Chương 87: Đại kết cục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một tiếng vang thật lớn, núi đá bắt đầu rung chuyển, Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy dưới lòng bàn chân lung la lung lay giống như động đất, căn bản là chân đứng không vững, ngay tiếp theo đó đầu cũng bắt đầu choáng váng.

Nguyệt Vô Thương thấy thế một tay kéo Dạ Nguyệt Sắc vào trong ngực, một tay bắt lấy Dạ Thiên đứng bên cạnh. Tầm mắt mọi người đồng thời hướng về nơi vừa phát ra âm thanh nhìn lại, chỉ thấy phía Bắc của ngọn Núi tuyết cứng rắn thế như lại nổ tung sụp đổ, bọt tuyết phóng lên cao giống như một cây nấm mây trắng xóa, thẳng lên mây xanh, đem bầu trời vốn đầy mây đen xua tan đi không ít.

Nhìn bầu trời phun đầy bọt tuyết như thế, quan cảnh cực kỳ vĩ đạ.. Bọt tuyết vẫn bay lên đến chỗ cao nhất, ngừng nửa giây mới rối rít rơi xuống, tựa như mưa tuyết, cực kỳ đẹp mắt, nhưng dị tượng như thế cũng làm cho lòng người cả kinh.

Chẳng qua là sau khi đến chỗ cao nhất thì bọt tuyết tan hết, không trung tựa hồ thoáng hai bong người, sau đó liền phát ra một tiếng cười già nua rất xa xưa, song khi mọi người định thần nhìn lại chẳng qua là trong không trung chỉ còn có bọt tuyết phiêu tán, chẳng nhìn thấy nửa bong người.

Qua một hồi lâu, mặt đất mới ngừng lay động, đôi mắt Nguyệt Vô Thương đột nhiên nhíu lại nhìn về phía sau, chỉ thấy con đường sau lưng mới đi qua nháy mắt đã bị đất núi rung chuyển toàn bộ phong kín. Một đôi tròng mắt Nguyệt Vô thương thoáng qua một tia sầu lo, loại cảm giác này từ khi đến cái địa phương này cho tới bây giờ đều một mực nảy sinh trong lòng hắn, đến khi nhìn thấy núi Tuyết kia vừa mới sụp xuống, càng làm cho bất an trong lòng hắn càng sâu hơn.

Đôi mắt của Nguyệt Vô Thương có chút sầu lo nhìn con đường bị phong kín, trải qua vụ nổ tung vừa rồi, đem vài tòa núi tuyết thấp bé không chắc chắn phá tả tơi, khối vụn hỗn loạn chồng chất lên nhau, đem đầu đường gắt gao che lại. Xem như một mình hắn đi ra ngoài cũng khó khăn, hiện tại mang theo Dạ Nguyệt Sắc cùng Dạ Thiên càng thêm bất khả thi.

Chẳng qua là không bao lâu sau, Mặc Ly đi từ hướng Bắc, đột nhiên trở lại. Mặc Ly luôn luôn cợt nhã, lúc này vẻ mặt có chút nghiêm túc, tựa hồ nguyên nhân bởi vì núi tuyết vừa sụp xuống kia.

Thế nhưng khi ánh mắt Mặc Ly quét về đầu đường bị che lấp, đột nhiên sau đó khẽ mỉm cười, hiện tại hắn cũng không phải đang nghĩ cách muốn Dạ Nguyệt Sắc ở lại chỗ này sao, vì vậy rất là cao hứng, vui vẻ chạy đến trước mặt Nguyệt Nguyệt, trơ mặt ra hô: "Tỉ tỉ, ta dẫn tỉ đi dạo một chút..."

Mặc Ly vừa nói vừa đưa tay kéo Dạ Nguyệt Sắc, Nguyệt Vô Thương hết sức không nể mặt vung tay đẩy bàn tay Mặc Ly đang duỗi ra, sắc mặt có chút không vui, chẳng qua là hiện tại cũng chỉ có thể ở lại chỗ này rồi từ từ tính tiếp.

