Chạp 36 : Cùng 1 chỗ với Uyển Quý Phi 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thái độ Uyển Quý Phi biến chuyển, khiến đầu óc sakura có chút lơ mơ không rõ, đến tột cùng là bà nghĩ gì? 

Nhưng mặc kệ thái độ của bà ta là gì, khi lần đầu tiên nhìn thấy Syaoran, nàng cũng đã quyết định, phải tránh xa người đàn ông này, người đàn ông này chính là một đống phiền toái, mặc kệ thân phận của hắn là gì, hay vị trí của hắn ở hoàng cung tranh đấu, đều là nguyên nhân của các loại phiền toái

"Sakura , ngươi là một nữ nhân rất thông minh, vẫn có thể thấy rõ thân phận và vị trí của mình, Bổn cung rất vui mừng ngươi có thể có khả năng gả cho Tề vương, Thái hậu tuổi lớn rồi, trong hậu cung địa vị tôn quý, cho dù là hoàng thượng cũng phải theo ý Thái hậu, trước đây lần Thái hậu luôn có bất mãn với hôn sự này, hiện tại e rằng đáy lòng còn có ngăn cách!" Uyển Quý Phi khẽ thở dài một tiếng. 

"Nương nương, mặc kệ người nói như thế nào, cũng không quản thái độ của người là cái gì, ngày đó ta đã nói với Tề vương Điện hạ rồi, ta không có lòng trèo cao, đối với ngài, vị trí con dâu của ngài cũng nên để cho những người khác! Vừa vặn Thái hậu cũng không thích sakura, theo ý tứ Thái hậu là được." Nhìn thẳng Uyển Quý Phi, nàng hạ quyết tâm, vậy thì sẽ không tùy tiện thay đổi. 

Sakura chậm rãi chào một cái, lại cung kính cười nói: "Nương nương vạn phúc Kim An, sakura xin lui xuống!" 

Ngay sau đó xoay người rời đi, Uyển Quý Phi không nhìn ra đến tột cùng là diễn trò gì, cái gì là thật, người như vậy là đáng sợ nhất, quả nhiên ở trong cái hoàng cung trộn lẫn gió nước này, chủ tử đều không phải là những người phụ nữ đơn giản, hơn nữa hiện tại Uyển Quý Phi còn là phi tử rất được cưng chiều trong hậu cung. 

Nhìn sakura rời đi, Điệp nhi mới từ bên ngoài đi vào, đi tới bên người Uyển Quý Phi, hỏi "Nương nương, rõ ràng người cũng không thích sakura kinomoto,  nhưng tại sao lại?" 

"Điệp nhi, hôn sự này có được hay không còn khó nói, Bổn cung nhìn sakura cũng là người tự biết rõ, cũng không loại bỏ nàng ta đang vờ tha để bắt thật. Hôm nay bổn cung nói chuyện với nàng ta, không muốn nàng ta làm con dâu Bổn cung, cũng chỉ là tháo xuống đề phòng của nàng ta thôi!" 

Uyển Quý Phi chậm rãi rót một ly trà cho mình, khẽ nhấp một miếng, tiếp tục nói: "Nếu như Bổn cung đúng, chuyện nàng ta chưa cưới sinh con mà chẳng quan tâm, mới kỳ quái hơn!" 

Lại nói sakura mới vừa ra cửa cung, đột nhiên bên ngoài cung, bên kia con đường một màn sắc màu đẹp đẽ. 

Áo dài màu trắng bạc lộ ra viền bạc hoa lệ hào phóng, dung mạo khuynh thành, giữa lông mày điểm một nốt chu sa ở dưới ánh sáng càng phát ra yêu mỵ, mắt phượng híp lại từ lúc nàng đi ra cửa cung liền khóa ở trên người của nàng. 

Đuôi lông mày sakura cợt nhả, khóe miệng cũng không tự giác khẽ nâng lên, mặt hiện lên một nụ cười, giống như thời gian trước kia dịu dàng dễ thân, trái phải xem chừng, đáy lòng có chút ngạc nhiên thế nào lần này không nhìn thấy thị vệ Aman, hoặc băng sơn mỹ nữ lần trước? 

