lần nữa xuất hiện trong tầm nhìn của bọn hắn.

Bang!

Quá tam ba bận, ulti lần này cuối cùng cũng trúng Luna. Ngay sau đó một tiếng "rầm" phát ra, không phải âm thanh trong game, mà là Trương Thừa Hạo ném điện thoại của hắn xuống bàn.

Một vạn câu chửi bậy đã tích tụ thành trái bom trong đầu hắn, dường như ngay lập tức phát nổ, nhưng âm thanh đập điện thoại đã khiến trọng tài chú ý tới, khiến hắn cực kỳ gian nan nuốt lại chúng xuống bụng.

Dù sao cũng là hoạt động của câu lạc bộ trong trường, trường học đương nhiên sẽ quan tâm mức độ ảnh hưởng. Mắng chửi vài câu bậy bạ tuy không phải chuyện lớn gì, chẳng qua bản thân hắn còn là thành viên của câu lạc bộ, không chỉ yêu cầu thực lực tốt, mà còn phải ứng xử cho văn minh lịch sự nữa kia!

Quả bom tuy rằng chưa phát nổ, nhưng hắn thật sự không thể duy trì nụ cười trên mặt được nữa.

Luna bị choáng 3,5s, Tô Liệt đã mở ulti băng trụ phóng về đây.

Chu Mộc Đồng nhìn A Kha không còn bao nhiêu điểm sinh mệnh, thật sự không cam lòng cứ vậy lui lại, tiếp tục gõ điên cuồng. Hạo Thiên Khuyển của Dương Tiễn đã bổ nhào lên người hắn, Dương Tiễn theo đó phi thân chạy tới....

Hết thảy tự nhiên giống như nước chảy thành sông, A Kha ít máu vậy mà vẫn còn sống tới cuối, trong loạn chiến sáng chiêu nào ấn chiêu đấy, không hiểu sao cũng nhận được 2 đầu người, âm thanh "Double kill" của hệ thống khiến Triệu Tiến Nhiên lần nữa thả hồn vào mây.

"Tụi mày thấy tao dẫn dắt tiết tấu có mượt hông?" Hắn huênh hoang tự đắc, không biết học ở đâu ra từ "tiết tấu" này.

Cao Ca lần này không còn rộng lượng để hùa theo, đơn giản là vì đợt tiết tấu này không phải do hắn dẫn, có hay không có hắn đều giống nhau. Hà Ngộ đã sớm nhắc nhở, cũng giữ lại ulti từ lâu, trận combat bắt đầu vào lúc ulti của cậu trúng đích. Cô nàng A Kha vọt ra từ bụi cỏ có thể đỡ đòn hoặc bổ sung hỏa lực là chuyện tốt, bằng không cứ afk cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Triệu Tiến Nhiên đương nhiên không nghĩ như vậy, trong tay thêm hai đầu người khiến hắn cảm thấy bản thân chính là công thần số một, lắc mình chui vào phần rừng, tiếp tục công việc "dẫn dắt tiết tấu" của hắn.

Mà Hoàng Triều một lần nữa mất đi ba mạng người, cục diện có thể nói là như tuyết lở. Kênh chat voice im lìm không ai lên tiếng, 6 phút GG chung quy chỉ là nghĩ thầm, không thể nói ra miệng, cũng không có mặt mũi nào thực hiện.

Đảo mắt lại đến thời gian Bùa reset, thế trận chênh lệch ngày càng lớn, khiến Hoàng Triều lần này hết dám mai phục, càng không dám cướp đoạt, chỉ có thể lần mò được chút gì hay chút ấy. Bọn hắn từ bỏ khu Lam nhà mình, trực tiếp tiến công khu Lam của Lãng Thất. Thế nhưng đã tới lúc bùa đổi mới, vậy mà bùa Xanh của Lãng Thất lại chẳng thấy tăm hơi. Chờ khi Lãng Thất vét sạch khu Lam nhà hắn, đại đội nhân mã hoàn tất tập kết ở khu Lam nhà mình, bùa Xanh của bọn họ mới khoan thai xuất hiện.

"Bọn hắn kiểm soát thời gian reset..." Trương Thừa Hạo hữu khí vô lực giải thích.

Thời gian reset của quái rừng là như nhau, nhưng mốc để tính thời gian lại khác nhau, tùy thuộc vào lần cuối cùng đánh giết con quái đó là lúc nào. Quái thường sau 70s sẽ reset, bùa Xanh bùa Đỏ là 90s.

Bùa Xanh của Hoàng Triều được Lãng Thất săn đón nhiệt liệt, vừa reset đã ngay lập tức bị chiếm lấy. Nhưng bùa Xanh nhà bọn họ lại cố tình lấy muộn, như vậy mốc thời gian đánh giết là không đồng thời, Lãng Thất đi cướp bùa xong vẫn có thể thong thả nhâm nhi cây nhà lá  vườn. Loại chiến lược ăn trộm của Hoàng Triều đã sớm bị bọn họ đề phòng từ đầu game rồi.

"Rút lui đi...." Trạng thái của bọn hắn không cho phép chính diện đối công, chỉ có thể lựa chọn lui lại. Lãng Thất sau khi thu hoạch xong phần rừng, vừa khéo Bạo Quân cũng đổi mới lần thứ hai, thuận tay nhận lấy,

Trận đấu đã qua 5 phút 32 giây, lượng tiền chênh lệch hai bên đã vượt qua con số 6000, thảm không nỡ nhìn. Thế trận hoàn toàn bị Lãng Thất kiểm soát, khoảng cách 6 phút để Hoàng Triều có thể đầu hàng đã không còn bao xa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net