Nguyệt Vô Thương nhìn khung cảnh một mảng lớn tuyết trắng xóa, trời lạnh như thế này, Nguyệt Vô Thương lại nhìn Dạ Nguyệt Sắc ở trong lòng ngực lộ ra bên ngoài chóp mũi đỏ ửng, ôm Dạ Nguyệt Sắc vào trong ngực, dùng áo khoác đem nàng che kín. Sau đó hướng về phía Mặc Ly nói: "Tất cả đều là núi tuyết rách nát có cái gì tốt để đi dạo chơi chứ!"

Nguyệt Vô Thương nhìn lướt qua tuyết ở khắp nơi, mặc dù thoạt nhìn trên mặt tuyết có rất nhiều hoa cỏ kỳ quái, nhưng mà dưới ánh sáng mặt trời chiếu xuống lại không thấy rõ bóng dáng, rõ ràng chính huyễn tướng(tương tự như ảo ảnh). Cái chỗ này ngược lại đến tột cùng là chỗ kỳ quái nào?

Thần sắc Mặc Ly có chút chán nản nhìn những thứ kia chẳng biết tại sao lại huyễn hóa ra hoa cỏ, trong quá khứ linh tộc cũng bốn mùa rõ ràng, chẳng qua là hơn mười năm trước trong tộc thánh vật bị mất tích mới xuất hiện hình dạng này. Hơn nữa hiện tại có người ngoài đến Bắc Sơn động, mà còn đã đến sơn động kia, người bị bao vây bởi ở bên trong nên cũng đi ra, linh tộc sợ lại có một trận biến cố.

"Dù sao hiện tại cũng không ra được..." Mặc Ly có chút hả hê nhìn Nguyệt Vô Thương nói: "Không bằng ta đưa mọi người đi nghỉ ngơi một chút?"

Lời này vừa nói ra sắc mặt Nguyệt Vô Thương càng thêm khó coi, nếu không phải là Mặc Ly giật dây Dạ Nguyệt Sắc, cộng thêm Dạ Nguyệt Sắc cũng muốn sớm ngày để cho cha nàng nhìn thấy mẹ nàng trong truyền thuyết, mới liều mạng đang có mang, đường dài bôn ba đi tới nơi tồi tàn này. Chẳng qua là xem tình huống hiện nay, hắn chỉ có thể nửa bước cũng không thể để Dạ Nguyệt Sắc rời khỏi hắn.

Mặc Ly thấy mắt Nguyệt Vô Thương quét tới, ngượng ngùng cười, dẫn bọn họ hướng chỗ sâu nhất của núi tuyết đi tới, Dạ Thiên nhìn biến hóa trước mắt, trong lòng cũng có chút bất an, chỉ có thể đi theo phía sau mà đi về hướng bên trong.

Mặc Ly dẫn ba người đi vào một tiểu lầu trước mặt, Dạ Thiên ở tại lầu dưới, Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt Vô Thương ở lầu trên. Mặc Ly thấy Nguyệt Vô Thương một bộ dạng không hoan nghênh, lơ đễnh bỏ đi.

Nguyệt Vô Thương đem cửa sổ đóng lại, ngồi ở trên giường ôm Dạ Nguyệt Sắc cùng nhau đắp chăn, cũng không có nói chuyện, cho đến khi chăn dần dần ấm áp lên, Dạ Nguyệt Sắc có chút buồn ngủ, nhưng mà cảm giác được lồng ngực ấm áp dán sau lưng kia lúc này cũng có chút cứng ngắc, cơn buồn ngủ của Dạ Nguyệt Sắc lập tức biến mất không thấy gì nữa, chuẩn bị xoay người, lại bị Nguyệt Vô Thương đưa tay ôm lấy, chỉ có thể yếu ớt mà hỏi: "Nguyệt Nguyệt, chàng tức giận à?"

Nguyệt Vô Thương bất đắc dĩ nhìn người đang ôm trước mặt, vốn định nói là chờ nàng sinh hạ hài tử xong mới theo nàng đến nơi này, chẳng qua là thấy bộ dạng nàng nôn nóng, cộng thêm Dạ Thiên sau khi hồi kinh sẽ rất khó trở ra, cho nên không muốn cũng phải đi đến cái địa phương tồi tàn này.