"Tham kiến Tề vương Điện hạ, Vương Gia đến gặp Quý Phi nương nương!" Nhìn gương mặt trước mắt này, không tự chủ, sakura liền nghĩ tới con trai bảo bối ở nhà, nhìn tới nhìn lui vẫn cảm thấy con trai đáng yêu, tên yêu nghiệt trước mắt này quá nguy hiểm. 

Về phần Syaoran tại sao ở chỗ này? Sakura cho rằng Syaoran tới tìm Uyển Quý Phi, dù sao họ cũng là hai mẹ con, con trai tới gặp mẹ là chuyện rất bình thường.

"Nàng thực sự muốn dùng mọi cách để thoát khỏi Bổn vương? Hử!" Syaoran nhìn  bộ dạng sakura  , lạnh lùng mở miệng. 

"Điện hạ quả nhiên kinh tài diễm tuyệt như trong truyền thuyết!" Ánh mắt của hắn rơi vào trên người, để cho nàng có cảm giác không che giấu được, hình như ý tưởng gì cũng bị người đàn ông trước mắt này nhìn thấu, mỗi lần nhìn về phía hắn đều không khỏi chột dạ.

Syaoran đối với khích lệ của nàng không bày tỏ gì, mí mắt hình như cũng không nhúc nhích chút nào, khuôn mặt vẫn mỉm cười nhìn nàng một chút, ngay sau đó đôi tay đặt ở xe lăn, đẩy bánh xe đi về phía cung điện Thái hậu, đi khoảng 3-4m mới lạnh lùng nói: "Thái hậu thiết yến, ngươi rời đi quá lâu không được!" 

Sakura  trừng hai mắt, có chút ngạc nhiên khi hắn đột nhiên nói những lời này, trong khoảng thời gian ngắn chưa kịp phản ứng, ánh mắt sững sờ nhìn xem Syaoran tự mình đẩy xe lăn rời đi. 

Hắn đang quan tâm nàng sao? 

Nhìn hắn lấy tay đẩy xe lăn, xe lăn cao lớn mà hoa lệ, nhưng khung xe lăn đơn giản, tự mình đẩy hình như có chút bất tiện! 

Trong đầu từ từ suy nghĩ, bản thân lại phản ứng trước, thân thể đã làm ra động tác trước, bước lên trước, hai tay nắm ở phía sau xe lăn đẩy đi. 

Đợi đến khi tay nàng nắm lấy mới đột nhiên nhớ tới, hành động này của nàng có lẽ đã vượt qua quy củ, theo quy củ xe lăn của Vương Gia không phải người nào cũng có thể đẩy, hơn nữa người có tính tình cổ quái như Syaoran 

Syaoran cũng không nghĩ đến nữ nhân này, lại có thể chạy đến giúp mình đẩy xe lăn, cảm nhận được hơi thở của nàng sau lưng, thân thể lập tức cứng ngắc, động tác đẩy bánh xe cũng ngừng lại. 

Tròng mắt màu hổ phách lóe lên, tựa hồ đang suy tính chuyện gì, mà đôi môi mím lại càng thêm chặt chặt . 

"Ách. . . . . . Vương Gia, ta giúp ngươi đẩy!" Sakura khẽ nghiêng đầu, thận trọng mở miệng nói. 

Sakura đối với "Hành động thiếu suy nghĩ" của mình cũng có chút lúng túng, thần sắc trên mặt thêm mấy phần ngượng ngùng, chỉ là cũng đã tiến lên đây, lại lui ra cũng không tốt! 

Syaoran cũng không trả lời, sau khi trầm mặc hồi lâu, đôi tay bạch ngọc vẫn đặt ở trên bánh xe từ từ đặt lại trên hai chân, không trả lời nhưng cũng dùng hành độngbày tỏ đồng ý với đề nghị của Sakura. 

Hai người một đường không nói, một ngồi, một đẩy, một tên yêu nghiệt tuyệt mỹ, một  cực xinh đẹp dịu dàng, cũng cực kỳ duy mỹ. 

Chỉ là một màn này rơi vào đáy mắt Sakamoto Li, đáy lòng lại có cảm giác là lạ, tâm tình phức tạp, hai người syaoran và Sakura lại đi cùng một chỗ, điều này thật sự để cho hắn có chút kinh ngạc. 

