Chương 14: Ly Vương điên sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như này hắn cần gì phải hoài nghi nữa chứ! Nhìn bộ dáng của Mộ Dung Vũ là biết lời nữ nhi nói là thật.

Mộ Dung Vũ lá gan đúng là lớn!

Lời của Mộ Dung Tuyết khiến cho tất cả những người ở đây kinh ngạc.

Cái gì? Đại tiểu thư xinh đẹp, thiện lương làm sao có thể làm ra loại chuyện táng tận lương tâm như vậy chứ?

Mộ Dung Vũ bình thường luôn bày ra dáng vẻ nhu nhược thiện lương, là tình nhân trong mộng của biết bao thanh niên trai tráng trong kinh thành.

Trong phút chốc mọi người vẫn chưa thể tiếp nhận được sự thật.

"Hay cho Mộ Dung Vũ ngươi, xem ra bình thường ta đối với ngươi quá tốt cho nên ngươi mới quên mất thân phận của mình!"

Mộ Dung Tiêu tức giận, hai mắt như muốn phun huyết, khuôn mặt đỏ ửng. Hắn phẫn nộ đi về phía trước, nhấc Mộ Dung Vũ lên, tát nàng một cái, trực tiếp đánh Mộ Dung Vũ thổ huyết, một bên má sưng đỏ.

Phải biết rằng Mộ Dung Tiêu là người luyện võ, cái tát đó chắc chắn không phải là nhẹ.

"Người tới, lôi xuống cho ta, đánh 50 đại bản, sau đó kéo đi, từ nay về sau sẽ không còn là nữ nhi của Mộ Dung Vũ ta nữa, tước bỏ tên họ, đem nàng đến một thôn trang ngoài thành để nàng sống cuộc sống nông phụ!" Mộ Dung Tiêu nói xong không thèm nhìn Mộ Dung Tuyết lấy một cái, kéo theo Mộ Dung Tuyết, xoay người đi về phía của Đông Lăng Dạ.

Mộ Dung Tuyết đối với cách làm của Mộ Dung Tiêu không có ý kiến gì, dù sao đó là nữ nhi của hắn, cho dù là nàng muốn giết nàng ta, cũng chỉ có thể tính kế lâu dài.

Mà không biết tối hôm đó đã có người giúp nàng hoàn thành nguyện vọng.

"Để Ly Vương chê cười, đây là tiểu nữ Mộ Dung Tuyết. Tuyết Nhi, gặp Ly Vương điện hạ phải hành lễ!" Mộ Dung Tiêu từ ái nói với Mộ Dung Tuyết.

Mộ Dung Tuyết cạn lời, tên này không phải là người muốn bắt nàng hôm qua sao? Lẽ nào muốn đòi tiền? Hình như hôm qua hắn có nói sẽ đến tìm mình đòi tiền. Tmd, đúng là âm hồn bất tán!

Hắn nhất định đã nhận ra mình.

Vừa nãy tại sao nàng không phát hiện chứ? Đều tại mình lúc nãy quá chú ý tới mấy mẹ con Tô Hinh Nguyệt, vì vậy mới không thấy tên mặt lạnh này!

Nếu Ly Vương điện hạ của chúng ta biết vừa nãy Mộ Dung Tuyết không nhìn thấy mình, khẳng định sẽ tức đến hộc máu.

Đáng chết! Lại phải hành lễ.

Nàng ghét nhất lễ nghi của cổ đại, không làm gì cũng phải quỳ, thật không có nhân quyền.

Đông Lăng Dạ nhìn thấy bộ mặt như bị ép bức của nàng liền muốn cười, có điều bị hắn kịch liệt nhẫn nhịn.

"Mộ Dung Tuyết bái kiến Ly Vương điện hạ!" Lời nói có chút nghiến răng nghiến lợi.

Mộ Dung Tuyết vừa định quỳ xuống hành lễ, một bàn tay ấm áp đặt vào vai của nàng, đỡ nàng dậy.

"Mộ Dung tiểu thư không cần đa lễ, mau đứng lên."

Hắn không thích nhìn nàng quỳ với mình, hắn hi vọng sau này nàng có thể đứng bên cạnh mình, tiếp nhận sự quỳ lạy của người khác.

Hôm qua lần đầu tiên gặp nàng, hắn đối với nàng có chút hứng thú, cảm giác này trước nay chưa hề có, nhưng hắn một chút cũng không thấy phản cảm, ngược lại còn có chút thích.

Hành động của Ly Vương khiến cho mọi người thêm một phen chấn động!

Một Ly Vương điện hạ không cho ai thân cận thế mà lại đỡ người ta dậy!

Hơn nữa người đó còn là kẻ ngốc nhất kinh thành Mộ Dung Tuyết!

Ly Vương điên rồi chăng.

Lẽ nào là cho Mộ Dung tướng quân mặt mũi?

Mộ Dung Tuyết cũng rất kinh ngạc. Tên này không phải tới đòi tiền sao, lại khách sáo như vậy? Nàng cho rằng hắn đang nể mặt mũi của cha nên mới làm thế. Làm một bộ dáng thuận theo: "Cảm ơn vương gia"

Kinh ngạc nhất không ai khác ngoài Mộ Dung Tiêu, hắn biết, Ly Vương này trước nay làm việc chưa từng nể mặt mũi của ai, ngay cả hoàng thượng nhiều lúc cũng phải xẹp lép trước hắn. Hắn có chút không hiểu Ly Vương tại sao lại làm như vậy?