Dạ Nguyệt Sắc đương nhiên cũng biết Nguyệt Vô Thương tức giận, cũng biết hắn đang tức cái gì? Tay trong chăn yếu ớt thò ra ngoài để lên khóe miệng của Nguyệt Vô Thương, vẻ mặt dò hỏi nói: "Vậy chàng cắn ta đi! Cắn rồi thì đừng tức giận nữa! Có được hay không?"

Nguyệt Vô Thương cũng không khách khí một hớp ngậm lấy ngón tay của Dạ Nguyệt Sắc, dùng hàm răng cắn hai cái, chẳng qua là không dám dùng sức. Ngay sau đó buông người Dạ Nguyệt Sắc ra, nhưng mà không hề hả giận, chỉ có thể đặt tay lên bụng của Dạ Nguyệt Sắc, hung tợn tiến tới bên tai Dạ Nguyệt Sắc nói: "Xem sau này ta thu thập nàng như thế nào?"

Dạ Nguyệt Sắc vừa nghe, mặt đỏ lên. Ngay sau đó nghĩ đến gần đây, bộ dáng người kia chỉ có thể xem không thể ăn, vốn là công việc mạo hiểm củi khô lửa bốc nhưng mà trung gian ngăn cách chính là cái bụng tròn tròn kia, đã khiến cho Nguyệt Vô Thương rất là ủy khuất.

Dạ Nguyệt Sắc vừa nghe nhất thời cảm thấy không phục, ở trong lòng Nguyệt Vô Thương cọ cọ, ngay sau đó lật người đôi tay ôm ở cổ của Nguyệt Vô Thương, trong mắt tràn đầy nụ cười ranh mãnh, một đôi ánh mắt sóng nước mênh mông nhìn đôi môi hồng nhuận của Nguyệt Vô Thương khẽ mở khẽ khép, Dạ Nguyệt Sắc lập tức quên ý nguyện ban đầu muốn câu dẫn Nguyệt Vô Thương, đại não không kịp suy tư liền tiến tới trên môi Nguyệt Vô Thương, nhẹ nhàng khẽ cắn.

Nguyệt Vô Thương trầm giọng, vẫn ôn nhu như cũ nói: "Đừng làm rộn!"

Trong giọng nói không khó nghe ra mấy phần cảnh cáo, chỉ là một khi mở miệng nói chuyện, vốn chỉ là là trò đùa dai trên môi, thì cái lưỡi thơm thuận thế hướng bên trong trượt vào, không lưu loát cũng không có kĩ thuật ở bên trong làm loạn, thân thể Nguyệt Vô Thương căng thẳng, nhiệt huyết toàn thân nhanh chóng hướng cùng một chỗ tụ tập.

Nguyệt Vô Thương hướng Dạ Nguyệt Sắc trong ngực lôi kéo, tận lực không chạm đến cái bụng nhô cao kia, nhanh chóng đoạt lại quyền chủ động. Chỉ đem Dạ Nguyệt Sắc hôn đến chóng mặt hóa thành một vũng xuân thủy, tay như nhũn ra nằm ở trên giường.

Nguyệt Vô Thương buông người Dạ Nguyệt Sắc ra, đem nàng ôm vào trong ngực, hô hấp đại loạn, chẳng qua là người nào đó trong ngực đang thở, tựa hồ không cam lòng cứ như vậy bị đánh ngã, tay nhỏ bé hướng vào trong chăn, sau đó nắm chặt gì đó, liền nghe được trên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm hổn hển hít vào một trận, sau đó liền như dây cung bị kéo căng ra, căng thẳng khàn khàn gầm nhẹ: "Đừng làm rộn!"

Dạ Nguyệt Sắc lơ đễnh đem tay trượt động hai cái thành công nghe được người nào đó khẽ rên thoải mái, sau đó lại buông tay, tội nghiệp nói: "Chàng mắng ta..."

Nguyệt Vô Thương toàn thân huyết mạch căng phồng, một đôi mắt hoa đào đỏ ửngnhìn trong ngực hất lên một đôi tròng mắt phiếm thủy quang, thật là một yêu tinh giày vò, biết rõ là nàng giả bộ đáng thương, nhưng mà giọng nói không khỏi mềm nhũn, thanh âm khàn khàn mang theo thương tiếc nghe có vẻ cực kỳ cảm động: "Ta không có mắng nàng, nàng đừng lộn xộn, động lên ta khó chịu..."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên phiếm phấn hồng, hướng vầ phía Nguyệt Vô Thương mong chờ nói: "Cái đó, Nguyệt Nguyệt... Thật ra thì, thật ra thì..." Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên rối rắm, thật ra thì chỉ cần khi mang thai lớn hơn ba tháng và nhỏ hơn tám tháng thì có thể làm cái kia.

