Chương 23 Trà Vương Phi Pha Rất Ngon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng nhìn các Thiên Kim tiểu thư đang tạo hình tạo dáng trước mắt Lãnh Thiên Yết. Lại nhìn Lãnh Thiên Yết không đem bọn họ để vào mắt. Hắn trưng cái bản mặt đang xem kịch vui. Nàng trừng mắt nhìn hắn. Trên miệng nàng còn cố ra cái cười nhẹ:

"Tiểu nữ thân phận thấp kém! Nào xứng đại lễ này!"

"Đứng lên đi!"

Thiên Yết nghe nàng nói, hắn cho bọn họ bình thân. Tay đưa ra tay ra kéo Trương Thiên Bình vào lòng ngực mình. Tay hắn giữ cằm Thiên Bình hướng nàng nhìn thẳng vào hắn. Miệng hắn cong lên tựa như cười lên tiếng nhắc nhở nàng.

"Bọn họ vốn dĩ phải thế! Nàng nên nhớ nàng là vương phi của bổn vương!"

Dĩ nhiênThiên Bình quay lưng về phía bọn họ. Nàng hiện tại chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn. Nàng mới không muốn đó. Hai tay nhỏ đưa về phía sau lưng hắn. Nàng đang cố cùng hắn phối hợp diễn cảnh đôi vợ chồng ân ân ái ái cho bọn họ xem. Nhưng nàng không quên là bàn tay vòng ra sau lại cố tình véo vào hông hắn một cái. Thiên Yết bị đau, đương nhiên sẽ không la. La là mất mặt lắm a. Đáp lại nàng, bàn tay to của hắn cố siết chặt chiếc eo của nàng. Tay còn lại nắm chặt bàn tay nàng đang nhéo hắn. Ánh mắt hắn đầy vẽ cảnh cáo. Nàng nên tốt nhất là làm cho tốt. Thiên Bình trừng hắn ra vẽ thách thức. Ngài đợi mà xem.

"Thần thiếp đã hiểu!"

"Tốt!"

Khiến cho bọn quan cùng các tiểu thư trưng cái mặt khó coi nhìn hai người bọn họ. Thiên Yết hướng các đại quan và tiểu thư.

"Chư vị, mời dùng. Những tách trà này đều do vương phi của bổn vương tự tay pha. Nàng pha rất ngon! Hôm qua bổn vương uống xong đều muốn uống nữa!"

Thiên Yết nói, cố ý nhấn giọng cuối câu, là kinh hỉ khen ngợi, hay là hắn đe dọa. Chỉ biết mọi người đưa vẻ mặt hài lòng, nâng chung trà lên, m đưa tay che miệng, hớp một ngụm trà. Lập tức, nhăn mặt, cố nuốc vào.

"Rất ngon phải không ?"

Nghe câu hỏi của Thiên Yết, mọi người đồng lòng gật đậu. Một người trong số còn lên tiếng,

"Bẩm, trà rất ngon!"

"Trà vương phi pha rất ngon!"

"A, thật không ngờ, vương phi cũng có tay nghề pha trà!"

Nghe thấy mấy câu này, vẻ mặt Thiên Bình không thay đổi, chỉ mở to mắt, vẻ mặt ngây thơ cười dịu dàng.

"Thật ra ta chỉ biết sơ pha trà. Làm mọi người chê cười!"

"Vương phi khách sáo rồi!"

" Quả thật trà vương phi rất ngon!"

"Vậy mọi người uống thêm đi!"

Lời Thiên Yết vừa thốt ra, ánh mắt một đám người lập tức tối đen. Bọn họ làm sao uống hết một chén trà như thế được chứ. Nhưng lời của vương gia vừa ra không thể xem nhẹ. Từ khi là tên đó không muốn sống yên ổn. Vì thế một đám người mặt mày nhăn nhó, cố tạo ra cái bản mặt tươi cười khi thưởng thức chénp trà. Mọi người vội vàng cầm chén trà lên uống một hơi.

Thiên Yết nhìn bọn họ như thế quả thật rất thoải mái. Trà của Trương Thiên Bình pha thật sự rất "đặc biệt". Hắn đã lãnh giáo qua. Bây giờ để bọn họ lãnh giáo xem. Chắc từ đây không dám đến vương phủ quấy rầy hắn. Nhìn mấy khuôn mặt đang nhăn nhó khó coi. Tâm tình hắn bổng trở nên tốt. Tay lấy chén trà lúc nãy Thiên Bình pha cho hắn đưa lên miệng uống. Hắn vội trợn mắt, trừng nàng đang mĩm cười nhìn hắn. Hắn tạm thời không thể làm gì nàng. Đành nuốt cục tức.

Thiên Yết nhìn chén trà của mọi người sắp hết. Hắn lên chủ ý.

"Nếu trà ngon! Mời mọi người dùng thêm một chén!"

Khiến cho những khuôn mặt đang nhăn nhó bổng chuyển sang trắng bệch. Bọn họ bất lực tòng tăm tiếp nhận thêm một chén trà. Thiên Yết quay sang Thiên Bình.

"Vương phi! Nàng pha cho bọn họ thêm một ít trà!"

"Dạ!"

Thiên Bình nhận lệnh muốn rời đi, thì bọn họ vội ngăn cản nàng.

"Không dám phiền vương phi!"

"Đa tạ ý tốt của vương gia! Hạ quan chợt nhớ còn có chuyện gấp phải làm! Hạ quan xin cáo từ trước"

"Hạ quan cũng có chuyệm gấp! Hạ quan cũng xin cáo từ!"

......

Từng người từng người lần lượt cáo lui. Không dám quay đầu, không dám ở lại lâu. Sợ uống phải tách trà do Thiên Bình pha. Nhưng ai biết được, trên đường họ về. Người nào người nấy bị đau bụng. Tào Tháo lại đi tìm bọn họ chơi. Chắc đảm bảo từ đây về sau không dám đặt chân đến Tĩnh vương phủ. Nếu như muốn bị Tào Tháo hành một ngày.

Trở lại tiền thính vương phủ. Thiên Yết hài lòng nhìn mọi người lui về. Hắn nhìn Thiên Bình đang cong khóe môi lên cười. Chợt thấy bụng mình khó chịu. Y hoài nghi hỏi nàng.

"Nàng bỏ thêm gì trong trà?"

Thiên Bình vỗ vỗ hai tay, nói rất nhẹ nhàng.

"Ta chỉ bỏ thêm ít bã đậu vào chén trà!"

"Chén trà của bổn vương?"

Thiên Bình bước lại chiếc ghế đối diện Thiên Yết. Nàng ngồi xuống, tựa như mọi chuyện nàng không cố ý.

" Ta quên mất, nên bỏ nó luôn vào trong chén trà của ngài!"

"Nàng...!"

Thiên Yết tức giận nhìn nàng, nhưng bụng hắn đang bị đau. Hắn cần cái nhà xí. Hắn liền rời đi giải quyết trước đã. Hắn đi như bay. Thiên Bình nhìn hắn đi chạy như trân trối. Xem như cũng hả lòng hả dạ. Tưởng Trương Thiên Bình ta dễ ăn hiếp hả. Nàng cầm gói bã đậu, cười đến tỏa nắng.

Hết chương 23

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net