"Vương gia, mời vào trong ngồi. Quản gia, chuẩn bị trà!"

"Vâng, tướng quân!"

Mộ Dung Tuyết thấy không còn việc của mình định lui ra.

"Cha, nếu như ngươi cùng Vương gia bàn chuyện, nữ nhi không quấy rầy nữa, ta đi trước, muộn chút hãy qua tìm ta bàn một chuyện!" Nói xong quay người đi, kéo theo Song Nhi đang đứng ngây tại chỗ.

"Mộ Dung tiểu thư đừng vội, chuyện ta muốn bàn với tướng quân có liên quan đến ngươi, cùng ngồi đi!" Nha đầu này sợ mình? Lẽ nào sợ mình tìm nàng đòi tiền? Mình giống kẻ nhỏ mọn như vậy?

"Cái này..... cần thiết sao? Ta thấy hay là không cần đâu, đợi các người bàn chuyện xong, cha truyền đạt lại cho ta cũng được." Tên này quả nhiên là tới tìm mình đòi tiền. Thật nhỏ mọn!

Có nói là không trả hắn đâu, thế mà tìm tới tận cửa! Một vương gia như hắn lẽ nào lại thiếu chút tiền còm? Nếu không phải nàng gần đây thiếu thốn thì thật muốn lấy một xấp ngân phiếu ném vào mặt hắn.

Đông Lăng Dạ như cười như không nhìn chằm chằm nàng không nói chuyện khiến Mộ Dung Tuyết dựng cả lông lên. Nàng đè thấp giọng nói: "Nhìn gì mà nhìn! Chưa gặp qua mỹ nữ sao."

Chỉ là 8000 lượng bạc. Có cần phải cho cha nàng biết không? Quả thật khiến nàng mất hết mặt mũi.

Lời của nàng làm cho mọi người vừa mới hoàn hồn trở về, suýt chút nữa bị nàng doạ mất tiếp!

Hôm nay rốt cuộc là chuyện gì.

Lá gan nhỏ của bọn họ chịu không nổi.

Tiểu thư không phải bị ngốc rồi chứ?

"Mỹ nữ đã gặp qua không ít, nhưng chưa gặp qua mỹ nữ nào tự luyến như ngươi."

Nha đầu này nói chuyện thật không biết xấu hổ, một chút khiêm tốn cũng không có.

Mộ Dung Tiêu bị doạ không nhẹ, vội vàng hành lễ xin lỗi: "Vương gia thứ tội, tiểu nữ vừa mới hồi phục thần trí, xin người đừng tính toán. Ta sẽ từ từ giáo dục nàng!"

Nói xong liền quay về hướng Mộ Dung Tuyết: "Tuyết Nhi, sao lại có thể không có lễ phép như vậy, mau xin lỗi vương gia, sau đó quay về học lễ nghi cho tốt. Một lát nữa ta sẽ an bài người tới dạy ngươi, ngươi mau về đóng cửa suy nghĩ đi." Trước khi vương gia phát hoả, tốt nhất nên bảo vệ nàng trước.

"Xin lỗi thì không cần, lần này tha cho ngươi, ngươi cũng không cần đi, bổn vương đã nói, chuyện ta muốn bàn với đại tướng quân có liên quan đến ngươi, cùng ngồi đi!" Thể hiện ý chỗ ngồi trước mặt Mộ Dung Tiêu.

Bộ dáng xù lông của nha đầu này thật dễ thương, không phải nàng thật sự cho rằng mình tới tìm nàng là để đòi tiền chứ? Nhìn hắn nhỏ mọn như vậy?

"Đợi đã, cái đó, Ly vương gia, có thể mượn một bước nói chuyện được không?" Nàng không muốn Mộ Dung Tiêu thất vọng, vậy thì không có lợi gì cả.

"Sao cơ? Mộ Dung tiểu thư muốn nói nhỏ với ta?" Trêu trọc nha đầu này thật thú vị, xem dáng vẻ u sầu của nàng, hắn không nhịn được muốn cười.

Mọi người ngây ngẩn, hôm nay bọn họ quả thật là mở rộng kiến thức.

Ly vương bình thường không cười, bộ dáng lạnh băng trêu trọc nữ tử, bọn họ sớm đã không còn cảm giác gì nữa!

Đáng chết! Nếu không phải có chuyện cầu xin ngươi, ngươi cho rằng ta sẽ thích quan tâm con hồ ly đen như ngươi sao!

Mộ Dung Tuyết không thèm để ý lời chọc ghẹo của hắn, trực tiếp đi đến bên cạnh hắn lôi kéo, Đông Lăng Dạ cũng không phản kháng, nếu như hắn không đồng ý thì không ai có thể lay động được.

Nhưng người này là Mộ Dung Tuyết. Vậy thì tạm không nói gì hết, xem nàng có thể bày ra bộ dáng gì?

"Nè, ta nói ngươi sao lại nhỏ mọn như vậy? Không phải chỉ là 8000 lượng bạc thôi sao? Ngày mai ta sẽ đem đến phủ của ngươi, ngươi cũng không cần phải đến tận cửa tìm chứ? Bây giờ ngươi cũng biết ta là ai, ta sẽ không chạy, ngươi cứ về trước đi! Xem như ta cầu xin ngươi được chưa!"

Mộ dung Tuyết nàng đã khi nào phải nhỏ giọng cầu xin người khác? Thật sự là đả kích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net