Nhưng mà lời nói cầu hoan như vậy, làm sao nói ra khỏi miệng? Vì vậy Dạ Nguyệt Sắc chỉ có thể dùng hành động làm ám hiệu, tay nhỏ bé phía trước duỗi ra lần nữa, lại lần nữa cầm, chỉ thấy gân xanh nổi lên trên trán của Nguyệt Vô Thương, một đôi mắt hoa đào lúc này hiện ra tia sáng yêu dã, nhìn ánh mắt Dạ Nguyệt Sắc tựa hồ muốn đem nàng ăn đến tận xương nuốt vào trong bụng.

Người nọ quyết định lâm trận rút lui, đưa tay để xuống, yếu ớt nói: "Vẫn là đi ngủ đi..."

Nguyệt Vô Thương nghe xong lời này, chỉ kém không có giận đến hộc máu, cả người căng thẳng cứng ngắc, cho đến một lúc sâu thì hỏa khí trong cơ thể mới bình phục xuống, ngay khi cúi đầu nhìn Dạ Nguyệt Sắc, chỉ thấy người trong ngực đã không tim không phổi mà ngủ thiếp đi.

Nhìn mệt mỏi trên mặt Dạ Nguyệt Sắc, Nguyệt Vô Thương thương tiếc cưng chìu cúi đầu hôn một cái lên trán của Dạ Nguyệt Sắc, đứng dậy đắp lại chăn cho Dạ Nguyệt Sắc, mở cửa phòng đi ra ngoài xuống dưới lầu vào phòng của Dạ Thiên, chỉ thấy trong phòng lúc này còn có Nam Uyên cùng Bắc Đường.

Nguyệt Vô Thương đóng kỹ cửa, đi tới bên trong nhà ngồi xuống, cùng Dạ Thiên khẽ gật đầu ý bảo không cần nói nhảm nữa,nói thẳng vào vấn đề chính hỏi: "Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"

"Trong động Bắc Sơn đang giam cầm tộc trưởng tiền nhiệm của linh tộc, cũng không biết là phạm vào chuyện gì, chẳng qua là linh tộc quy định không cho phép tộc nhân đến gần Bắc Sơn động, hôm nay Bắc Sơn động bị sụp xuống, nói vậy người ở bên trong đã đi ra ngoài!" Nam Uyên cau mày nói, bóng người trên bầu trời hôm nay, hắn đương nhiên cũng nhìn thấy, cảm giác được ở chỗ này có một sấm nhân.

Nguyệt Vô Thương nghe xong hai tròng mắt híp lại, hướng về phía Nam Uyên nói: "Chia ra ba đường, người từ bên ngoài đem đường bế tắc sớm ngày đả thông, sau đó tìm một chút có hay không mật đạo đi ra ngoài, cuối cùng cho người đi dò thám người bị nhốt..."

Nguyệt Vô Thương lời vừa mới rơi xuống, liền nghe bên ngoài cửa có tiếng bước chân, Nguyệt Vô Thương hướng về phía Nam Uyên cùng Bắc Đường khẽ bảo ý, hai người liền ẩn vào trong phòng, chỉ còn lại Dạ Thiên cùng Nguyệt Vô Thương ngồi ở bên trong nhà.

Chốc lát, bởi vì Bắc Sơn động bị sụp đổ mà vợ chồng tộc trưởng linh tộc chạy tới, Mặc Ly cùng với tứ đại trưởng lão chờ trước lầu các trong viện. Mặc Ly nhìn mọi người một bộ dạng chờ đợi hắn, bất đắc dĩ chỉ có thể tiến lên bắt đầu gõ cửa.

Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng hô một tiếng: "Vào đi!"