Sakamoto không muốn đợi quá lâu, viện cớ rời đi, không nghĩ mới đi ra khỏi cung của Thái hậu không bao xa, liền gặp hai người bọn họ. 

"Không ngờ Thập đệ cũng vào cung, hoàng nãi nãi đang mở yến tiệc trong cung, chẳng lẽ Thập đệ cũng đặc biệt tới tham gia hay sao?" Đôi mắt đào hoa của Sakamoto mang theo vài phần nghi hoặc, vẻ mặt phong lưu trêu chọc đi lên trước.

Ánh mắt Syaoran  lạnh lùng liếc Sakamoto một cái, lại trực tiếp tựa đầu lệch sang một bên, mặt lạnh lùng quật cường, không muốn để ý tới dáng vẻ người đó. 

Nhìn Sakamoto nghiêng đầu hờ hững, rơi vào đáy mắt người khác, đó là cao ngạo, lãnh khốc, tính cách quái dị. 

Chỉ là cái bộ dáng này của Sakamoto rơi vào đáy mắt sakura đang đứng ở sau lưng, cặp mắt cũng tạo sự yêu thương, đối với cái dáng vẻ này của Syaoran, trong đầu của nàng hiện lên bóng dáng của con trai bảo bối, cảm thấy giống như thấy được bảo bối của mình lúc còn nhỏ, chu môi, tính khí đùa giỡn không muốn để ý dáng vẻ người khác. 

"Phốc ——!" 

Sơ ý một chút liền bật cười, sakura  vội vàng đem tiếng cười chặn lại, rất nhu thuận hành lễ: "Tham kiến Lục điện hạ! Sakura mới từ trong cung của Uyển Quý Phi ra ngoài, trùng hợp gặp Thập Điện hạ, cũng đang muốn tới đây nên thuận đường đi cùng." 

Đôi mắt đào hoa của Sakamoto mang theo ngạc nhiên nhìn Sakura một chút, không rõ tại sao đột nhiên nàng lại cười lên, hơn nữa còn nhìn chằm chằm Syaoran  mà cười. 

Một lần nữa khi ánh mắt chuyển qua Syaoran,  cặp mắt chợt trừng lớn, đáy mắt lưu chuyển các loại thần sắc phức tạp, mang theo ngạc nhiên, kinh ngạc, hoài nghi. . . . . . 

Khó trách ban đầu hắn nhìn thấy con trai của Sakura, cảm thấy có chút quen mắt, cảm giác giống như đã gặp qua ở nơi nào, từ đó lại nổi lên tò mò, mà vẫn chậm chạp không có đem tên tiểu tử đó và Syaoran liên hệ với nhau, Syaoran ít rời khỏi vương phủ, số lần gặp mặt lác đác lơ thơ, hiện tại phản ứng kịp, mới phát hiện hai người bọn họ, một lớn một nhỏ là do một khuôn đúc ra. 

Đối với ánh mắt của Sakamotot, Syaoran nhíu chặt lông mày, trên mặt lạnh lùng lại lộ ra bén nhọn và tức giận. 

Không được! 

Sakura thấy Sakamoto vẫn nhìn chằm chằm vào Syaoran,  đột nhiên nghĩ đến Sakamoto từng thấy Syaoron hiện tại rất khiếp sợ nhìn Syaoran, hiển nhiên rất có thể là phát hiện ra cái gì? 

Trong khoảng thời gian ngắn sakura lại có thêm mấy phần sợ hãi, trên mặt cứng ngắc kéo ra một nụ cười, muốn nói sang chuyện khác: "Trước đây ở Trân Bảo Các thấy Lục điện hạ, ở đó thật thất lễ, kính xin Điện hạ thứ tội!" 

Ánh mắt có thâm ý nhìn chằm chằm Sakura, đáy mắt ý tứ rất rõ ràng: đoán được cái gì ngươi cũng đừng nói! Có chuyện gì thì hãy để nói sau! 

Chỉ là sakura bởi vì sợ loạn, biểu hiện quá mức cố ý, Syaoran sao lại không nhìn ra trong đó có vấn đề, tròng mắt màu hổ phách liếc hai người một cái, thâm thúy nhưng cũng không nói một câu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net