Chap 103

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Tại chỗ của Ran

Cô nhóc đang ngồi trong góc khuất của quán bar ở khu vực bản thân được phân công. Trên cái bàn trước mặt là cái hộp to đùng cô vừa nhận được từ "mẹ chồng tương lai" (mẹ của Shinichi).

Ran nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc roi đầy gai. Thoạt đầu nhìn thấy thì cô nhóc có lẽ hơi run, bên cạnh còn có một phong bì thư.

"Na Na! Nhận được tin con phải giúp Như Ý quản lí Hắc Long Bang, mẹ biết thế nào con cũng sẽ đương đầu với những chuyện nguy hiểm. Con có còn nhớ lúc nhỏ con thích chơi roi nên mẹ đã dạy con dùng roi không? Bây giờ mẹ quyết định tặng món vũ khí này cho con, hy vọng nó sẽ giúp con ít nhiều. Nó là một món vũ khí lợi hại, sức sát thương lại vô cùng lớn nên con nhớ cẩn thận. Những chiếc gai đó chứa đầy chất độc, chỉ cần một cú va chạm nhẹ sẽ lấy mạng người trong tức khắc. Nhớ tự bảo vệ bản thân mình nhé! Mẹ yêu con và Shinichi nhiều lắm!"

Ran ít nhiều nhớ lại lúc nhỏ, mỗi lần sang nhà Ran chơi cô rất thích chiếc roi da ở ngoài sau vườn. Rồi khi mẹ của Shinichi biết, bà đã dạy cô cách sử dụng nó.

Cô nhóc run run lấy chiếc roi gai ra khỏi hộp. Một giọt mồ hôi lăn dài trên trán.

"Bộp...."

Ran nhắm tịt mắt dùng hết sức quất chiếc roi lên cái bàn gỗ gần đấy để xem sức mạnh của nó như thế nào. Cô nhóc từ từ mở mắt, chả có hiện tượng gì xảy ra cả. Ran lầm bầm

- Cũng thường thôi mà!

"ẦMMM"

Cái bàn gãy ra làm tư sập xuống một cách hãi hùng. Ran mở to hai mắt, nuốt nước bọt cái ực. Cô nhóc lính quýnh móc điện thoại ra gọi cho Shinichi.

- Anh nghe đây bà xã!

- Anh....anh.... - Ran không nói nên lời luôn.

- Sao? Có chuyện gì vậy? - Shinichi lo lắng.

- Anh....anh.....đến chỗ em nhanh đi! Mẹ ....mẹ ......anh gửi cái gì cho em nè .... huhu .... - Ran ngồi bệt xuống sàn nhà mếu máo.

- Đợi anh nha! Anh tới liền! Ran ngoan đừng khóc nữa!

.....10' sau......

- Trời đất ơi! Sao mẹ anh lại đưa cho em một thứ nguy hiểm như thế này hả? Cái bàn nó còn nát như thế thì cái gì chịu nổi? - Shinichi cầm chiếc roi xem xét.

Hai tay Ran run cầm cập bám vào cánh tay Shinichi

- Anh à! Em sợ quá!

- Thôi! Thôi! Không sao đâu đừng sợ!

Bỗng một tên quản lí chạy vào hớt ha hớt hải

- Boss! Có mấy tên lạ mặt đến đập phá ngoài kia!

- Cái gì? - Shinichi và Ran đồng thanh.

Cô nhóc quơ đại chiếc roi xông ra ngoài. Shinichi cũng đi theo.

Bên ngoài vô cùng hỗn loạn, một vài tên côn đồ hung hãn đang ấn đầu một thanh niên xuống bàn. Tên cầm đầu khá là to con, cả người xăm trổ.

- Shit! Kêu kẻ đứng đầu ra đây cho tao!

"Bốp"

Hắn đập vỡ chai rượu, cầm mảnh vỡ hướng cổ người đó mà đâm thẳng xuống, bỗng từ xa có một chiếc roi bay đến.

"Bộp......phịch"

Tên đó ngã ra đất, trên trán là một vệt máu dài khiến mấy tên còn lại vô cùng sợ hãi. Ran nhà ta ung dung bước ra

- What's up? (có chuyện gì?).

Một tên trong góc khuất cầm cây súng lên đạn hướng họng súng về phía cô nhóc.

"Đoàng......cạch"

Shinichi phản ứng kịp thời nên vơ đại cây dao gọt trái cây trên bàn phóng tới, ai ngờ cây dao lại va chạm với viên đạn khiến cả hai cùng rơi xuống đất. Quả thật là một tay thiện xạ.

Ran phát giác quất chiếc roi về phía gã đó, ta chỉ kịp nghe một tiếng hự. Và một em nữa đã về thế giới bên kia. Mấy tên còn lại hoảng sợ bỏ chạy, mấy người khác cũng phần nào kinh hãi. Cô nhóc giơ ngón tay ngoắt ngoắt quản lí lại gần

- Dọn dẹp mấy cái xác này! Bảo mọi người tiếp tục chơi đi!

- Vâng.

Nhạc lại nổi lên, Shinichi và Ran cùng trở về căn phòng. Hai mắt Ran sáng lên giơ cao chiếc roi trong tay

- Ta kết nhà ngươi rồi nha! Từ nay ngươi sẽ là đồ chơi của ta! Haha....

Shinichi lắc đầu bó tay. Mới lúc nãy còn mếu máo than sợ, bây giờ cầm món vũ khí nguy hiểm ấy mà cười toe toét là sao? Khó hiểu!

................................................... 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net