Tròng mắt hoa đào tràn ngập an ủi nhìn Dạ Thiên một cái, ngay sau đó suy nghĩ một chút hai người bên ngoài kia cũng là cha mẹ ruột của Dạ Nguyệt Sắc, mặc dù lão bà nhà hắn còn chưa muốn nhận thân thích, hơn nữa Dạ Thiên đối tốt với Dạ Nguyệt Sắc cũng không phải đột nhiên xuất hiện cha mẹ ruột mà có thể thay đổi.

Thấy Dạ Thiên vui mừng gật đầu một cái. Nguyệt Vô Thương lại quay đầu nhìn Mặc Ly đẩy cửa đi vào, cùng với sau lưng là tộc trưởng linh tộc Mặc Hành, Nguyệt Vô Thương đứng dậy vẻ mặt tự nhiên, hướng về phía người mới vào nhà gật đầu một cái coi như là đã chào hỏi, không nhiệt tình cũng không xa lánh.

Ngược lại phụ nhân xinh đẹp kia vừa tiến vào nhà, một đôi mắt sáng quét một vòng bên trong, vốn là ánh mắt tha thiết nhưng thấy không có Dạ Nguyệt Sắc nên dần dần ảm đạm xuống. Nguyệt Vô Thương có chút không nhịn được, đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ, không có người mẫu thân nào nguyện ý để cho nữ nhi mình lưu lạc bên ngoài, vì vậy nhẹ giọng hướng về phía nàng nói: "Đi đường mệt nhọc, nương tử nhà ta đang ngủ thiếp ở trên lầu, phu nhân nếu không yên tâm có thể đi xem một chút!"

Phụ nhân sau khi nghe được, nhìn Dạ Thiên một cái, hớn hở đi lên gian phòng trên lầu hai, tứ đại trưởng lão ở lại phòng ngoài, lúc này trong phòng chỉ còn lại Mặc Ly, Nguyệt Vô Thương, Dạ Thiên cùng Mặc Hành. Trong lúc nhất thời không khí có chút xấu hổ, cũng không có người nói lời nào, cũng không có ai hành động gì. Cho đến khi Mặc Hành đi tới trước mặt Dạ Thiên, khom lưng 90 độ hướng về phía Dạ Thiên làm một đại lễ, Mặc Ly cũng đi theo ở trước mặt Dạ Thiên thi lễ một cái.

Nguyệt Vô Thương hơi hí mắt ra nhìn Mặc Ly cùng Mặc Hành, không có nói gì. Ngược lại Dạ Thiên vừa thấy như thế, một đôi mắt hồ ly sáng quắc lúc này không khỏi ưu thương, thân hình già nua khẽ rung động, Nguyệt Vô Thương đi tới bên người Dạ Thiên, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Dạ Thiên, nếu Dạ Nguyệt Sắc đã nói, Dạ Thiên là cha ruột của nàng thì như vậy chính là nhạc phụ của hắn.

"Đa tạ ngài năm đó đã tương trợ phu nhân nhà ta, cũng đa tạ đã chiếu cố tiểu nữ nhiều năm như vậy..." Mặc Hành bái một cái, hướng về phía Dạ Thiên nói: "Xin các hạ lần nữa nhận của phụ tử ta một lạy!"

Nói xong liền cúi rạp người thật sâu, Nguyệt Vô Thương quan sát Mặc Hành, nhìn bên cạnh Mặc Hành là Mặc Ly vẫn đang giả gái, đây cũng là một hiện tượng kỳ quái.

"Năm đó bất quá là cơ duyên xảo hợp cứu phu nhân một mạng, nhưng mà Sắc Sắc đứa bé kia là ta thật lòng yêu thích, cũng ở bên ta nhiều năm rồi, xem như ta không bỏ được, dù sao máu mủ tình thâm, cha mẹ ruột của nàng cũng còn, ta cũng không thể ích kỷ như vậy..." Dạ Thiên không khỏi cảm khái, hốc mắt ửng đỏ, nhìn tình hình này sợ là phụ tử họ muốn cho Sắc Sắc nhận tổ quy tông, chẳng qua là máu mủ tình thâm, người ta cố ý như thế hắn cũng không tiện nói gì.

"Như vậy đa tạ các hạ thâm minh đại nghĩa (hiểu biết đạo lý sâu sắc)!"Mặc Hành mang trên mặt nụ cười nhìn Dạ Thiên, tựa hồ cũng không có nghĩ đến Dạ Thiên sẽ dễ nói chuyện như thế, nghe thấy tiếng đàn biết nhã ý, dễ dàng đáp ứng cho Dạ Nguyệt Sắc nhận tổ quy tông.

Dạ Thiên chẳng qua là buồn bã cụp tròng mắt xuống. Mà Mặc Ly đã xoay người về phía Nguyệt Vô Thương, một đôi trong mắt không khỏi mang theo áp lực vô cùng kinh sợ quan sát Nguyệt Vô Thương.

Chỉ thấy Nguyệt Vô Thương ngọc thụ lâm phong đứng bên người Dạ Thiên, mặt mày như họa, một đôi tròng mắt hoa đào mang theo nụ cười thản nhiên, không hề chớp mắt nhìn lại hắn, thần sắc trong mắt không thân thiết cũng không xa lánh. Chỉ nhìn tướng mạo, quả thật là tác phong nhanh nhẹn, phong hoa vô hạn, là một cực phẩm nam tử.

Chẳng qua là hiện tại người trong động Bắc Sơn kia cũng thoát ra, sợ là trong tộc lại có một kiếp nạn. Huống chi trong tộc tộc trưởng nhất mạch cũng chỉ có Dạ Nguyệt Sắc là nữ nhi, trong tộc không thể không có thần nữ, cho nên mới phải khiến Mặc Ly một nam tử giả trang thành cô gái nhiều năm như vậy, chỉ là vì trấn an lòng người.

Hiện tại Dạ Nguyệt Sắc đã trở lại, còn mang theo thánh vật đã mất tích vài chục năm, chỉ cần mở ra thần điện, hết thảy đều tốt đẹp. Bất qua thần nữ vào thần điện, nhất định phải cả đời canh giữ ở bên trong không thể ra ngoài.

Ánh mắt Mặc Hành nhìn Nguyệt Vô Thương có chút phức tạp, nghĩ trong chốc lát mới từ từ mở miệng: "Ta xem công tử không phải vật trong ao, nhất định là vinh hoa phú quý khôn g thể nói hết..."

Nguyệt Vô Thương hơi cong môi một cái, tròng mắt hoa đào càng thêm yêu nghiệt, nhàn nhạt quét Mặc Hành một cái. Lại làm cho Mặc Hành chấn động, vốn là nghe Mặc Ly nói Nguyệt Vô Thương là một Vương gia bệnh hoạn, chưa từng nghĩ chỉ cần quét mắt qua một cái, thậm chí có một loại áp lực vô hình. Chẳng qua là lời nói cũng bắt đầu, tự nhiên muốn nói.

"Chẳng qua là tiểu nữ hôm nay đã trở lại, nói vậy công tử cũng không nhẫn tâm bắt người nhà chúng ta cốt nhục chia lìa!" Mặc Hành có chút bất đắc dĩ nói, ông cũng là bất đắc dĩ, hôm nay trong tộc một năm bốn mùa đều là đại tuyết phong sơn, cuộc sống tộc nhân đau khổ, làm tộc trưởng có một số việc cũng không thể theo ý của ông được, ôngcũng chỉ có thể làm như vậy.

Nguyệt Vô Thương vừa nghe, hai tròng mắt nguy hiểm nheo lại, người ngày nói chuyện ngược lại cực kì quái dị, rõ ràng hiện tại cũng đã thấy Dạ Nguyệt Sắc bụng mang dạ chửa hơn bảy tháng, rất rõ ràng hắn chính là phụ thân của hài tử. Hiện tại ngược lại không biết xấu hổ nói như vậy, ông ta mang Dạ Nguyệt Sắc đi chính là khiến một nhà hắn cốt nhục phân ly. Có từng nghĩ, nếu như ôngta cường ngạnh khiến Dạ Nguyệt Sắc bị ép ở nơi này, không phải là làm cho một nhà bọn họ cốt nhục ly tán sao?

Nguyệt Vô Thương đè nén tức giận trong lòng, nhìn ông ta dù sao cũng là phụ thân của Dạ Nguyệt Sắc, không muốn làm khó dễ đối với ông ta, nhưng mà càng thêm kiên định ý nghĩa trong lòng, chỗ này quả nhiên là không thể ở lâu. Nhất định phải mau chóng tìm được đường ra, mang theo một nhà già trẻ rời khỏi đây.

"Nhạc phụ!" Nguyệt Vô Thương quay đầu hướng Dạ Thiên hô, quay đầu lại nhàn nhạt cười nhìn Mặc Hành, gọi Dạ Thiên nhạc phụ, đã tỏ rõ lập trường của hắn.

Nguyệt Vô Thương cười nhạt hướng về phía Mặc Hành nói: "Ta bất quá chỉ là đúng lúc mang theo nhạc phụ cùng nương tử đáp ứng lời mời của Mặc Ly đến thăm linh tộc một phen, như vậy sẽ khiến cho một nhà tộc trưởng cốt nhục chia lìa sao?"

Nguyệt Vô Thương đôi mắt nguy hiểm nheo lại, hắn thừa nhận hắn cũng là một người hẹp hòi, nếu người khác cũng không có coi hắn là người nhà của mình, như vậy hắn cũng không cần khách khí. Huống chi người này vừa ra khỏi miệng chính là muốn dùng gậy đánh vỡ uyên ương, đem hắn cùng Dạ Nguyệt Sắc cùng với hài tử chưa ra đời tách ra, vậy càng không thể tha thứ được.

Mặc Hành vừa nghe, quả nhiên thần sắc biến đổi, chỉ cần Dạ Nguyệt Sắc một mình chịu ở lại linh tộc, xem hai người này phản đối như thế nào, ông ta cũng có biện pháp để cho bọn họ không thể mang nàng đi, đôi mắt nhìn lên lầu một chút, chỉ trông mong nương tử nhà mình có thể thuyết phục Dạ Nguyệt Sắc.

Nguyệt Vô Thương cũng có chút lo lắng cho Dạ Nguyệt Sắc phía trên, chẳng qua là cũng không có lo lắng an nguy của nàng, dù sao từ thần sắc của những người ở đây xem ra cũng sẽ không tổn thương tới nàng.

Kết quả mọi người ở phía dưới đang tính toán, đều có suy nghĩ riêng, đột nhiên nghe thấy trên lầu truyền đến một trận tiếng kêu. Nguyệt Vô Thương cả kinh trong lòng, nhanh chóng lắc mình ra khỏi cửa phòng, bay lên lầu.

Nguyệt Vô Thương chỉ cảm thấy tâm khẩn cấp, một cước đá văng cửa phòng, chỉ thấy Dạ Nguyệt Sắc đầu đầy mồ hôi, tóc ẩm ướt dính vào trên trán, hai tròng mắt đóng chặt, chau mày, hàm răng cắn thật chặt môi dưới. Vốn là đôi môi đỏ thắm, lúc này có chút tái nhợt, Nguyệt Vô Thương trong lòng căng thẳng, hối hận mình đã để cho nàng một mình cùng người xa lạ ở chung, vốn là muốn xem mẹ ruột nàng sẽ mang nàng đi như thế nào, nhưng mà hiện tại xem ra chuyện ấy không xảy ra.

Ánh mắt Nguyệt Vô Thương bất mãn trợn mắt nhìn phụ nhân đứng trước giường tay chân có chút luống cuống, bước nhanh đi tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, ôm nàng vào ngực, chau mày, ánh mắt nóng nảy. Nhẹ nhàng vỗ lưng Dạ Nguyệt Sắc, giống như dỗ tiểu hài tử, ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ, ta ở đây..."

Nguyệt Vô Thương thấy Dạ Nguyệt Sắc hiện tại đã an tĩnh ngủ thiếp đi, đoán chừng là mơ thấy ác mộng. Kết quả là Nguyệt Vô Thương không coi ai ra gì ở bên tai Dạ Nguyệt Sắc ôn nhu an ủi: "Sắc Sắc, đừng sợ, ta ở chỗ này..."

Người đứng ở trong phòng nhìn thấy Nguyệt Vô Thương cưng chìu che chở cho Dạ Nguyệt Sắc như thế, trên mặt tràn đầy vui mừng, cầm khăn tay lau hốc mắt hồng hồng ê ẩm, lặng lẽ thối lui ra khỏi cửa phòng.

Sau khi khép lại cửa,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net